Rung động bằng trái tim (2)
Edit: Nananiwe
Đợi sau khi tất cả đèn trong phòng bật lên, Vu U mới kinh ngạc trợn tròn mắt. Chỉ thấy ánh đèn vàng bao phủ lên cả không gian rộng lớn, ở chính diện là một bẹ gỗ màu nâu và bậc thang nâng đỡ vô số ống bạc kích thước khác nhau nhấp nhô lộng lẫy, đúng là một chiếc đàn đại phong cầm cỡ lớn, trông đồ sộ hùng vĩ vô cùng.
Trần phòng được thiết kế rất cao, bên trên là những tấm hình không theo quy tắc nào cả, gắn đầy đèn thủy tinh rực rỡ, hai bên tường là chùm đèn màu vàng kim uốn lượn như dải ngân hà, từng tầng từng lớp kéo dài xuống phía dưới. Vu U cảm thấy bản thân như đang đứng trong một sảnh âm nhạc khổng lồ, còn bản thân cậu nhỏ bé vô cùng. Cậu hoàn toàn không biết trong biệt thự lại ẩn giấu một gian phòng hùng vĩ khí thế như vậy.
Vu U ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân, tim đập không thể khống chế được. Cậu bất giác nhớ lại lời Tiền quản gian từng nói: "Cậu chủ thích âm nhạc và vẽ tranh từ bé, trước đó có cậu cả ch chở nên còn có thể thích gì làm đó. Tư khi cậu cả qua đời chú không thấy cậu ấy chạm vào những thứ này nữa..."
Dường như vô tình vén len một góc của tấm màn sân khấu, nhìn lén nội tâm đã phủ bụi nhiều năm, có một ngọn lửa đang lập lòe lúc sáng lúc tối, lúc ẩn lúc hiện.
Vu U không dám suy nghĩ sâu xa ý định của chủ nhân, một mặt khó nén kích động, nhưng mặt khác lại thương cho chủ nhân. Cậu nhìn thấy chủ nhân đứng yên tại chỗ nhìn về phía trước như suy nghĩ điều gì, thế là đánh bạo đi tới giữ lấy cánh tay đang buông thõng một bên của chủ nhân, khẽ gọi một tiếng: "Chủ nhân..."
Liễu Như Hải quay đầu lại nhìn, dùng tay còn lại khẽ vỗ nhẹ lên đôi tay Vu U đang nắm chặt tay mình.
Nhưng Vu U vẫn không buông tay, vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt chứa đầy quan tâm và lo lắng.
Liễu Như Hải bất đắc dĩ cười một tiếng, vươn tay xoa nhẹ đầu tiểu nô lệ: "Có muốn nghe không?"
"Chủ, chủ nhân... có thể nghe sao?" Dường như Vu U hoàn toàn không ngờ mình lại có vinh hạnh nghe được lời mời như vậy. Nhưng cậu thật sự nghe thấy câu hỏi của chủ nhân, vì vậy hỏi lại lần nữa: "Thật sự có thể nghe ạ?"
Liễu Như Hải dùng hành động để trả lời. Hắn gỡ một tay tiểu nô lệ ra, nắm lấy tay còn lại của cậu đi lên bục chứa "Vị vua của các loại nhạc cụ" vừa tao nhã vừa trang trọng kia.
Bước chân rơi xuống bậc thang gỗ phát ra tiếng động khe khẽ làm Vu U càng thêm căng thẳng, tựa như đạp lên lớp sương mù của thời gian gây ra vô số tiếng rì rầm nho nhỏ đầy bất mãn. Nhưng cánh tay nắm tay cậu kia lại vô cùng kiên định, bóng người đi phía trước vững vàng khiến trái tim cậu cũng dần ổn định lại.
Liễu Như Hải đi tới ngồi xuống ghế dài để biểu diễn một cách vô cùng thanh nhã, tua rua màu vàng trên vai cũng lay động theo động tác của hắn, ánh lên lấp lánh dưới ánh đèn sáng ngời. Hắn như hòa làm một với khung cảnh xung quanh, tựa như trời sinh đã thuộc về nơi này. Tất cả đều tự nhiên, hài hòa, đẹp đến hoàn mỹ.
Vu U cảm thấy bản thân mình hơi dư thừa, đứng tại chỗ không đúng mà bỏ đi cũng hông nên, bất an kêu lên một tiếng: "Chủ nhân..."
Liễu Như Hải vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh trên chiếc ghế dài, ý bảo cậu ngồi xuống. Vu U vừa sợ vừa mừng, ngồi xuống một cách trang trọng mà đồng thời cũng ẩn chứa thấp thỏm không yên. Cậu cúi đầu nhìn mới phát hiện bên dưới còn có một bàn phím chân* được làm bằng gỗ, chỉ có thể đặt hai tay ở chỗ ngòi, dùng sức rút hai chân về phía sau giống như sợ chạm vào làm hỏng vậy.
Liễu Như Hải bị bộ dáng cẩn thận dè dặt của tiểu nô lệ chọc cười, nói: "Chụp bộ ảnh kia tự tin vậy cơ mà, sao giờ lại nhát như thỏ đế rồi?"
"Chủ nhân, sao, sao ngài lại biết..."
Liễu Như Hải cười không đáp, quay đầu sờ hai chốt cài, nhìn ba lớp bàn phím quen thuộc bỗng hơi giật mình.
Thời gian thật sự chẳng nể mặt ai, có thể thay đổi hoàn toàn niềm tin và mơ ước của một người. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn dường như đã quen với cuộc sống mà trước kia mình ghét nhất: Tranh quyền đoạt lợi không ngừng nghỉ, thời thời khắc khắc cân nhắc lợi hại được mất.
Năm ấy, hắn vốn cho rằng có thể vô tình chôn giấu quá khứ, nhưng hôm nay nhìn thấy bộ ảnh tranh cuộn của Vu U thì nội tâm hắn lại bất chợt rung động.
"Tìm"? Tìm kiếm chân lý sâu xa? Tìm chốn về? Đương nhiên cũng có thể tìm về quá khứ...
Thiếu niên chưa từng nếm trải sự đời vẫn tràn đầy nhiệt huyết, điều họ kiếm tìm là một tương lai và bến đỗ — dù nó được tràn đầy phong ba, khắc nghiệt và hiểm nguy; còn người từng bị tháng năm vùi dập, đã gần chạm đến tuổi gần đất xa trời thì thứ họ tìm kiếm chẳng qua chỉ là hồi ức thuần khiết và ước vọng chân thành thuở ban đầu mà thôi.
Khi ngón tay lần nữa chạm vào phím đàn, Liễu Như Hải phát hiện những lý tưởng và mơ ước từng được vẽ nên và hoạch định từ thuở thiếu thời, những nốt nhạc và giai điệu đẹp đẽ mà cũng xa xôi ấy chưa bao giờ biến mất khỏi tâm trí.
Nhìn người vừa cẩn thận mà lại chân thành đang lặng lẽ ngồi bên cạnh minh, Liễu Như Hải nở một nụ cười khẽ xuất phát từ nội tâm.
Vu U thật sự nhìn đến ngẩn ngơ. Cậu chưa từng thấy chủ nhân cười mà dỡ xuống phòng bị, ý cười kéo dài đến tận đáy mắt và mang vẻ thư thái như vậy, phảng phất như cậu có thể lần theo dấu vết nụ cười này dễ dàng bước vào đáy lòng mà trước nay cậu chưa từng dám hi vọng xa vời kia.
Giờ phút này Vu U chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là nguyện đánh đổi tất cả để kéo dài nụ cười này, hi vọng người trước mắt ngày nào cũng có thể cười vui như vậy.
Phím đàn đầu tiên vang lên, Vu U thoáng chốc bị âm sắc mênh mang mà huyền ảo này làm ngỡ ngàng. Theo từng ngón tay gảy đàn của Liễu Như Hải, giai điệu êm ái theo ống hơi vang vọng khắp căn phòng...
Liễu Như Hải không chọn bài hát quá cao siêu ít người biết đến, mà đánh bài "Can you feel the love Tonight"mọi người đã nghe nhiều thành thuộc. Giai điệu quen thuộc cứ vậy vang lên, mang theo sự rung động và khoáng đạt không gì sánh bằng, từng nốt nhạc đều được khuếch đại và truyền đi một cách rõ ràng, từ hiền hòa yên lặng đến huy hoàng vĩ đại. Nó nhẹ nhàng mà dịu dàng hư một làn gió mát thổi qua vùng đất hoang vu; chốc lát sau rì rào thánh thót rơi xuống sơn cốc; sau nữa lại gào thét sục sôi vang tới vách đá cheo leo...
Vu U cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể mình đều thông thoáng, nốt nhạc không ngừng nhảy nhót trên thân thể, khiêu vũ dưới ánh đèn khiến cậu kích động đến mức khó kiềm chế nổi.
Cậu nhìn đôi tay mảnh khảnh tinh tế, cực kỳ linh hoạt của chủ nhân không ngừng lướt trên phím đàn, đôi giày da trắng tinh đạp lên phím đàn phía dưới, cơ thể chủ nhân cũng khẽ lay động theo tiết tấu, mọi cử động đều tự nhiên phóng khoáng, thuần thục vô cùng.
Vu U bùi ngùi cảm khsái trong lòng, đây mới là một mặt thuần khiết nhất, chân thật nhất của chủ nhân nhà mình chứ!
Cùng lúc ấy, Tiền quản gia đang chuẩn bị ngủ lại khoác áo ra mở cửa, đứng bên ngoài biệt thự ngẩng đầu lên nhìn căn phòng tầng bốn sáng lên ánh đèn cam, nghe thấy tiếng nhạc lâu lắm rồi chưa được nghe, nước mắt chảy đầy mặt...
Khúc nhạc đã kết thúc nhưng dư âm vẫn kéo dài, Vu U ngồi bên cạnh không dám cử động, sợ làm phiền đến người đàn ông ở bên cạnh vẫn còn đắm chìm trong khúc nhạc.
Một lúc lâu sau Liễu Như Hải mới mở mắt ra, nắm lấy tay Vu U hỏi: "Có thích không?"
Vu U không biết tại sao hai mắt lại nóng lên như muốn khóc, rưng rưng lệ nhưng vẫn gật đầu liên tục: "Thích, thích lắm ạ! Cảm ơn ngài... chủ nhân!"
Liễu Như Hải hôn khẽ lên mu bàn tay Vu U, cười nói: "Thích là được rồi..."
"Có điều... Hôm nay tôi đánh cho em nghe một bài rồi, khi nào vũ đạo gia mới múa một điệu cho tôi xem đây?"
"Nếu chủ nhân muốn xem thì bất cứ lúc nào cũng được." Vu U nhỏ giọng đáp, rất xấu hổ vì xưng hô này.
"Thứ tôi muốn xem không giống vậy."
Vu U chớp chớp mắt: "Ý chủ nhân là...?"
Liễu Như Hải sáp tới nói nhỏ một câu bên tai Vu U, tiểu nô lệ nghe xong khuôn mặt lập tức đỏ bừng!
"Chủ nhân... như vậy, như vậy... không đẹp đâu..."
"Nhưng tôi lại thấy như vậy rất đẹp, làm sao bây giờ?"
Vu U cúi đầu, ngón tay mân mê góc áo, nhỏ giọng đáp: "Nếu chủ nhân thích thì như thế nào cũng được..."
Liễu Như Hải thích ý mỉm cười, kéo người vào trong ngực hôn hôn: "Có phải tôi làm gì em thì em cũng sẽ không từ chối không?"
Có lẽ hôm nay Liễu Như Hải uống rượu, hơi thở dính mùi rượu khiến Vu U bị cuốn hút. Cậu lưuy luyến nhìn theo đôi môi chủ nhân đã rời đi như một con thú nhỏ ham ăn, gật đầu một cái rất khẽ: "Em vẫn luôn nhớ kỹ lời của ngài, phục tùng tất cả mệnh lệnh của ngài, lấy yêu cầu của ngài làm tiêu chuẩn."
"Nếu không có hợp đồng này thì sao? Cũng vẫn bằng lòng?"
Trong khoảnh khắc não Vu U bỗng ngừng hoạt động, sau đó không hề do dự lập tức đáp: "Em bằng lòng!"
Tác giả có lời muốn nói:
Viết một ngày một đêm chỉ chú tâm vào tình cảm, không hề có ấy ấy này kia, thật sự quá có lỗi. Hai chương tiếp theo tôi sẽ bổ sung nhé~~
Cơ mà đoạn cuối kia không viết ở chương sau đâu, sẽ để ở ngoại truyện để tránh làm các tình yêu thất vọng, nhắc trước vậy thôi hê hê~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip