Rung động bằng trái tim (4)
Edit: Nananiwe
Muốn biểu diễn như vậy hoàn toàn chẳng dễ dàng chút nào. Dục vọng nửa người dưới rõ ràng đến như vậy, nhưng ánh mắt đối diện lại khiến cậu xấu hổ không dám cử động, càng đừng nói đến câu này liên quan đến sức bền và lòng tự tôn của đàn ông...
Vu U tiến thoái lưỡng nan, hơi nước bốc lên khiến cậu thật sự có vài phần xinh đẹp rực rỡ của hoa hải đường. Áo sơ mi trong suốt theo dòng nước cũng nhấp nhô lên xuống, mơ hồ lộ ra đường cong xinh đẹp.
Cậu sợ chủ nhân đợi đến mất kiên nhẫn sẽ đưa ra thử thách càng khó hơn, cuối cùng mới chậm rãi sờ lần nữa.
Có câu nói kia của Liễu Như Hải, Vu U giống như bị người ta nắm phải tử huyệt, không dám mặc cho bản thân chiến đấu nhanh kết thúc như vậy, chỉ có thể sờ một cái không nhẹ không nặng. Nhưng cảm giác nước ấm từ lỗ chuông tràn vào từng chút một như vậy lại mang lại hiệu quả cao hơn bất kỳ chất xúc tác nào, tăng tốc tất cả phản ứng tình dục. Cảm giác này dọc theo thân thể không ngừng hướng lên trên, lên đến tận cổ họng rồi tràn từ trong miệng ra.
Tiếng rên rỉ va vào bốn bức tường của phòng tắm rồi vọng lại rõ ràng hơn bất kỳ không gian nào. Âm thanh kia đi một vòng, tới khi về lại bên tai Vu U thì đã biến điệu, mang lại kích thích hoàn toàn khác trước kia. Ánh mắt Vu U phủ đầy sương mù, ẩn giấu nhiệt độ khiến người ta đắm chìm giống như suối nước nóng bên dưới núi tuyết.
Cậu cố gắng nuốt lại những âm thanh dư thừa, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó chạm vào giữa hai đùi mẫn cảm. Vu U cúi đầu nhìn, phát hiện ra bàn chân chủ nhân đang mơn trớn, ngón chân không ngừng ma sát da thịt mềm mại.
Da đầu Vu U tê rần, từng chuỗi rên rỉ rơi xuống như châu như ngọc, hỗn loạn lặp đi lặp lại.
"Ha... chủ nhân, chủ nhân... Cầu xin ngài... Ưm..." Vu U không chịu nổi trêu chọc như vậy, thở gấp cầu xin tha thứ.
"Cầu xin tôi cái gì? Rõ ràng tất cả đều nằm trong tay em mà, không phải sao?" Liễu Như Hải đáp rất đương nhiên.
Khuôn mặt Vu U đẫm lệ, lý trí đã bay đi mất hoàn toàn, đương nhiên không thể bận tâm gì mà tôn nghiêm với không tôn nghiêm, thế là bàn tay lập tức dùng sức, biên độ ma sát cũng tăng lên nhiều.
Tiếng rên rỉ liên tục không ngớt xen lẫn tiếng nước dào dạt mãnh liệt quanh quẩn vang lên trong không gian, khoái cảm gần như đạt tới đỉnh điểm. Nhưng nghĩ tới chủ nhân ở đối diện, Vu U cố gắng tìm lại chút lý trí của mình.
Mặc dù Liễu Như Hải nói tất cả đều nằm trong tay mình, nhưng không biết tại sao Vu lại cảm thấy mình cần phải nhận được sự đồng ý của chủ nhân mới được. Vì vậy cậu thở gấp cầu xin: "Chủ nhân, xin, xin ngài cho phép em bắn..."
Liễu Như Hải đã sớm bị vẻ kiều diễm của Vu U chọc đến ngứa ngáy khó nhịn, lúc này nhìn thấy hai mắt đẫm lệ vừa chân thành vừa dè dặt kia lại càng thấy như có cái gì đó sắp phun trào bất chấp tất cả. Tiểu nô lệ luôn không ngừng mang lại trải nghiệm mới cho hắn, một lần rồi lại một lần khiến hắn khó có thể tự kiềm chế.
Cảm giác này đã bao lâu rồi hắn chưa trải qua? Liễu Như Hải phát hiện bất tri bất giác tiểu nô lệ đã ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Vu U cho hắn một cảm giác giống như có dòng nước nhỏ chảy qua tim, chẳng biết từ lúc nào tảng đá lớn chắn trước cánh cửa lòng đã bị đục ra một lỗ thủng; giống như một hạt giống vô tình rơi xuống dưới vách núi, cứ thế mà kiên cường không ngừng lớn lên, phát triển, đâm xuyên qua vách đá khiến bức tường vững chắc ấy xuất hiện một vết nứt.
Hắn từng cho rằng cái thứ gọi là ước mơ, theo đuổi hay thậm chí cả dục vọng kia toàn bộ đã bị chôn vùi vào lúc anh cả qua đời rồi. Trái tim, tín ngưỡng và lòng nhiệt huyết với tình yêu và cái đẹp, với thuần khiết và thiện lương đều đã bị thù hận và trách nhiệm thay thế chỉ trong một đêm. Hắn đoạn tuyệt với quá khứ, đeo lên gông xiềng, khoác lên lớp vỏ bọc cứng cáp, tàn nhẫn loại bỏ tất cả trở ngại, thu thập lòng người, dùng thủ đoạn khuếch trương, dồn những kẻ hại chết anh trai vào con đường cùng.
Nhưng tại sao lại không cam tâm chứ? Tại sao lại không vui chút nào? Đôi tay này vô hình trung đã nhiễm máu tươi, không thể bảo vệ sự thánh khiết và thiêng liêng của nghệ thuật nữa.
Chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới, Vu U sẽ trở thành một bông hoa mọc trong bùn lầy của mình...
Vu U không đợi được câu trả lời lại càng thêm sốt ruột, còn tưởng chủ nhân không hài lòng với câu nói của mình, thế là cậu run rẩy hỏi lại lần nữa: "Chủ nhân, chủ nhân, xin ngài cho phép nô lệ bắn, cầu xin ngài..."
Cuối cùng Liễu Như Hải cũng hoàn hồn, hơi nghiêng người tới trước mặt tiểu nô lệ, hôn lên đôi môi mềm mại của cậu. Tay hắn phủ lên bàn tay đang đặt ở lỗ chuông của tiểu nô lệ, miệng khẽ cắn khóe môi cậu: "Tôi cho phép."
Cơ thể căng cứng của Vu U nháy mắt mềm nhũn, dưới vài cái tuốt nhanh của Liễu Như Hải, chất lỏng màu trắng đục cứ vậy chảy ra bồn nước như tia sữa loang ra xung quanh, cuối cùng hòa vào trong nước.
Vu U vừa mới bắn xong nằm trong bồn nước ấm chỉ cảm thấy eo bủn rủn vô lực, chậm rãi trượt xuống khỏi thành bồn, sau đó được Liễu Như Hải giữ lấy nâng lên.
"Tỏ ra mạnh mẽ à?"
Vu U biết chủ nhân đang ám chỉ điều gì. Ánh mắt cậu hơi né tránh, xấu hổ đến mức muốn chui xuống nước trốn.
"Trình độ của em ở mức nào chẳng lẽ tôi không biết sao? Hửm?" Liễu Như Hải đùa bỡn phần tóc mái ướt sũng vì hơi nước của Vu U, trêu chọc nói.
Tại sao lại thảo luận vấn đề này? Xấu hổ quá đi mất!
Vu U thừa nhận ở trước mặt chủ nhân cậu thật sự khó mà khống chế chính mình. Mà tình huống hiện tại lại càng nghiêm trọng, cậu vươn tay che kín hai mắt, bất đắc dĩ cầu xin: "Chủ nhân tha cho em đi..."
Liễu Như Hải mỉm cười: "Không sao, ăn ít cũng được, có thể chia thành nhiều bữa."
Vu U bỏ tay xuống, đôi mắt hạnh xinh đẹp trợn to. Cậu cảm thấy chủ nhân dùng chỗ cứng rắn kia cọ vào đùi mình, lắp bắp nói: "Chủ, chủ, chủ, chủ nhân..."
"Lần này em không cần động, để tôi làm là được, thế nào?"
Vu U phát hiện chủ nhân luôn thích nói trước để chặn mọi đường lui của cậu, khiến cậu không thể không nghe theo.
Liễu Như Hải điều chỉnh tư thế của tiểu nô lệ thành quỳ gối, từ phía sau xâm nhập lỗ nhỏ đang khép chặt kia.
Nước ấm theo ngón tay cùng tiến vào đường đi trơn ướt, Liễu Như Hải cười: "Chỗ này của em còn nóng hơn cả nước nóng nhiều."
Vu U không biết nên đáp thế nào, chỉ có thể mặc chủ nhân không ngừng làm loạn ở phía sau, nhắm mắt lại khẽ hừ ra một tiếng.
Tiếng hừ này chọc đến mức ngứa ngáy con tim. Nơi ấy của tiểu nô lệ luôn được bôi trơn thường xuyên trong thời gian dài, lúc nào cũng duy trì mềm mại và trơn ướt. Hắn không cần đợi lâu, khẽ cọ xát ở lối vào mấy cái đã nương theo dòng nước đi vào.
Lực nâng của dòng nước khiến Vu U không thể quỳ vững như bình thường, thúc vào một cái đã khiến cơ thể cậu lảo đảo như trôi theo dòng nước, lại bị người phía sau giữ lấy eo kéo lại.
"Cá Nhỏ của tôi định bơi đi sao?" Liễu Như Hải ở phía sau không ngừng đâm chọc.
"A..." Bị gọi như vậy, Vu U bất giác động tình, miệng vẫn tiếp tục đáp: "Chủ nhân, em, em không biết bơi..."
Đáp án này khiến Liễu Như Hải bật cười: "Vậy mà còn dám chủ động đến bên cạnh tôi hửm? Không sợ bị gặm sạch đến nỗi xương cũng không còn sao?"
"Không, không sợ... Ưm... Chủ nhân..." Vu U thấp giọng thở gấp: "Cá nhỏ mãi mãi thuộc về biển cả."
Nói rồi hơi quay đầu nhìn Liễu Như Hải, khuôn mặt thấp thoáng trong hơi nước mờ nhưng trên mặt lại đỏ ửng.
Liễu Như Hải ôm lấy người đặt xuống một nụ hôn, động tác bên dưới làn nước lại không hề ngừng lại.
Dưới thân bị kích thích liên tục không ngừng khiến Vu U không kìm được tiếng rên rỉ, nhưng hơi thở trong miệng lại bị cướp đoạt hoàn toàn, khiến cậu gần như sinh ra một cảm giác sắp chìm xuống.
Nhiệt độ trong bồn tắm rất ổn định, nhưng Vu U lại cảm thấy trên người mình chỗ nào cũng nóng bỏng, nhiệt độ của phòng tắm cũng theo động tác của hai người mà càng ngày càng cao. Cậu muốn vươn tay cởi chiếc áo sơ mi dính nước đã dính chặt vào cơ thể, nhưng hai tay lại bị chủ nhân giữ lại.
Liễu Như Hải buông tha cho hai cánh môi đã bị chà đạp đến sưng đỏ, vươn tay ma sát xương quai xanh xinh đẹp qua lớp áo sơ mi, dán vào bên tai tiểu nô lệ: "Đều nói mỹ nhân đẹp vì cốt cách chứ không nằm ở vẻ ngoài, người xưa quả không lừa tôi."
"Chủ nhân..." Vu U phát hiện chủ nhân nói lời âu yếm thật sự khiến người ta khó mà chống đỡ, ngay cả vật nhỏ vừa được thỏa mãn cũng lại rục rịch không yên.
"Ưm... ha... a...
Vật nhỏ được dòng nước chảy qua cọ rửa, phía sau được lấp đầy và xương cốt được vuốt ve không ngừng đều kêu gào muốn được dục vọng vô tận, khiến đại não Vu U phút chốc trống rỗng.
Hô hấp của Liễu Như Hải dần trở nên gấp gáp, hắn giữ chặt gáy tiểu nô lệ: "Chúng ta cùng bắn..."
Va chạm bên dưới làn nước càng thêm mãnh liệt, truyền lại từng tiếng "ục ục" bị đè nén trong nước hòa với tiếng rên rỉ không ngừng của tiểu nô lệ, tất cả như chập chờn dưới ánh đèn mờ, qua một lúc sau mói khôi phục yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip