Thấu hiểu lẫn nhau (2)

Edit: Nananiwe

Hôm ấy Vu U có một buổi quảng bá phim ở thành phố bên cạnh, bận đến tận tối muộn. Nhưng vẫn từ chối phòng khách sạn do ban tổ chức sắp xếp, vội vã trở về nhà trong đêm.

Hiện giờ ánh đèn của phòng ngủ chính vẫn luôn sáng mọi lúc, yên tĩnh đợi người về.

Trong lòng Vu U được ánh đèn ấm áp ấy xoa dịu, mọi mệt mỏi trên người trong chớp mắt tan biến sạch sẽ. Cậu giống như một chú chim nhỏ tung tăng trở về tổ, chưa kịp thay đồ đã nhào vào lòng chủ nhân.

Liễu Như Hải vỗ vỗ cái mông nhỏ săn chắc của cậu, gỡ người ra dạy dỗ: "Đi rửa ráy vệ sinh trước đã, hấp ta hấp tấp còn ra thể thống gì."

"Chủ nhân, em nhớ ngài lắm..." Vu U thu lại vẻ lạnh nhạt và chững chạc khi đứng trước ống kính, nhỏ giọng than phiền với chủ nhân, khuôn mặt tràn đầy ấm ức.

"Không phải vừa sáng nay mới đi làm à?"

"Bây giờ đã sang ngài hôm sau rồi, đã một ngày một đêm em không được gặp chủ nhân rồi!" Vu U sửa lại rất chính đáng.

"Tôi thấy tôi cần giúp em nhớ lại..." Liễu Như Hải híp híp mắt, đáy lòng Vu U ngửi thấy mùi nguy hiểm lập tức ủ rũ chạy vào phòng tắm rửa mặt thay đồ rồi mới bò lên giường ôm lấy chủ nhân cọ cọ.

"Có nghĩ tới sau này sẽ làm gì chưa?" Nhìn khuôn mặt tràn đầy vui vẻ, hứng thú bừng bừng kể cho mình nghe của tiểu nô lệ, Liễu Như Hải bỗng dưng hỏi.

"Ừm..." Vu U suy nghĩ một lát: "Như hiện giờ rất tốt, có việc làm, có phim để quay, có thể trải nghiệm những cuộc đời khác nhau... Nếu cứ như vậy mãi thì cũng tốt."

"Sao chủ nhân lại hỏi như vậy?"

"Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi. Thấy em về muộn như vậy rất vất vả."

"Không vất vả gì hết, chỉ cần nghĩ đến chuyện ngài đang đợi em ở nhà thì em không cảm thấy vất vả gì hết!"

"Được rồi..." Liễu Như Hải hôn lên đỉnh đầu tiểu nô lệ, thấp giọng đáp.

Ngày hôm sau công ty mở cuộc họp hoạch định thương mại thì Vu U mới biết chuyện trên mạng. Giây phút nhìn thấy "tin đồn" kia cậu thực sự rất căm phẫn, đương nhiên không phải vì tung tin đồn nhảm về cậu, mà chủ yếu tức giận vì bọn họ nói chủ nhân rất quá đáng.

Nhưng từ xưa đến nay Vu U không phải là người dễ kích động, cậu lờ mờ cảm thấy giữa hai tin này có mối quan hệ tất yếu nào đó. Cậu xem đi xem lại video của mình và Đoàn Tự một lượt, kết hợp với video ghi lại trong trường quay của đòan làm phim và ấn tượng mơ hồ mình nhớ được, đại khái có thể khoanh vùng lại mấy người có khả năng.

Vu U nói hết những suy đoán của mình cho Tạ Minh Hoa, chưa đến nửa ngày đã bắt được hai đối tượng khả nghi, trong đó có một người là thợ make up. Thú vị ở chỗ thợ make up này từng trang điểm cho nam số hai Lý Trừng Viễn từng bị đoàn làm phim thay giữa chừng.

Dưới thủ đoạn của Thiện Vi, chẳng mấy chốc người này đã khai toàn bộ. Đúng là Lý Trừng Viễn dặn dò cô ta để ý kỹ đến nam số hai không có danh tiếng gì như Vu U, có chuyện gì thì báo gã ta đầu tiên. Cô gái thấy tình hình hiện tại bị dọa đến mức khai sạch, chỉ nói bản thân thấy tin này thú vị nên chia sẻ thôi, cũng tưởng mọi việc cứ vậy trôi qua, không ngờ mình lại bị người ta lợi dụng.

Nói đến Lý Trừng Viễn này thì gã ta đúng là người không an phận, sở dĩ hủy hợp đồng là bởi vì gã ta dính scandal bị một phú bà bao nuôi, thế mà bản thân vẫn còn một người bạn gái hotgirl mạng. Sau khi việc này lộ ra thì phú bà kia nổi giận đùng đùng đi "bắt gian", nhưng sau đó lại bị chồng bà ta giữ lại.

Lần này mọi việc rối tung cả lên, Lý Trừng Viễn không chỉ bị chồng phú bà cho một bài học mà còn bị dân mạng phỉ nhổ, nửa năm nay gần như biến khỏi tầm mắt đại chúng. Chỉ là không ai ngờ tên này lại giấu chiêu này.

Tin tức thứ nhất đã rõ ràng, hẳn là do tên Lý Trừng Viễn này làm. Bất luận là xuất phát từ việc bị loại khỏi đoàn làm phim nên trả thù hay vì ngứa mắt hai người Vu U và Đoàn Tự hot nhanh như vậy đều hợp lý.

Bên này Đỗ Anh Trác và Tạ Minh Hoa đã khuấy đục hồ nước thành công, chỉ cần tung tin Lý Trừng Viễn vốn dính đầy scandal ghen ghét, đố kỵ, trả thù thì chắc chắn có thể đảo ngược hướng dư luận hiện giờ.

Nhưng tin thứ hai có vẻ hơi cao tay, không phải chuyện người ngoài cuộc có thể hiểu rõ.

Vu U cũng không biết tại sao tự dưng mình lại nghĩ đến sự bất thường của Đoàn Tự hôm đóng máy. Cái cảm giác áy náy có lỗi mà vừa cẩn thận dè dặt vừa như che giấu điều gì đó cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Vu U cũng không để trong lòng vì hôm ấy cậu cũng có tâm sự, bây giờ nghĩ kỹ lại thì cử chỉ và thần thái của Đoàn Tự rõ ràng giống như đã biết điều gì đó, hoặc có thể nói là muốn tách bản thân ra khỏi chuyện này càng sớm càng tốt.

Vu U không nói chuyện này cho ai biết mà đi tìm thẳng Đoàn Tự.

Đoàn Tự thấy cậu đến cũng nở một nụ cười hiểu rõ: "Toi biết cậu sẽ đến tìm tôi mà. Nhưng tin đồn về cậu thật sự không phải do tôi tung, bộ phim này là công sức của tất cả mọi người, tôi làm vậy không được ích lợi gì cả."

"Tôi chưa từng nói chuyện này do cậu làm." Vu U lắc đầu, thấy Đoàn Tự buông lỏng đề phòng mới nói tiếp: "Nhưng tôi cảm thấy có lẽ cậu biết được gì đó."

"Vì sao lại nói như vậy?" Đoàn Tự dựa vào ghế, khoanh tay hỏi.

"Bởi vì cậu chưa bao giờ chủ động xin lỗi tôi, bây giờ nghĩ lại lời cậu nói với tôi hôm đóng máy tôi cảm thấy có hàm ý khác." Vu U nhìn thẳng Đoàn Tự, giọng nói tràn đầy kiên định: "Chắc chắn cậu không muốn người khác biết cậu cũng có dính líu đến chuyện này, nếu hôm nay cậu nói cho tôi biết thì tôi đảm bảo sẽ không có người thứ ba biết.

"Nếu tôi thật sự không biết gì cả thì sao?" Đoàn Tự vẫn giữ dáng vẻ tùy ý sao cũng được: "Tôi không nói không phải sẽ càng không ai biết sao, cần gì phải tự rước thêm phiền như vậy."

"Cậu cho rằng với năng lực của Trạch Viễn sẽ không tìm ra được kẻ đứng sau ư? Tìm được hay không chỉ là vấn đề thời gian thôi, nếu sau khi giải quyết xong mọi việc lại tra ra có dính dáng đến cậu thì sợ rằng chưa chắc cậu đã an toàn." Trong lòng Vu U cũng không chắc chắn có thể hỏi ra được cái gì từ chỗ Đoàn Tự, nhưng cậu vẫn muốn thử cược một chút.

"Quả nhiên tôi đã xem thường cậu rồi." Đoàn Tự mỉm cười: "Có thể tồn tại trong giới này chẳng có ai ngây thơ không biết gì cả."

"Còn nhớ Trần Kỳ Ân không?" Thấy Vu U nghe đến cái tên này vẻ mặt hơi thay đổi một chút, Đoàn Tự có chút vui sướng khi người ta gặp họa: "Sau đó Lý Trừng Viễn đi theo Trần Kỳ Ân, thời gian ấy tên họ Lý đó có đến tìm tôi, muốn tìm hiểu một chút chuyện về cậu ở chỗ tôi. Nhưng mà lúc ấy tôi không nói gì cả, còn về sau tại sao gã ta lại biết thì tôi cũng không rõ."

"Nhưng tin đồn này có liên quan đến Trần Kỳ Ân, tại sao bọn họ lại làm vậy?"

"Trần Kỳ Ân còn lâu mới để ý chuyện vặt này. Người như hắn ta đã sớm có thanh danh rồi, không chỉ không vấn đề gì mà thậm chí hắn còn lấy đó làm kiêu ngạo." Đoàn Tự cười mỉa.

"Cảm ơn, tôi biết rồi." Vu U đứng dậy: "Tôi đảm bảo chuyện này sẽ không liên lụy tới cậu, cũng ẽ cố gắng hết sức làm giảm tổn thất của đoàn làm phim xuống.

Trong lòng Vu U lại không bình tĩnh như vẻ ngoài, giống như có một tảng đá nặng đè ở lồng ngực vậy. Không ngờ qua lâu như vậy mà bóng ma Trần Kỳ Ân này vẫn bám lấy cậu, từng có lần cậu chọc phải hắn ta khiến chủ nhân bị tổn thất không ít, lần này chủ nhân còn bị mình liên lụy.

Ra đến cổng công ty, Vu U đột nhiên phát hiện một tia sáng ở góc truyền tới. Cậu yên lặng lên xe, sau đó nói với chú Lưu: "Chúng ta đi một vòng quanh đây trước đã, phía sau có người theo dõi."

Quả nhiên bọn họ đi hai vòng chiếc xe màu đen không quá bắt mắt kia vẫn bám đuôi. Vu U hiểu rõ, trực tiếp nói với chú Lưu: "Không về biệt thự nữa, chúng ta đến khách sạn Vân Đô đi."

Đêm ấy, lần đầu tiên Vu U vẫn ở trong thành phố mà lại không về nhà. Cậu thấp thỏm gọi điện thoại cho chủ nhân: "Chủ nhân, hôm, hôm nay em không về nhà..."

"Tại sao?"

"Có paparazzi bán theo, em sợ sẽ rước thêm phiền phức không đáng có." Vu U hít sâu một hơi, cố gắng xua đi lo láng trong lòng: "Chủ nhân, scandal trên mạng có khả năng có liên quan đến Trần Kỳ Ân... Xin lỗi, em lại rước thêm phiền phức cho ngài rồi..."

"Tôi biết rồi." Giọng Liễu Như Hải rất lạnh nhạt, nghe không ra vui buồn. Nhưng tay nắm điện thoại của Vu U lại không ngừng siết chặt, nội tâm có dự cảm không lành.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip