CHƯƠNG 6




Ba ngày sau khi chuyện xảy ra thì Long mới quay trở về nhà. Nhìn căn phòng lạnh tanh hắn không khỏi bồn chồn. Long bước vào phòng Lâm, quả nhiên trống trơn, cậu đã thật sự dọn đi rồi.

Biến mất trong khi cả hai vẫn chưa nói được một lời từ biệt ...

Long lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, không khí tĩnh lặng làm suy nghĩ của hắn ùa về. Ba ngày trước khi nghe Lâm thổ lộ, hắn đã rất tức giận. Hóa ra trước nay cậu luôn dùng ánh mắt kinh tởm của bọn gay mà nhìn hắn. Nếu là kẻ khác, hắn sẽ chẳng do dự mà đấm thẳng vào mặt rồi hét "Cút đi!". Nhưng đó là Lâm, là người bạn quan trọng nhất đối với hắn, hắn làm không được.

Hắn không thể đối xử với cậu như những kẻ khác, càng không thể tha thứ cho cậu, cho nên hắn bỏ đi. Long biết trong vòng ba ngày này Lâm nhất định sẽ dọn nhà, và hắn đã ngầm đồng ý điều đó.

Mấy ngày nay tận lực suy nghĩ, cuối cùng Long quyết định sẽ quên cậu, trở lại với cuộc sống bình thường của hắn. Long không tin, mất đi một người tên Lâm thôi sẽ ảnh hưởng gì lớn đến cuộc sống của mình.

Nhưng dường như hắn đã sai lầm rồi....

Long về nhà một tuần, chỉ mới một tuần thôi, mà hắn tưởng như đã qua cả thế kỷ.

Ăn uống ngủ nghĩ đã không còn theo quy luật trước kia, Long thường xuyên đi sớm về muộn. Hắn sợ về nhà, đã không còn ai chờ đợi, không còn ai quan tâm, cũng không còn những bữa cơm nóng hổi đầy đủ dinh dưỡng. Căn nhà mà hắn gắng bó bao năm bổng nhiên trở nên thật xa lạ và cô đơn.

Và quan trọng hơn, nó đã không còn bóng hình quen thuộc của một ai kia...

Cuối cùng đến ngày thứ tám Long cũng liếc mắt nhìn đến căn nhà bừa bộn của mình. Hắn thu gom đống đồ dơ vứt vào máy giặt, qua loa dọn dẹp mấy vật dụng trên sofa, tình cờ hắn cầm đến chiếc gối con... Cái này là lần đó hắn và Lâm đi siêu thị bắt gặp, hắn phải tốn không ít nước miếng mới có thể ôm nó về trước cái mặt nhăn như khổ qua của Lâm.

Đặt nó xuống ghế, Long vội vàng đi vào bếp. Hắn tự rót cho mình một ly nước rồi chợt nhíu mày nhìn lại. Chiếc ly, hàng khuyến mãi mua một tặng một mà năm ngoái hai đứa đã mua. Long còn nhớ rõ bộ mặt hí hửng của cậu khi đó, chỉ một chiếc ly thôi cũng đủ làm cho cậu vui vẻ, cậu ta kỳ thật là người rất dễ thỏa mãn.

Long đưa mắt nhìn một lược xung quanh, gần như tất cả đồ dùng nơi đây đều là do hắn và cậu cùng đi mua, cùng lựa chọn, cùng tranh luận, cuối cùng là cùng mang chúng về nhà. Mỗi một đồ vật đều dấy lên trong hắn những kỷ niệm về cậu, làm quyết tâm quên đi cậu của hắn bị lung lay dữ dội.

Long sợ hãi cầm lấy áo khoát và lao ra khỏi nhà...

...................................................

Cầm bịch đồ hộp và một lốc bia, Long lững thững bước chân ra khỏi siêu thị. Đúng lúc này thì có hai thanh niên từ phía sau đi qua trước mặt hắn. Long nhíu mày thầm mắng 'lại bọn gay, thật xui xẻo!'. Tại sao hắn khẳng định như vậy ư? Cứ nhìn cái áo đôi họ đang mặc là biết liền.

Long cố ý đi chậm lại để cách xa hai người kia, nhưng vô tình vẫn nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.

" Anh mua cái gì đây?"

" Cái gối kê cỗ, mỗi khuya ngồi xem đá banh mỏi cổ muốn chết."

" Hừ! Vài bữa lại quăn chứ gì! Ủa, bó cải em bảo anh đi lấy sao không thấy .... Gì đây! Lại mua snack nữa, anh đó ăn uống kểu này, bữa nào đau bụng cho biết thân..."

'Cậu đó, không chịu ăn uống đều độ gì hết, mai mốt bị viêm loét dạ dày đi cho biết cái khổ... Còn nữa, hôm qua đã dặn cậu có đi siêu thị thì mua những thứ trong tờ giấy mình đưa, sao cậu chỉ mua toàn bia với snack không vậy ? Thiệt là...'

" Thôi em đừng 'nhai' anh nữa, có mua dùng anh chai lăn chưa?"

" Chai ở nhà của anh còn kìa, tại anh quăn vô kẹt tủ nên ko thấy thôi. Còn nữa, cái áo sơ mi anh nói bị mất em cũng tìm được ở chỗ đó luôn, thiệt là mặc đâu nhét đó không hà."

' Cái áo...cái áo thun màu kem của mình đâu mất rồi...'

' Cái đó dơ mình đem đi giặc rồi, mặc cái màu xanh đi, trong tủ ngăn ngoài cùng ấy.'

' Vậy chai nước hoa bữa hỗm cậu mua cho mình đâu ?.'

'Trong học bàn cậu ấy...'

" Lại lải nhải nữa, em không mỏi miệng thì anh..."

"Á!! Ui da..."

" Sao vậy? Trời đất chảy máu rồi! Đã bảo đừng đi dép lào mà không nghe... Thôi, lên đây anh cõng cho."

" Thôi anh, giữa đường mà.. kỳ lắm..ui.."

" Kỳ cái gì!? mau lên không chỗ đó nó nặng hơn à."

"......."

" Vậy phải ngoan hông! Sau này bỏ luôn loại dép "nguy hiểm" này đi nghe chưa?"

" Anh nói hay quá, anh biết em bị.... hôi chân (nói nhỏ) mà, mang giầy rồi hôi anh đừng có than à nha."

" OK con gà đen! vợ anh chỗ nào cũng thơm."

" Gớm quá cha nội ơi!"

Nhìn hai người thanh niên từ từ đi xa, tai còn nghe rõ họ đang tiếp tục bàn nhau phải mua thêm cái gì, nước rửa chén còn hay hết, xà bông nên mua loại nào. Long bất giác mỉm cười, rồi lại 'đơ' ra với biểu hiện của mình.

Hắn từ khi nào đã không còn cảm thấy chán ghét khi nhìn 'bọn họ' nữa? Trước kia không phải hắn rất dị ứng với gay sao? Lúc nãy cũng vậy mà, tại sao khi nghe xong cuộc trò chuyện của họ, hắn lại cảm thấy bình thản đến vậy?

Hắn luôn nghĩ gay là những gã biến thái bệnh hoạn, phụ nữ không thể thỏa mãn được chúng nên mới đi tìm thú vui hoan lạc trên thân thể người đồng giới, hoàn toàn không có thứ gọi là yêu thương. Nhưng hóa ra bọn họ lại không ghê tởm như những gì mà hắn đã nghĩ.

Ít nhất khi nhìn đôi thanh niên lúc nãy, Long cảm thấy họ hết sức bình thường, không khác gì những đôi tình nhân khác, thậm chí khi thấy tình cảm và sự chân thành họ dành cho nhau, Long còn có chút ngưỡng mộ cùng ganh tỵ. Hắn và bạn gái chưa bao giờ được như vậy.

Chẳng lẽ những nhận định trước đây của hắn là sai lầm?

Và còn một điều quan trọng nhất, là biểu hiện của hai người thanh niên kia làm Long cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu rồi.

Nhưng là gặp ở đâu?

Ở đâu ?.....

Đúng rồi!

Bọn họ nhìn rất giống hắn và Lâm trước đây...

Nhưng không thể!! Hai người kia là tình nhân, còn hắn và cậu trước nay luôn chỉ là bạn bè mà?!!!

Càng suy nghĩ, trái tim của Long lại càng đạp mạnh, một luồn ánh sáng từ đâu xuyên thẳng vào đầu hắn, từ từ mở ra những ngóc ngách đã bị hắn cố tình bỏ quên.

Chẳng lẽ .... tình cảm của hắn đối với Lâm cũng không đơn thuần là tình bạn?

Thử suy xét kỹ càng, hắn luôn rất khó chịu khi thấy cậu thân thiết với người khác bất kể là nam hay nữ, hắn chỉ muốn cậu thân thiết với mình hắn, chỉ nhìn một mình hắn. Hắn cảm thấy mất mác và đau lòng khi nghe Lâm nói đã có bạn gái, rồi vui như điên khi biết đó chỉ là giả.

Khi biết Lâm là gay và yêu hắn, Long thật sự rất tức giận, nhưng không hề có cảm giác chán ghét. Nếu đổi lại cậu nói mình yêu một gã con trai khác, hắn chắc chắn sẽ lồng lộn lên rồi đánh tên kia tơi tả, sau đó bắt cậu lặp tức chia tay với gã.

Đây... rõ ràng là ghen tuông ...

Sao hắn lại không nhận ra....

Hắn cũng yêu Lâm!!

Đầu óc Long đột nhiên được khai thông, mọi khúc mắc đều được tháo bỏ. Tựa như Columbus khám phá ra Châu Mỹ, hắn vui mừng ngửa mặt lên trời cười to, mặc kệ người đi đường nhìn hắn với ánh mắt quái dị.

Long vốn dĩ là người lạc quan, chỉ vì định kiến bản thân nên mới cố chấp không thông, giờ đây hắn đã thông suốt và chấp nhận thì dĩ nhiên mọi chuyện lại trở nên quá đơn giản.

Long miểm cười, thản nhiên quăn đống đồ mới mua vào thùng rác. Đồ hộp à? Hắn đã ngán đến tận cổ rồi, bây giời hắn phải đi kiếm nồi cơm của mình về, nếu chậm trễ nhỡ đâu cậu bị ai khác cướp mất. Chẳng hóa ra hắn là thằng ngốc hai tay dâng hạnh phúc cho kẻ khác?

............................................

7h tối, quán Every Night ......

" Chào chị."

" Cậu đến đây để làm gì? Đừng nói là đi uống cà phê nha." Mai nheo mắt nhìn gã con trai trước mặt, nụ cười hớn hở của hắn làm cô khó chịu, bao nhiêu ký ức không mấy tốt đẹp đều bị lôi ra hết.

" Em đến tìm Lâm."

" Tìm em ấy làm gì?"

" Có chút chuyện."

" Chuyện gì?"

" Chuyện ... riêng."

" Chuyện riêng gì?"

" Cho em xin lỗi mà, chuyện lần trước là do em hiểu lầm nên ... em thật sự có chuyện cần gặp Lâm, chị cho em gặp cậu ấy đi."

Long cố gắng trưng ra vẻ mặt đẹp trai thành khẩn nhất của mình, nhưng dường như đối với Mai thì hoàn toàn vô dụng. Hừm! nợ cũ không nói, chỉ riêng chuyện mấy hôm nay mặt mày Lâm luôn ủ dột, chín phần mười là có liên quan đến tên này. Không vì Lâm và bản thân lấy lại chút vốn, Mai tuyệt đối không cam tâm.

" Hôm nay em ấy xin nghĩ. Nghe đâu.... là bận hẹn hò." Mai lạnh tanh buông lời.

" Cái gì?!! Hẹn hò? Với ai? Ở đâu?"

" Cậu làm gì mà dữ vậy? Thì nghe đâu ... là với một người rất đẹp trai tên Minh, mà chắc cậu không biết anh ta đâu ha?"

" Tên Minh nhà báo đúng không? Biết ngay mà!"Mà anh ta thì có gì mà đẹp trai chứ, so với hắn còn kém rất xa.

Nhìn Long nghiến răng thiếu điều muốn phun ra lửa, trong lòng Mai tràn đầy hả hê. Cô canh đúng lúc Long quay lưng định bỏ đi liền chụp hắn lại.

" Khoang đã! Cậu đi đâu vậy?"

" Đi tìm bọn họ!"

" Biết họ ở đâu không mà tìm?"

" Hừ..."

" Tôi biết đấy!"

" Chị biết? Bọn họ đang ở đâu."

" Ừm...."

" Chị Mai, lần này chị giúp em nhất định không quên, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên dẫn bạn bè đến đây ủng hộ chị."

" .... Bọn họ... ở trên lầu ấy."

Long ngơ ngác nhìn Mai hai giây rồi lặp tức băng băng chạy lên lầu. Mai nhìn theo hắn hừ một cái đầy khinh thường.

" Chạy nhanh như vậy mà còn dám chối không phải bạn trai của Lâm."

" Ai là bạn trai của Lâm? đó không phải là cậu Long hôm nọ sao?"

Từ sau quầy pha chế Hoàng lui cui bước ra, nhìn thấy Long lao lên lầu như ma đuổi anh cũng rất ngạc nhiên, đưa mắt nhìn người yêu.

" Ừm! thì là cậu ta đó."

" Vậy sao cậu ta lại là bạn trai của Lâm? Cậu ta là con trai mà."

" Đúng! Chứ nếu cậu ta là con gái em đã nói là bạn gái rồi."

" Nhưng... nhưng Lâm cũng là con trai mà ...."

" Anh phiền quá! Lo làm tiếp đi."

" Ờ... mà cho anh hỏi một câu nữa thôi. Sao cậu ta lại gấp gáp như vậy?"

" Ha ha.... Cậu ta đi đánh ghen."

" Đánh ghen?!!!"

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip