chap 1
Port Mafia-tổ chức thống trị màn đêm ở Yokohama được kiểm soát bởi những thành viên của ban điều hành, những người nắm nhiều quyền lực ngang với chính quyền.
Có một câu nói truyền miệng trong Port Mafia: "Những bất hạnh của kẻ thù của Dazai là vì kẻ thù của họ là Dazai."
Người đàn ông sinh ra để làm một mafia: thành viên ban điều hành, Dazai Osamu.
Hồ sơ của Dazai , hồ sơ u ám dính đầy máu khiến bất cứ ai trong Port Mafia phải run sợ.
Tôi không nghi ngờ gì về những lời cảnh báo trên, đối đầu với Dazai là không dễ dàng gì.
Tuy nhiên, với tư cách một sát thủ chuyên nghiệp, tôi chẳng có lí do gì để từ chối giết mục tiêu cả. Boss của một tổ chức đối địch với Port Mafia trả một khoản tiền lớn cho nhiệm vụ lần này.
Đúng, mục tiêu của tôi, không ai khác là Dazai Osamu.
Mấy ngày sau vào một buổi chiều gần bến cảng, sau khi kết thúc cuộc đọ súng của Port Mafia với một nhóm buôn lậu và tất nhiên phần thắng thuộc về thành viên Port Mafia, tôi nhận được tin Dazai sẽ vào nhà kho gần cảng Yokohama để tịch thu số hàng buôn lậu một mình, đó sẽ là cơ hội của tôi.
Lên đạn sẵn cho khẩu súng ngắn Glock-17 , âm thanh của kim loại vang lên mà tôi quá quen thuộc với nó-âm thanh của tử thần, và kế tiếp sẽ như bao lần khác, tiếng kêu trong nỗi sợ hãi khi cái chết đến gần, khuôn mặt đau đớn, tuyệt vọng của mục tiêu.
Cộp cộp cộp....
Tiếng bước chân... Dazai đang đi vào.
Trốn trong một lô hàng, tôi quan sát mục tiêu tiến vào qua khe hở.
Với thân hình mảnh khảnh trong bộ đồ đen, một dải băng quấn quanh mái tóc màu socola rối bù, đôi mắt nâu đỏ sâu thăm thẳm như hành lang bóng tối, như thể vừa coi thường vừa chán ghét mọi sự vật. Ở người đó toát lên một vẻ đẹp thu hút người khác, đẹp đến nỗi nhiều phụ nữ còn không sánh bằng.
Chàng trai cô độc đứng ở đó, đưa mắt nhìn các lô hàng.
Trẻ quá, trông cậu ta có khi còn chưa đến tuổi trưởng thành, chỉ mới tầm 14-16 tuổi.
Tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện có một thành viên của ban điều hành Port Mafia mà chưa đủ tuổi để uống rượu.
Chàng trai này vô cùng tài năng hoặc tàn nhẫn đến thế nào mà đã có thể leo tới cái ghế của ban điều hành, đỉnh cao của quyền lực khi còn quá trẻ.
Một viên đạn bay thẳng vào giữa trán tôi, một phát chí chí tử. Đó là điều tôi đã thấy trong tương lai 5 giây sau.
Năng lực của tôi, Hoàn Hảo, cho phép tôi thấy trước được tương lai từ 5 đến 6 giây.
Tôi giật mình, nhảy khỏi thùng hàng để né đạn.
Viên đạn đó từ khẩu súng trong bàn tay mảnh khảnh, quấn băng chi chít của Dazai.
Làm thế nào cậu ta phát hiện ra sự hiện diện của tôi. Tôi là một sát thủ, che dấu bản thân là điều tôi giỏi nhất và chắc chắn tôi không phạm sai lầm nào cả.
Không có thời gian để suy nghĩ lung tung, tôi tận dụng khả năng thấy trước tương lai để né những viên đạn bay về phía tôi.
Tôi lao nhanh đến chỗ Dazai, tiếp cận cậu ta và đá bay khẩu súng trong tay Dazai.
Tôi dùng lực đè cậu ta xuống sàn. Phần thân dưới, hai chân của tôi kẹp chặt lấy chân Dazai.
Quả đúng như tôi nghĩ, vóc dáng cậu ta so với tôi thấp bé hơn hẳn. Với bờ vai nhỏ, dáng người khá gầy, chiều cao còn chưa phát triển hết, tôi dễ dàng dùng sức ghim chặt cậu ta xuống đất.
Chĩa súng vào đầu Dazai, tôi nói:
"Đến đây là kết thúc rồi."
Khuôn mặt Dazai không biến sắc, vẫn đôi mắt sâu hơn bóng đêm, khinh thường cái chết đó.
Mắt của chúng tôi chạm nhau.
Dazai rút con dao găm trong người ra, nhắm vào cổ họng tôi.
Lưỡi dao bạc lóe lên trong không trung.
Vài giọt máu chảy xuống đất.
Tôi kịp phản xạ đưa tay lên hứng mũi dao lao tới. Nhưng tại sao, năng lực thấy trước tương lai của tôi không hoạt động, phải chăng năng lực của chàng trai này là hấp thụ hay vô hiệu hóa năng lực đại loại thế.
Một tay cầm súng, tay kia nắm chặt lấy cổ tay cầm dao của Dazai, bẻ mạnh.
Rắc.
Tôi nghe thấy tiếng xương gãy.
Bàn tay nhỏ bé của cậu ta dần dần buông dao.
Con dao bạc rơi tạo âm thanh khô khốc.
Nhưng cho dù đau đớn thế nào đi nữa, mặt Dazai vẫn không thay đổi.
Tôi siết chặt phần thân dưới, ép mạnh vào bụng cậu ta với khuỷa tay tôi.
"Trước khi giết cậu, cậu có thể cho tôi biết tại sao cậu biết chính xác vị trí của tôi."
Dazai nói, câu nói đầu tiên từ khi chúng tôi gặp gỡ. Giọng cậu ta trầm và lạnh băng.
"Vì anh có mùi giống tôi. Mùi của một kẻ sát nhân."
Tôi mở to mắt kinh ngạc. Dazai dường như nhìn thấu tôi.
Đôi mắt của cậu ta thật sắc sảo, không có gì có thể che dấu được qua đôi mắt ấy.
Và tôi nhận ra rằng, tôi không thể giết cậu ấy vì đó là điều Dazai muốn. Chàng trai này, luôn khao khát cái chết đến, chết đối với cậu ta giống như một sự giải thoát khỏi thế giới cô độc và tàn nhẫn này.
Tôi không thể giết được chàng trai này, chính tôi cũng không biết lí do tại sao, tôi đã bị Dazai hấp dẫn.
Tôi muốn hiểu nhiều hơn nữa về cậu ta.
Tôi buông khẩu súng xuống và dắt trở lại sau áo.
Dazai rút con dao tiếp theo ra bằng tay còn lại.
Nghĩ đi, nghĩ đi. Làm sao để ngăn chặn cậu ta bây giờ. Tôi không thể bẻ nốt tay còn lại của cậy ấy được.
Tôi cúi xuống phía trước, đóng môi của tôi trên môi của Dazai. Trượt lưỡi vào sâu trong miệng Dazai, cảm nhận được từng hương vị, hơi thở của cậu ta.
Nụ hôn ấy có vị cay và nồng của rượu Whisky và có mùi của cà-ri.
Biểu hiện của Dazai thay đổi, phá vỡ lớp mặt nạ đang mang. Sự kinh ngạc được biểu hiện trên mặt cậu ta.
Con dao trên tay Dazai hạ xuống.
Nụ hôn kết thúc khi cả hai hết không khí, buông ra để thở.
Hơi thở của Dazai phập phồng, thở dốc để lấy oxi.
Môi cậu ta cong lại thành một nụ cười, hồn nhiên như một đứa trẻ.
"Cái gì thế?"
Dazai thở khó khăn, cố gắng để duy trì lời nói dưới sức nặng của cơ thể của tôi ép vào phổi.
"Đó là cách duy nhất tôi nghĩ ra để ngăn cậu giết tôi."
Mắt Dazai mở to sau đó thu hẹp lại và ngày càng lạnh dần.
Cậu ta hỏi:
"Tại sao con người lại cố đấu tranh để sống đến thế? Tôi không hiểu, cuộc sống thì có gì hay, chẳng phải cuối cùng ai rồi cũng sẽ chết không phải sao?"
Cảm giác khó chịu dâng lên trong tôi. Tôi dường như khá tức giận.
Nhấn môi vào Dazai một lần nữa.
1s...
5s...
10s...
20s...
Tai tôi nghe được tất cả các nhịp đập của trái tim đang đập mạnh trong ngực của Dazai.
Nuốt từng hơi thở, nhấn chìm ý chí của cậu ta.
Dazai cố gắng chống cự, tay cào mạnh đến chảy máu vào cánh tay tôi.
Một lúc lâu trôi qua với miệng của chúng tôi gắn bó với nhau, tôi phá vỡ nụ hôn.
"Bởi vì điều này, đồ ngốc." Tôi gào to, không thể giữ được cảm xúc của mình nữa.
Dazai chỉ đơn giản nhướng mày, trán nhăn lại.
Tôi giải thích.
"Cuộc sống có nhiều sự bất ngờ, hồi hộp, chúng ta không thể biết trước, đó là sự thú vị của cuộc sống. Đấy là lí do tại sao."
Cậu ta nhìn chăm chăm vào tôi. Sau đó, Dazai bắt đầu cười lớn, nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Trong tiếng cười đó, khuôn mặt của Dazai ngây thơ và thuần khiết như một đứa trẻ đúng với tuổi của mình.
"Không phải anh ở đây để giết tôi sao?"
Tôi không nhận ra mình cũng đang mỉm cười theo cậu ta lúc nào không hay. Tôi đáp trong sự khẳng định.
"Không, tôi không giết cậu. Tôi muốn... thôi bỏ đi."
Tôi muốn hiểu rõ hơn về cậu, tôi cho rằng tôi không nên nói câu đấy lúc này.
"Cậu biết tôi ở đến để giết cậu, tại sao?"
"Tôi đoán thế. Nếu đếm số người muốn cái mạng của tôi thì sẽ thành một hàng dài đấy."
Vậy sao, vậy đây là thế giới mà cậu luôn sống.
"Anh thật thú vị, tên anh là gì?"
" Là Oda, Oda Sakunosuke." Tôi từ bình tĩnh trả lời.
"Oda Sakunosuke....Odasaku, tôi gọi anh như thế nhé."
Dazai nói bằng giọng đùa giỡn.
Tôi thở dài.
"Đó không phải tên của tôi."
Điệu bộ Dazai vẻ trêu trọc.
"Thế tôi sẽ dễ nhớ hơn. Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không quên người đàn ông đã cướp mất nụ hôn đầu của mình đâu. Không chỉ một....MÀ ĐẾN HAI LẦN." Cậu ta nhấn mạnh hai từ cuối.
Dazai cười ranh ma.
"Anh nhìn xem, chúng ta đang ở tư thế khá nhạy cảm đấy."
Tôi đứng hình, đóng băng.
Buông cậu ta ra, tôi đứng dậy.
Dazai nói tiếp, đồng thời chống tay ngồi dậy.
"Nếu anh đã xem cuộc sống có giá trị đến thế, hãy gia nhập Port Mafia đi. Trong thế giới ngầm, không kẻ nào to gan dám chống lại Port Mafia cả."
"Điều này, tôi sẽ suy nghĩ."
...........
Hai tuần trôi qua, ở một quán ăn tôi thường ghé qua.
"Ông chủ, cho một suất cà ri như bình thường." Tôi đề nghị.
Chủ quán là một gã đàn ông to lớn, mặt mũi không mấy thân thiện, nhưng cư xử rất lịch sự.
"Được, có ngay."
Ông ta để ý thấy cánh tay bị thương dán đầy băng của tôi, liền hỏi.
"Hiếm thấy cậu bị thương đấy?"
Tôi nhìn vào cánh tay, vết thương ở đó cũng sắp lành.
"À, cái này à. Tôi bị một con mèo cào trúng."
"Ồ, con mèo đó thật hung dữ."
Tôi cười nửa miệng.
"Đúng, hung dữ thật....nhưng cũng rất dễ thương."
B28'
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip