chap 20

..........

Giờ đang là mùa đông, tuyết rơi nhuộm cây cối, các con đường trên phố thành một màu trắng lạnh lẽo.

Tại Shinjuku.

Dazai đi bộ trên những con phố tràn ngập tuyết trắng, cậu bắt gặp bóng hình quen thuộc ở trong một con hẻm.

Oda đã lần theo địa chỉ của nhà cậu hồi nhỏ, vì anh nghĩ biết đâu Dazai sẽ về lại nhà cũ. Hai người tình cờ gặp nhau.

Khuôn mặt Dazai biểu hiện sự ngạc nhiên, trước mặt cậu là Oda Sakunosuke.

Ánh mắt cậu từ ngạc nhiên chuyển sang màu tăm tối.

Dazai tiến lại gần anh, im lặng.

Bỗng cậu đấm Oda một phát vào mặt khiến anh văng vài mét, đập đầu vào tường.

Máu mũi Oda chảy ròng ròng, trong miệng có đầy máu.

Cậu chạy tới chỗ anh, tung ra cú đấm tiếp theo.

Oda giữ chặt cổ tay Dazai, chặn đòn.

Dùng tay kia lau máu mũi, biểu hiện của anh rất bình tĩnh.

"Cú đấm trước, tôi nhận, là lỗi của tôi.

Nhưng cái này thì không. Với cậu, tôi là gì?

Mở rộng trái tim cậu ra với tôi không được sao."

Dazai cúi mặt xuống, che đi biểu hiện của cậu.

"Anh rất có ý nghĩa với tôi, là người quan trọng của tôi. Nhưng yêu, không phải từ dễ nói đến thế."

Anh nắm chặt lấy cổ tay cậu, thở dài.

Không ai hiểu được thế giới nội tâm của Dazai cả.

Trong Mafia, không ai để ý tới thế giới nội tâm của đồng nghiệp cả.

Nó như là một luật bất thành văn vậy.

Không ai mở nắp lồng ngực người khác ra, nhìn vào trái tim của họ và nhận xét trong đó đen tối thế nào. Đó là một điểm dễ chịu của tổ chức Mafia.

Nhưng có lẽ đó cũng là một sai lầm.

Oda đã từng nghĩ có lẽ, anh nên trói Dazai lại, mở nắp lồng ngực cậu ra và cho một cái máy hút bụi vào đó.

Có lẽ, nếu Dazai có la lên hay tỏ ra khó chịu, anh nên tát cậu và bắt cậu im lặng.

Và hút bằng hết mọi thứ tối tăm, quái dị trong tim Dazai ra ngoài ánh sáng cho tới khi không còn gì trong đó nữa rồi tiêu hủy những thứ đó.

Nhưng chẳng có một cái máy hút bụi như thế cả, và việc mở nắp lồng ngực cậu ra là cả một vấn đề.

Anh hiểu rõ bóng tối quá khứ đã phủ kín Dazai thế nào; anh biết Dazai là một thành viên mafia tăm tối và tàn nhẫn, nhưng anh vẫn coi Dazai là một con người, là Dazai Osamu, thế thôi.

"Cậu đã làm gì suốt thời gian qua vậy?"

Ngay khi câu hỏi được đưa ra, anh có chút hối hận vì đáng lẽ không nên hỏi.

Mắt Dazai trùng xuống, phủ dày đặc bóng đêm.

"Tôi làm công việc của Port Mafia. Suốt thời gian qua, tôi đối đầu với một người. Người hắn cũng tỏa ra mùi giống tôi, cái mùi chết chóc đặc trưng."

"Và tên kẻ đó? "

Oda hỏi, người có thể địch lại Dazai, anh khá quan tâm về điều đó.

"Dostoyevsky Fyodor."

Môi cậu cong lên thành nụ cười nham hiểm. Bằng giọng bình thản mà lạnh hết sống lưng, cậu nói:

"Đúng là ác quỷ thì cũng nghĩ người khác là ác quỷ thôi."

Anh nhìn cậu, đột ngột áp người đối diện vào tường, chặn môi cậu bằng một nụ hôn. Oda hy vọng bằng thân nhiệt của cơ thể và cảm xúc của anh có thể chạm tới trái tim Dazai, dù chỉ một chút cũng được.

Con hẻm tối ảm đạm mịt mù vang lên tiếng miệng lưỡi giao triền, tiếng nước chậc chậc day dưa không dứt.

Oda một tay túm lấy eo Dazai kéo cậu vào lòng mình, một tay đặt sau gáy cậu khiến nụ hôn sâu hơn.

Dazai không nói gì,để anh công chiếm hết khoang miệng mình, chỉ có tay cậu sau một hồi chần chừ thì vòng ra sau ôm cổ anh.

Chẳng mấy chốc đã có vị máu tanh ngọt dâng lên, là máu từ trong miệng Oda bị Dazai đấm lúc trước.

Chân Oda chen vào giữa hai đùi người cậu, tách nó ra.

Anh chuyển dần xuống cổ, hôn và cắn chiếc cổ thanh mảnh của cậu.

"Đến khách sạn đi, sự chịu đựng của tôi có giới hạn thôi."

Oda thì thầm vào tai đối phương, những lời nhẹ nhàng nhưng thiếu tính kiên nhẫn. Dục vọng trong anh đã trỗi dậy từ lâu.

Khóe miệng Dazai cong lên thành nụ cười vô hại, có phần lạc quan.

"Đợi chút, chúng ta ghé chỗ này đã."

Trong một cửa hàng bán đồ dành cho thú cưng, Dazai chọn một chiếc vòng cổ cho chó.

"Tôi tưởng cậu không thích chó, cậu lấy chúng để làm gì?"

Oda thắc mắc trong khi mắt Dazai sáng long lanh đầy phấn khích như một đứa trẻ.

"Bí mật."

Cậu vô tư đáp.

...............

Ngay ngày hôm sau, Yasunari đã rời đi ngay lập tức. Hắn nói rằng lần về nước lần này sẽ là lần cuối cùng và chúc Oda hãy sống tốt.

Bây giờ đã đến Giáng sinh, đường phố khắp nơi được trang trí lộng lẫy cũng những cây thông Noen rực rỡ.

"Chuuya, cái vòng cổ ta tặng thế nào, lần trước ta nợ ngươi nên nhân dịp Giáng Sinh ta sẽ báo đáp."

Dazai huýt sáo, giọng trêu đùa nói qua điện thoại, người đầu dây bên kia là Nakahara Chuuya.

"Hả??? À, nhớ rồi, vụ lần trước. "

Chuuya đáp có chút ngượng ngùng, khuôn mặt hắn bây giờ xen lẫn niềm vui và sự bối rối.

Cầm chiếc vòng cổ ra xem, Chuuya vẻ hài lòng.

"Cũng được lắm."

Bỗng Dazai không ngắt được một tràng cười tủm tỉm rồi cúp máy, để lại trong đầu Chuuya dấu hỏi lớn.

........

"Cái này là?"

Dazai ngạc nhiên khi nhận được quà Giáng Sinh từ Oda, đó là một hộp quà hình chữ nhật được bọc trong giấy màu.

"Quà cho cậu, mở ra đi."

Các cơ trên mặt anh dãn ra, chút dấu hiệu bình yên đó phải để ý kĩ mới thấy.

"Cảm...ơn..nha."

Cậu ấp úng mở nắp hộp, bên trong là chiếc "vòng cổ" hoặc chiếc" nơ" gì đó, có gắn viên ngọc lục bảo lấp lánh.

"Woaa...Đẹp thật..."

Mắt cậu sáng long lanh như đứa trẻ nhận được đồ chơi mới.

Anh nhìn cậu chằm chằm, từ mái tóc màu chocolate đến mắt màu hoàng hôn đẹp đẽ, anh nở nụ cười nhỏ.

"Ừ,...đẹp thật nhỉ."

Cậu nhìn viên lục bảo rồi quay sang nhìn anh.

"Đẹp? Khoan, Odasaku, ... anh nói vòng cổ hay nói tôi thế?"



  (Note:  thật sự là chiếc vòng cổ Chuuya đeo là do Dazai tặng vào 1 dịp Giáng Sinh và nó là vòng cổ cho chó  :V trong một phần đặc biệt trên tumblr. )



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip