Chương 49: Kết Quả Thi Cuối Kì Của Dương Minh và Kế Hoạch Học Thêm Của Minh An

  Minh An trở về nhà với khuôn mặt đùng đùng tức giận, để ý kĩ còn thấy trên đầu bốc khói cao nghi ngút. Cậu đi thẳng một mạch vào bếp, rót cho mình một ly nước lạnh. Uống cạn sạch, cậu mới lấy lại chút thoải mái trở ra phòng khách, ngồi phịch xuống bên cạnh Vương Huy. Nhìn một lượt khắp nhà không thấy con trai, hơi thở có chút gấp rút mà hỏi anh:

-Minh Minh đâu rồi?

Vương Huy vẫn đang chú ý đến dòng tin tức bất động sản đăng trên báo sáng nay, tùy tiện trả lời cậu một câu:

-Thẳng bé đi chơi với mấy đứa hàng xóm

-Đi chơi? Sao anh lại để nó đi chơi? – Minh An tức tối trách mắng anh

Đối với sự nóng lạnh bất thường của cậu, Vương Huy cũng không cảm thấy lạ lẫm, chỉ nhàn nhạt đáp:

-Minh Minh xin ra ngoài chơi một lúc, anh cũng không cấm cản nó suốt ngày ở trong nhà

Minh An bất mãn duỗi chân, người này còn biết chiều con nít hơn cả cậu: - Anh chiều hư nó rồi

Vương Huy vẫn nhìn vào mặt báo, nói ra một điều hết sức bình thường: - Trong nhà cũng chỉ có một đứa trẻ, không chiều chuộng chẳng lẽ suốt ngày đánh đập?

Minh An bĩu môi, không cho rằng như vậy là tốt : - Nhưng anh cũng chiều có mức độ thôi. Anh xem, thi cuối kì kết quả rất be bét

Minh An giơ lên trước mặt anh quyển sổ liên lạc của Minh Minh, Vương Huy cất tờ báo sang một bên tiếp nhận quyển sổ từ tay cậu. Có hai cột điểm Toán và Tiếng Việt, thằng bé chỉ được 7 điểm môn Toán và 8 điểm môn Tiếng Việt, so với kết quả giữa kì quả thật có chút sa sút. Anh nhìn vào những con số trầm ngâm nhận xét:

-Đúng là kết quả hơi tệ

-Hơi tệ? Chính xác là quá tệ mới đúng. Từ trước tới giờ nó chưa từng rớt xuống khỏi điểm 9, bây giờ lại lòi ra hai con 7, 8. Càng ngày học càng sa sút.

-Em cũng không thể trách con trai, điểm số chỉ là một phần đánh giá, cả quá trình học mới quan trọng

-Tất nhiên, nhưng điểm số lại phản ánh khả năng học tập. Mới lúc sáng họp phụ huynh, em còn bị nhắc nhở trước đông người chuyện Minh Minh quay bài bị phát hiện. Đúng là mất mặt! Có thể nó không biết làm bài, nhưng cũng phải biết cách quay bài không bị phát hiện chứ?

-Vậy thì dạy nó biết cách quay bài tốt hơn là được – Vương Huy ngả người ra ghế, duỗi thẳng tay ôm cậu áp sát vào ngực, bình tĩnh coi như chuyện quay bài của Dương Minh là chuyện rất bình thường

-Anh tưởng muốn dạy là được à? Cái đó cần có kinh nghiệm lâu lăm mới được.

Không nghĩ đến hai người lại đồng quan điểm về vấn đề này như vậy. Cả hai đều không đưa ra được cách giúp con trai học hành tốt hơn mà lại thống nhất chỉ dạy con cách quay bài. Có phải đây là hình thức giáo dục mới của các bậc phụ huynh ngày nay ?

-Sáng nay, em còn bị cô giáo kéo trở lại trao đổi tình hình của Minh Minh. Cô giáo kể thằng bé suốt ngày lơ là việc học, hay nói chuyện riêng trong lớp, bày trò nghịch phá với các bạn. Đủ thứ chuyện khiến em muốn lôi thằng bé ra đập cho một trận

-Đều là những chuyện cũ nghe chán tai rồi. Lần sau đi họp nhắc cô giáo tìm đề tài mới đi
Vương Huy và Minh An thay phiên nhau đi họp cho con trai, nhưng hết lần này đến lần khác, năm học này đến năm học khác, cũng đã mấy đời giáo viên chủ nhiệm đi qua, nhưng chỉ có bao nhiêu chuyện đó kể mải miết theo trường kì năm tháng.

-Chuyện cũ nhưng Minh Minh nhà mình luôn sai phạm, cứ để giáo viên nhắc nhở rất mệt mỏi – Minh An than ngắn thở dài về hành vi bất trị của con trai

-Chẳng phải em cũng có một thời như vậy hay sao ?

Minh An hai mắt long lanh mường tượng lại thời áo trắng cắp sách đến trường của mình. Còn nhớ có lần cậu bôi nước mắt mèo lên bàn giáo viên bị bắt quả tang, kết quả bị mẹ lôi về đánh cho một trận chết đi sống lại. Hay một hôm đẹp trời, vì không thể chịu đựng thói "hành hạ" học sinh của cô chủ nhiệm, cậu cùng đám bạn đã khóa ngoài cửa phòng vệ sinh, để cho cô chủ nhiệm trong đó đập cửa la hét om sòm đến rát cổ họng mới chịu mở ra. Còn cả lần cậu bôi keo dán sắt lên ghế khiến quần thầy giáo hôm đó bị rách một mảng quần to ngay mông. Vẫn còn lần cậu bỏ con chuột cao su vào túi xách của cô giáo thực tập làm cô phải bỏ lớp chạy ra ngoài khóc tức tưởi. Một thời huy hoàng muốn quên cũng chẳng được. Những chiến tích hào hùng năm đó nếu tổng hợp lại có thể xuất bản thành một cuốn sử thi dày cộm với nhan đề « Những điều bạn phải làm khi còn ngồi trên ghế nhà trường ».

-Tất nhiên, em có thể hoàn toàn cảm thông cho con những chuyện đó. Nhưng quan trọng là khu vực xung quanh thằng bé chẳng có ai quan tâm muốn nói chuyện với nó, mà nó vẫn cố gắng lôi kéo dụ dỗ. Đó mới là vấn đề ! - Minh An thoát khỏi dòng kí ức trở về với chủ đề hiện tại. Trong bụng lại đang bấm tay suy tính có phải không Minh Minh nhà mình thiếu thốn tình cảm nên mới dùng cách này để tìm kiếm sự quan tâm.

Đúng lúc, Dương Minh một bộ dạng lấm lem đất cát trở về nhà, nụ cười tươi rói vẫn rạng rỡ trên môi làm bừng sáng cả khuôn mặt chằng chịt những vết đen đúa. Vừa bước vào thềm cửa, nhóc đã cảm nhận được những ánh mắt không mấy thân thiện phát ra từ hai ba của mình, nụ cười cũng ngay tức khắc héo hon đi.

-Minh Minh, con mới đi đâu về ? – Minh An lạnh tanh hỏi nhóc một câu, nội dung hình thức mang tính quan tâm nhưng giọng điệu lại vô cùng thảm sát.

-A, con đi đá banh với bạn – Thằng bé cười cười thú nhận, khuôn mặt đầy vết đen là minh chứng cho lời nói

-Con có thời gian chơi, tại sao không biết lo học đi ? Kết quả thi rất tệ, ba lại còn bị cô giáo mắng vốn hết chuyện này đến chuyện khác – Minh An từ từ tiến lại gần, nhìn khắp người con toàn đất cát thì nhăn mặt trách móc.

-A, con cũng có học mà. Nhưng mà không biết sao điểm cứ thấp á, cô giáo nói cứ đi học thêm cô rồi điểm sẽ cao.

Minh An trợn trắng mắt, Vương Huy thì chỉ biết cười trừ. Thằng nhóc này học theo ai mà có thể thành thật nói ra mấy câu này.

-Này, con nói gì vậy? Có biết nói mấy lời đó là không nên không hả?
Minh An vô cùng tận tình dạy dỗ lại cách nói chuyện của con trai, nhưng thằng bé vẫn hồn nhiên nói ra:

-Bạn con học thêm cô giáo, nó nói cô giáo cho tờ giấy giống y chang đề thi, về học thuộc rồi làm bài thôi
Minh An nước mắt ngắn nước mắt dài quay lại nhìn anh, chỉ thấy Vương Huy vẫn ngồi đó nhìn hai người cười cười không nói gì.

-Như vậy con càng phải cố gắng học, con phải chứng minh con không đi học thêm cô mà vẫn đạt điểm cao. Hiểu không?

-Không được đâu ba, đề cô cho khó lắm, chỉ đi học thêm mới biết làm.

-Thằng nhóc này, con phải luôn nghĩ trong đầu tất cả đều làm được, con chỉ cần học chăm là giải được đề của cô

Dương Minh bĩu môi, tỏ ý không tán thành chút nào: - Con không biết đâu, con đã cố gắng học rồi

Minh An muốn phát rồ, có cảm tưởng bàn chân đang nặng nề lún xuống sàn nhà, Dương Minh luôn cứng đầu trong việc học, còn chuyện đi chơi thì ngược lại vô cùng sôi nổi. Cậu đay nghiến nhìn nhóc bằng đôi mắt rực lửa. Vương Huy thấy một cảnh tượng sắp xung đột như vậy liền tiến tới giải vây, chuyển tròng mắt nói với người đang sắp phát cuồng: - Anh đi tắm cho con.

Nói xong lời này, anh liền ôm lấy Dương Minh đi nhanh vào phòng tắm.

Xưa nay vốn là Minh An luôn đảm nhận trách nhiệm tắm cho Dương Minh, Vương Huy cũng chưa từng tranh việc, nhưng hoàn cảnh hôm nay có chút đặc biệt. Minh An đang rất tức giận chuẩn bị tư thế động thủ, nếu như giao con cho cậu có thể sẽ lập tức dìm đầu nhóc xuống bồn tắm hay cảnh cáo bằng cách cho nhóc tắm bằng nước cực nóng bỏng da bỏng thịt. Vương Huy biết cậu sẽ không dám làm ra loại tội ác như vậy nhưng dù sao cũng nên phòng bị vẫn hơn.

Nghe được tiếng nước chảy vang lên, Minh An chỉ có thể đi lấy quần áo mới cho Dương Minh lát nữa mặc vào. Không có biện pháp cùng sức lực, cậu cũng không có đủ dũng khí lao vào phòng tắm tranh con với Vương Huy để tiếp tục "thuyết giáo".

Vương Huy trong này cởi quần áo cho Dương Minh, sau đó vươn tay ôm lấy cậu nhóc trắng tròn đứng cạnh vào bồn nước ấm đã pha sẵn. Anh lấy dầu gội xoa lên đầu nhóc, Dương Minh lấy tay nghịch nghịch nước bắn tung tóe, ướt luôn cả áo anh.

-Lần sau không được cãi lại ba An. Đã dặn con không được gây sự với "vợ" của ba rồi!– Tẩy đi vết đen trên cái mũi nhỏ của Dương Minh, Vương Huy nghiêm mặt nói

Dương Minh đưa bàn tay lên phủi phủi nước, gật đầu, tự nhiên mà nói: - Ba An bắt con học suốt ngày, con cũng muốn ra ngoài chơi!

Vương Huy thở dài ấn sữa tắm ở bên cạnh vào lòng bàn tay, sau khi chà xát nhẹ nhàng xoa lên thân thể tròn tròn của nhóc, cười hỏi: - Con muốn đi chơi đến vậy sao?

Dương Minh gật đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói: - Con cũng muốn được chơi vui vẻ với mấy bạn
Vương Huy dùng tay cọ cọ lên khuôn mặt đã có chút rám nắng của nhóc: - Nhưng đi chơi nhiều cũng không tốt. Con không học sẽ không làm kiến súc sư giống ba được.

Dương Minh nghĩ nghĩ một hồi rồi mở to đôi mắt: - Con muốn được đi chơi nhưng vẫn muốn làm kiến trúc sư.

Vương Huy biểu thị biểu cảm bất lực, rửa sạch xà phòng cho con, rồi gõ nhẹ lên trán nhóc một cái: - Nhóc con, con tham quá rồi!

Minh An quay trở lại trước cửa phòng tắm cầm theo quần áo của con trai, vừa lúc Vương Huy cầm khăn bông to bọc lại người nhóc đi ra. Cậu nhận lấy Dương Minh giúp lau khô người rồi đưa quần áo cho nhóc tự mặc vào.

Cậu lại quay sang phía Vương Huy đang thay áo, tuyên bố một câu chắc nịch:

- Huy, em quyết định sẽ tăng môn học thêm cho con.

Dương Minh đang mặc quần thì trố mắt nhìn cậu, mấp máy môi. Vương Huy đang chui đầu qua cổ áo cũng khựng lại động tác. Cả hai đều nhìn về phía Minh An bằng ánh mắt phức tạp, không rõ lí do gì lại đưa ra quyết định đột ngột này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip