Chương 1: 「Hoa Hướng Dương」
Ánh sáng dịu nhẹ mang theo tia nắng ấm áp của mặt trời len lỏi qua những đám mấy chiếu xuống, những tán lá nặng trĩu hạt sương đêm toát lên màu xanh óng ánh, không khí cũng vì thế mà vô cùng trong lành.
Chiếc bảng mở cửa mang dòng chữ [OPEN] nhỏ được một chàng trai cao lớn treo ra trước cửa hiệu, bắt đầu cho một ngày làm việc mới.
Đây là cửa hàng hoa vừa mở được một tuần, vì là cửa hàng hoa duy nhất trong khu phố nên việc làm ăn giai đoạn đầu này khá là thuận lợi.
Chiếc cửa 1 cánh nhỏ cứ liên tục đóng mở vì chàng trai nọ vẫn đang khệ nệ ôm những cây hoa của mình ra trước cửa tiệm để trưng bày, trên cửa được gắn một chuông gió nhỏ, khi có gió hoặc ai đó mở cửa sẽ kêu lên vô cùng vui tai.
"Chậu hoa cuối cùng" chàng trai nghĩ khi đang vất vả bưng chậu hoa Đỗ Quyên đỏ đặt xuống trước cửa hàng mình.
-"Lâm Phong, lấy cho cô 5 cành bông hồng xanh nhé, gói lại cho cô, sáng nay đem tặng cô học trò mới được giải thành phố" tiếng của một bác gái vọng từ lề đường vào.
-"Vâng ạ, có ngay thưa quý cô" nói xong Lâm Phong liền nở nụ cười tươi.
-"Lại trêu bác rồi" bác gái cười sảng khoái.
Sau khi gói hoa xong Lâm Phong nhận lấy tiền và cúi đầu chào bác gái đang rời đi.
Công việc làm ăn khá thuận lợi, vì là cửa hàng duy nhất nên Lâm Phong có mối quan hệ khá tốt với mọi người xunh quanh và gần khu cửa hàng của mình, Lâm Phong đẹp trai lại còn là chủ cửa hàng hoa nên các cô nàng để ý anh không ít, vì thế doanh thu lại càng tăng.
Cứ như thế các vị khách tới mục đích mua hoa cũng có, tới ngắm Lâm Phong cũng không hề hiếm, luôn tay luôn chân thì khách cũng vơi dần vì đã tới gần trưa.
-"Cậu nhóc giờ vẫn chưa tới, đáng ra 5 phút trước đã phải có mặt ở đây rồi nhỉ" Lâm Phong nghĩ ngợi trong lòng vô cùng thắc mắc ngồi trên ghế tay vẫn đang tưới nước cho hoa nhưng mắt không hề rời khỏi chiếc đồng hồ treo tường kia.
-"Xin chào" Tiếng vui tai của chuông gió khi cửa mở hòa vào giọng nói trong trẻo. Một chàng trai trẻ cười tít mắt, trên người còn bận đồng phục học sinh lên tiếng khi bước vào cửa hàng.
Lâm Phong ngồi đó giật mình vì câu nói sau đó như thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt ánh lên tia hạnh phúc mà gật đầu.
Chàng trai trẻ kia liền lập tức đi quanh cửa hàng hoa, bộ dạng vô cùng thích thú, tất nhiên hoa chính là sở thích của cậu ấy mà.
-"Cẩm tú cầu được mua hết rồi ạ?" Cậu ngoảnh đầu lại lên tiếng mà nhìn Lâm Phong.
-"Hôm nay khách hơi đông một chút nên đã bán hết từ sáng này rồi" Lâm Phong ôn nhu trả lời kèm theo một nụ cười.
Cậu ngục ngặc cái đầu ra vẻ đã hiểu rồi quay lại.
Lâm Phong cứ thế nhìn bóng lưng cậu nhóc kia không rời, tâm trạng cũng không hiểu vì sao mà vô cùng hạnh phúc.
-"Cháu lấy ba bông hướng dương này" cậu nói để ba bông hoa hướng dương lên quầy tính tiền nơi Lâm Phong đang đứng.
Lâm Phong không nói gì ngừng công việc chăm sóc mấy cành hoa kia mà chống hai tay xuống bàn đưa mặt đối diện cậu nhóc.
-"Ch..chú sao vậy ạ" cậu hơi ngạc nhiên liền ngả đầu lui sau cách xa một chút vì hành động bất ngờ của người kia.
-"Em đến đây liên tục trong vòng một tuần" Lâm Phong lên tiếng vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Cậu liền nuốt khan mà trả lời "vâng ạ" vô cùng nhỏ trong cuống họng.
-"Liên tục trong một tuần đó em chỉ đến chọn hoa, trả tiền và rời đi" Lâm Phong tiếp nối câu nói của mình mặt cho cậu nhóc phía trước đang không hiểu điều gì xảy ra.
-"Hôm nay là lần đầu tiên em mở lời nói chuyện với tôi, bằng câu xin chào"
-"V..vâng..." Cậu ngập ngừng trả lời.
-"Vậy mà lại gọi tôi là chú và tự xưng là cháu" Lâm Phong cao giọng lên tiếng.
Cậu nhóc không chớp mắt mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra lấm tấm trên trán.
-"Em tên là gì? bao nhiêu tuổi" Lâm Phong hạ giọng mà nhẹ nhàng lên tiếng.
-"Dư Thanh - Đoàn Dư Thanh, 17 tuổi ạ" khuôn mặt từ lúc nào đã bắt đầu đỏ ửng.
-"Tôi là Lâm Phong - Mạc Lâm Phong, 28 tuổi như em đã biết chính là chủ cửa hàng hoa này" Lâm Phong lên tiếng.
-"Nhìn mặt tôi già đến mức em gọi bằng chú xưng cháu sao" Lâm Phong lên tiếng khuôn mặt càng tiến tới gần hơn.
-"Dạ..dạ không ạ" cậu lập tức ngã ra đằng sau thêm chút nữa để nới giãn khoảng cách.
-"Vậy gọi tôi là anh và xưng em thì thấy thế nào" Lâm Phong lên tiếng giọng nói vô cùng trầm ấm ôn nhu.
-"V..vâng ạ" cậu lên tiếng trong ngắt quãng.
-"Tốt! giờ em lấy 3 cành hoa hướng dương này phải không? để anh lấy bill tính tiền" Lâm Phong lên tiếng cố gắng gằn mạnh từ "Anh", "Em" khiến cậu cứ thế mà đỏ mặt tưng bừng.
Sau khi đưa tiền cậu liền cầm hoa mà chạy nhanh ra cửa trèo lên xe đạp mà chạy mất để lại trong cửa hàng một chàng trai cười ngây ngốc.
-"Trêu em ấy thiệt vui" Lâm Phong ngồi xuống ghế mà tiếp tục cười ngô nghê.
-"Nhưng mình có làm em ấy sợ không nhỉ? Hình như mình trêu hơi quá rồi"
-"Hay mình tiếp cận sai cách rồi...Arghhhhh!!!" Lâm Phong lên tiếng khuôn mặt nhăn nhó ngã đầu ra sau thành ghế mà nghĩ "thôi chết tôi rồi...!"
-------------------
Dư Thanh sau khi bị dọa sợ chết khiếp trong cửa hàng hoa liền một mạch đạp thẳng về nhà mình.
-"Dọa chết mình mất thôi, ông chú...à nhầm anh chàng Lâm Phong kia làm mình sợ chết mất, có cần phải dí sát cái mặt tới gần mình vậy không chứ" cậu tự vấn khi đang tra chìa vào ổ khóa.
Cậu bước vào đóng cửa mà lên phòng cắm ba bông hoa hướng dương vào lọ trên bàn học.
Cậu học xa nhà nên đã thuê một căn nhà trọ, thói quen thích hoa, mua hoa mỗi ngày, tuỳ theo buổi, tuỳ theo tâm trạng này có từ lúc cậu phải xa gia đình lên thành phố này học, cậu luôn thấy ấm áp khi có hoa ở xung quanh, bớt đi cảm giác cô đơn.
Cậu ngắm nhìn ba bông hoa hướng dương đó trong lòng lại dâng lên cảm giác khó tả, khuôn mặt lại bất giác đỏ ửng, hai tai cũng vì thế mà nóng lên. Tim cũng đập nhanh hơn bình thường khiến cậu tự hỏi "cảm giác này là gì".
------------
Buổi chiều ánh sáng nắng gắt của mặt trời cũng dịu bớt theo thói quen cậu lại đạp chiếc xe đạp của mình mà dạo quanh khu phố.
Gió nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu đem lại một cảm giác khoan khoái, đầu tóc bị gió làm rối tung lên tựa hồ thế lại vô cùng đáng yêu.
Trong gió bỗng nhiên mang đến hương thơm ngào ngạt của hoa cỏ làm cậu chợt nhận ra tự bao giờ mình đang đi trên con đường dẫn đến cửa hàng hoa của Lâm Phong.
Cửa hàng hoa của Lâm Phong nằm giữa một con dốc thoải, cậu liền bóp phanh xe để từ từ giảm tốc, lúc đó cậu nhận ra chiếc xe ma xui quỷ khiến thế nào phanh lại bị hỏng, cứ thế lao xuống dốc, cậu hoảng hốt mà hét lên.
"Quả này hôn đất, không gãy răng cũng gãy tay mất thôi" cậu suy nghĩ trong vài giây ngắn ngủi nhắm chặt mắt, kinh hãi chờ đợi điều sắp đến.
"Rầm"
Tiếng động lớn vang lên, cậu vẫn chưa dám mở mắt.
"Nhưng sao không cảm thấy đau ở đâu vậy nhỉ"
"Póc" Lâm Phong liền dùng tay búng nhẹ lên trán Du Thanh một cái mà nở nụ cười ôn nhu.
-"Ui da! đau!" cậu liền la oai oái lấy một tay xoa xoa trán mà mở mắt ra nhìn.
Tình huống hiện tại trong mắt cậu vô cùng khó xử. Chiếc xe đạp nằm chỏng chơ bên cạnh mấy chậu hoa vì va chạm mà bể tan tác.
Cả hai thì nằm sóng soài trên mặt đất, Du Thanh nằm đè trên người của Lâm Phong, cả thân hình được Lâm Phong ôm trọn.
Du Thanh cảm thấy tim mình đập rộn ràng không thể dừng lại, mắt không dám nhìn vào Lâm Phong, khuôn mặt nóng bừng, cậu nghĩ giờ chắc nó cũng phải đỏ như trái gấc rồi.
-"Em quyến luyến tôi sao mà chưa chịu đứng dậy vậy?" Lâm Phong lên tiếng ánh mắt trìu mến nhìn Du Thanh.
Du Thanh bị kéo lại thực tại mà ú ớ không phát thành tiếng liền đứng dậy ngay lập tức.
Lâm Phong cũng ngồi lên mà chuẩn bị đứng dậy.
-"Để em giúp anh" Du Thanh chạy tới đỡ Lâm Phong đứng dậy. Thoáng nhìn thấy cái nhăn mặt đau đớn của Lâm Phong.
-"Anh đau ở đâu rồi sao, có vài vết trầy lớn đây nè" Du Thanh lên tiếng đầy lo lắng cố gắng nhìn cả người Lâm Phong xem chỗ nào bị thương.
-"Tôi không sao, em đừng lo chỉ là cổ tay có hơi đau một chút" Lâm Phong mỉm cười trả lời.
-"Anh vào cửa hàng ngồi đợi em một chút, em ra hiệu thuốc" Du Thanh mở lời.
-"Tôi không sao thật..." chưa kịp kết thúc hết câu nói Lâm Phong đã bị cái nhìn nữa oán trách nữa lo lắng của Du Thanh làm im bặt
-"Vậy tôi đợi em"
Dứt tiếng Lâm Phong chỉ còn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Du Thanh từ từ bé lại trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc mà suy nghĩ...
"Việc này xảy ra là xui xẻo hay điềm may đây"
-KẾT CHƯƠNG 1-
ĐỪNG QUÊN FOLLOW - VOTE VÀ BÌNH LUẬN NHÉ CÁC ĐỘC GIẢ ĐÁNG YÊU!
HÃY LƯU TRUYỆN VÀO DANH SÁCH ĐỌC ĐỂ CẬP NHẬT CHƯƠNG SỚM NHẤT!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip