Tập 13

"Dịch Hàm, Dịch Hàm ơi...!"

Tinh Dã băng qua dòng người, vươn bàn tay đã đỏ lên vì cái lạnh muốn níu giữ lấy cậu. Khoảnh khắc người kia quay lại, từ ngạc nhiên đã căm tức phẫn nộ mở trừng mắt. Dịch Hàm đeo chiếc kính của Hàn Soái để dù có đi đâu cũng sẽ nhớ tới người, cậu muốn gọi điện cho em ấy, nhưng cơ thể lại tự cứng đơ lại khi gặp Tinh Dã thế này.

"Dịch Hàm, tôi đã...tôi đã tìm em rất lâu..." - Tinh Dã rơi nước mắt lã chã xuống cả nền tuyết, xúc động không thể điều chỉnh được hơi thở - "Dịch Hàm, tôi vô cùng, vô cùng nhớ em...a..."

"Đừng, đừng chạm vào tôi!"

Dịch Hàm kích động gào lên giữa phố, mãi mới đủ can đảm hất tay hắn ra. Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, vẫn xen lẫn nỗi sợ do tháng năm hắn gây nên. Dịch Hàm lùi một bước, hắn lại tiến thêm một bước, cứ định nói điều gì, trong cổ họng lại nghẹn ngào không nói thành lời được. Hắn lại túm lấy tay cậu lần nữa mong có thể níu kéo, nhưng Dịch Hàm như càng thêm sợ hắn vậy.

"Đừng vậy mà, Dịch Hàm...tôi chỉ là..."

"Anh Dịch Hàm!"

Tuy trước đó Dịch Hàm có dặn sẽ về sớm, nhưng Hàn Soái lo việc phổi của cậu không được tốt nên vẫn ra ngoài để đón đưa. Không ngờ lại vô tình bắt gặp cảnh tượng vừa rồi, với kẻ như Tinh Dã, không thể nào không đề phòng được.

"Con mẹ nó! Hắn ta định làm gì anh à!"

Hàn Soái thẳng chân cho hắn một đạp, loạng choạng ngã xuống đất không ngồi dậy nổi. Vốn dĩ còn muốn đánh thêm, nhưng Dịch Hàm không muốn Hàn Soái dây vào loại người này, khoác lấy tay cậu cười tươi kéo đi.

"Chúng ta đi về thôi, má em lạnh hết rồi này."

"Sau em sẽ đưa đón anh đi làm, ai biết hắn ta sẽ làm ra chuyện gì chứ?"

Tinh Dã gục ngã không gắng gượng nổi, người qua đường cũng chỉ hiếu kì một lúc rồi rời đi ngay. Chỉ cho tới khi có mũi giày da bước tới gần đó, thở dài ra một làn khói trắng, mãi mới lên tiếng cắt đi tình cảnh lúc này.

"Thế mới nói, anh nhất quyết muốn tìm lại Dịch Hàm làm gì chứ?"

Nhược Hàng chứng kiến hết, vốn dĩ còn định ngăn cản Tinh Dã tới gần người ta, nhưng nếu cứ ngăn cản, hắn sẽ chẳng bao giờ thoát ra khỏi quá khứ ấy được.

Vừa đưa tay ra muốn đỡ ngồi dậy, Tinh Dã đã vô tình hất bỏ ra. Gương mặt lạnh lùng ấy khi rơi nước mắt thật khổ sở, yếu đuối tới khó vực dậy nổi.

"Tôi chỉ muốn...xin lỗi em ấy một lần thôi."

"Tôi không định làm hại gì em ấy cả..." - Tinh Dã đột nhiên òa khóc như đứa trẻ để giãi bày - "Chỉ muốn, hức, chỉ muốn xin lỗi thôi!"

Nhược Hàng lại một lần nữa nhói đau, chầm chậm ngồi xuống gạt hết tuyết trên đầu hắn xuống, tiếp đó lau đi nước mắt, cởi áo khoác ngoài chùm lên cho hắn. Tài xế được chỉ định đã lái xe đến gần đó, ngồi trong xe ấm áp, còn được cậu ôm vào lòng, Tinh Dã mệt mỏi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. 

Mấy ngày sau đó, Tinh Dã cứ ở trong phòng chiếu xem lại những thước phim cũ mà Nhược Hàng đã thu thập được trước đó. Hắn cứ đờ đẫn nhìn Dịch Hàm của ngày ấy bị tra tấn rồi lại khóc, hắn muốn cóp nhặt những hình ảnh còn sót lại của Dịch Hàm, nhưng chợt nhận ra rằng, cậu chưa từng nở nụ cười nào khi bên cạnh hắn cả.

"Đủ rồi đấy, anh dừng lại đi."

Nhược Hàng ấn tắt video, đã mấy ngày không chịu ăn uống tử tế rồi. Cậu muốn cho hắn không gian riêng một thời gian, nhưng thế này thì không ổn thật rồi.

"Nhược Hàng, đừng thích tôi nữa..."

"Anh chẳng có quyền gì bảo em không được thích anh nữa. Em không trói buộc xiềng xích anh, anh cứ thoải mái ra ngoài đi dạo, tìm lại Dịch Hàm giải thích cũng được. Anh xem những thứ này có nghĩa lí gì chứ? Giúp anh gột rửa được tội lỗi sao? Anh chẳng ngộ ra được gì hết."

Nhược Hàng nói không sai chút nào, ít nhất có thể quỳ xuống xin Dịch Hàm nghe lời mình nói đã là quý báu nhất rồi. Chịu đánh một chút có là gì chứ? Trước đây còn đánh Hàn Soái tới trọng thương cơ mà?

Tinh Dã mãi mới bước ra ngoài để tìm lại bình tĩnh, đã nhốt trong nhà gần một tuần rồi. Ngày hôm ấy hắn đã gặp cậu ở đâu nhỉ? Có phải con đường này không? Hay ở phía bên kia mới đúng?

Hắn không nhớ được hôm ấy mình đã đi đâu để tình cờ được gặp lại người cũ như thế, cứ vô vọng đi trên đường như kẻ mất trí. Tìm người từ lúc tan tầm đông nhất, cho đến khi đèn đường đã bật sáng vẫn không thấy ai cả. 

Hàn Soái chắc chắn sẽ không để Dịch Hàm gặp nguy hiểm một lần nào nữa, Tinh Dã hắn...lại là thứ nguy hiểm nhất.

Lúc này Tinh Dã thấy có mấy người áo đen tới gần mình, nghĩ là người của Nhược Hàng tới đón về nên cũng chỉ đứng lại một chỗ chờ họ tới. Bọn họ đứng quanh hắn thành vòng tròn, chưa quá hai phút, hắn đã bị chúng vác lên vai rồi đưa ra xe chờ sẵn.

---

"Muộn quá rồi."

Nhược Hàng ngó đồng hồ đeo tay, cho hắn được ra ngoài khuây khỏa, nhưng thế này cũng muộn quá, sắp sang ngày mới tới nơi rồi.

Hay hắn bị Hàn Soái đánh tới ngất xỉu ngoài đường? 

Nhược Hàng mặc thêm áo ấm rồi vội lao ra đường, không quên gọi điện cho Dịch Hàm hỏi thăm tình hình. Giờ này gọi có hơi bất lịch sự, nhưng cậu nóng ruột quá rồi.

"Hôm nay tôi với Hàn Soái không có ra đường."

Bệnh viện không có, nhà Thư Tương cũng không! Đới Tinh Dã đi đâu mất rồi?

Cậu còn chưa kịp huy động đám vệ sĩ đi kiếm cùng đã nhận được tin nhắn, chỉ hận tới mức không phá hỏng điện thoại đang cầm thôi.

Tên Mã Lý chỉ gửi đúng một ảnh chụp của Tinh Dã, hắn đang bị trói lại một chỗ, dường như còn đang bất tỉnh nhân sự nữa. Nhược Hàng lấy lại bình tĩnh mới gọi điện, nhưng gã còn chẳng thèm bắt máy, cố tình muốn cậu tức đến phát điên thật rồi.

'Con mẹ nó, nghe máy đi. Mày chỉ muốn tiền thôi đúng không?'

Nhắn tin chờ được trả lời trong mỏi mòn, tên Mã Lý có rất nhiều điểm ăn chơi, không biết gã đã bắt vợ cậu tới chốn nào, liệu giờ cậu huy động người đi tìm có khiến gã lật mặt làm hại đến Tinh Dã không nữa?

Phía bên kia, Mã Lý cười sung sướng khi đọc tin nhắn tới tấp của Nhược Hàng gửi tới. Quả nhiên Tinh Dã rất quan trọng đối với cậu ta rồi, có thể đòi được số tiền khổng lồ sống đủ dùng tới cuối đời ấy chứ?

"Ưm..."

Tinh Dã vẫn chưa tỉnh được vì bị tẩm thuốc mê liều cao, đây là loại thuốc cấm gã thường dùng để hãm hiếp các cô gái bị lừa gạt, có bị làm đến chảy máu vẫn không lấy lại nhận thức. Phải chờ hắn tỉnh dậy để trực tiếp uy hiếp, tạm thời cứ để Nhược Hàng đau đầu tìm kiếm người đi đã.

"Đúng là con gà đẻ trứng vàng, ai mà ngờ Phùng công tử lại thực sự đi yêu một thằng đực rựa như thế này chứ? Ha ha ha!"

Gã vỗ lên mặt hắn vài cái rồi vui vẻ rời khỏi phòng, mặc kệ tin nhắn vẫn đang được gửi tới. Nhược Hàng đã sắp không giữ được kiên nhẫn thường ngày, cậu thực sự lo cho Tinh Dã, một nỗi lo không biết phải gọi nó là gì nữa?

Sao tay cậu lại run thế này? Cậu không phải lo lắng thường, mà là đang sợ. 

Tinh Dã là người cậu muốn cả đời này yêu thương che chở, không phải muốn mang ra đùa cợt như trước. Nếu ban đầu chỉ muốn lấy hắn vì sự tò mò, muốn hạ nhục người ấy không vực dậy nổi rồi nhẫn tâm đem bỏ. Hiện tại cậu lại thành người quỵ lụy trước hắn, chấp nhận việc hắn sẽ không có tình cảm với mình.

Cậu cứ vục đầu vào vô lăng chờ tin tức tới, nhưng Mã Lý nhất quyết không nói ra yêu cầu. Nhược Hàng vô vàn hối hận khi để hắn ra ngoài một mình, tự trách sao lại không bảo vệ được hắn tốt...? 

"Tinh Dã, em nhất định sẽ không để anh bị chút thương tổn nào đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip