Chương 15
Khi nửa đêm, người thanh niên từ ấu hổ đã từng thụ thương kia, trưởng thành thành mãnh thú với móng vuốt sắc bén, đi đến, đứng ở trước di ảnh, không có bất luận động tác gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tư Tuấn đưa ba nén hương cho hắn, Kỳ Tử Gia quay đầu nhìn cậu một cái, không tiếp nhận, trái lại lộ ra một tươi cười quỷ dị: "Em tưởng rằng thời điểm em thắp hương cho ông ta, là sau khi em tự tay giết ông ta chứ... Bất quá như vậy cũng tốt, cho rằng em đã định trước phải xuống địa ngục, nếu thêm tội danh giết cha này, sợ rằng phải chịu thêm không ít cực hình, vì người này, thật sự không đáng!"
Tư Tuấn nhìn tươi cười méo mó của Kỳ Tử Gia, không biết tại sao, lại nhớ tới nước mắt của Kỳ Hoán Thần.
Kỳ thực tại giờ khắc này, tâm tình hai người này có lẽ đều mâu thuẫn như nhau! Chỉ là bên người Kỳ Hoán Thần còn có cậu lắng nghe, mà Kỳ Tử Gia, người thanh niên mới tròn hai mươi tuổi này, lại chỉ có thể một mình chịu đựng.
Vỗ vỗ bờ vai của hắn, Tư Tuấn nhẹ giọng nói: "Vẫn thắp nén hương đi, dù sao dòng máu chảy trong người cậu cũng có một nửa là của ông ấy..."
"Nếu như có thể, em thật muốn rút sạch một nửa máu kia!"
Tư Tuấn sửng sốt một chút, chân mày cau lại. Xem ra là cậu quá ngây thơ, Kỳ Tử Gia cùng Kỳ Hoán Thần, cho dù nguyên nhân căm hận là một, nhưng dù sao cũng là hai loại tính cách hoàn toàn khác biệt, cũng là hoàn cảnh sinh trưởng bất đồng.
"Anh cảm thấy rất bất ngờ, em cư nhiên hận ông ta đến mức ông ta đã chết cũng không thể tha thứ?" Kỳ Tử Gia tiến lên một bước, chỉ vào di ảnh, lời nói căm hận tàn khốc nói: "Cái chết không thể thay đổi bất luận chuyện gì, khi sống là một cầm thú, đã chết cũng như nhau ── Cái gì người chết là lớn nhất, tất cả đều là chó má."
"Ông ta đã chết, những người trực tiếp hoặc gián tiếp bị ông ta hại chết có thể sống lại sao? Những cô gái vì cha mẹ thiếu nợ cờ bạc, bị bức làm kỹ nữ; những người bình thường vì chữa bệnh cho người thân, mượn tiền cho vay nặng lãi lại không trả được, chỉ có thể nhảy lầu; những thiếu niên gia cảnh bần hàn làm công tại quán bar, lại ăn nhầm thuốc phiện cuối cùng chết thảm có thể sống lại sao?!"
Câu hỏi như vậy, không khỏi làm Tư Tuấn nhớ tới, lúc trước Kỳ Hoán Thần lớn tiếng chất vấn câu kia: "Xã hội đen là nơi nào, là nơi quỷ quái không muốn khiến người yêu đau lòng, không muốn để người thân chết thảm, thì nhất định phải khiến kẻ địch của em đau lòng chết thảm!"
Vì thế, Tư Tuấn cũng bật thốt hỏi ra: "Xã hội đen không phải là nơi như vậy sao? Cậu nếu biết, tại sao lại còn muốn khiến chính mình hãm sâu trong đó như vậy, tại sao lại còn không từ thủ đoạn muốn cướp đến những thứ này như vậy?!"
"Bởi vì chỉ có cướp đến tay, em mới có thể hủy diệt tất cả!" Biểu tình Kỳ Tử Gia dần dần bình tĩnh trở lại, mang theo lạnh lùng vốn có: "Tư Tuấn, anh cũng không muốn trải qua cuộc sống như vậy chứ? Có phải anh đã bắt đầu nghĩ không còn đường có thể đi hay không?"
Tư Tuấn quay đầu nhìn về phía phương hướng Kỳ gia. Cậu quả thực không biết, Kỳ Sơn Hải vừa chết, Kỳ Hoán Thần và cậu sẽ đi con đường thế nào.
Kỳ Tử Gia theo cậu nhìn ra, như cười như không nói: "Tư Tuấn, anh người này... ưu điểm và khuyết điểm đều là một, thật sự quá không có dã tâm. Đối với người khác cũng tốt, đối với mình cũng tốt, đều không đủ tàn nhẫn. Anh như vậy, không có cách nào đi con đường này."
Tư Tuấn ngưng mắt nhìn mắt Kỳ Tử Gia, nghiêm túc hỏi: "Cậu có thể cho tôi con đường để đi sao?"
Tươi cười trên mặt Kỳ Tử Gia mở rộng: "Em nói rồi, em bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh anh... Anh thậm chí có thể thử trước một lần xem con đường em cho anh, có thể đi thông hay không."
°°°
Mặc kệ là Trầm gia, Cao gia, Kỳ gia hay phe phái khác, bề ngoài sáng sủa thế nào, người nhà lại cường thế ra sao, vừa đến trước mặt Lâm gia, liền đều không đáng nhắc tới. Tại vùng châu thổ, Lâm gia đại biểu tất cả, là bao trùm trên toàn bộ đảng phái, người thao túng thật sự sau màn. Chính là bởi vì Lâm gia quyền cao chức trọng như vậy, bởi vậy cũng đặc biệt ẩn thấp.
Mặc dù tất cả mọi người biết bọn họ tranh giành đến đầu rơi máu chảy, cũng không bằng sức nặng một câu nói đùa của người Lâm gia, lại cũng không dám tùy tiện đi quấy rầy. Thế nhưng Kỳ Tử Gia dám, hơn nữa tựa hồ không phải lần đầu tiên.
Bảo vệ Lâm gia vẻ mặt không kiên nhẫn đuổi bọn họ, tựa như đuổi hai tên khất cái... Theo ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ đích thật là hai tên khất cái, đến cầu xin chủ nhân Lâm gia - Lâm Thừa Hiến giúp đỡ.
Lại một lần nữa bị đóng cửa đuổi khách, Kỳ Tử Gia không giận không buồn, còn cười meo meo phất tay tạm biệt bảo vệ, nhưng cũng không đi vội, mà là chậm rãi đi bộ dọc theo tường vây Lâm gia.
Tư Tuấn đi theo phía sau hắn, trong đầu loạn thành một nồi cháo. Cậu không rõ hành vi hiện tại của mình là vì cái gì, là dựa theo phân phó của Kỳ Hoán Thần "nhìn chằm chằm Kỳ Tử Gia", hay là nghe kiến nghị từ Kỳ Tử Gia "thử xem một con đường khác"?
Đang thất thần liền đụng vào Kỳ Tử Gia phía trước đột nhiên dừng lại, ngửa đầu nhìn bầu trời. Tư Tuấn lắc đầu, vực dậy tinh thần, theo ánh mắt hắn ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên một cây đại thụ trong sân Lâm gia, ngồi một người thanh niên ngủ gật, lung lay lắc lắc, mắt thấy sẽ ngã xuống.
Hắn cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ là vô cùng chăm chú nhìn người nọ, vài phút sau, thân thể thanh niên kia hơi nghiêng, quả thực rớt xuống.
Kỳ Tử Gia vẫn luôn chờ đợi lập tức xông lên trước, giang hai tay cánh tay đỡ được thanh niên kia, bị người nọ ép dưới thân làm đệm thịt.
Thanh niên kia mơ hồ vài giây, nhận thấy ở dưới có người, vội vàng đứng lên nói lời cảm ơn, thế nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt Kỳ Tử Gia, kích động đến thân thể cũng phát run.
"Kỳ Tử Gia... Tôi rất nhớ anh!" Thanh niên nhào về phía Kỳ Tử Gia, lại một lần nữa ép hắn ngã trên mặt đất.
Lúc này, cửa lớn Lâm gia vẫn đóng chặt mở ra, mấy người người hầu lao ra, hô to gọi nhỏ kêu thanh niên kia 'tiểu thiếu gia'.
Tư Tuấn chăm chú nhìn chằm chằm mặt thanh niên, nếu như cậu nhớ không lầm, người này là người Kỳ Hoán Thần dị thường đáng ghét, "Hoàng thúc" Lâm gia được nuông chiều Lâm Hạo kia.
Lúc này đây, dưới kiên trì của Lâm Hạo, Kỳ Tử Gia cuối cùng lấy tư cách khách quý bước vào cửa lớn Lâm gia.
Trên đường trở về, Tư Tuấn nhịn không được hỏi: "Nếu cậu quen biết Lâm Hạo, tại sao lại không sớm đi qua hắn đả thông quan hệ với Lâm gia?"
"Bởi vì hắn thích em."
Tư Tuấn không giải thích được, kết luận này ngay cả người mù đều nhìn ra được.
"Nhưng em không thích hắn..." Kỳ Tử Gia biểu tình rất phức tạp: "Không thật tâm nào nên bị lợi dụng... Em đã định trước sẽ thiếu Lâm Hạo một phần tình."
Sau khi tạm biệt Kỳ Tử Gia, Tư Tuấn trong lòng rất loạn không đến Tạp Ba Lai, trực tiếp trở về Kỳ gia.
Khi đi ngang qua cửa phòng ngủ Kỳ Hoán Thần, nghe bên trong truyền đến một tiếng "phác thông", cậu vội vàng đẩy cửa ra, chỉ thấy Kỳ Hoán Thần quỳ gối tại đầu giường, cầm chén nước, thân thể không ngừng run rẩy.
"Anh xảy ra chuyện gì?" Tư Tuấn tiến lên, một tay đỡ lấy Kỳ Hoán Thần, một tay tiếp nhận chén nước đã đổ mất phân nửa. Thấy ánh mắt hắn tan ra, biểu tình hoảng hốt, vừa đau lòng vừa phẫn nộ quát: "Không phải anh đảm sẽ không hít thuốc phiện sao!?"
Kỳ Hoán Thần cầm lấy cánh tay Tư Tuấn, mở lớn miệng thở hổn hển, qua một hồi lâu, hơi chút bình tĩnh: "Đây cũng không xem là thuốc phiện... Chỉ là thuốc mê hoặc trí não mà thôi, dược hiệu đã gần hết, em đừng kinh ngạc, anh không cẩn thận nghe cô ta, sau này sẽ không!"
Tư Tuấn nhắm mắt lại, xiết chặt cánh tay ôm chặt lấy hắn, hận chính mình bất lực, càng hận Kỳ Hoán Thần tự cho là đúng!
Người này... căn bản không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn cho rằng thỉnh thoảng dính một chút thuốc phiện, chỉ cần không nghiện thì không sao. Thế nhưng có kẻ nghiện nào khi mới nếm thử thuốc phiện, thì ý thức được chính mình ngày sau sẽ trở nên không còn tôn nghiêm, đánh mất nhân tính như súc sinh?! Giới hạn của con người, luôn là từng chút từng chút hạ thấp như thế này, dưới ma trảo của thuốc phiện, không ai là đặc biệt!
Dược tính chậm rãi biến mất, mấy giờ sau, Kỳ Hoán Thần cơ bản khôi phục bình thường, giãy dụa muốn thoát khỏi ôm ấp cơ hồ bẻ gãy xương sườn hắn của Tư Tuấn, giả vờ thoải mái hỏi: "Ngày hôm nay sao em trở về sớm vậy, anh không nhìn em liền lười biếng, như này thì không được rồi."
Tư Tuấn chậm rãi mở mắt ra, nhìn thẳng mắt Kỳ Hoán Thần, cố gắng ở nơi nào đó tìm kiếm "lòng còn sợ hãi", thế nhưng cậu thất vọng rồi. Trong ánh mắt xinh đẹp kia, chỉ có may mắn không có sợ hãi.
"Ngày hôm nay... em theo Kỳ Tử Gia đi thăm hỏi Lâm gia."
Tránh chuyện tình Kỳ Tử Gia và Lâm Hạo gặp lại, Tư Tuấn đơn trần giản thuật vài lần Kỳ Tử Gia đi xin gặp Lâm Thừa Hiến, nhưng không được vào cửa Lâm gia. Ngày hôm nay tuy rằng may mắn nhân hỗn loạn đi vào, lại bị Lâm Thừa Hiến răn dạy một trận rồi đuổi ra ngoài.
Nghe vậy, Kỳ Hoán Thần một lát không nói chuyện, cuối cùng như hạ quyết tâm nói: "Anh vốn định chậm vài ngày mới nói cho em, bất quá sớm muộn đều phải nói, cùng với việc để em từ người khác biết được, không bằng anh tự mình nói cho em... Anh muốn kết hôn cùng Cao Phỉ Nhi."
Nghe được một câu nói cuối cùng, Tư Tuấn cả người như bị sét đánh, hoàn toàn ngây dại, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn, như là căn bản không có biện pháp lý giải hàm ý trong câu nói ấy.
Kỳ Hoán Thần vội vàng cầm tay cậu, giải thích nói: "Mẹ cô ấy chỉ có một người con gái này, Cao gia sớm muộn gì cũng là của cô ấy... Cưới cô ấy, liền không cần lo lắng Lâm gia. Dượng Cao Phỉ Nhi là chiến hữu của Lâm Thừa Hiến, cũng là thuộc hạ quan trọng nhất trong phe phái chính trị của hắn, hắn nhiều ít sẽ cho một ít mặt mũi. Kết thành liên minh cùng Cao gia, ở mức độ nào đó, cũng là đạt thành chung nhận thức với Lâm gia."
Kỳ Hoán Thần phân tích đạo lý rõ ràng, có thể thấy được thuốc mê hoặc trí não không tạo thành thương tổn gì với thần trí hắn, lý do "không chê vào đâu được" như vậy, khiến Tư Tuấn không biết nên nói gì phản đối, chỉ có thể chậm rãi nói: "Cao gia, không phải chỉ chọn con rể đến ở rể sao?"
"Anh chính là đi ở rể."
"Thế nhưng... Thế nhưng như vậy, con của anh sẽ không thể họ Kỳ..."
"Vậy thì thế nào, họ Kỳ này có gì hiếm lạ? Anh cũng không cần con của người phụ nữ kia theo họ anh!" Kỳ Hoán Thần hừ lạnh một tiếng, đột nhiên trừng mắt nhìn, sờ sờ gương mặt căng cứng của Tư Tuấn, cười hì hì nói: "Không phải, em sửa họ Kỳ đi, coi như là chính thức gả đến Kỳ gia."
Không để ý đến trêu đùa của Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn từng chữ từng chữ hỏi: "Anh đã quyết định?"
Kỳ Hoán Thần cuối cùng thu hồi biểu tình không đứng đắn, chậm rãi gật đầu: "Em họ, anh đã đâm lao thì phải theo lao."
Đã nói đến bước này, không còn cơ hội thương lượng, Tư Tuấn nhắm mắt lại, cũng gật đầu theo: "Tôi hiểu... Tôi biết kế tiếp nên làm thế nào."
Cha mới qua đời, theo lý thuyết, trong một năm không thể lo việc cưới xin, Kỳ Hoán Thần và Cao Phỉ Nhi liền đem hôn sự quyết định vào tháng tư, qua Tết âm lịch, cũng liền miễn cưỡng xem như năm sau.
Mặc kệ là muốn làm kế toán, hay là muốn hỗn loạn trong xã hội đen, Kỳ Hoán Thần đối với bài vở và chức nghiệp vẫn không thả lỏng. Lên năm thứ tư, hắn vô cùng nghiêm túc chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, lại phải bận bịu chuyện hôn lễ, liền đem Tạp Ba Lai và tất cả Kỳ gia đều giao cho Tư Tuấn quản lý.
Kỳ Sơn Hải ngoài ý muốn chết đi, chủ nhân mới của Kỳ gia đến nay còn chưa định luận.
Tình huống hiện nay, là Kỳ Hoán Thần dựa vào mạch người hắn tích lũy tại Tạp Ba Lai, cùng một bộ phân thế lực mẹ hắn lưu lại, đã khống chế toàn bộ chỗ ăn chơi của tập đoàn Sơn Hải, hơn nữa bến tàu do Tư gia khống chế, khối vận tải bằng đường thuỷ này xem như đã ở nắm trong tay.
Thế nhưng những bộ phận quan trọng như bất động sản, ngoại thương, lại bị tâm phúc Kỳ Sơn Hải khi còn sống nắm giữ, hiện nay cũng không có ý tứ giao ra, không biết là đang lưỡng lự so sánh giữa hai anh em Kỳ gia, hay là có dã tâm khác.
Bất quá đợi Kỳ Hoán Thần và Cao Phỉ Nhi kết hôn, Cao gia nhất định làm chỗ dựa cho hắn, hơn nữa hắn và Trầm Tư Viễn quan hệ thân thiết, Trầm gia cũng khẳng định sẽ đứng ở phía hắn. Từ tình thế bắt đầu mà nói, hắn mạnh hơn hẳn Kỳ Tử Gia gần như có thể tự lập môn hộ khác kia.
____________
Chỉ chớp mắt đã là xuân về hoa nở mùa, một ngày trước hôn lễ, Kỳ Hoán Thần đến trường học bảo vệ luận văn tốt nghiệp, kết quả thu được một phong thư chuyển phát nhanh của sở Sự vụ hộ chính. Vẻ mặt không hiểu mở phong thư ra, bên trong rơi ra một giấy chứng minh thư. Nhìn đến, liền bị khuôn mặt Tư Tuấn, rõ ràng rất anh tuấn lại bị chụp như phạm tội truy nã trên giấy chứng minh làm cho buồn cười.
Cậu đánh mất giấy chứng minh nên làm lại sao? Sao lại ghi địa chỉ trường học của hắn... Kỳ Hoán Thần đang buồn bực, lại nhìn kỹ, cả người đều ngây dại. Xoa xoa mắt, tỉ mỉ nhìn vài phút, cuối cùng xác nhận không phải hoa mắt, cũng không phải di chứng sinh ảo giác sau khi dùng thuốc. Họ và tên trên giấy chứng minh này, viết chính là ── Kỳ Tư Tuấn.
"Em sửa họ Kỳ đi, coi như là chính thức gả đến Kỳ gia..."
Một câu nói đùa của hắn, tiểu tử này cư nhiên coi là thật... Còn đặc biệt đem giấy chứng minh gửi đến trường học của hắn, đây xem như là gì? Quà kết hôn sao? Kỳ Hoán Thần có một loại cảm giác vô lực, rõ ràng kỳ trân dị bảo của mình, cũng không thể đem bảo bối này khảm lên mũ đội đầu, chỉ có thể để nó bị phủ bụi trong góc phòng.
Vội vã chạy đến Tạp Ba Lai, Tư Tuấn đang mang theo vài người phụ trách kiểm tra bố trí đại sảnh.
Hôn lễ của Kỳ Hoán Thần và Cao Phỉ Nhi tổ chức tại nhà hàng cao cấp nhất thành S, Tạp Ba Lai thì phụ trách dạ tiệc vui vẻ buổi tối, vì thế đặc biệt ngừng kinh doanh hai ngày, hiện tại một người khách cũng không có.
Kỳ Hoán Thần đứng xa xa nhìn Tư Tuấn ── Không, hiện tại là Kỳ Tư Tuấn, nhìn cậu và người khác trao đổi tình huống chuẩn bị dạ tiệc, tây trang màu sẫm vừa người tôn lên vóc người anh tuấn, khí chất xuất chúng.
Chớp mắt một cái, Tư Tuấn đến bên người hắn, đã ba năm.
Ba năm trước đây, cậu vẫn còn mặc quần áo thể thao, lưng đeo ba lô, là đứa trẻ lớn giả vờ thành thục kì thực đơn thuần non nớt, hơi đùa giỡn một chút sẽ đỏ mặt. Ngày hôm nay - ba năm sau, cậu đã trưởng thành, là người đàn ông thành thục chân chính, có thể gánh vác trách nhiệm, có khí phách, có thể một mình đảm đương một phương. Nhưng kỳ thực, tuổi cậu bất quá vẫn là một sinh viên mà thôi.
Kỳ Hoán Thần đi qua, từ phía sau ôm lấy thắt lưng cậu.
Tư Tuấn sửng sốt một chút, không cần quay đầu lại liền biết là hắn, vì thế phất tay, để những người còn lại lui xuống.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Kỳ Hoán Thần gắt gao ôm Tư Tuấn, cùng Tư Tuấn bị Kỳ Hoán Thần gắt gao ôm.
Vùi đầu tại bờ vai rộng của Tư Tuấn, ngửi hương vị nhẹ nhàng khoan khoái độc nhất vô nhị trên người cậu, đáy lòng Kỳ Hoán Thần có tình cảm xa lạ mạnh mẽ dâng trào.
Cho dù đã từng có nhiều chuyện phong lưu như vậy, Kỳ Hoán Thần lại chưa từng nghĩ đến tình yêu rốt cuộc là gì. Hắn dám vỗ ngực đảm bảo, hắn đối với mỗi ngươi phụ nữ đều là thật tâm thích, nhưng loại cảm giác này luôn luôn sẽ nhanh chóng biến mất theo sự hiểu biết về họ, một ngày cảm giác mới mẻ đã không còn, tình cảm mãnh liệt cũng sẽ biến thành chán nản. Hắn cho rằng chính mình cả đời cũng sẽ trôi qua như vậy, đơn giản thích một người phụ nữ, lại đơn giản bị người phụ nữ kế tiếp hấp dẫn... Cho đến khi Tư Tuấn xuất hiện.
Tư Tuấn cho hắn cảm giác mới mẻ trước nay chưa từng có, tình cảm mãnh liệt trước nay chưa từng có, thậm chí bồi dưỡng ra sự kiên trì cùng nghị lực hắn trước nay chưa từng có... cũng khiến loại tình cảm kịch liệt trước nay chưa có này kéo dài. Hắn thậm chí cũng bắt đầu ảo tưởng, cùng Tư Tuấn cùng một chỗ trong sân nhỏ ở Giang Nam, hóng gió uống trà, nuôi cá dẫn chó đi dạo, sống một cuộc sống nhàn nhã thong dong.
Hay là, đây là tình yêu?
Ngực một hồi khó chịu ngẹn ngào... Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên cổ Tư Tuấn, thanh âm có chút run rẩy: "Em họ, xin lỗi, anh phải lấy người phụ nữ khác... Nhưng anh đảm bảo, sẽ không có người khác!"
Nói rồi, cánh tay xiết chặt, ôm chặt chẽ đến mức hắn từ phía sau có thể cảm giác được nhịp tim Tư Tuấn.
Trái tim Tư Tuấn đập rất bình ổn, tựa như không hề gợn sóng, lại vô cùng hữu lực.
"Anh họ, không phải anh mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân chứ..." Tư Tuấn cúi đầu, vỗ vỗ cánh tay cuốn bên hông mình, nhẹ giọng cười: "Đêm nay còn là phái độc thân, điên cuồng một chút đi!"
Tư Tuấn dẫn Kỳ Hoán Thần đi tới một gian bao phòng, mở cửa, bên trong đã nháo ngất trời, nhìn kỹ, tất cả đều là đám tiểu lưu manh theo Kỳ Hoán Thần lừa ăn lừa uống.
Từ sau sự kiện bắt cóc tại bệnh viện kia, Kỳ Hoán Thần liền vội vàng thu phục Tư Tuấn, kế tiếp lại vội vàng hưởng dụng Tư Tuấn, tiếp theo lại là vội vàng lo hậu sự cho Kỳ Sơn Hải, cùng hôn sự với Cao Phỉ Nhi, nói chung đã một năm không liên hệ cùng những người này.
Hắn và những người này ngay cả bạn rượu cũng không được tính, tự nhiên cũng không có kinh ngạc vui mừng gì đáng nói, một đêm cuối cùng trước hôn lễ này, hắn tình nguyện cùng Tư Tuấn lẳng lặng ôm nhau mà ngủ... Bất quá Tư Tuấn hao tâm tổn trí an bài, hắn cũng không thể phụ ý tốt của cậu.
Tư Tuấn tiếp tục đi bận bịu chuẩn bị dạ tiệc chúc mừng, Kỳ Hoán Thần một mình ngồi trên sô pha, nhìn những người này điên cuồng đùa vui, trước đây cảm thấy náo nhiệt thú vị, hiện tại chỉ cảm thấy ầm ĩ buồn chán. Vì thế lại lấy ra giấy chứng minh kia, ngón tay vuốt ve dòng đề họ tên, không nhịn được lộ ra mỉm cười.
Họ Kỳ này... Hắn chưa từng lưu ý, thế nhưng đặt trước tên Tư Tuấn, lại cảm thấy tốt đẹp như vậy.
Ngẩng đầu, những người đó còn đang quần ma loạn vũ, Kỳ Hoán Thần càng thêm buồn bực, chính mình tại sao lại muốn ở chỗ này lãng phí thời gian như thế, loại thời gian này nên cùng Tư Tuấn thân mật ôn tồn, thoả thích triền miên mới đúng!
Đứng dậy đi ra cửa, đang muốn mở cửa, chợt nghe thấy "Rầm" một tiếng, cửa bị lực mạnh đẩy ra, đèn pin phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu khiến hắn không mở mắt ra được. Có người vọt vào, không nghe phân trần xoay cánh tay hắn, ấn ngồi dưới đất.
Mấy người mặc đồng phục cảnh sát đi đến, lớn tiếng nói: "Chúng tôi nhận được tin báo, nói nơi này có người tụ tập hít thuốc phiện, mời mọi người phối hợp kiểm tra một chút..."
Cảnh sát lục soát một phen, quả thực tìm ra mấy gói bột phấn màu trắng trong túi áo Hầu tử.
Kỳ Hoán Thần tức giận đến mắt trợn trắng, đứng dậy đang muốn can thiệp, đã bị cảnh sát trẻ tuổi áp hắn hung hăng đè cổ lại, quát lớn nói: "Không được nhúc nhích, thành thật một chút, mọi người ở đây đều phải về cục cảnh sát kiểm tra nước tiểu!"
"Nói đùa gì vậy, ngày mai tôi phải cử hành hôn lễ, không rảnh rỗi chơi đùa cùng các người? Để tôi gọi điện thoại cho cục trưởng các người..."
Cảnh sát dẫn đầu đi tới, hừ lạnh nói: "Kết hôn? Ngày mai cho dù anh bị hoả táng, ngày hôm nay cũng phải đi theo chúng tôi! Gọi điện thoại cho cục trưởng... gọi điện thoại cho Diêm Vương Gia cũng vô dụng, dẫn toàn bộ đi!" Nói rồi, túm hắn dậy đẩy ra cửa.
Kỳ Hoán Thần lảo đảo bước hai bước, chỉ thấy Tư Tuấn và những người phụ trách khác cùng đứng ở ngoài bao phòng, vội vã tiến lên nắm cánh tay cậu: "Chuyện này là thế nào? Cảnh sát sao lại đến? Em liên hệ với dượng Cao Phỉ Nhi... Không, việc nhỏ như vậy, gọi Lưu đội trưởng đại đội phòng chống thuốc phiện là được..."
Lời còn chưa dứt, đã bị cảnh sát trẻ kia bắt trở lại: "Nếu anh không thành thật là bị đánh đấy!"
Tư Tuấn đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng trấn an nói: "Anh họ, đó là chuyện ngoài ý muốn, anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp."
Kỳ Hoán Thần còn muốn nói gì đó, nhưng bị cảnh sát dùng sức đẩy đi vài bước, những cảnh sát khác cũng áp bọn Hầu tử đi ra. Hiện trường rất hỗn loạn, Kỳ Hoán Thần dĩ nhiên cũng không tìm được Tư Tuấn nữa.
Hừng đông bị đưa đến cục cảnh sát, vừa kiểm tra nước tiểu vừa thử máu, liên tục lăn qua lăn lại đến buổi sáng ngày thứ hai. Có kết quả kiểm nghiệm, máu hắn kiểm tra không đạt tiêu chuẩn, hơn nữa hắn là người phụ trách Tạp Ba Lai, bởi vậy mặc dù không lục soát được thuốc phiện trên người hắn, vẫn lấy tội danh khả nghi tụ tập hít thuốc phiện mà bắt giam... Hôn lễ hoàn toàn bị hủy.
Không biết có phải có người thu xếp hay không, cuộc sống của hắn ở trại tạm giam cũng không tệ lắm, bị giam giữ tại một phòng giam nhỏ, ba bữa cơm cố định, cũng không có người đến gây phiền toái... Thế nhưng cảm giác bị nhốt trong lồng sắt lớn quả thật rất mục nát!
Việc này nói rõ là có người hãm hại hắn, ban đầu Kỳ Hoán Thần tưởng tầng cao cấp của Tạp Ba Lai xuất hiện nội quỷ, có lẽ là Kỳ Tử Gia, có lẽ là tập đoàn Sơn Hải, thế nhưng liên tiếp vài ngày cũng không thấy Tư Tuấn đến thăm hắn, vì thế sinh ra hoài nghi khác. Chẳng lẽ là... Tư Tuấn không muốn hắn kết hôn, cho nên dùng thủ đoạn như vậy để phá hỏng hôn lễ?
Thế nhưng Tư Tuấn thực sự không phải loại người đầu óc nông nổi làm việc không để ý hậu quả. Huống hồ, nếu như cậu thực sự phản đối hắn lấy Cao Phỉ Nhi như vậy, có thể trực tiếp nói ra, hắn sẽ không không quan tâm suy nghĩ của cậu, hoàn toàn không cần làm đến trình độ như vậy.
Huống hồ, hôn lễ này khẳng định phải cử hành, cậu phá hỏng được nhất thời, chẳng lẽ còn có thể phá hỏng một đời?
Lý do này không hợp lý! Kỳ Hoán Thần lắc đầu, trong đầu lại bắt đầu kiểm tra sắp xếp xem Tạp Ba Lai có người nào hiềm nghi, không chỉ có có năng lực gây nhiễu Tư Tuấn, đưa cảnh sát tới, còn có thể áp chế Cao gia không có biện pháp thả hắn ra.
Tại ngày thứ mười bị giam, Kỳ Hoán Thần cuối cùng nghênh đón người thứ nhất đến thăm hỏi, người phụ nữ vốn nên trở thành vợ hắn kia.
Cao Phỉ Nhi không khác gì ngày thường, vẫn như cũ là trang phục tinh xảo mà thoải mái, tựa hồ thăm Kỳ Hoán Thần xong, sẽ đi tham gia vũ hội.
"Phỉ Nhi, dượng nói thế nào?"
"Hoán Thần, em cũng không có cách nào..." Người phụ nữ bất đắc dĩ nhún vai, than thở: "Anh phải biết rằng, Cao gia cũng tốt, Kỳ gia cũng được, người ngoài nhìn vào có vẻ hùng mạnh, kỳ thực chỉ là quân cờ trong tay quyền quý mà thôi. Em quả thực rất thích anh, nhưng là có người càng thích em trai anh." Bỏ lại câu nói khiến Kỳ Hoán Thần tức giận đến phát run này, Cao Phỉ Nhi cứ vậy rời đi.
Quả nhiên là tiểu tạp chủng Kỳ Tử Gia kia ── Hắn rốt cuộc bám vào ai, cư nhiên có bản lĩnh lên trời như vậy!
Lại qua hai ngày, vị khách thứ hai đã tới, mang tới một người có thể nói là trong dự liệu của hắn, cùng tin tức ngoài ý muốn.
"Hoán Thần, Kỳ gia, đã do Kỳ Tử Gia nắm giữ."
Kỳ Hoán Thần trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Trầm Tư Viễn. Ngày đầu tiên hắn bị bắt, liền nghĩ đến Kỳ Tử Gia khẳng định sẽ nhân cơ hội tốt như vậy mà ra tay, thế nhưng không nghĩ tới mới mười ngày, hắn thậm chí không nhận được bất luận tin tức gì, cứ như vậy bị hắn đơn giảm đoạt lấy?!
"Sao có thể như vậy, cho dù tôi bị bắt, còn có người của tôi chống đỡ, còn có Tư Tuấn..." Nhắc tới Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần lập tức trở nên khẩn trương: "Tư Tuấn sao rồi?! Có phải cậu ấy cũng đã xảy ra chuyện hay không?!"
"Miễn bàn đến em họ tốt kia của cậu, cậu còn không có suy nghĩ cẩn thận sao?! Chính là cậu ta phản bội cậu, giúp đỡ Kỳ Tử Gia thu phục thế lực của cậu, giúp đỡ hắn leo lên vị trí chủ nhân Kỳ gia!"
"Không có khả năng... Tuyệt đối không có khả năng!" Kỳ Hoán Thần không ngừng lắc đầu, căn bản một chút cũng không tin.
Tư Tuấn người này, hắn hiểu rõ nhất, là người trung thành nhất an phận nhất thiên hạ, cậu không có chút dã tâm nào, cũng không có cố chấp cùng vọng tưởng, cưỡng bức lợi dụng với cậu cũng vô dụng. Hơn nữa cậu còn lưu ý hắn như vậy, vì hắn ngay cả mạng cũng có thể không cần, cậu sao có khả năng phản bội hắn?! Cậu có lý do gì để phản bội?!
Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về phía Trầm Tư Viễn không khỏi mang theo đề phòng cùng xa cách. Hắn tại sao lại muốn ly gián mình cùng Tư Tuấn như thế, lẽ nào hắn mới là người hợp mưu cùng Kỳ Tử Gia tính toán mình?
Trầm Tư Viễn nhìn ra hoài nghi của hắn, tức giận ném qua một tờ báo: "Không tin? Vậy cậu nhìn cái này!"
Đó là nhật báo xuất bản ngày hôm nay, đầu đề trang thương nghiệp chính là Kỳ Tử Gia tiếp nhận tập đoàn Sơn Hải, tin tức chính thức nhận chức tổng giám đốc. Có lẽ bởi vì hắn lớn lên đẹp trai, tuổi lại còn trẻ, báo liền đăng vài tấm ảnh chụp gần của hắn, mỗi một tấm Kỳ Tử Gia đều hăng hái, một bộ thanh niên tài tuấn...
Mà trong mỗi một tấm ảnh chụp, Tư Tuấn đều đứng ở phía sau hắn, còn cùng hắn nói chuyện thân mật, nghiễm nhiên là phụ tá đắc lực, thuộc hạ đắc lực của hắn. Kỳ Hoán Thần chăm chú nghiêm túc kiểm tra tờ báo, lại tỉ mỉ nghiên cứu ảnh chụp, nỗ lực từ bên trong tìm ra vết tích giả tạo... Thế nhưng rất không may mắn, tờ báo là nhật báo có lực ảnh hưởng nhất vùng châu thổ, ảnh chụp nhiều góc độ, toàn bộ cũng thể hiện Kỳ Tử Gia cùng Tư Tuấn thân mật khăng khít.
Buông tờ báo, Kỳ Hoán Thần lui về phía sau hai bước, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Cảnh ngục đúng lúc đi tới, tuyên bố thời gian thăm hỏi kết thúc, tóm Kỳ Hoán Thần lên đẩy ra bên ngoài.
Trầm Tư Viễn tiến lên một bước, trước khi hắn bước khỏi cửa liền nhẹ giọng nói: "Hoán Thần, tôi thử qua, nhưng tôi bất lực... phía sau Kỳ Tử Gia, có Lâm gia làm chỗ dựa!"
Thế nhưng Kỳ Hoán Thần đã không nghe được gì nữa, tràn ngập đầu óc đều là nụ cười Tư Tuấn...
Cậu nghiêm trang nói "Anh họ, tôi đảm bảo cứ gọi là đến."...
Cậu trên mặt mang theo vết cào như ria mèo nói "Tôi né liền đánh tới anh họ."...
Cậu vẻ mặt không cam lòng nằm ở dưới thân hắn cầu xin tha thứ...
Cậu nổi giận đùng đùng ghìm cổ hắn...
Cậu chủ động cởi quần nói "muốn thượng thì nhanh một chút."...
Thậm chí, hình ảnh cậu ngoan tuyệt nói "Buông tha tôi đi, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta", khi quan hệ căng thẳng tới cực điểm lại vì cứu hắn đầy người là máu...
Cậu đứng ở đầu cầu nơi trấn nhỏ nhìn nước sông xuất thần...
Cậu nhận được kinh hỉ khi sinh nhật mà ngơ ngác ngây ngốc...
Cậu nhắm mắt lại nói "Tôi đầu hàng"...
Cuối cùng đều biến thành cậu bình tĩnh mà lạnh lùng, nhìn hắn bị cảnh sát bắt đi, còn giả mù sa mưa nói "Đó là chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ thu xếp".
Lấy ra giấy chứng minh kia từ ví tiền, nhìn ảnh chụp hoàn toàn không thể lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần đột nhiên nở nụ cười.
Ha ha... Tư Tuấn... Kỳ Tư Tuấn... Phía trước tên em, rốt cuộc là mang họ ai?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip