Chương 16
Tội danh liên quan tụ tập hít thuốc phiện như vậy, nếu như không có chứng cứ vô cùng xác thực, tối đa chỉ có thể giam giữ mười năm ngày.
Ngày đó, hắn rời khỏi trại tạm giam, trời nắng gắt quả thực không giống tháng tư, khiến Kỳ Hoán Thần có cảm giác phảng phất như đã cách một đời.
Ánh mặt trời mãnh liệt như vậy, nếu như có thể đâm mù mắt thì tốt rồi, hắn sẽ không thấy bóng người duy nhất tới đón hắn, người khiến hắn thấy buồn nôn kia.
Từng bước một đi tới trước mặt Tư Tuấn, tuy rằng nhìn cậu thêm một cái, ngực giống như là đã trúng thêm một đao, nhưng vô luận như thế nào, hắn muốn nghe người này giải thích một chút. Người khiến hắn lần đầu tiên xuất hiện xúc động ngu xuẩn, tên là "tình yêu" này, sẽ giải thích bán đứng phản bội vô sỉ của mình thế nào?
Hắn thậm chí đang suy nghĩ, nếu như Tư Tuấn nói, cậu bị Kỳ Tử Gia uy hiếp, nếu không giúp hắn, Kỳ Tử Gia sẽ thương tổn chính mình đang ở trong trại tạm giam, hắn có muốn tin tưởng hay không, có muốn tiếp thu loại lý do này hay không?
Thế nhưng Tư Tuấn một đường im lặng lái xe, đưa Kỳ Hoán Thần đến phòng khách sạn hắn thuê lâu dài, đi tới gian phòng hắn từng mang vô số phụ nữ đến mây mưa, mới mở miệng nói câu đầu tiên nói: "Anh trước tiên nghỉ ngơi cho tốt một chút, ngày mai chúng ta sẽ rời đi."
Kỳ Hoán Thần ngồi ở trên giường, ngửa đầu nhìn Tư Tuấn, cười hỏi: "Đi đâu? Đoạn đầu đài?"
"Về nhà."
"Anh còn có nhà sao?! Nơi đó sớm là của Kỳ Tử Gia, anh đã không có nhà để về."
"Anh lẽ nào đã quên sao? Chúng ta còn có..." mặt Tư Tuấn có chút hồng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Còn có của hồi môn của em, một căn nhà nhỏ hai tầng, trong sân có dàn nho và cây lựu, còn có bồn cá cùng..."
"Vậy sính lễ của anh là toàn bộ Kỳ gia? Tuy rằng có chút đáng giá, em cũng không đáng cái giá này. Bất quá anh có thể đưa, chỉ là vô luận như thế nào cũng phải đưa cho cha vợ mới phải. Sao vậy, khi anh không biết, em nhận Kỳ Tử Gia làm cha nuôi rồi sao?!"
Tư Tuấn né tránh ánh mắt chất vấn của Kỳ Hoán Thần, đi tới bên cạnh điện thoại, một bên quay số điện thoại nói: "Anh nhất định đói bụng rồi? Em gọi phục vụ phòng..."
Kỳ Hoán Thần đứng dậy tiến lên, mạnh mẽ đoạt lấy điện thoại, hung hăng đập về phía Tư Tuấn. Điện thoại làm bằng nhựa vỡ vụn, mảnh vỡ sắc bén mặt cát bị thương trán Tư Tuấn, máu lập tức mãnh liệt phun ra.
"Cho anh một lý do phản bội!"
Bưng vết thương, máu theo khe hở chảy xuống dính trên lông mi, Tư Tuấn khó chịu chớp chớp mắt.
Kỳ Hoán Thần túm áo Tư Tuấn, hung hăng lắc: "Nói đi, giả bộ câm điếc làm gì? Cho anh một lý do!"
Tư Tuấn cuối cùng mở miệng: "Em nghĩ, Kỳ Tử Gia so với anh, càng thích hợp với vị trí kia."
"Ha ha... Ha ha... Em thực sự là..." Lý do không thể hiểu như vậy khiến Kỳ Hoán Thần sửng sốt một chút, sau đó cười ha hả, một quyền nện lên mặt Tư Tuấn: "Cậu con mẹ nó thực sự là đồ đê tiện, sao cậu không nói, Kỳ Tử Gia so với tôi càng thích hợp để đâm cậu!"
Trước khi nắm tay nện xuống, Tư Tuấn bắt được cổ tay hắn, dùng sức đẩy. Kỳ Hoán Thần ngã trên giường, lập tức lại nhảy dựng lên, cả người như là rơi vào trạng thái điên cuồng.
"Tôi muốn giết cậu! Tôi muốn giết cậu!"
Tư Tuấn dứt khoát cưỡi lên, đè lại hai tay Kỳ Hoán Thần.
"Đồ đê tiện! Cậu muốn làm gì?!"
Kỳ Hoán Thần tựa như cá mới lên bờ ra sức quẫy đuôi giãy dụa, Tư Tuấn sợ hắn bị thương, dứt khoát xé ga giường, cột tay hắn vào đầu giường, hai chân cũng cố định vào lan can cuối giường.
Trong quá trình bị trói lại, Kỳ Hoán Thần cũng liên tục kêu gào mắng chửi: "Tư Tuấn! Kỳ Tư Tuấn! Cậu đã sớm thông đồng cùng tiểu tạp chủng kia đi?! Trách không được lúc trước cậu tình nguyện bị nổ chết cũng không chịu rời đi..."
"Mệt mỏi tôi còn tin tưởng cậu. Hai người các ngươi vẫn luôn hợp mưu làm thế nào tính toán tôi?! Lần kia bị bắt cóc cũng là khổ nhục kế của cậu đi! Tôi sao có thể bị cậu lừa! Tôi con mẹ nó cư nhiên sẽ bị cậu lừa! Ha ha ha! Thì ra tôi mới là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ."
"Đừng nói nữa!... Đừng nói nữa!"
Tư Tuấn đè trên người Kỳ Hoán Thần, nhịn không được hôn lên gương mặt hắn, nhưng lại nếm đến vị nước mắt mằn mặn.
"Tại sao lại không thể nói, cậu chột dạ đúng không?"
Kỳ Hoán Thần một ngụm cắn môi Tư Tuấn, như dã thú mà cắn xé, mùi máu tươi lan tràn giữa đôi môi.
Cơ hồ là cắn nát môi Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần mới nhả ra, con mắt đỏ đậm, trên hàm răng cũng dính vết máu, trên mặt tất cả đều là máu nhỏ xuống từ trán Tư Tuấn, cả người dường như cũng điên cuồng: "Tại sao cậu lại muốn phản bội tôi như thế? Tôi chưa từng tin tưởng bất luận kẻ nào, tôi chỉ tin tưởng cậu. Cậu tại sao lại muốn phản bội tôi như thế! Tại sao lại lựa chọn Kỳ Tử Gia, hắn mạnh hơn tôi sao?! Hắn từng thượng cậu sao?! Hắn khiến cậu càng thoải mái có đúng hay không?!"
Tư Tuấn che miệng đi vào phòng tắm, mở vòi nước rửa khoang miệng đã chết lặng, môi và đầu lưỡi đều sưng lên, tựa hồ không thể nói. Mà bên ngoài, Kỳ Hoán Thần kêu gào chửi rủa còn đang tiếp tục.
"Cậu vốn không muốn theo tôi lên giường, hiện tại trả thù tôi, rất đắc ý đúng không? Trói tôi lại muốn làm gì? Ăn miếng trả miếng sao? Cậu tới đi! Cậu thứ đồ bị thượng không đủ này, không ai đâm cậu còn có thể cứng lên sao?!"
Nhìn khuôn mặt chật vật trong gương, Tư Tuấn sầu khổ cười rộ lên.
Kỳ Hoán Thần nói không sai, cậu quả thực là bị thượng không đủ. Cậu tự tay đưa Kỳ Hoán Thần vào trại tạm giam.
Cậu và Kỳ Tử Gia định ra kế hoạch tỉ mỉ chặt chẽ, trong vòng mười lăm ngày hoàn toàn chiếm đoạt thế lực của Kỳ Hoán Thần, trước khi hắn ra ngoài, tất cả đều đã trần ai lạc định, sau khi hắn đi ra cũng không có khả năng xoay người. Cậu hao tổn tâm cơ tính kế hắn như vậy, thế nhưng nửa tháng này, cậu hầu như mỗi đêm đều mơ cậu cùng Kỳ Hoán Thần làm tình, mỗi lần đều bị hắn làm đến chết đi sống lại.
Tư Tuấn một phát xé áo ra, kéo ra áo sơ mi từ lưng quần, nhanh chóng cởi áo, thoát quần, mở vòi nước, xích lõa đứng trong dòng nước dưới vòi hoa sen.
Vết thương bị nước xối vào, máu loãng màu hồng theo trán chảy xuống, cậu cũng không quan tâm, cầm lấy một lọ nhũ dịch, đổ nửa bình vào lòng bàn tay, xoa ra phía sau người.
Ngón tay dọc theo khe mông, dưới sự bôi trơn của nhũ dịch, chen vào huyệt khẩu chật hẹp đóng chặt, tùy tiện trừu sáp vài cái, lại chen thêm một ngón tay vào, hai ngón tay tách ra lại hợp lại, nhiều lần mở rộng đến mức có thể dung nạp bốn ngón tay.
Tắt vòi nước, lung tung xoa xoa nước trên người, đem khăn tắm cuốn quanh thắt lưng, Tư Tuấn bước nhanh đi ra ngoài.
Kỳ Hoán Thần ngửa mặt nằm trên giường, tựa hồ đã mắng mệt mỏi, lộ ra trạng thái trống rỗng, như búp bê bị rút đi linh hồn. Sau khi thấy Tư Tuấn, ánh mắt chậm rãi tụ lại, lông mi nhíu lại, có chút khẩn trương hỏi: "Cậu... Cậu muốn làm gì?"
Tư Tuấn quỳ một gối xuống trên giường, im lặng không hé răng cởi khóa quần Kỳ Hoán Thần, móc ra phân thân mềm nhũn buông xuống, cúi đầu, không chút do dự một ngụm ngậm vào.
Từ sau khi "đầu hàng", cậu và Kỳ Hoán Thần hầu như hàng đêm đều cùng mây mưa, đối với thân thể lẫn nhau đều vô cùng quen thuộc, Tư Tuấn từ lâu đã không phải thiếu niên ngây ngô có thể khẩu giao mà làm như cắt thịt ban đầu kia.
Dưới động tác của tay cùng miệng cậu, phân thân đã hơn tháng không phát tiết rất nhanh sung huyết đứng thẳng.
"A..." Kỳ Hoán Thần phát ra tiếng thở dốc khó nhịn, giãy dụa thắt lưng, kinh ngạc nghi ngờ trong mắt càng sâu. Cậu muốn làm gì? Lẽ nào thực sự muốn trả thù?
Tư Tuấn, mọi việc tôi làm với cậu, đối với cậu mà nói, thực sự chỉ là khuất nhục và thương tổn, cậu từ đầu tới cuối đều căm hận tôi, chưa bao giờ có một điểm thật tình?
Thế nhưng động tác tiếp theo của Tư Tuấn, khiến kinh nghi của hắn biến thành mê man.
Phun ra phân thân bị nước bọt làm ướt đẫm, Tư Tuấn tách hai chân nâng người khóa tại bên hông Kỳ Hoán Thần, một tay phía trước, đỡ lấy phân thân hắn, một tay thăm dò ra phía sau, tách ra cánh mông chính mình, hít sâu một hơi, chậm rãi hạ thân thể xuống.
Phân thân cứng rắn đỉnh vào huyệt khẩu ướt át, một tấc một tấc thâm nhập, nửa đường, Tư Tuấn dừng lại một chút, cắn răng, ngồi xuống đến cùng. Sau khi hoàn toàn đi vào, Tư Tuấn thở hổn hển từng ngụm lớn, lại không biết kế tiếp nên làm thế nào, cứng đờ bất động.
Mà Kỳ Hoán Thần bị động tiến nhập dũng đạo ướt át ấm nóng, tới bây giờ vẫn khiến thần chí hắn lay động, một mặt bị dục vọng thao túng, một mặt cũng bị nghi kỵ nơi đáy lòng dằn vặt, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Cậu đồ đê tiện này, chẳng lẽ là muốn so sánh một chút, tôi và Kỳ Tử Gia ai đâm cậu sảng khoái hơn sao?! Đồ thèm khát đàn ông!"
Kỳ Hoán Thần thân thể tinh tế, nhưng thắt lưng rất có lực, dưới tình huống tay chân bị trói buộc chỉ có thể không ngừng đỉnh lộng về phía trước, xuyên thấu qua va chạm mãnh liệt phát tiết lửa giận cùng dục hỏa bị châm lên đồng thời.
Hắn đã từng vô số lần ảo tưởng, một ngày kia, Tư Tuấn luôn luôn ngượng ngùng không thả lỏng trên giường, chủ động mở thân thể, cưỡi trên người hắn sẽ là thể nghiệm tiêu hồn thế nào. Thế nhưng trăm triệu không nghĩ tới khoảnh khắc mộng đẹp trở thành sự thật, hắn vậy mà hận không thể đâm người đàn ông cưỡi trên người mình đến thủng ruột nát bụng!
Dưới va chạm của Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn gần như ngồi không vững, chỉ có thể nắm chặt thắt lưng hắn, theo tần suất của hắn mà đong đưa thân thể. Bên tai còn vang vọng tiếng mắng chửi của Kỳ Hoán Thần, những từ ngữ khó nghe này như một cây châm nhiễm độc, hung hăng đâm vào lồng ngực Tư Tuấn.
Tín điều trong đời người của cậu, chỉ là chăm chỉ nỗ lực sống sót mà thôi, cậu không có nguyên tắc tuyệt đối không thể nhượng bộ gì, cũng không có chấp niệm không đạt mục đích không bỏ qua ── Thế nhưng sau khi gặp Kỳ Hoán Thần, tất cả đều rối loạn, cậu lần đầu tiên nổi lên lòng tham với một người, có dã tâm chiếm lấy triệt để.
Cậu không muốn người đàn ông này hạ thấp tự chủ, từng bước một đi vào vực sâu, cậu không thể mở mắt trừng trừng nhìn hắn hãm sâu vào vũng bùn không thể tự kềm chế, cậu muốn không phải là một đêm tham hoan, cậu muốn chính là một đời một kiếp. Để thực hiện dã tâm duy nhất cả cuộc đời, cậu cho dù bị vạn tiễn xuyên tâm* cũng sẽ không hối tiếc!
(*ngàn mũi tên xuyên qua tim)
Nửa đêm, Tư Tuấn đang ở trong sân Kỳ gia đóng gói "đồ" của Kỳ Hoán Thần, đột nhiên thấy một bóng người đi ra từ nhà kho bên cạnh ga ra.
Tư Tuấn đứng lên, đón trước: "Tử Gia, cậu đang làm gì?"
"Thu thập một chút đồ vật của mẹ em và em khi còn nhỏ." Kỳ Tử Gia ôm một cái rương thật lớn, trên mặt đều là vết bụi.
Tư Tuấn sửng sốt, nhìn một chút nhà kho nhỏ chất đầy đồ đạc.
Kỳ Tử Gia cười giải thích nói: "Khi em còn nhỏ, chỉ cần Kỳ Sơn Hải không ở nhà, em và mẹ đều sẽ bị đuổi đến sống ở đây." Đang nói, một quyển album ảnh chụp cũ rơi xuống, khung dán đã mất chất bung ra, vài tấm ảnh chụp rơi trên mặt đất.
Tư Tuấn khom lưng nhặt lên, trong ảnh chụp, một người phụ nữ xinh đẹp tuổi còn trẻ ôm một đứa trẻ khoảng ba, bốn tuổi, thần tình ngạo mạn.
Tư Tuấn khen từ đáy lòng: "Mẹ cậu thật xinh đẹp... Cậu khi còn nhỏ thoạt nhìn rất không thân thiện a!"
"Đây không phải em." Kỳ Tử Gia như cười như không nói: "Anh không nhìn ra sao? Đây là tam ca."
Tư Tuấn nhìn kỹ, mặt mày đứa trẻ kia quả nhiên là Kỳ Hoán Thần bản thu nhỏ.
"Vậy người phụ nữ này là..." Tướng mạo người phụ nữ trong ảnh chụp có tám phần giống Kỳ Tử Gia, nếu không phải mẹ hắn thực sự không hợp lý.
"Người phụ nữ này là mẹ em, nhưng người bà ấy ôm chính là tam ca..." Kỳ Tử Gia tự giễu cười: "Trước khi mẹ sinh ra em, kỳ thực là vũ nữ thuộc hạ của mẹ Kỳ Hoán Thần, cũng không trách người phụ nữ kia căm hận mẹ con em như vậy, mẹ em xem như là... giành đàn ông của cấp trên."
Tư Tuấn trong lòng khẽ động, một suy nghĩ nào đó lóe lên, vội vã hỏi: "Bức ảnh chụp này có thể cho tôi không?"
"Được, em còn có rất nhiều ảnh chụp của mẹ." Kỳ Tử Gia không quan trọng nhún nhún vai, đem lực chú ý tập trung trên mặt Tư Tuấn, nhìn vết thương trên trán và môi cậu, có thâm ý hỏi: "Tam ca thế nào rồi?"
Tư Tuấn cất ảnh chụp đi, nhẹ giọng nói: "Hắn ổn, sáng ngày mai tôi sẽ dẫn hắn đi, đảm bảo hắn không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa."
"Vậy là tốt rồi, chỉ cần hắn an phận, em tuyệt đối sẽ không đuổi tận giết tuyệt." Thấy Tư Tuấn vẫn chau mày, Kỳ Tử Gia cười vỗ vỗ vai cậu, lại nói: "Được rồi, hắn cho dù không quá an phận, nhìn mặt mũi anh, em cũng có thể dễ dàng tha thứ hắn một, hai lần..."
"Bất quá anh tốt nhất vẫn giám sát hắn cho chặt chẽ, dù sao nếu như hắn muốn giết em, em cũng không có khả năng không phản kích. Nếu như có lỡ tay, bị thương hắn thì không sao cả, bị thương tình cảm của chúng ta thì không được rồi."
"Cậu nhớ kỹ ước định của chúng ta là được." Tư Tuấn gật đầu, xoay người tiếp tục xử lý "hành lý" phiền phức của Kỳ Hoán Thần.
Kỳ Tử Gia ở sau lưng nhìn một hồi, yên lặng rời đi.
Nghe được tiếng bước chân xa dần, Tư Tuấn quay đầu nhìn bóng lưng cô độc của hắn... Kỳ Tử Gia này, đã cách thiếu niên quật cường mà chân thành kia, càng ngày càng xa.
Không biết hắn tiếp tục căm hận điên cuồng như vậy, khi đi tới điểm cuối cùng, sẽ có ai mới có thể kéo hắn lại trước tuyệt lộ?
Khi Kỳ Hoán Thần tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau, sợi dây trói tay chân hắn đã cởi ra từ lâu. Bò xuống giường, dạo qua một vòng trong phòng. Tư Tuấn không ở đây, bữa sáng đặt trên bàn.
Kỳ Hoán Thần một cước đạp đổ cái bàn, chạy ra phía ngoài cửa. Hắn cho dù chết đói cũng không ăn đồ ăn đồ đê tiện kia chuẩn bị. Ai biết 'hắc quả phụ' kia có hạ độc hay không!
Một đường thông thuận không trở ngại chạy ra khỏi khách sạn, Kỳ Hoán Thần đang gọi xe, chợt nghe thấy tiếng còi xe cách đó không xa.
"Anh họ!" Tư Tuấn từ trên một chiếc xe hành trình đi xuống, cau mày gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Hoán Thần.
Kỳ Hoán Thần liên tục lui vài bước, nâng cằm trừng mắt nhìn cậu, hắn ngược lại muốn nhìn, trên đường lớn người đến xe đi này, Tư Tuấn muốn xông đến bắt hắn đi thế nào. Tư Tuấn không sợ mất mặt, vậy hắn hai bàn tay trắng lại càng không sợ!
Kết quả, Tư Tuấn chỉ là mở thùng xe, trong không gian rộng mở đặt một lồng sắt lớn, bên trong giam giữ sinh vật duy nhất sẽ không phản bội hắn đời này...
"Ares!"
Nghe được thanh âm của chủ nhân, chú chó nằm úp sấp ở trong lồng lập tức đứng lên, thế nhưng miệng bị buộc lại, không có biện pháp hưởng ứng, chỉ có thể phát ra tiếng gầm gừ thê lương.
Kỳ Hoán Thần cả người run rẩy, hầu như muốn cắn đứt hàm răng, nhưng chỉ có thể từng bước một đi qua.
Đột nhiên lúc này, hắn nhớ tới khi hắn dùng Phương Nhã đến áp chế cậu. Nói vậy khi đó Tư Tuấn oán hận, hơn hẳn hắn hiện tại đi... Tình cảnh như nhau, bất quá là thời gian hai năm, cư nhiên lập trường đổi chỗ, thật đúng là phong thuỷ luân phiên thay đổi!
Kỳ Hoán Thần ngồi vào thùng xe, Ares lập tức nhào đến, liều mạng cọ tay Kỳ Hoán Thần.
Một bên trấn an Ares, một bên cởi ra bao vải ngoài miệng nó, Kỳ Hoán Thần nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cậu làm gì với nó?"
"Nó liên tục cắn lồng sắt, em sợ nó bị thương không thể làm gì khác hơn là trói miệng lại." Tư Tuấn đóng cửa sau xe, ngồi vào ghế lái, khởi động ô tô.
Kỳ Hoán Thần vươn một tay từ phía sau đến, lạnh lùng nói: "Mau đưa cái chìa khóa cho tôi, cậu đầu tiên là nhốt tôi, hiện tại lại muốn nhốt nó?!"
"Sau khi về đến nhà em tự nhiên sẽ thả nó ra."
"Nhà... Ha ha... Là một lồng giam khác đi!" Kỳ Hoán Thần cười nhạt vài tiếng, không hề để ý tới Tư Tuấn, hai tay với vào lồng sắt, ôm lấy cổ Ares, hôn đỉnh đầu nó.
Chú chó vẫn luống cuống nóng nảy, tại một khắc nhìn thấy Kỳ Hoán Thần liền an tĩnh lại, thân thể gắt gao dán trên lồng sắt, liên tục dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay chủ nhân.
Ra khỏi khu vực thành thị, xe lên đường cao tốc, chạy hướng thành J.
Kỳ Hoán Thần cách lồng sắt dựa vào cùng Ares, ánh mắt vô ý thức đánh giá bên trong xe... Trong góc phòng đặt một cái túi đầy dưỡng khí và nước, bên trong là mấy con cá béo của Tư Tuấn, bên cạnh còn có một cái ba lô cũ cũ, hình như khi Tư Tuấn tới chính là đeo nó, bên cạnh dựng một cây đàn vi-ô-lông, ngoại trừ những thứ này, không thấy có vật gì khác.
Sau hơn bốn tiếng đồng hồ, xe đến nơi, một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô thành J, tuy rằng không có cây lựu và giàn nho, nhưng thật sự có bồn sứ men xanh nuôi cá.
Trong sân đã có vài người chờ từ sớm, khi hai người thanh niên nâng lồng sắt lên, Ares đột nhiên công kích. Hai người coi như phản ứng nhanh, vội vã rút tay về, trong đó một người trên mu bàn tay có vết máu, nhưng cũng không bị cắn đứt xương.
"Đại ca, đây, đây là chó điên sao?!"
"Không phải, đừng lo lắng, bất quá vẫn đi tiêm vắc xin phòng bệnh đi!" Tư Tuấn tự mình đi tới trước lồng sắt, tay không nắm lấy song sắt, Ares nhe răng muốn cắn, Tư Tuấn nhanh chóng vươn tay ghìm lại miệng nó.
Quay đầu, nhìn Kỳ Hoán Thần len lén ra lệnh công kích, Tư Tuấn nhàn nhạt nói "Em không muốn đập gẫy răng nó."
Kỳ Hoán Thần cắn cắn môi, ném một ánh mắt cho Ares, cho dù miệng bị ghìm lại còn không ngừng khom lưng lộ ra trạng thái công kích, chú chó lớn lập tức trầm tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm úp sấp ở trong lồng.
Tư Tuấn buông tay ra, mang lồng sắt xuống, quay đầu nói Viên Kính: "Chú Viên, cháu không có hành lý gì, làm phiền chú mua giúp cháu một ít đồ dùng sinh hoạt."
"Đừng ngại, trong nhà đều đã chuẩn bị tốt, còn thiếu thứ gì cứ nói..." Ánh mắt Viên Kính rơi vào trên người Kỳ Hoán Thần, nghi hoặc hỏi: "Vị này là?"
"Đây là Kỳ Hoán Thần, là..." Tư Tuấn do dự một chút, đang suy nghĩ giới thiệu thế nào, Kỳ Hoán Thần lại bất ngờ giang hai tay cánh tay ôm lấy thắt lưng cậu, vô cùng nhu thuận ngả vào trong lòng cậu.
Tư Tuấn mặt đỏ lên, thuận thế ôm Kỳ Hoán Thần, nhẹ giọng nhưng nghiêm túc nói: "Anh ấy là người yêu của cháu."
Đám người Viên Kính nhất thời trừng lớn mắt, không thể tin nhìn hai người, vài giây sau, rất ăn ý tản ra, đều tự đi bận bịu, làm như không có nghe thấy những lời này.
Cậu vốn tưởng rằng Kỳ Hoán Thần sẽ làm cậu khó xử trước mặt mọi người, nói vài lời bỉ ổi tỷ như "Tôi là người đâm mông cậu ta", cũng đã chuẩn bị tâm lý như vậy, lại không nghĩ rằng Kỳ Hoán Thần sẽ bày ra ra một mặt mềm mại như vậy.
Chống lại ánh mắt không giải thích được của Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần lạnh lùng cười rộ lên, dựa bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Tôi đương nhiên muốn tạo uy nghiêm cho cậu, nếu không tù nhân như tôi, cuộc sống chỉ biết càng thêm gian nan!"
"Anh không phải tù nhân, anh là người yêu của em."
Kỳ Hoán Thần trào phúng cười: "Như vậy, phương thức cậu đối đãi với người yêu, thật sự là có cá tính!"
Đem cá thả vào bồn sứ đầy nước, mang lồng sắt nhốt Ares đến chỗ râm mát ── Tư Tuấn dự định sau khi mọi người rời đi, sẽ thả nó ra.
"Chú Viên, mọi người về trước đi, còn lại cháu tự mình lo được, khổ cực các anh em rồi." Sau khi thu xếp tốt những thứ này, Tư Tuấn đi đến bên người Viên Kính đang chỉ huy mấy người thanh niên dọn dẹp sân, khi dư quang khóe mắt lướt đến người đàn ông đứng ở cửa, âm điệu đột nhiên đề cao: "Huấn luyện viên Trâu?"
Viên Kính cười giới thiệu nói: "Cháu quả nhiên quen biết hắn! Mấy tháng trước trong bang có chút sự tình, Trâu huynh đệ giúp chúng ta rất nhiều. Hắn nói thời gian ở thành S được cháu chiếu cố, muốn báo đáp cháu nhưng lại không muốn ở lại thành S, cho nên đến đây chờ cháu trở về kế thừa gia nghiệp."
Trâu Kiệt vài bước đã đi tới, trầm giọng nói: "Tôi thiếu cậu một cái mệnh, hiện tại không chỗ để đi, chỉ có thể đến tìm cậu nương tựa, một là kiếm kế sinh nhai, hai là nếu có cơ hội, nhất định phải báo đáp cậu."
Tư Tuấn vui mừng khôn xiết: "Huấn luyện viên, đừng nói báo ân gì đó, sau này chính là anh em rồi... Anh liền ở lại nơi này của tôi đi!"
Nghe vậy, Trâu Kiệt nhìn thoáng qua Kỳ Hoán Thần đang ngồi xổm trước lồng sắt nói chuyện cùng Ares, do dự nói: "Không thuận tiện lắm đâu?"
"Không, vốn tôi cũng muốn tìm một người tin được giúp tôi..." Tư Tuấn dừng lại một chút, cuối cùng lựa chọn hai chữ: "Giúp tôi "bảo vệ" hắn!"
Trâu Kiệt gật đầu, lui sang một bên, không nói gì thêm.
Dọn dẹp xong xuôi, ngoại trừ Trâu Kiệt, những người khác đều rời đi, Tư Tuấn cầm chìa khóa mở lồng sắt, Ares gầm gừ một tiếng vọt ra, đang muốn công kích, lại bị Kỳ Hoán Thần ôm lấy.
"Bảo bối..." Kỳ Hoán Thần hôn lỗ tai Ares, nhẹ giọng nói: "Hiện nay chúng ta ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể cụp đuôi làm người, bất quá tao đảm bảo với mày, một ngày nào đó, tao sẽ cho mày xả cơn giận này."
Tư Tuấn từ chiếc rương đồ mẹ cậu sử dụng khi còn sống ở lầu một, tìm ra chiếc máy sấy hiện tại không biết còn có thể dùng hay không, đi lên lầu hai, đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Kỳ Hoán Thần mới tắm rửa xong, trên người ăn mặc áo tắm rộng thùng thình, ghé vào trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Tư Tuấn đi qua, kéo hắn lên: "Tóc còn chưa khô, không nên hóng gió trước cửa sổ."
Kỳ Hoán Thần thân thể lành lạnh, mềm mại, giọng nói cũng lười biếng : "Đây là của hồi môn của cậu sao?"
"Đây là nhà của em."
Căn nhà nhỏ này chính là nhà cậu ── Không phải sau khi đến mới bố trí, mà là ngôi nhà cậu chân chân thực thực, sinh sống từ nhỏ đến lớn. Cho dù ai cũng không nghĩ ra, nhà của lão đại Tư Thiểu Phong lăn lộn lừa gạt hơn mười năm trên hắc đạo, kỳ thực là một căn nhà nhỏ đơn giản bình thường như thế này.
Nhà nhỏ hai tầng, trước sau đều có sân. Sau bữa cơm tối, vợ chồng ở trong sân hóng mát, con trai nhỏ chạy tới chạy lui bên người... Đây kỳ thực là mộng tưởng của mẹ cậu, không hơn, so với Kỳ Hoán Thần thay cậu suy nghĩ còn đơn giản hơn nhiều.
Đang xuất thần, trên cổ đột nhiên mát lạnh, cúi đầu nhìn lại, Kỳ Hoán Thần không biết nhích lại gần từ khi nào, nước chảy xuống từ mái tóc ẩm ướt, tích trên cổ cậu. Tư Tuấn giơ máy sấy lên, "Em sấy tóc cho anh..."
"Không cần sấy, một hồi nữa ra mồ hôi sẽ lại ướt..." Ánh mắt Kỳ Hoán Thần léo lên, tươi cười mang theo tà khí, xoay người một cái, áp đảo Tư Tuấn tại trên giường.
Thân thể lạnh giá, hôn môi nóng cháy, xé rách thô bạo, vỗ về ôn nhu... Y phục rất nhanh bị lột ra, hai khối thân thể xích lõa dây dưa cùng một chỗ.
Kỳ Hoán Thần vô cùng kiên trì, nằm trên ngực Tư Tuấn nhiều lần liếm hôn, một tay nắm phân thân cậu, thành thục xoa nắn, một tay thăm dò ra phía sau, mở rộng huyệt khẩu đóng chặt kia.
Thân thể đã quen thuộc tình ái rất nhanh liền nổi lên phản ứng, phía trước càng cứng rắn, mà mặt sau càng thêm mềm mại, thấy thời cơ thích hợp, Kỳ Hoán Thần rút ngón tay ra, nâng chân Tư Tuấn lên, mạnh mẽ đỉnh vào.
"A..." Đau đớn bị xỏ xuyên qua rất nhanh bị bao phủ bởi khoái cảm trừu sáp mang đến, tựa như bi thương luôn che giấu phía sau tươi cười, Tư Tuấn ôm chặt bờ vai Kỳ Hoán Thần, biết rõ người này hận không thể khiến cậu chết chìm, lại giống như ôm cọng rơm cứu mạng, vĩnh viễn không muốn buông tay.
Cao trào sắp đến, phân thân ướt át lại bị gắt gao nắm lại, Kỳ Hoán Thần nâng lên một chân Tư Tuấn, sắc tình liếm liếm sườn trong đùi cậu.
"Thoải mái không?" Va chạm phóng túng duy trì liên tục, một lần lại một lần hỏi ra câu hỏi phóng đãng: "Tôi làm cậu thoải mái không? Vẫn là tôi làm cậu thoải mái nhất, có đúng hay không?"
"A..." Tư Tuấn mở ra cặp mắt ướt át, nâng lên cánh tay, sờ sờ gương mặt Kỳ Hoán Thần vì vận động kịch liệt mà phiếm hồng, đột nhiên nghiêng người lên, hôn trụ bờ môi của hắn.
Không muốn nghe lời nói đả thương người hắn khẳng định sẽ nói ra, nếu như trái tim không thể dựa cùng một chỗ, vậy thì để thân thể lại gần hơn một chút.
Lời lẽ dây dưa, nước bọt trong miệng cùng hơi thở hoàn toàn giao hòa một chỗ, Tư Tuấn lại cảm thấy không đủ, muốn nhiều thêm một chút, lại nhiều thêm một chút, vĩnh viễn như vậy tiếp tục triền miên, không nghe được lời nói làm người đau lòng, nhìn không thấy ánh mắt lạnh lùng hờ hững.
Khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, Kỳ Hoán Thần buông bàn tay ràng buộc gốc phân thân Tư Tuấn ra, nắm thắt lưng cậu, lại một phen va chạm mãnh liệt, tại một giây sau khi Tư Tuấn đạt cao trào, đem dịch thể phun vào nơi sâu trong thân thể đột nhiên co rút của cậu.
"Hô..." Tựa như hư thoát ngã vào trên người Tư Tuấn, vuốt ve thân thể ướt mồ hôi kia, phân thân đã nhuyễn xuống trượt ra từ trong cơ thể cậu, mang ra lượng lớn dịch thể bạch trọc.
Thời điểm Kỳ Hoán Thần làm cùng Tư Tuấn, chưa bao giờ dùng bảo hiểm, thế nhưng trước đây luôn tận lực khắc chế không bắn ở bên trong, tránh cho đối phương khó chịu, bất quá hiện tại hiển nhiên đã lười lo lắng những thứ này.
Kỳ Hoán Thần một bên liếm cần cổ đẫm mồ hôi của Tư Tuấn, một bên thổi khí vào lỗ tai cậu: "Thế nào, còn thoả mãn chứ? Để sống sót, tôi đã tận lực rồi..."
"Gì cơ..." Tư Tuấn trừng mắt nhìn, còn chìm đắm trong dư vị cao trào, tư duy căn bản không có biện pháp lý giải lời nói như vậy.
Kỳ Hoán Thần nở nụ cười, ôn nhu hôn nhẹ gương mặt cậu, ánh mắt lại lạnh lẽo khiến người phát run: "Lưu lại mạng này của tôi không phải là vì cái này sao? Tôi hiện tại chỉ còn lại một công dụng này... Sex toy hình người chuyên dụng của Tư tiên sinh... Nhớ nạp điện cho tôi a!"
Tư Tuấn nhắm mắt lại, không phủ nhận lời nói như vậy tạo thành thương tổn với cậu, nhưng cũng không có đau đớn như trong tưởng tượng.
Cậu thật sự là quá hiểu Kỳ Hoán Thần, cho dù là vô tình tổn thương hắn, người này cũng sẽ không thương cảm người khác, nhất định sẽ trả thù lại càng thêm nặng nề... Cậu đã hoàn toàn đắc tội hắn như vậy, người đàn ông lòng dạ hẹp hòi tới cực điểm này, không biết sẽ dùng bao nhiêu thủ đoạn để dằn vặt cậu!
Tại ngày hạ quyết tâm đó, đã làm tốt chuẩn bị như vậy. Sau khi kiến thiết toàn bộ tâm lý, tuy rằng sẽ không biến thành mình đồng da sắt, nhưng da mặt thực sự càng ngày càng dày.
Không quan tâm có bị nội thương hay không, chỉ cần không có máu chảy thành dòng, là có thể lừa dối chính mình... Mình còn cố gắng được!
°°°
Tư Tuấn trở lại thành J, không phải trở về dưỡng lão, mà là chính thức kế thừa tất cả Tư Thiểu Phong lưu lại.
Ý nghĩa của thành J đối với thành S, là nơi này có bến cảng xuất khẩu thương mại lớn nhất Trung Quốc, bề ngoài là do Công ty thương mại quốc gia tự chủ kinh doanh, nhưng xí nghiệp cảng vụ bên dưới đều do Tư gia khống chế.
Vì thế, vận tải đường thuỷ của hắc đạo toàn bộ vùng châu thổ, buôn lậu cũng tốt, buôn lậu thuốc phiện cũng được, chỉ cần Tư Tuấn không cho qua, tất cả đều không cần bàn nữa.
Trước đây Tư gia và Trầm gia, Cao gia đều có hợp tác, nhưng sau khi Kỳ Tử Gia nắm quyền, một lần nữa lập ra tỉ lệ trích phần trăm hà khắc, nhất thời kích động gia tộc khác kịch liệt phản đối, đều ngừng vận chuyển để tạo áp lực.
Ai biết Kỳ Tử Gia 'mượn sườn núi thả lừa', thẳng thắn ngưng hẳn hợp tác cùng hai nhà, về sau cấp trên hòa giải, mới khôi phục một phần làm ăn buôn lậu, thuốc phiện lại một gam cũng không cho phép lên bờ, hầu như hoàn toàn chặt đứt sinh kế của Cao gia.
Tình huống như vậy khiến Viên Kính có chút lo lắng: "Kỳ gia bên kia chuyên quyền độc đoán như thế, chẳng khác nào đem chúng ta đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cứ thế mãi, chuyện làm ăn của bến tàu cũng không thể làm tốt..."
Tư Tuấn cầm lên một nắm thức ăn cho cá, ném vào trong bồn, đám cá vàng tranh lên trước cướp giật, làm bắn lên từng mảng bọt nước.
"Kỳ Tử Gia tự có dự định, chuyện này chúng ta làm dựa theo phân phó của hắn là được, cũng không cần sợ Cao gia đến tìm phiền toái, Kỳ Tử Gia sẽ xử lý."
"Tiểu Tuấn, cháu tin tưởng hắn như vậy, không sợ hắn là cố ý giảm bớt không gian sinh tồn của chúng ta, sau đó nhân cơ hội nuốt chúng ta sao?" Dưới kiên trì của Tư Tuấn, Viên Kính không gọi cậu là "Đại ca", mà khôi phục xưng hô trước đây.
"Chú Viên, đừng lo lắng, Tử Gia hắn sẽ không... "
"Viên Kính, cái này ông không hiểu, đại ca của các ông và Kỳ Tử Gia là quan hệ gì? Là khi sa sút giúp đỡ ái mộ nhau, lưỡng tâm tương duyệt lại phải đau khổ kiềm chế. Ba năm nằm gai nếm mật, cuối cùng lật đổ nhân vật phản diện lớn nhất, nhưng lại bị bức bách đến tình trạng hiện nay, phải trời nam đất bắc, một đôi uyên ương số khổ a!"
Kỳ Hoán Thần nghênh ngang đi đến, tiểu đệ theo hắn đi dạo phố, vẻ mặt có khổ nói không nên lời đi theo phía sau.
Tư Tuấn cũng không hạn chế tự do của Kỳ Hoán Thần, chỉ cần trong phạm vi thành J, hắn muốn đi đâu đều có thể, cũng không cần chào hỏi, điều kiện tiên quyết là có người đi theo.
Nhìn thấy Kỳ Hoán Thần, Viên Kính nhíu nhíu mày, hắn tuy rằng sẽ không nói gì không nên nói với Tư Tuấn, nhưng thái độ cũng rất rõ ràng ── Cùng toàn bộ huynh đệ Tư gia nhất trí, bọn họ đều coi thường người không có liêm sỉ lại diễu võ dương oai, còn tưởng rằng chính mình là đại thiếu gia, kẻ đoạt vị Kỳ gia thất bại này.
Bất quá cái nhìn của Viên Kính, Kỳ Hoán Thần cũng không quan tâm, xoay người tiếp nhận cái hộp tiểu đệ ôm, không chút nào che lấp ném lên sô pha, dương vật giả, trứng rung, kẹp núm vú,... Đống sex toy ào ào rơi ra.
Tất cả mọi người ở đây nghẹn họng nhìn trân trối, Tư Tuấn cũng đỏ mặt, nhưng vẫn bình tĩnh đi qua, nhặt lên đám đồ gì đó lên thả lại vào hộp, xoay người nói với Kỳ Hoán Thần: "Ăn cơm tối rồi chứ? Một hồi nữa chúng ta dẫn Ares đi dạo."
Kỳ Hoán Thần ngồi xổm trước chuồng chó, vuốt ve đầu Ares, hừ lạnh một tiếng: "Không cần, chiến thần của tôi không thèm bị người dùng xích sắt buộc đi dạo phố!"
Khi bắt đầu Tư Tuấn cũng không buộc Ares, mặc cho nó tự do hoạt động ở trong sân. Có lẽ là bởi vì tới địa phương xa lạ, có lẽ là bởi vì cảm thụ được phẫn nộ của chủ nhân, Ares trở nên rất có tính công kích.
Phàm là có người bước vào sân, nó đều sẽ xông lên cắn xé, thậm chí có một lần Ares còn nhảy ra tường tấn công người qua đường, may là Trâu Kiệt đúng lúc ngăn lại, mới không gây thành đại họa. Từ sau lần kia, Tư Tuấn vẫn dùng xích sắt buộc lại, để phòng ngừa Kỳ Hoán Thần tự mình cởi ra, còn thêm khóa vào dây xích.
Thế nhưng với Kỳ Hoán Thần mà nói, dây xích này xích lại không chỉ là Ares, còn có hắn, quả khóa kia giống như treo trên cổ hắn, nặng nề đè xuống, nhắc nhở hắn khuất nhục phía trước.
Chỉ có buổi tối, thời điểm áp trên người Tư Tuấn làm càn xâm phạm cậu, Kỳ Hoán Thần mới có thể tìm được một chút kiêu ngạo.
"Ưm..." Tư Tuấn cắn môi nằm sấp trên bệ cửa sổ, dương vật giả chạy pin xoay tròn lên xuống, phát ra thanh âm "rè rè", để giữa hai chân tách ra của cậu.
Kỳ Hoán Thần trong tay cầm sex toy, hôn lên tấm lưng của rắn chắc Tư Tuấn, vui cười hỏi: "Muốn sao?"
Tư Tuấn biết nếu mình không trả lời, như vậy dằn vặt sẽ vẫn tiếp tục duy trì, vì thế vô cùng thuận theo gật đầu: "Muốn..."
Kỳ Hoán Thần dùng sex toy đỉnh đỉnh huyệt khẩu dính đầy dịch bôi trơn, đã phi thường mềm mại ướt át, lại hỏi: "Muốn cái gì? Cái này sao?"
"Muốn... Anh..."
Một tay xoa nắn cánh mông kiều mị của Tư Tuấn, một tay dùng sex toy chọc khe mông cậu, Kỳ Hoán Thần được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi: "Cái này không tốt sao? Toàn bộ tự động, không hạn chế thời gian, càng có thể làm cậu thỏa mãn..."
Tư Tuấn vươn cánh tay, nắm cổ tay Kỳ Hoán Thần, ưỡn thẳng lưng, thân thể dựa lại phía sau, mông dán tại bụng dưới nóng bỏng của Kỳ Hoán Thần, run rẩy mở miệng: "Chỉ có... anh... có thể thỏa mãn em..."
Kỳ Hoán Thần hoàn toàn trở nên hưng phấn, ném sex toy đi, nắm thắt lưng rắn chắc nhỏ gầy của Tư Tuấn, hung hăng động thân, đem dục vọng sung huyết đứng thẳng, kêu gào muốn phát tiết từ lâu, đẩy vào dũng đạo bí mật mềm mại ướt át, hoàn toàn bất đồng cùng chủ nhân cường tráng kiên nghị.
"A... Nhẹ một chút..."
"Nhẹ một chút? Nhẹ một chút sao có thể khiến đồ đê tiện cậu muốn bị thao này thỏa mãn!"
Một ngụm cắn lên vai Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần bắt đầu luật động điên cuồng không tiết chế.
Bọn họ mỗi đêm đều làm tình, Kỳ Hoán Thần xuất ra trăm thủ đoạn, không phải vì đạt được khoái cảm lớn nhất, mà là vì mục đích nhục nhã Tư Tuấn đến cực hạn.
Khi dục vọng sinh lý và khoái cảm trả thù phân không rõ bên nào trọng bên nào khinh, tự nhiên trộn lẫn cùng nhau, Kỳ Hoán Thần thậm chí bắt đầu nghĩ, hắn vốn chính là một người tràn ngập dục vọng ngược đãi. Trước đây ôn nhu săn sóc với phụ nữ, chỉ là bởi vì tiềm thức còn chưa thức tỉnh, mãi đến khi gặp phải đồ đê tiện dâm đãng thích bị kiền này, bản tính mới bị kích phát ra!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip