Chương 17
Tư Tuấn tỉnh lại giữa tiếng đàn quen thuộc, mở mắt ngẩng đầu, chỉ thấy trong nắng sớm Kỳ Hoán Thần ngồi trước cửa sổ, thân thể xích lõa chỉ che khăn trải giường bên hông, đang kéo đàn vi-ô-lông.
Hắn kéo, chính là khúc nhạc biểu diễn trong hội trường lớn của đại học F lúc trước.
Tiếng đàn chầm chậm du dương, nhưng không cách nào khiến người bình tĩnh, cho dù là Tư Tuấn không hiểu gì về âm nhạc cũng có thể nghe được vô tận ưu thương trong đó, cùng với lần đầu nghe được, cảm giác uyển chuyển mà trong suốt kia hoàn toàn bất đồng.
Tư Tuấn lại một lần nữa sâu sắc ý thức được, hành vi của cậu đối với Kỳ Hoán Thần kiêu ngạo là đả kích kịch liệt... Thế nhưng cậu không hối hận! Bởi vì hiện tại, Kỳ Hoán Thần còn an toàn đợi bên người cậu... Sẽ không bị thế lực khắp nơi đè ép, không cần uốn mình theo bất luận kẻ nào, cũng không bị thuốc phiện uy hiếp cùng mê hoặc.
Như vậy là tốt rồi... Cho dù Kỳ Hoán Thần hận cậu cũng không sao cả, cho dù Kỳ Hoán Thần vĩnh viễn không cách nào tha thứ cho cậu cũng không hề gì, dù sao cũng cậu muốn ở bên hắn cả đời, một ngày nào đó hắn sẽ mệt mỏi, lười tiếp tục trả thù... Cậu tin tưởng thời gian cuối cùng có thể san bằng tất cả.
Tư Tuấn chống giường ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, trong thân thể cậu... có gì đó, không phải tinh dịch lưu lại, mà là dị vật cứng rắn. Cuống quít xuống giường chạy vào phòng tắm, Tư Tuấn một tay chống tường, một tay sờ soạng giữa hai chân, tại bên ngoài huyệt khẩu tìm được một sợi dây nhỏ, đang muốn kéo ra, Kỳ Hoán Thần đã đi đến.
"Quà tôi tặng cậu, sao có thể lấy ra chứ?" Kỳ Hoán Thần khoác ga giường tựa ở khung cửa, một tay đung đưa sex toy: "Bên trong là trứng rung, nếu cậu ngại nhỏ, vậy để tôi bồi thường, cái này thì thế nào?"
Tư Tuấn cau mày, tiếp tục kéo dây nhỏ ra bên ngoài, Kỳ Hoán Thần tiến lên đè lại tay cậu.
"Nếu như cậu thực sự không muốn nhận, tôi có thể làm mẫu cho cậu... Một hồi nữa thuộc hạ của cậu đến, tôi sẽ cắm gậy xoa bóp, biểu hiện một phen thật tốt trước mặt bọn họ, chứng tỏ cậu uy vũ hùng tráng, được không?"
Kỳ Hoán Thần cười, vẻ mặt không đứng đắn, thế nhưng điên cuồng nơi đáy mắt nói cho Tư Tuấn, hắn không phải đang nói đùa.
Tư Tuấn khép lại hai mắt, buông tay, xoay người, đang muốn mở vòi nước để tắm, Kỳ Hoán Thần liền nhích lại gần, từ phía sau ôm thắt lưng cậu, bàn tay thăm dò tiến vào dọc theo khe mông, một ngón tay xen vào, đẩy trứng rung bị kéo đến huyệt khẩu tiến vào sâu trong dũng đạo.
"Hưởng thụ cho tốt đi!" Hôn lên gương mặt Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần tươi cười vô cùng xán lạn.
Buổi sáng Viên Kính mang theo mấy thuộc hạ chạy đến. Gần đây bến tàu không yên ổn, các anh em đều thần hồn nát thần tính, Viên Kính nói thẳng muốn phái những người này đến bảo vệ Tư Tuấn.
"Không cần, cháu không thành vấn đề, hơn nữa còn có huấn luyện viên..."
Trâu Kiệt sống ở nơi này, bình thường tựa như một người tàng hình, chưa bao giờ thấy hình bóng hắn, nhưng Tư Tuấn tin tưởng một ngày phát sinh nguy hiểm, hắn sẽ lao tới đầu tiên.
Đang nói, Kỳ Hoán Thần bước chậm xuống lầu, nằm ngang trên sô pha, mở TV, lúc này đài truyền hình đang chiếu lại bộ phim tối hôm qua.
Viên Kính nhìn hắn một cái, hạ giọng nói: "Phía Kỳ gia có chút phiền phức, tài chính không huy động đủ, cháu xem hàng này có tiếp tục chuyển hay không?"
Tư Tuấn trầm ngâm một chút, nói: "Ngày mai cháu đi thành S một chuyến... A..."
Lời còn chưa dứt, khiêu đản trong cơ thể đột nhiên rung động, Tư Tuấn hai tay nắm mép bàn, cắn chặt môi, mới không phát ra rên rỉ. Cách đó không xa, Kỳ Hoán Thần tựa hồ đang tập trung vào TV, cầm điều khiển từ xa trong tay, liên tục đổi kênh.
"Tiểu Tuấn, thân thể cháu khó chịu sao?"
"Không có việc gì... A!" Tần suất rung động đột nhiên tăng mạnh, Tư Tuấn hít một hơi thật sâu, mồ hôi hột chảy dài trên trán.
Mà lúc này, Kỳ Hoán Thần như cuối cùng đã tìm được tiết mục TV thú vị, một bên nhìn một bên cười ha ha.
Viên Kính chán ghét nhìn hắn một cái, đỡ Tư Tuấn, quan tâm nói: "Nếu như thân thể khó chịu cũng đừng miễn cưỡng... Phía Kỳ gia lại tiếp tục nghĩ biện pháp giải quyết..."
"Cháu biết rồi... Chú về trước đi, cháu ngủ một giấc thì tốt rồi!"
Tiễn Viên Kính đi, Tư Tuấn đỡ tường, lung lay lảo đảo đi về phía Kỳ Hoán Thần.
Kỳ Hoán Thần nằm trên sô pha, cầm điều khiển từ xa trong tay, vẻ mặt tươi cười xấu xa: "Sao vậy, rất thoải mái đi... Ở đây còn có chức năng sóng rung động siêu dài, chúng ta thử xem."
Ấn xuống điều khiển từ xa, trứng rung nguyên bản là rung động mãnh liệt lập tức xoay tròn, Tư Tuấn cũng không chống đỡ được nữa, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên sô pha, đầu tựa ở trước ngực Kỳ Hoán Thần, cầm lấy cánh tay hắn, vai liên tục run rẩy. Kỳ Hoán Thần một tay nâng lên cằm cậu, vẫn tươi cười như trước, chỉ là khí lạnh trong ánh mắt đủ để khiến Tư Tuấn một thân mồ hôi lạnh kết thành băng.
"Là cậu tự tìm lấy... Tôi cho tới bây giờ chưa từng đối xử tốt với người khác như vậy, chưa từng tin tưởng người khác như vậy, cũng chưa từng trả giá nhiều cảm tình đến thế... Cậu khiến tất cả nỗ lực của tôi đều biến thành truyện cười trong thiên hạ, tất cả chuyện này, tôi muốn đòi lại cả gốc lẫn lời!"
Kỳ Tử Gia mang khuôn mặt xinh đẹp cả người lẫn vật vô hại, phong cách làm việc lại ngoan tuyệt độc đoán, sau khi tiếp nhận Kỳ gia, thanh trừ toàn bộ thế lực ủng hộ Kỳ Hoán Thần lại không chịu phục tùng, đối với nguyên lão bảo trì trung lập trong tập đoàn cũng thực hành chính sách đàn áp, đối với người lén giở trò, vụng trộm giao dịch thuốc phiện, không quản là thân phận gì đều trừng phạt nghiêm khắc không tha ── Trải qua mấy tháng chỉnh sửa, hiện tại tập đoàn Sơn Hải, hầu như nhìn không thấy hình bóng khi Kỳ Sơn Hải còn sống, Kỳ Tử Gia triệt để nắm hết quyền hành.
Có thể nói, hắn là một người diệt cỏ tận gốc, hậu hoạn duy nhất lưu lại chính là Kỳ Hoán Thần.
Mà hiện tại, có người dùng cái tên hậu hoạn không an phận này, bàn chuyện giao dịch quay vòng với Đông Nam Á, còn thu tiền đặt cọc. Kỳ thực số tiền không tính là lớn, cho dù không thu về được, làm không công cũng không sao, nhưng hết lần này tới lần khác đợt hàng muốn vận chuyển này, là thứ Kỳ Tử Gia đã cấm rõ ràng.
Để xử lý chuyện này, Kỳ Tử Gia bị một vết thương nhẹ, gác cao bàn chân quấn dày băng vải, thưởng thức một khẩu súng lục màu bạc, nhẹ giọng than thở: "Anh Tư Tuấn, chuyện khác em đều có thể nhắm một con mắt mở một con mắt, nhưng nếu như có quan hệ cùng thuốc phiện, đừng trách em không lưu tình... Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng!"
Tư Tuấn suốt đêm chạy về thành J, trong một quán bar chướng khí mù mịt, tìm được Kỳ Hoán Thần chìm ngập trong đám phụ nữ. Trâu Kiệt vô thanh vô tức đứng trong góc, không nhìn kỹ thì không ai chú ý.
Kéo lên người đàn ông uống say không còn biết gì, Tư Tuấn nắm cằm hắn, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: "Phun tiền ra."
Kỳ Hoán Thần đang trái ôm phải ấp rất khoái hoạt, bị túm đứng lên không kiên nhẫn khoát khoát tay: "Đã tiêu rồi."
"Tiêu nơi nào?"
"Ha ha..." Kỳ Hoán Thần ghé sát vào bên tai Tư Tuấn, phun ra mùi rượu nồng đậm: "Đương nhiên phải đi mua khoái hoạt... Dù sao người không cần dùng tiền dụ dỗ như cậu, ngược lại để cho tôi thượng, không tìm được..." Không muốn nghe hắn nói ô ngôn uế ngữ, Tư Tuấn túm hắn đi vào toilet, đặt đầu hắn dưới vòi nước, mở nước lạnh khiến hắn thanh tỉnh lại.
Kỳ Hoán Thần vùng vẫy hai tay đập nước, bọt nước văng khắp nơi, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của Tư Tuấn.
Cho đến khi hắn bị sặc không thở được, Tư Tuấn mới kéo hắn đứng lên, lớn tiếng hỏi: "Tiền ở đâu?!"
Kỳ Hoán Thần không ngừng ho khan, trừng một đôi mắt đỏ đậm không nói gì.
Tư Tuấn lại ấn hắn xuống dưới dòng nước, lặp lại vài lần, Kỳ Hoán Thần cuối cùng chịu đựng không được, chửi ầm lên: "Mẹ nó, một chút tiền kia, lão tử còn chướng mắt, đặt ở trong hộp gậy xoa bóp, lão tử chuẩn bị dùng để nhét mông cậu đấy!"
Tư Tuấn lập tức gọi điện thoại cho tiểu đệ canh giữ ở Tư gia, sau khi xác nhận tìm được chỗ tiền kia, phân phó Viên Kính lập tức đưa đến thành S giao cho Kỳ Tử Gia.
Ngắt điện thoại, Tư Tuấn xách lên Kỳ Hoán Thần cả người là nước, chật vật bất kham, tiếp tục hỏi: "Anh làm thế nào tiếp cận tay buôn ma túy kia?"
"Cậu quản cái rắm..."
"Chát!"
Một bạt tai không nặng không nhẹ đánh đến, Tư Tuấn diện vô biểu tình nói: "Sau này, tuyệt đối không cho phép đụng đến thuốc phiện nữa, có nghe hay không?!"
Kỳ Hoán Thần cọ cọ khóe miệng vỡ nát, đột nhiên cười lớn, cánh tay đặt lên vai Tư Tuấn, liếm vành tai cậu: "Em họ, thứ kia có thể gia tăng khoái cảm... Chúng ta còn chưa dùng qua nhỉ? Đảm bảo em thử một lần thì mỗi đêm đều vểnh mông kêu còn muốn..."
Tư Tuấn cắn răng, bước đi ra khỏi toilet, dắt hắn một đường đi tới phòng giám sát quán bar, móc súng chỉ vào đầu bảo an. "Mở camera phòng 'trượt băng'!"
Bảo an sợ hãi, vội vàng mở hình giám sát mấy gian bao phòng. Trong màn hình, có gian phòng đang cắn thuốc tập thể, trong phòng mười mấy người trần truồng dây dưa cùng một chỗ.
Tư Tuấn đem đầu Kỳ Hoán Thần đặt trước màn hình máy tính, chỉ vào thân thể lay động trong hình, vô cùng đau đớn hỏi: "Anh mở mắt nhìn, nhìn những người này, anh nhìn xem ── Bọn họ còn có thể được gọi là người sao? Anh muốn thành một thành viên trong bọn họ sao?!"
Kỳ Hoán Thần tuy rằng bị Cao Phỉ Nhi lừa ăn nhầm thuốc phiện hai lần, nhưng chưa bao giờ trực tiếp thấy tình cảnh hít thuốc phiện tập thể như thế, nhất thời có chút bị dọa, hơn nữa khi bị đặt dưới vòi nước uống không ít nước, dạ dày co rút một trận, lập tức nôn ra.
Tư Tuấn vỗ vỗ sau lưng hắn, đợi hắn bình tĩnh chút mới ngồi xổm xuống, dùng tay áo chà lau khóe miệng hắn.
"Đáp ứng em, sau này không cho phép lại dính đến thuốc phiện, anh không thể hít, cũng không cho có ý muốn giao dịch vận chuyển thuốc phiện!"
Kỳ Hoán Thần buông mi mắt, không rên một tiếng, tựa hồ là nghe vào tai. Tư Tuấn thoáng thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn ôm lấy hắn, đã bị Kỳ Hoán Thần đẩy ra.
"Ha ha, cậu thật sự là lương tâm của xã hội đen mà!" Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu, đáy mắt không có hối hận, chỉ có nồng đậm trào phúng: "Không có những người này hít thuốc phiện, sao có kẻ liều mạng? Sao có người bán con trai, con gái? Quán bar hộp đêm cũng không cần mở, các ngươi những người này toàn bộ về nhà giặt quần áo làm cơm bế con đi thôi ── Đần độn! Ngu xuẩn! Cậu cho xã hội đen là làm gì?! Hành hiệp trượng nghĩa trừ bạo an dân sao?!"
Kỳ Hoán Thần nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, vung ghế đạp về phía màn hình giám sát, tựa như điên cuồng rống to: "Đừng cho tôi xem mấy thứ này ── Tôi không quan tâm! Bọn họ là gieo gió gặt bão, bọn họ tự nguyện đắm mình, liên quan gì đến tôi!"
Tư Tuấn vội vàng giang hai cánh tay bảo vệ Kỳ Hoán Thần vào trong ngực, ngăn lại mảnh thủy tinh văng ra xung quanh.
"Hiện tại quả thực không liên quan đến anh... Anh còn không buôn lậu thuốc phiện, còn kịp thu tay lại..." Một tay ôm lên Kỳ Hoán Thần đã hư thoát, Tư Tuấn bước khỏi quán bar.
Không cần cậu phân phó, Trâu Kiệt đã bắt tay vào xử lý tàn cục.
Xe chạy đến bên bờ hồ liễu rủ, nửa đêm giữa mùa hè, một tia gió cũng không có, ánh trăng lưỡi liềm chiếu vào giữa hồ, cư nhiên cũng không thấy rung động.
Kỳ Hoán Thần từ từ nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi, thỉnh thoảng ho nhẹ vài tiếng, mùi rượu đầy người đã theo hơi nước cùng nhau bốc đi.
Tư Tuấn quay cửa kính xe xuống, lấy ra một điếu thuốc, mới hút một hơi, đã bị Kỳ Hoán Thần đoạt đi, dập tắt ném ra ngoài cửa sổ.
"Cậu sẽ không thể... Học chút tốt đẹp cùng Kỳ Tử Gia? Ha ha... Tôi sao lại quên... Cậu còn cùng hắn học ăn cây táo, rào cây sung... Bội bạc..." Hắn lúc trước uống không ít rượu, lại sặc không ít nước, vừa rống to kêu to, tựa hồ yết hầu bị thương, giọng nói đặc biệt khàn.
"Anh vẫn hỏi em, tại sao lại phản bội anh như thế, em hiện tại nói cho anh..." Tư Tuấn hít sâu một hơi, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh nhất chậm rãi nói: "Em cho tới bây giờ đều biết anh không phải người tốt gì, nhưng cũng không xem là kẻ hung hãn tàn bạo, anh thanh tỉnh, nhìn thị phi, anh biết cái gì tốt cái gì xấu."
"Anh chỉ là tự chủ quá kém, lại ham ăn biếng làm, cho nên khi anh sống trong hoàn cảnh như vậy, liền quen mượn cớ cho mình, nước chảy bèo trôi... Tỉ mỉ ngẫm lại, cho tới bây giờ, anh ngoại trừ thương tổn lòng của phụ nữ bên ngoài, cũng chưa làm chuyện tội ác tày trời gì... Thế nhưng người bắt đầu sa đọa, là không có ranh giới!"
Kỳ Hoán Thần cười lạnh một tiếng: "Cậu nói những lời này, là đặc biệt chế giễu tôi sao?"
"Nghe em nói hết..." Tư Tuấn quay mặt hướng Kỳ Hoán Thần, tự giễu cười cười: "Em tự nhận em mạnh mẽ hơn anh một chút, nhưng cũng không có tốt đẹp gì, không làm những chuyện em không chấp nhận được, nhưng cũng không có tinh thần phản kháng... Kỳ Tử Gia không giống chúng ta, anh nghĩ tại hoàn cảnh như vậy sa ngã là đương nhiên, em nghĩ tại hoàn cảnh như vậy có thể giữ mình trong sạch cũng đã rất giỏi, nhưng hắn nói cho em biết ── Tất cả chuyện này đều có thể thay đổi."
Kỳ Hoán Thần vốn còn nhịn xuống tính tình mà nghe, thế nhưng càng nghe càng thấy không phù hợp, tuy rằng biết Tư Tuấn nói không sai, nhưng đem khuyết điểm của hắn so sánh đối nghịch cùng ưu điểm của Kỳ Tử Gia, vẫn khiến hắn phẫn nộ không thôi: "Thay đổi thế nào? Khiến xã hội đen thay đổi triệt để một lần nữa làm người, đi làm nghĩa công? Đi làm từ thiện? Thế giới này đã hoàn toàn biến đen, là dựa vào việc giẫm lên người vô tội, từng bước từng bước từng bước dựng lên, thế giới mà mỗi một cây cỏ đều là dùng máu tưới lên, có thể tẩy trắng sao?!"
"Đúng vậy, không thể tẩy trắng, cho nên..." Trong đầu Tư Tuấn, hiện ra hình dạng Kỳ Tử Gia tại linh đường, kiên nghị ngoan tuyệt nói muốn hủy diệt tất cả những thứ này.
Một khắc kia cậu liền ý thức được, nếu như không kịp kéo Kỳ Hoán Thần ra, như vậy thế giới Kỳ Tử Gia muốn hủy diệt này, Kỳ Hoán Thần là đứng mũi chịu sào. Thậm chí, trước khi Kỳ Tử Gia ra tay, Kỳ Hoán Thần sẽ tự hủy diệt chính mình trước.
"Có ý nghĩ như vậy, quả thực buồn cười!" Kỳ Hoán Thần cắt đứt lời Tư Tuấn, không thể tin nói: "Càng buồn cười chính là, cậu cư nhiên tin tưởng chuyện ma quỷ của hắn?! Cậu sao có thể ngây thơ như thế, hắn hiện tại không buôn thuốc phiện, là bởi vì hắn chướng mắt chút lợi cực nhỏ này, hắn làm như vậy là vì bức Cao gia chó cùng rứt giậu, hắn sẽ danh chính ngôn thuận nuốt Cao gia, tự mình độc chiếm khối bánh thuốc phiện lớn này!"
Thấy hắn không nghĩ ra cũng nghe không vào, Tư Tuấn không phí công giải thích, chỉ cảnh cáo: "Kỳ Hoán Thần, anh làm gì với em đều có thể, đó là em nợ anh, chỉ cần không dằn vặt em đến chết, em nhất định không nói hai lời, nhưng tuyệt đối không thể đi trêu chọc Kỳ Tử Gia, nghe rõ ràng chứ, em sẽ không bảo vệ được anh!"
"Ai muốn cậu bảo vệ, nếu không vì cậu, lão tử đã sớm giết chết hắn, cậu là đồ tiện nhân ăn cây táo, rào cây sung này!"
Hình dáng khâm phục của Tư Tuấn khi nhắc tới Kỳ Tử Gia, khiến Kỳ Hoán Thần hận đến cơ hồ cắn đứt hàm răng. Dùng sức lật lưng ghế dựa xuống, đẩy bằng ghế xe, Kỳ Hoán Thần nghiêng người áp trên người Tư Tuấn, hung ác xé rách quần áo cậu.
"Nằm yên, tôi muốn thượng cậu!" Không bôi trơn, hung hăng đỉnh vào trong thân thể Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần một bên hung hăng mãnh liệt va chạm, một bên gặm cắn xương quai xanh cậu, trên da thịt màu mật ong, mặt dây chuyền ngọc bích xanh biếc theo luật động của hắn mà lay động.
Hắn vẫn không nghĩ ra Tư Tuấn tại sao lại phản bội hắn như thế, Tư Tuấn không có lý do gì phản bội hắn... Ngày hôm nay nghe cậu nói mới ý thức được, nguyên nhân cư nhiên là thuốc phiện.
Tựa như Tư Tuấn nói, Kỳ Hoán Thần người này không tốt bụng gì, nhưng không phải không biết đúng sai. Chính hắn từng chịu thương tổn của thuốc phiện, trong lòng biết đó là không thể đụng vào, không phải vạn bất đắc dĩ cũng không muốn nhảy vào thác nước đục này.
Nếu như Tư Tuấn chỉ phá hỏng hôn sự giữa hắn và Cao Phỉ Nhi, hắn phẫn nộ nhưng có thể bỏ qua, nhưng vừa nghĩ đến Tư Tuấn cư nhiên liên thủ cùng kẻ thù của hắn, coi hắn như con khỉ mà trêu đùa, lửa giận ngập trời liền bao phủ toàn bộ lý trí.
Cuối cùng vọt mạnh một cái, Kỳ Hoán Thần đem toàn bộ tinh hoa nóng hổi gieo rắc vào trong cơ thể Tư Tuấn, đồng thời hôn trụ bờ môi cậu, cố sức hút lấy đầu lưỡi.
Kỳ Tử Gia ── Ngươi hại chết mẹ ta, lại cướp đi người quan trọng nhất của ta. Ngươi hủy tất cả của ta, ta muốn ngươi chết không được tử tế!
°°°
Sau khi vào Thu, mùa vận tải đường thuỷ thịnh vượng cũng tới, Tư Tuấn mỗi ngày bôn ba giữa hai thành phố S và J, không giống lão đại xã hội đen, ngược lại giống một nhân viên bình thường đi công tác.
Khi thành phố J bình tĩnh như nước, thành phố S lại xuất hiện gợn sóng.
Kỳ Tử Gia thủ đoạn mạnh mẽ, tác phong cứng rắn cuối cùng khiến cho bang phái khác mãnh liệt phản lại, hơn nữa vị thiếu gia Lâm gia kia cũng không phải đèn cạn dầu, gây tai hoạ xung quanh, trong lúc nhất thời Kỳ Tử Gia thành cái đích cho mọi người chỉ trích, liên tiếp gặp vài trận tập kích.
Thủ hạ của Kỳ Tử Gia, người thân thủ tốt lại đáng giá tin cậy cũng không nhiều, mà trong khoảng thời gian này Kỳ Hoán Thần lại rất an phận, để Trâu Kiệt trông coi hắn đích xác là dùng dao mổ trâu giết gà, Tư Tuấn liền điều hắn qua bảo vệ Kỳ Tử Gia, phái hai tiểu đệ khác đến ở sát vách bọn họ, mỗi ngày theo Kỳ Hoán Thần.
Sau chuyện tự mình tiếp xúc thuốc phiện kia, Kỳ Hoán Thần yên tĩnh một đoạn thời gian. Bị chủ nhân cảm nhiễm, Ares cũng không tiếp tục nóng nảy như trước, bởi vậy đạt được quyền lợi hoạt động tự do trong sân nhỏ.
Gần đây tất cả tâm tư Kỳ Hoán Thần đều dành cho luyện tập vi-ô-lông.
Ban đầu hắn học đàn chỉ vì theo đuổi cô giáo khí chất xuất chúng kia, không nghĩ tới lại ngoài ý muốn phát hiện thiên phú của mình. Khi học đại học vì theo đuổi nữ sinh, còn ở dưới lầu ký túc xá trình diễn một màn lãng mạn, mỹ nam đánh đàn cùng hoa hồng và nến!
Tư Tuấn rất thích hình dáng hắn kéo đàn vi-ô-lông, chỉ cần có thời gian, nhất định ngồi bên cạnh làm người nghe trung thành nhất.
Kỳ Hoán Thần chìm đắm trong âm nhạc, cởi ra kiêu căng thường ngày, toả ra khí chất điềm tĩnh nhu hòa, quả thực như một tinh linh, khiến Tư Tuấn ngay cả hô hấp đều cẩn cẩn dực dực, rất sợ hơi thở của mình làm nhiễu loạn thế giới yên lặng này. Sương tan, tinh linh sẽ biến mất tìm không thấy nữa.
Cẩn thận nhớ lại một chút, lần đầu tiên cậu với động tâm Kỳ Hoán Thần, chỉ sợ cũng là khi thấy hắn diễn tấu ở hội trường.
Thời điểm ấy cậu thể xác và tinh thần đều bị tổn thương, nổi giận đùng đùng xông vào phòng diễn tấu, muốn tìm tên đầu sỏ kia báo thù, kết quả ngoài ý muốn bị màn diễn tấu của hắn chữa khỏi. Thực sự là mâu thuẫn, rõ ràng là một người chỉ vì cái lợi trước mắt, tham công cầu danh, nốt nhạc lưu chuyển từ dây đàn của hắn, lại có loại sức mạnh trấn an lòng người kỳ lạ.
Đàn xong một khúc, Kỳ Hoán Thần buông đàn vi-ô-lông, đi tới bên người Tư Tuấn, đưa tấm thiệp cưới qua.
Tư Tuấn sửng sốt một chút, trong lòng hiện lên ý niệm không ổn, nhìn chằm chằm tấm thiệp cưới kia không dám nhận.
Thưởng thức biểu tình khẩn trương của cậu, Kỳ Hoán Thần đùa cợt nở nụ cười, ném thiệp cưới trên bàn.
"Yên tâm, không phải tôi muốn kết hôn, là Trầm Tư Viễn, mời tôi đi tham gia hôn lễ của hắn."
Trái tim treo cao lúc này mới trở về tại chỗ, mở thiếp cưới, nhìn ngày tháng cùng địa điểm, Tư Tuấn cau lại lông mi: "Tại thành phố S?"
"Lời thừa, nếu không thì tại nhà cậu?! Tôi đi sớm một ngày, không thành vấn đề chứ?"
"Ngày đó em có chuyện quan trọng..."
Kỳ Hoán Thần gõ gõ bàn, không kiên nhẫn nói: "Người ta mời là tôi, không phải cậu!"
Tư Tuấn cúi đầu, lại nhìn thiếp cưới một cái, cuối cùng gật đầu: "Được, em phái người đi cùng anh."
Tuy rằng đã đáp ứng Kỳ Tử Gia không để Kỳ Hoán Thần xuất hiện ở trước mặt hắn, thế nhưng Trầm Tư Viễn là người bạn duy nhất của Kỳ Hoán Thần, nếu cậu đã không muốn nhốt Kỳ Hoán Thần, thì không thể không để hắn đi. Phái thêm vài người đi theo hắn, chỉ là hai ngày mà thôi, hẳn là không có vấn đề gì.
Hôn lễ Trầm Tư Viễn làm rất khiêm tốn, chỉ mời người nhà thân thuộc hai bên cùng bạn bè thân cận, bởi vì nhà gái theo đạo Thiên Chúa, hôn lễ được cử hành tại giáo đường.
Cô dâu mới là thiên kim của Cục trưởng Cục Văn hóa, thân phận danh môn khuê tú thật ra rất xứng với Trầm gia gia tộc trăm năm.
Sau hôn lễ kiểu Châu Âu buổi sáng, buổi chiều còn có một tiệc rượu kiểu Trung Quốc, Kỳ Hoán Thần cuối cùng cũng đợi được cơ hội trò chuyện vài câu cùng Trầm Tư Viễn.
"Bình thường giả bộ nghiêm trang, thì ra là thích trâu già gặm cỏ non... Cô dâu vừa mới thành niên đi, cậu thật là có năng lực, còn lên xe trước mua vé bổ sung sau!" Kỳ Hoán Thần liếc mắt liền nhìn ra cô dâu mặc áo cưới dày nặng đã mang thai ít nhất ba, bốn tháng.
Trầm Tư Viễn túm túm chiếc nơ, thờ ơ nói: "Không phải của tôi."
Kỳ Hoán Thần trừng lớn mắt, không thể tin nói: "Chưa vào cửa đã đội 'mũ xanh' cho cậu, cậu điên rồi còn cưới cô ta?"
"Là Tinh Nghệ... Nhà gái theo tín giáo, không thể phá thai, nhưng nhà gái chướng mắt Tinh Nghệ, chê hắn mất thể diện, cho nên..."
"Cho nên cậu sẽ làm lão cha được lợi này?"
Trầm Tư Viễn cười khổ: "Không có cách nào, ai bảo hắn là em trai tôi."
"Em trai..." Vừa nghe đến hai chữ "em trai " này, Kỳ Hoán Thần liền hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Toàn bộ con mẹ nó là quỷ đòi nợ!"
Hai người đàn ông không được như ý liếc nhau, trong mắt đều là bất đắc dĩ.
Kỳ Hoán Thần đưa ly nước cho Trầm Tư Viễn đã bị chuốc không ít rượu, nhẹ giọng hỏi: "Gần đây cậu thế nào?"
"Cậu thấy sao?" Trầm Tư Viễn tháo kính mắt xuống, xoa xoa khóe mắt, uể oải mở miệng: "Sau khi Kỳ Tử Gia nắm quyền, mọi người sống cũng không khá giả. Hắn ỷ vào có Lâm gia làm chỗ dựa, cực kỳ kiêu ngạo, thời gian trước còn phóng hỏa đốt nhà cũ của nhà tôi, mấy ông chú tôi đều hận không thể giết hắn đây!"
Kỳ Hoán Thần không nghĩ ra: "Lâm gia luôn luôn ẩn sau màn, cũng không tham dự chuyện tình bên ngoài, tại sao lại phá lệ với Kỳ Tử Gia như thế?"
Trầm Tư Viễn vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu không biết sao? Kỳ Tử Gia và Lâm Hạo..." Lời không cần phải nói đến cùng, một ánh mắt cũng đã đủ.
Kỳ Hoán Thần kinh ngạc trợn tròn hai mắt, một lát lâu mới chậm rãi tiêu hóa tin tức kinh người này, nhìn một chút hai người "bảo tiêu" đứng ở góc, theo dõi hắn, đến sát bên người Trầm Tư Viễn nhẹ giọng nói: "Giúp tôi một chuyện!"
Tham gia tiệc thành hôn, Kỳ Hoán Thần tựa hồ rất uể oải, trở lại khách sạn, chưa tới bảy giờ liền tắm rửa đi ngủ.
Một tiểu đệ nghiện thuốc lá, đến hàng lang hút thuốc, một tiểu đệ khác canh giữ ở phòng ngoài chơi điện thoại di động, đột nhiên nghe được tiếng tranh cãi cùng ném đồ đạc kinh thiên động truyền đến từ phòng sát vách.
Kỳ Hoán Thần từ trên giường ngồi dậy, tức giận nói: "Ầm ĩ muốn chết, quả thực không thể ngủ, cậu đi xem có chuyện gì!"
Tiểu đệ vội vã đi đập cửa phòng sát vách, kết quả là một trận đại chiến tay ba bắt gian tại giường. Hai tiểu đệ cũng không may mắn bị quấn vào trận hỗn chiến, cuối cùng cũng thoát thân trở về phòng xem xét. Người trên giường đang ngủ, chăn che hết gương mặt, lộ ra đám tóc nâu mềm mại.
Kỳ Hoán Thần trăm triệu không nghĩ tới cách nửa năm trở lại Kỳ gia, đối với nơi hắn sinh sống hơn mười năm này, lại cảm thấy xa lạ như vậy. Không thấy đám người hầu thành đàn trước kia, Kỳ gia to như vậy chỉ có một ông lão làm vườn, cùng một bà lão đầu bếp cằn nhằn liên miên. Hết thảy đồ đạc xa xỉ trong đại sảnh cũng không thấy, ngay cả cây đàn dương cầm không ai đàn kia cũng không biết bị ném đi đâu rồi.
Kỳ Tử Gia không ở nhà, theo bà lão đầu bếp nói là đi Lâm gia ăn cơm chiều.
Bà lão tuy rằng không nhận ra hắn, thế nhưng rất khách khí, vội vàng pha trà làm điểm tâm, chỉ là lá trà xanh giá thấp, điểm tâm cũng là hoa quả khô mua bên đường...
Nhìn tất cả trước mắt, Kỳ Hoán Thần đột nhiên rất muốn cười, chính là thời gian nửa năm, Kỳ gia còn xa hoa lịch sự hơn trăm năm thế gia, liền không thấy nữa.
Đợi hơn một tiếng đồng hồ, ngoài cửa truyền đến tiếng tranh cãi, ngay sau đó một người thanh niên cao lớn, béo khỏe như con cua đi ngang tiến vào, vừa nhìn đến Kỳ Hoán Thần nằm nghiêng trên sô pha, lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào mũi hắn kêu to: "Tiểu yêu tinh bất nam bất nữ này là ai?!"
Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu nhìn hắn, ký ức khi còn trẻ bị Lâm Hạo nhục nhã chui vào trong đầu... Chớp mắt tiểu quỷ thối kiêu ngạo ương ngạnh kia đã lớn lên to khỏe như con gấu, trình độ làm kẻ khác chán ghét cũng vẫn không giảm như xưa!
Kỳ Tử Gia từ phía sau đi đến, Lâm Hạo như bạch tuộc cuốn lấy hắn, không buông tha hỏi: "Người nọ là ai? Có phải anh lại mới mang về hay không?!"
Lâm Hạo không kiêng nể gì cả, Kỳ Tử Gia mặc dù trên mặt bất đắc dĩ cũng không phản kháng, thấy một màn như vậy, không cần ai nói, quan hệ hai người cũng rất rõ ràng. Thì ra Kỳ Tử Gia thật sự là đồng tính luyến ái... Hơn nữa tựa hồ không phải quá thích Lâm Hạo, nhìn thế nào đều là tình thế bức bách, bất đắc dĩ nương thân.
Kỳ Hoán Thần đứng lên, đi tới trước mặt hai người, nghiêng mắt đánh giá Lâm Hạo, rồi sau đó quay mặt hướng Kỳ Tử Gia, trào phúng cười: "Tử Gia, thực sự là ủy khuất cậu rồi!"
Kỳ Tử Gia buông mi mắt, đột nhiên ghé sát vào, nói nhỏ một câu bên tai Kỳ Hoán Thần: "Sao lại ủy khuất... Hắn đối tôi tựa như anh Tư Tuấn đối với anh, đều tốt như nhau!"
Nhắc tới Tư Tuấn, sắc mặt Kỳ Hoán Thần đổi đổi, Kỳ Tử Gia lập tức lộ ra mỉm cười thoả mãn, ôm thắt lưng Lâm Hạo đi lên lầu.
Kỳ Hoán Thần nhìn theo bóng lưng hắn, kiêu ngạo trong con ngươi chuyển thành hận ý khắc sâu. Nửa năm không gặp, tiểu tạp chủng này thật ra trổ mã càng thêm xinh đẹp, thảo nào mê hoặc Lâm Hạo đến thần hồn điên đảo, đem toàn bộ Lâm gia đều giao ra.
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Lâm Hạo bị Kỳ Tử Gia đẩy ra từ trong phòng, đi vào một gian phòng khác.
Thì ra bọn họ không cùng phòng... Trong lòng Kỳ Hoán Thần đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ lớn mật.
Kỳ Tử Gia thích đàn ông, thế nhưng hiển nhiên không thích Lâm Hạo, nếu như hắn lên giường cùng Kỳ Tử Gia, như vậy... Tư Tuấn sẽ làm thế nào? Người đàn ông bởi vì lý do buồn cười mà phản bội hắn này, có thể lại một lần nữa phản bội chủ nhân mới hay không?!
Vừa nghĩ đến Tư Tuấn phản bội Kỳ Tử Gia, Kỳ Hoán Thần hưng phấn không kềm chế được, để đạt được mục đích này, cho dù phải thân cận người hắn căm thù đến tận xương tuỷ cũng sẽ không quan tâm!
Không quá lâu, Kỳ Tử Gia lại đi ra ngoài một chuyến, thẳng đến hừng đông mới trở về, thừa dịp hắn đi tắm, Kỳ Hoán Thần xích lõa thân thể phủ thêm áo tắm, đi tới phòng ngủ của hắn.
Kỳ Tử Gia tắm rửa xong xích lõa đi tới, thấy Kỳ Hoán Thần ngồi ở trên giường, không chút hoang mang đem khăn tắm buộc bên hông.
"Tam ca, anh có chuyện gì sao?"
Kỳ Hoán Thần đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cậu và Lâm Hạo chia phòng ngủ?"
"Có người ở bên cạnh tôi không ngủ được."
"Nếu như người cùng ngủ với cậu là tôi?" Kỳ Hoán Thần đứng dậy đi qua, nắm tay đặt lên bờ vai hắn, tay kia dán trước ngực hắn... Tuy rằng hận không thể biến ra móng vuốt sắc bén cắm vào đào trái tim hắn ra, nhưng hiện tại chỉ có thể ám muội vuốt ve, đồng thời thổi khí vào lỗ tai hắn: "Tam ca ôm em, em sẽ ngủ rất an ổn."
Nói rồi, giật xuống đai lưng, áo tắm tơ tằm chảy xuống, thân thể trắng nõn mảnh khảnh hoàn toàn lộ ra, một tay kia lại kéo khăn tắm bên hông Kỳ Tử Gia.
"Tam ca..."
"Ân..." Kỳ Hoán Thần hừ một tiếng, thân thể nghiêng về phá trước, hai thân thể xích lõa dính sát vào cùng một chỗ.
Vai bị nắm lại, Kỳ Tử Gia lui lại một bước, giật lại khoảng cách giữa hai người, như cười như không nói: "Người của anh Tư Tuấn, tôi không dám đụng vào."
Kỳ Hoán Thần nheo mắt, đang muốn nói gì đó, cửa phòng ngủ bị lực mạnh mở ra!
"Kỳ Tử Gia, tôi không ngủ được..." Lâm Hạo mặc áo ngủ phim hoạt hình thấy hai người dây dưa cùng một chỗ, âm điệu đột nhiên cất cao: "Các người đang làm gì?!"
Kỳ Hoán Thần liền ôm cổ Kỳ Tử Gia, cố ý biểu diễn thân mật trước mặt Lâm Hạo: "Chúng tôi huynh hữu đệ cung, cậu có ý định xem sao?"
"Tốt! Các. Người Cứ. Tiếp. Tục!" Lâm Hạo tức giận đến cả người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi bỏ lại những lời này, xoay người lao xuống lầu, tiếng hô truyền lại: "Chuẩn bị xe, tôi muốn đi chém người!"
Bên ngoài một trận rối loạn, tiếp theo truyền đến tiếng động cơ ô tô khởi động.
Kỳ Tử Gia vẻ mặt bất đắc dĩ, khi quay đầu nhìn về phía Kỳ Hoán Thần, ánh mắt trở nên lạnh giá: "Tam ca, chơi đủ rồi chứ? Tôi thông báo cho anh Tư Tuấn tới đón anh."
"Cậu kỳ thực rất muốn thông báo hắn tới nhặt xác tôi đi?" Buông ra cánh tay ôm cổ Kỳ Tử Gia, Kỳ Hoán Thần nhặt lên áo tắm rơi trên mặt đất khoác vào, nghênh ngang đi ra ngoài.
Tuy rằng không thể thực hiện được, khiến Tư Tuấn và Kỳ Tử Gia sinh hiềm khích, nhưng có thể làm cho Lâm Hạo và Kỳ Tử Gia bất hòa, cũng không tính là một hồi bận bịu vô ích.
Nằm trên chiếc giường quen thuộc, vốn tưởng rằng có thể ngủ một giấc thật tốt, ai biết mới vừa ngủ, đã bị lay tỉnh.
Trời còn chưa sáng, Tư Tuấn một thân đồ đen, tựa như một la sát, trầm mặt đứng ở bên giường: "Anh muốn tự mình đứng lên mặc quần áo đi ra ngoài, hay là muốn em cầm chăn bọc anh ôm ra ngoài."
Kỳ Hoán Thần ôm bụng cười ha ha: "Ha ha... Tôi rơi đến tình trạng hiện tại, mặc hay không mặc quần áo có khác nhau sao?"
Sắc mặt Tư Tuấn càng kém, giật mở chăn đơn, như cuốn tơ thọ* mà bao lấy hắn, rồi mới khiêng trên vai đi nhanh ra ngoài.
(*có lẽ là tục lệ cuốn tơ mừng thọ, không rõ lắm)
Kỳ Hoán Thần vốn còn chưa tỉnh ngủ, bị nâng nên ngược đầu như vậy, không khỏi một trận trời xoay đất chuyển, cắn chặt răng mới không phun ra.
Đi ra nhà chính, vừa vặn gặp Lâm Hạo nửa đêm chạy đi "chém người", thở phì phì trở về giữa một đám tiểu đệ vây quanh.
"Kỳ Tư Tuấn!" Lâm Hạo bước nhanh đến, ngăn ở trước mặt hai người, híp cặp mắt hồ ly, vênh váo hung hăng nói: "Anh trông coi cho tốt tiểu yêu tinh này, hắn nếu như dám đến nữa, tôi liền không khách khí."
Tư Tuấn tính tình luôn luôn tốt cư nhiên không chút khách khí trả lời lại một cách mỉa mai: "Cậu cho rằng cậu là ai? Lên giường cùng Tử Gia, liền coi mình trở thành bà chủ Kỳ gia? Muốn phát tính tình thiếu gia thì trở về Lâm gia đi, ít quản chuyện nhà của Kỳ gia!"
Nói xong, một phát đẩy Lâm Hạo ra, đem Kỳ Hoán Thần ném vào trong xe, chính mình cũng ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe, lưu lại cho Lâm Hạo mở lớn miệng muốn nổi bão một mảnh khói bụi tung bay.
Mà trong xe Kỳ Hoán Thần vỗ vỗ ngực, cuối cùng lấy lại hơi thở, quay đầu lại nhìn Lâm Hạo còn đang giơ chân, không có ý tốt gây xích mích nói: "Tôi thấy, Kỳ Tử Gia cũng không coi trọng cậu, ngay cả Lâm Hạo đều có thể hô to gọi nhỏ với cậu, cậu tức giận tôi mà trút lên hắn, thực sự không có lời rồi!"
"Tên Lâm Hạo, với Thiên Vương lão tử cũng hô to gọi nhỏ, không liên quan đến Tử Gia."
Thấy Tư Tuấn không phản ứng, Kỳ Hoán Thần tức giận quay đầu đi, một lát sau, lại nói: "Cậu đối với Lâm Hạo thật đúng là không khách khí, khó có được thấy cậu ghét ai như thế đấy!"
Bàn tay Tư Tuấn nắm tay lái nắm thật chặt, không buông ra.
Kỳ Hoán Thần nói không sai, cậu ghét Lâm Hạo, mọi hành vi của người kia cậu đều nhìn không vừa mắt, thậm chí có một loại tâm tình mâu thuẫn mãnh liệt. Ngay cả bọn tiểu Võ cũng nghiêng mặt ám chỉ cậu, phải khách khí một chút với "Đại tẩu", thế nhưng cậu đối xử với mọi người luôn rộng lượng, lại không có cách nào hoà thuận vui vẻ với Lâm Hạo.
Loại tâm tình này, nói đến cùng, là một loại giận chó đánh mèo. Cậu luôn luôn nhịn không được nghĩ, nếu như không có Lâm Hạo, nếu như Kỳ Tử Gia không có Lâm gia làm chỗ dựa vững chắc, như vậy Kỳ Hoán Thần có phải còn có một chút chút phần thắng hay không? Dưới tình huống như vậy, cậu sẽ lựa chọn thế nào?
Là vì thế giới hoàn toàn đổ nát hại mẹ ôm hận mà chết, hại cha bỏ mạng thân vong, cũng vì thực hiện dã tâm vĩnh viễn chiếm giữ Kỳ Hoán Thần của mình, mà đứng ở bên cạnh Kỳ Tử Gia; hay là che giấu lương tâm, theo Kỳ Hoán Thần một đường đi tới hắc ám, dù cho cùng nhau bị hủy diệt cũng sẽ không hối tiếc?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip