Chương 18
Trong đầu lộn xộn, tốc độ xe không tự giác càng lúc càng nhanh, từ thành S đến thành J, quãng đường mất hơn bốn giờ chạy xe rút ngắn còn phân nửa.
Kỳ Hoán Thần cất bước xuống xe, cả người choáng váng đến thất điên bát đảo, giống như bước xuống từ trên tên lửa chở người, lảo đảo đi vào phòng, ngã ngồi trên sô pha căn bản không thể đứng dậy.
Tư Tuấn đi vào theo sau, ánh mắt quét về phía hai người tiểu đệ theo Kỳ Hoán Thần đi thành S nhưng lại để người chạy mất, giờ đang đứng ở trong sân.
Hai người kia tuổi cũng không lớn, bị Tư Tuấn trừng như thế, lập tức trở nên lạnh run.
Cuối cùng Tư Tuấn cũng không răn dạy quở mắng gì, chỉ khoát tay áo: “Lần đầu tiên không truy cứu các cậu, sau này cẩn thận tỉ mỉ chút. Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi phái thêm vài người đến.”
“Cậu muốn phái một liên đội đến giam giữ tôi sao?” Kỳ Hoán Thần lung lay lảo đảo đứng lên, lục tung tìm ra dây xích trước đây buộc Ares, vui cười nói: “Tôi giúp cậu nghĩ một biện pháp rất tốt, xích tôi lại là được rồi… Không cần phí công phí sức như vậy nữa…”
Tư Tuấn giật mạnh lấy dây xích, quấn lên cần cổ mảnh khảnh của Kỳ Hoán Thần, kéo hắn qua.
“Anh nghĩ rằng em không dám sao?”
“Cậu có chuyện gì không dám làm?” Kỳ Hoán Thần tiện thể ôm cổ cậu, tựa ở bên tai, vui cười hỏi: “Nếu như tôi lên giường cùng Kỳ Tử Gia, cậu sẽ muốn giết hắn, hay là giết tôi đây?”
Tư Tuấn hai tay gắt gao xiết lấy dây xích, cắn răng ép ra mấy chữ: “Sau này không được làm loại chuyện này nữa!”
“Thế nhưng rất kích thích a…” Kỳ Hoán Thần nghiêng đầu, vẻ mặt lưu luyến: “Tôi nghiện mất rồi thì làm sao... A!”
Lời còn chưa dứt, dây xích đột nhiên xiết chặt, gắt gao cuốn lấy cổ Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn túm một đầu khác, kéo hắn đi hướng lầu hai.
Khi lên thang lầu, Kỳ Hoán Thần bước trượt một bước, té lăn trên đất, hai tay nắm lấy dây xích cuốn trên cổ, hô hấp càng khó khăn.
“Em họ… Không nhìn ra đấy… Hũ giấm chua của cậu lại lớn như vậy…” Dù tính mạng đang bị đe dọa, Kỳ Hoán Thần cũng không ngừng khiêu khích: “Tôi trước đây… tôi làm tình cùng phụ nữ trong phòng khách sạn… khi bảo cậu đi mua đồ “bảo hiểm”, trong đầu cậu đang suy nghĩ gì? Có đúng hay không… ở ngoài cửa… nghe thanh âm tôi làm tình cùng phụ nữ mà tự an ủi…”
Nội tâm Tư Tuấn tưởng như bị dòng lũ phẫn nộ bao phủ, cậu thậm chí không phát hiện Kỳ Hoán Thần đã sắp bị xiết chết, cậu chỉ nghĩ nhanh chóng kéo người này vào phòng ngủ, giấu ở trong thế giới của cậu, không cho bất luận kẻ nào thấy hắn, cũng không để hắn thấy bất luận kẻ nào!
Kỳ Hoán Thần nói cậu ghen… gặp quỷ, cậu căn bản là đang sợ hãi!
Rất sớm trước kia, trước khi cậu và Kỳ Hoán Thần phát sinh quan hệ, cậu từng mang theo tâm tính trêu chọc mà nghĩ, nếu như Kỳ Tử Gia là con gái, Kỳ Hoán Thần nói không chừng để tìm kiếm kích thích, sẽ ra tay với hắn ── Hôm nay, loại tưởng tượng ác liệt này cư nhiên thiếu chút nữa trở thành sự thật.
Chính Tư Tuấn cũng không dám xác định cậu và Kỳ Hoán Thần rốt cuộc là quan hệ gì. Cậu và Kỳ Hoán Thần tựa hồ là thông qua “tình yêu bình thường ” mà bên nhau, nhưng chân chính yêu chỉ có chính cậu mà thôi.
Đối với Kỳ Hoán Thần mà nói, cậu cùng với những người phụ nữ theo đuổi đến tay liền vứt bỏ kia, căn bản không có khác nhau. Chỉ là kích thích cậu gây cho Kỳ Hoán Thần vô cùng lâu, lại trước khi hắn cảm thấy vô vị, đưa lên một kích thích càng lớn càng kinh động!
Mà hôm nay, Kỳ Hoán Thần cảm thụ được kích thích càng mãnh liệt ở trên người Kỳ Tử Gia, cho dù hắn không thể thực hiện được, có phải cũng có nghĩa cảm giác của hắn với cậu đã bắt đầu tan biến hay không?
Thật buồn cười, ban đầu cậu ngày đêm cầu khẩn Kỳ Hoán Thần mất đi hứng thú với mình sớm một chút, hiện tại lại vừa nghĩ đến tình cảnh như vậy liền hận không thể giết hắn! Bởi vì cậu hiểu rõ Kỳ Hoán Thần đối đãi với tình nhân đã không có cảm giác là tuyệt tình thế nào.
Ngươi chửi mắng nguyền rủa cũng tốt, ngươi khóc nháo không ngừng cũng được, tâm tình kịch liệt hơn nữa, trong lòng bi thương hơn nữa, hắn đều không cảm thụ được chút nào, phảng phất như đang nhìn một trò đùa không quan hệ với hắn, chết lặng mà lạnh lùng.
Một ngày đi tới bước kia, bất luận thủ đoạn gì cũng không thể vãn hồi lòng hắn… Dã tâm muốn có hắn một đời một kiếp, chỉ có thể có được thông qua thủ đoạn giam cầm bỉ ổi như vậy!
Đá văng cửa, túm Kỳ Hoán Thần ném đến trên giường, nhìn Kỳ Hoán Thần không ngừng co giật, ngay cả khí lực gỡ dây xích ra cũng không có, trong đầu Tư Tuấn, trong nháy mắt hiện lên ý niệm đáng sợ “giết hắn” ── Nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, lập tức xông lên cởi ra dây xích quấn trên cổ hắn.
Kỳ Hoán Thần cuối cùng có được không gian hô hấp, ngụm lớn thở gấp, lại bị không khí mạnh mẽ tràn vào yết hầu làm sặc, ho đến nước mắt không ngừng chảy.
Gạt ra bàn tay Tư Tuấn khẽ vuốt sau lưng hắn, Kỳ Hoán Thần đỡ bệ cửa sổ, vừa khóc vừa cười nói: “Ha ha… Ha ha… Em họ… Cậu càng ngày càng chịu chơi… Trò chơi ngạt thở rất không tệ a… Ha ha… Cậu còn muốn chơi trò gì… Tôi xin theo hầu…”
“Chúng ta nhất định phải như vậy sao?” Tư Tuấn nắm chặt nắm tay, phẫn nộ biến mất, còn lại chỉ là sợ hãi cùng bi thương.
“Nếu không thì nên thế nào? Khanh khanh ta ta tương thân tương ái… Tôi sao có thể quên thân phận của tôi chứ? Tôi và Ares đều là con chó cậu giam cầm a…”
Tư Tuấn lắc đầu, nặng nề nói: “Em tưởng rằng… trong khoảng thời gian này anh bình tĩnh như thế, em tưởng rằng… Em nghĩ anh đã quên hận ý này…”
“Thật buồn cười…” Kỳ Hoán Thần nâng tay quăng sợi dây xích qua, nhưng ngay cả khí lực ném tới Tư Tuấn cũng không có, “Cậu coi tôi là cá vàng cậu nuôi sao? Chỉ có vài giây ký ức? Phản bội của cậu là khuất nhục lớn nhất suốt đời tôi, cậu hủy diệt tất cả kiêu ngạo của tôi, cậu khiến toàn bộ thực tâm của tôi đều biến thành trò cười, cậu muốn tôi quên? Nằm mơ! Tôi đến chết cũng sẽ không quên!”
Một hơi gào hết những lời này, Kỳ Hoán Thần cuối cùng dùng hết toàn bộ khí lực, ánh mắt từ từ tan rã, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Tư Tuấn sửng sốt vài giây mới tiến lên, ôm Kỳ Hoán Thần vào trong ngực, thăm dò hơi thở của hắn, vừa sờ sờ vết tích dây xích để lại trên cổ hắn.
Đây là lần thứ hai cậu thiếu chút nữa giết chết Kỳ Hoán Thần. Một lần là bởi vì căm hận, một lần là bởi vì sợ hãi… Cậu tự nhận là một người nghĩ thoáng, thế nhưng đối mặt Kỳ Hoán Thần, vậy mà một điểm tự chủ cũng không còn.
Nhìn chằm chằm hai tay mình, Tư Tuấn không tự chủ được run rẩy, cậu đã bắt đầu sợ hãi có thể còn có lần sau hay không… Mà lần sau, cậu có thể đúng lúc tỉnh táo thu tay lại sao?
Muốn ôm chặt lại không dám, chỉ có thể vùi đầu vào trong lòng Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn lần đầu tiên cảm thấy không biết làm thế nào, cũng lần đầu tiên ý thức được, sự đáng sợ của dã tâm.
°°°
Kỳ Hoán Thần là bị một trận tiếng chó sủa dồn dập đánh thức, mở mắt ra sửng sốt vài giây, lập tức nhảy dựng lên chạy ra bên ngoài, lại bị dây xích vướng chân làm ngã.
Cúi đầu nhìn lại, trên mặt đất có vài vòng xích, một đầu khóa trên lan can sắt của cửa sổ, một đầu khác… thì cố định tại vòng sắt trên mắt cá chân chân trái hắn.
Kỳ Hoán Thần xách dây xích lên, hung hăng kéo vài cái, cảm giác nặng nề nhắc nhở hắn đây không phải đồ trang sức, mà là xiềng xích chân thật.
“Gâu! Gâu! Gâu”
Bên ngoài tiếng chó sủa một tiếng lại một tiếng gấp gáp, còn kèm theo tiếng người ồn ào cùng tiếng tạp vật rơi xuống đất.
Kỳ Hoán Thần không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng bò lên trên giường, kéo rèm cửa sổ đẩy cửa ra. Chỉ thấy năm, sáu tiểu đệ cầm gậy dài, khung sắt, gạch vụn các loại ngăn ở trước nhà, giằng co cùng Ares đang cong lưng, trừng mắt nhe răng.
“Các người đang làm gì?”
Nghe được tiếng chủ nhân, Ares càng thêm thô bạo, gầm gừ muốn xông qua, một viên gạch hung hăng ném đến, may là nó phản ứng nhạy bén né tránh đúng lúc.
Mà tiểu đệ ném gạch còn ngửa đầu nói với Kỳ Hoán Thần: “Con chó này hình như điên rồi, chúng tôi sợ nó xông đến cắn anh...”
“Thối lắm, cậu cắn mẹ cậu nó cũng sẽ không cắn tôi, để nó đi vào!”
Mấy tiểu đệ hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều là người Tư Tuấn mới điều đến trông coi Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn lúc gần đi nói với bọn họ, phải bảo vệ Kỳ Hoán Thần an toàn, không cho bất luận kẻ nào thấy hắn, nhưng không nói để cho chó thấy hay không…
Đây là chó đi? Hay là sói?!
Khi các tiểu đệ còn do dự, một ấm nước bị ném xuống, bột thủy tinh cùng nước nóng văng ra, các tiểu đệ chạy trốn xung quanh, Ares nhân cơ hội vọt vào, một đường chạy lên phòng ngủ lầu hai, nhào vào trong lòng Kỳ Hoán Thần.
“Bảo bối, không có việc gì không có việc gì…” Kỳ Hoán Thần xoa xoa lỗ tai nó, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu đệ đuổi theo: “Tư Tuấn đâu?”
Vật lộn cùng Ares một buổi sáng, đã hiểu rõ hung hãn của nó, tiểu đệ không dám vào cửa, khúm núm nói: “Đại ca đi ra ngoài.”
“Đi đâu ?”
“Không biết…”
“Là không biết hay là không nói cho tôi biết?!”
“…”
“Mẹ nó, cậu câm sao?! Một đám ngu xuẩn!”
Mới bị Kỳ Hoán Thần dội một thân nước nóng, lại bị hắn chỉ vào mũi mắng chửi, tiểu đệ không khỏi đề cao âm lượng: “Anh… Anh bất quá là nam sủng của đại ca chúng tôi, kiêu ngạo cái gì?!”
“Nam sủng?” Kỳ Hoán Thần nhíu mày, vô cùng có phong thái “mê hoặc chủ nhân” nở nụ cười: “Tôi chính là nam sủng thì thế nào, đại ca các người thích, thích vô cùng, thích đến mức hắn xuất môn cũng phải xích tôi lại, an bài đám ngu xuẩn các người một tấc cũng không rời hầu hạ tôi!”
“Cậu cũng biết tôi là nam sủng, vậy cậu có biết cái gì gọi là gió bên gối hay không? Cậu tin hay không, đại ca các cậu trở về, tôi thổi chút gió, khiến hắn đem đám ngu xuẩn các cậu đều ném xuống sông!”
Các tiểu đệ sợ đến liên tục lui lại vài bước, sợ chết khiếp chạy đi.
Ares vẫn bảo trì trạng thái cảnh giới lúc này mới trầm tĩnh lại, liếm liếm cổ Kỳ Hoán Thần, dùng móng vuốt cào cào dây xích chướng mắt, cào không đứt liền dứt khoát nhe răng cắn.
Kỳ Hoán Thần vội ôm lấy nó, xoa xoa mặt nó, cười mắng: “Đứa ngốc, vỡ răng, tao cũng không có nơi nào để trồng răng sứ cho mày…”
Ares ra tiếng rên rỉ lo lắng, không để ý Kỳ Hoán Thần ngăn cản vẫn muốn cắn dây xích. Nó từng bị xích, đối với thứ đồ này căm thù đến tận xương tuỷ, thấy chủ nhân bị trói buộc, tự nhiên là thù mới hận cũ cùng nhau xông lên.
“Không sao, bảo bối không sao…” Kỳ Hoán Thần vùi đầu vào đám lông dày cứng rắn của Ares, lẩm bẩm: “Khi mày bị xích, tao ở bên mày, tao là tự do của mày… Khi tao bị xích, mày bên tao, mày liền là hai chân của tao.”
Ares lúc này mới an tĩnh lại. Nó đã quen chạy trong trời đất rộng lớn, thế nhưng Kỳ Hoán Thần không được tự do, nó dĩ nhiên cũng không rời đi, cả ngày liền cuộn mình nằm ở trên giường cùng Kỳ Hoán Thần, ngoại trừ đi ra ngoài đi vệ sinh thì một tấc cũng không rời.
Chạng vạng, tiểu đệ đưa đồ ăn phong phú tới, cũng thuận tiện mang đến cho Ares một chén đồ ăn khô cho chó.
Kỳ Hoán Thần một cước đá đổ bát hỗn hợp tinh bột và xương gà kia, lạnh mặt nói: “Nó không ăn thứ loạn thất bát tao này, dùng nước nấu cho nó khối xương hoặc thịt bò, không bỏ muối!”
Tiểu đệ này là một người khác, hiển nhiên trầm ổn hơn so với người lúc sáng kia, gật đầu, yên lặng thu dọn bát đồ kia.
Kỳ Hoán Thần nhịn không được lại hỏi: “Tư Tuấn khi nào trở về?”
Tiểu đệ khách khách khí khí nói: “Kỳ tiên sinh, ngài đừng gấp, đại ca ra ngoài làm xong chuyện sẽ trở lại, ngài có phân phó gì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận tỉ mỉ hầu hạ ngài!”
Đưa tay không đánh mặt cười, tiểu đệ này nói như vậy, Kỳ Hoán Thần có cáu kỉnh cũng không chỗ phát tiết, vung tay để hắn nhanh đi nấu thịt cho Ares, liền tức giận nằm lại trên giường.
Ares lại chạy tới ngửi ngửi đồ ăn bị Kỳ Hoán Thần ném một bên, cuối cùng ngậm một quả táo nhảy lên giường, dùng miệng đẩy đẩy tay hắn.
Kỳ Hoán Thần tiếp nhận quả táo, cắn một ngụm, rồi mới đem phần còn lại ném cho Ares đã đói bụng một ngày đêm.
Quả táo chua chua ngọt ngọt, Ares gặm rất hăng say, Kỳ Hoán Thần lại dường như nhai sáp… Hung hăng đá chân, chiếc vòng sắt xôn xao rung động.
“Chết tiệt! Tôi ngược lại muốn nhìn cậu có bao nhiêu tiền đồ, có thể xích tôi bao lâu!”
Kỳ Hoán Thần vốn tưởng rằng Tư Tuấn bởi vì hắn đi dụ dỗ Kỳ Tử Gia mà tức giận, xích hắn lại để nghiêm phạt, cũng là một loại thủ đoạn thị uy, nhiều lắm hai ba ngày, nhất định sẽ không chịu nổi đến nhìn hắn.
Hắn thậm chí còn lên kế hoạch, đợi Tư Tuấn tới muốn chỉnh cậu thế nào, lại dùng lời nói nhục nhã cậu ra sao, dằn vặt cậu trên thân thể, muốn hung hăng làm cậu không xuống giường được ─ Ai ngờ những ngày như vậy đã qua nửa tháng, Tư Tuấn hoàn toàn không lộ diện.
Tuy rằng bị xích, nhưng dây xích rất dài, hoạt động trong phòng không có vấn đề, nhưng một là cảm thấy bước chân nặng nề, dây xích vướng bận, bước đi không thuận tiện, hai là không muốn xuống lầu nhìn thấy sắc mặt các tiểu đệ trông coi hắn, mặt ngoài cung kính, kỳ thực là coi thường.
Kỳ Hoán Thần cho tới bây giờ cũng không chịu an ổn trong phòng, cho dù tới thành J rồi, cả ngày bị người giám thị cũng muốn chạy ra bên ngoài, đột nhiên lại yên định ở trong căn phòng hơn mười thước vuông. Mỗi ngày mở mắt ra chính là ăn, kéo đàn vi-ô-lông, chải lông cho Ares, hoặc ghé vào bệ cửa sổ nhìn Ares hoạt động trong sân.
Một ngày nửa đêm giật mình tỉnh giấc, Kỳ Hoán Thần trợn to mắt nhìn gian phòng đen kịt, đột nhiên nghĩ ở đây quả thực như trong dạ dày quái thú, không khí không lưu thông căn bản chính là dịch vị của quái thú, đang từng chút từng chút ăn mòn tiêu hóa hắn.
Lẽ nào hắn cả đời sẽ như vậy sao? Tư Tuấn có phải đã chết tâm hay không, đã không muốn hao tổn tinh lực trên người hắn, đã quyết định phủ bụi quên đi hắn, liền dự định xích hắn cả đời như vậy, không bao giờ gặp lại nữa?!
Vội vàng nhảy xuống giường, lấy ra chiếc hộp đồ dùng tình thú đã lâu không dùng, đổ hết đồ ra đất, tìm ra một hộp bao cao su, từ bên trong rút ra tấm giấy chứng minh nứt ra thành hai nửa. Thứ này hắn vẫn mang theo bên người, khi ở trong trại tạm giam, mới nghe tin Tư Tuấn phản bội, hắn hận đến bẻ gẫy giấy chứng minh, nhưng vẫn không bỏ được.
Tư Tuấn… Nhìn chữ “Kỳ” rõ ràng trên dòng họ tên, đáy lòng Kỳ Hoán Thần một trận đau đớn… Em không tàn nhẫn như thế, em sẽ không nhốt anh cả đời, sẽ không vĩnh viễn không đến nhìn anh, đúng hay không?
Sáng sớm hôm sau, căn nhà nhỏ từ sau khi Tư Tuấn rời đi chưa từng có người ngoài, nghênh đón một vị khách tới thăm.
Nhìn gậy xoa bóp, khiêu đản, bao cao su, keo bôi trơn rơi lả tả đầy đất… Sắc mặt Viên Kính đặc sắc đến có thể đi mở phường nhuộm.
Kỳ Hoán Thần dựa vào Ares đang trong trạng thái đề phòng, nằm ngang trên giường, chuyên tâm nghiên cứu một cái “nhũ giáp” tối hôm qua không cẩn thận rơi nứt, phảng phất không phát hiện có người tới.
Cứ như vậy bị không để ý hơn mười phút, Viên Kính cuối cùng mở miệng trước: “Cậu biết tiểu Tuấn… đại ca trong khoảng thời gian này không ở đây, phải đi làm gì chứ?”
Kỳ Hoán Thần cũng không ngẩng đầu lên, lười biếng nói: “Ông muốn nói cũng nhanh một chút, không muốn nói thì cút đi!”
Viên Kính dùng ánh mắt “không hiểu Tư Tuấn coi trọng cậu ở đâu” trừng hắn một hồi, thở phì phì nói: “Hắn theo lệnh Kỳ Tử Gia, cùng Trâu Kiệt cùng đi đón tình nhân cùng đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của mafia Mỹ, nhưng gặp một ít phiền phức, hành trình kế hoạch một tuần trễ đến bây giờ, ngày hôm qua tin tức truyền về, trên cơ bản đã giải quyết, hai ngày nữa sẽ về nước...”
Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu, ánh mắt phát sáng, vội vàng cắt đứt lời Viên Kính: “Ý của ông là, cậu ấy thực sự xuất môn làm việc, không phải cố ý không đến nhìn tôi?”
Viên Kính tức giận đến râu mép đều run rẩy: “Cậu nghe rõ lời tôi sao? Trọng điểm là Kỳ Tử Gia đặt quan hệ cùng mafia Mỹ, còn để tiểu Tuấn nhảy vào vũng nước đục này. Cậu… Cậu một chút cũng không nghe thấy sao? Lấy hiểu biết của cậu với em trai mình, hắn cấm giao dịch thuốc phiện, nhưng lén lút lui tới với trùm buôn thuốc phiện nước Mỹ, còn đón tình nhân và con hắn đến, là có dự định gì?”
Kỳ Hoán Thần hừ lạnh một tiếng: “Lớn tuổi nói thật dài dòng, ông không phải là hoài nghi Kỳ Tử Gia không có ý tốt, thậm chí hoài nghi tôi là do Kỳ Tử Gia dùng mỹ nhân kế với Tư Tuấn, muốn nói lời khách sáo với tôi sao?”
Viên Kính bị ngẹn đến cổ cũng to thêm một vòng, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Vậy cậu rốt cuộc có đúng hay không?! Kỳ gia các người rốt cuộc là không chịu buông tha Tư...”
“Chú Viên…” Kỳ Hoán Thần đột nhiên đứng lên, hoàn toàn không giống bị xích chân, bước tiến vô cùng mềm mại đi đến trước mặt Viên Kính, hồn nhiên ngây thơ cười: “Chán ghét Kỳ gia, hoài nghi Kỳ Tử Gia, hai chúng ta tuyệt đối là đứng ở cùng lập trường… Là đồng minh chung một chiến hào, sau này nếu như có tin tức gì, nhất định phải trao đổi mới được nha!”
Viên Kính đã gần năm mươi tuổi, con trai cũng đã lớn bằng Tư Tuấn, cư nhiên bị ánh mắt ẩn tình đưa tình, ngữ khí nhu tình mật ý của Kỳ Hoán Thần khiến cho mặt đỏ tới mang tai, dưới đáy lòng mắng vài câu thô tục, không dám lưu lại thêm, cơ hồ là chạy trối chết.
Nhìn theo Viên Kính ra khỏi sân nhỏ, sắc mặt Kỳ Hoán Thần trầm xuống.
Kỳ Tử Gia chết tiệt, cư nhiên dám điều khiển người của hắn ─ Tư Tuấn chết tiệt, cư nhiên vì tiểu tạp chủng kia bán mạng như vậy!
Lại đợi thêm ba ngày, Tư Tuấn cuối cùng về tới căn nhà nhỏ trong một buổi đêm đen như mực, mặc dù bước chân cậu đã rất nhẹ, nhưng Ares ngủ ở trước giường vẫn lập tức giật mình tỉnh giấc, gầm gừ xông lên, lại bị Tư Tuấn sớm có chuẩn bị cầm bao tải cỡ lớn chụp lại, buộc lại đầu bao ném sang một bên.
Giật mình tỉnh giấc bởi tiếng tru của Ares, Kỳ Hoán Thần vừa muốn ngồi dậy, Tư Tuấn liền đè lên, giang hai tay cánh tay ôm chặt lấy hắn.
Tựa hồ nghe tới động tĩnh trên giường, Ares càng kêu lớn hơn, lôi kéo bao tải không ngừng lăn lộn… Kỳ Hoán Thần một lát mới phản ứng lại, vội vàng kêu một tiếng: “Ares, bình tĩnh!”
Chú chó vẫn luôn vùng vẫy lập tức không còn tiếng động.
Tư Tuấn rầu rĩ cười vài tiếng, hôn nhẹ cổ Kỳ Hoán Thần: “Nó càng ngày càng nghe lời, em thực sự hoài nghi anh động tay chân gì đó trên người nó, có phải là lắp đặt chip điện tử hay không, bằng không sao có thể một khẩu lệnh một động tác, chuẩn xác như vậy?”
“Chíp điện tử? Có thứ đồ tốt này, tôi sẽ lắp cho cậu đầu tiên!”
Kỳ Hoán Thần nói xong, hung hăng hôn trụ môi Tư Tuấn, xoay người cưỡi trên người cậu, một tay kéo xuống quần áo cậu, bàn tay thô bạo vuốt ve trên lồng ngực, một tay kia lục lọi trong tủ đầu giường, tìm được nhũ giáp* mới sửa lại kia, kẹp xuống đầu nhũ cậu.
(*kẹp ngực)
“A…” Tư Tuấn phát ra một tiếng rên đau đớn hòa lẫn khó nhịn.
Kỳ Hoán Thần hoàn toàn trở nên hưng phấn, vươn tay cởi ra thắt lưng da, túm quần cậu lôi xuống, đồng thời vén áo ngủ của chính mình lên, dùng phân thân bừng bừng phấn chấn cọ xát giữa hai chân cậu.
“Sao vậy, lâu như vậy không tới “lâm hạnh” tôi, có phải mông đã ngứa không thể nhịn hay không? Có rất thiếu đàn ông hay không?!”
Tư Tuấn một cánh tay chống đỡ sau người, ngửa đầu, dưới ánh trăng nhìn ngắm Kỳ Hoán Thần đã hai mươi ngày không gặp, nhìn kiêu ngạo chưa từng biến mất trong ánh mắt hắn, đáy lòng ngũ vị tạp trần.
“Đúng vậy!”
Xoay người áp Kỳ Hoán Thần dưới thân, lồng ngực rộng mở cùng ngực hắn kề sát một chỗ qua lớp áo ngủ, nhiệt độ cơ thể lành lạnh hoàn toàn không thể làm hạ nhiệt tình dục kích động, đầu lưỡi hai người dây dưa cùng một chỗ, cùng hòa lẫn hơi thở ẩm ướt.
Tách chân, kéo quần xuống, Tư Tuấn một tay chống giường, một tay đỡ phân thân Kỳ Hoán Thần, dựa vào cảm giác mà ngồi xuống… Một lần không thể thành công, lần thứ hai điều chỉnh lại góc độ, lặp lại vài lần, động tác càng ngày càng cấp bách, cuối cùng dứt khoát không quan tâm ngồi xuống đến cùng...
Kỳ Hoán Thần hít sâu một hơi, hét lên: “Hỗn đản, cậu muốn phế tôi sao?!”
Tư Tuấn dừng lại động tác, vẻ mặt mê man cùng cấp thiết. Kỳ Hoán Thần chưa từng gặp qua Tư Tuấn như vậy, tựa như một đứa trẻ không biết làm sai ở đâu, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị, lúc này cư nhiên vô cùng ủy khuất, cũng vô cùng nhu thuận…
Như nghiêm phạt vỗ một chút cánh mông rắn chắc của cậu, Kỳ Hoán Thần một tay nâng đùi cậu, một tay thăm dò vào khe mông, tìm được huyệt khẩu đóng chặt kia, ngón tay cắm vào tùy tiện mở rộng vài cái, liền đỡ phân thân, cấp bách khó nhịn đỉnh vào dũng đạo mềm mại nóng ẩm.
“Ách… A…” Tư Tuấn phát ra rên rỉ đau đớn ngắn ngủi, nhưng lập tức đã bị tiếng hừ thoải mái che giấu.
Kỳ Hoán Thần cũng hoàn toàn chìm đắm trong “con đường ôn nhu” say lòng người này, hai tay đỡ lấy thắt lưng Tư Tuấn, liên tục duy trì đỉnh lộng hướng về phía trước. Vừa rồi khi ngón tay tiến vào liền phát hiện, ngày hôm nay trong cơ thể Tư Tuấn tựa hồ nóng cháy hơn bình thường không ít, chẳng lẽ đã lâu không làm, dục hỏa trong lòng tiểu tử này đã đốt tới đường ruột?!
Suy nghĩ xấu xa như vậy, Kỳ Hoán Thần càng thêm ra sức “dập tắt lửa” giúp Tư Tuấn, thế nhưng không chỉ không thể làm lạnh ngọn lửa của cậu, chính mình trái lại bị nướng đến như sắp tan chảy.
“A… Em họ… Em ngậm thật chặt…” Kỳ Hoán Thần thở dài, xoay người áp trên người Tư Tuấn, tư thế cưỡi ngựa biến thành gập về phía trước.
Tuy rằng rất hưởng thụ cảm giác Tư Tuấn chủ động, nhưng hiện tại việc hắn càng muốn làm chính là, đặt đồ đê tiện dám can đảm nhét hắn vào trong phòng nhỏ lâu như vậy chẳng quan tâm này dưới thân, hung hăng xỏ xuyên thao lộng! Thế nhưng rất nhanh, những suy nghĩ thượng vàng hạ cám này đều bị cơn xoáy dục vọng nhanh chóng đánh tan, trong đầu chỉ còn lại kích động nguyên thủy nhất, tất cả hành động của thân thể đều do nửa người dưới chi phối.
Ván giường lung lay rung động, xích sắt quấn trên chân cũng phối hợp cùng luật động, xôn xao vang vọng không ngừng, thân thể va chạm phát ra thanh âm ‘ba ba’, quả thực là khúc khải hoàn ca anh dũng chiến đấu của Kỳ Hoán Thần!
Cuối cùng vọt mạnh một lần, bụng dưới một trận co rút, Kỳ Hoán Thần đem toàn bộ tinh hoa rót vào dũng đạo nóng cháy kia, sau đó dường như đã dùng hết khí lực ngã vào ngực Tư Tuấn, từng ngụm lớn thở dốc.
Hắn đã sớm nói qua, Tư Tuấn là một báu vật, là người đàn ông một mỗi một giây đều thêm mê người hơn, hiện tại lại một lần nghiệm chứng ý kiến của hắn.
Đã làm nhiều lần như vậy, với thân thể này có thể nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thế nhưng mới đoạn tuyệt không đến một tháng, vậy mà lại hưng phấn như lần đầu tiên chiếm lấy cậu như vậy, mức độ ngon miệng của tiểu tử này cũng từ cực phẩm thăng làm tiên phẩm!
Tư Tuấn mặc áo da cứng cứng lạnh lạnh, dán trên người rất khó chịu, Kỳ Hoán Thần chống giường ngồi dậy, vỗ một chút trên vai cậu.
“Cởi quần áo, tôi ôm cậu ngủ!” Nói xong xuống giường, cởi bao tải vây khốn Ares ra.
Ares chui ra từ trong túi, ủy khuất dùng đầu cọ cọ bàn tay Kỳ Hoán Thần, trong màn đêm, con mắt màu rám nắng vàng nhạt hung hăng trừng tên tiểu nhân đánh lén đê tiện trên giường kia.
Kỳ Hoán Thần xoa xoa đầu nó, trấn an nói: “Ngoan, tao đã giúp mày dạy hắn, mau quay về tự mình ngủ đi!”
Ares phát ra tiếng hừ bất mãn từ trong lỗ mũi, cụp đuôi phiền muộn đi ra khỏi phòng ngủ, chạy chậm trở lại trong sân.
Tiễn chó cưng, Kỳ Hoán Thần bước lên giường, vươn tay tìm kiếm, Tư Tuấn cư nhiên còn mặc áo, liền thô bạo nắm cánh tay cậu. “Bảo cậu cởi không nghe thấy sao?...”
“Ưm…” Người trên giường theo sức lực từ tay hắn ngồi dậy, mặc dù cực lực áp chế, vẫn phát ra một tiếng rên run rẩy.
Động tác Kỳ Hoán Thần cứng đờ, tinh trùng cuối cùng cũng chạy ra từ trong não, thần trí quay lại, ý thức được có gì không phù hợp.
Hắn vội vàng bật đèn, mà Tư Tuấn toàn thân xích lõa, ngực rộng mở, bên trên còn kẹp nhũ giáp, sắc mặt hồng bất thường, nheo mắt nhẹ giọng nói: “Chói mắt quá, tắt đèn đi… Giờ em liền cởi…”
“Để tôi cởi!” Kỳ Hoán Thần một bên cởi quần áo Tư Tuấn một bên sờ trán cậu, nhất thời trong lòng thất kinh… Trách không được nơi kia của cậu nóng đến doạ người, tiểu tử này căn bản là đang phát sốt.
Hai ba cái cởi hết quần áo của cậu, quả nhiên thấy trên cánh tay trái của cậu cuốn đầy băng vải, không biết có phải vừa rồi khi làm tình động tác quá lớn hay không, vết thương đã nứt ra, máu thấm ra ngoài.
Kỳ Hoán Thần trừng mắt nhìn băng gạc đỏ sẫm, sắc mặt âm trầm: “Xảy ra chuyện gì?”
Tư Tuấn cố gắng chống đỡ tinh thần, lộ ra tươi cười ‘không sao cả’: “Không cẩn thận va chạm…”
“Bị cái gì chạm vào? Đạn sao? Mafia Mỹ dùng súng gì? USP? Gluck?”
Tư Tuấn cười khổ: “Anh đã biết… Không bắn trúng, chỉ là bị thương ngoài da…”
“Tks, vết thương đạn chạm là thế nào tôi đã thấy…” Kỳ Hoán Thần nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Tư Tuấn, lại như bị điện giật rụt về, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Kỳ Tử Gia sao không tự mình đi?”
“Hắn đã đi trước một chuyến, đã trải nền được rồi, lần này có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, cho nên em thay hắn.”
“Cho nên cậu thay hắn đi chịu chết!?” Kỳ Hoán Thần hai mắt đỏ đậm, nổi trận lôi đình: “Tôi luôn không nỡ để cậu đi liều mạng, hắn dựa vào cái gì?! Tôi coi cậu là trân bảo, hắn đem cậu trở thành cỏ dại, cậu vậy mà bán đứng tôi đầu nhập theo hắn ── Cậu đồ đê tiện này!” Càng nói càng kích động, Kỳ Hoán Thần dương tay cho Tư Tuấn một bạt tai, đánh xong hắn liền ngây ngẩn cả người, vô ý thức đưa tay giấu ở phía sau.
Tư Tuấn bị đánh lệch đầu, khóe miệng rách ra, gương mặt bỏng rát, đầu óc vốn mơ màng trầm trầm càng thêm không rõ ràng lắm.
Kỳ Hoán Thần vội vã nhảy xuống giường, lê chân vào trong phòng tắm, dùng nước lạnh tẩm ướt khăn lông, vắt bớt nước cầm trở về, phủ trên mặt Tư Tuấn.”Nằm yên!”
Tư Tuấn tiện thể nằm xuống, kéo cao chăn, mơ mơ màng màng hỏi: “Anh… đang đau lòng sao?”
“Đúng vậy, tôi đương nhiên đau lòng…” Kỳ Hoán Thần cầm khăn mặt chà lau gương mặt cùng cần cổ nóng hổi của Tư Tuấn, cắn môi nói: “Da thịt cậu tốt như thế, nếu như bị hủy, tôi đi đâu đi tìm một người thay thế được cậu, đồ đê tiện đủ tiện lại muốn bị thao!”
Tư Tuấn bắt được bàn tay Kỳ Hoán Thần, cố sức cầm, suy yếu mở miệng: “Em nhớ kỹ… anh từng nói với em… Nhìn rõ một người đối với mình tốt hay không, không nên nghe hắn nói gì, mà phải xem hắn làm gì…”
“Mẹ nó, lão tử muốn làm cậu!” Kỳ Hoán Thần mắng chửi, đưa tay phủ lên đôi mắt Tư Tuấn, “Ngủ!”
Tư Tuấn phối hợp nhắm mắt lại, trước khi mê man, trong đầu chỉ hiện lên một ý niệm ── May là hắn đối với mình… còn chưa chán ngấy…
Vết thương của Tư Tuấn quả thực là đạn làm trầy da, nhưng không nghiêm trọng như Kỳ Hoán Thần tưởng tượng, cũng đúng lúc xử lý qua tại Mỹ. Chỉ là hơn nửa tháng này tinh thần cậu vẫn trong trạng thái khẩn trương cao độ, trên máy bay cũng không dám nhắm mắt, sau khi đưa người đến thành S liền ‘ngựa không dừng vó’ gấp gáp trở về, ngay tiếp theo lại là một hồi tình ái không hề ôn nhu, thật sự là bị thương cùng thể lực tiêu hao nghiêm trọng đồng thời đè nặng xuống, mới sốt cao.
Nhưng dù sao thân thể cậu rất tốt, sau khi tảng đá lớn trong lòng rơi xuống liền hung hăng ngủ một giấc, hai mươi mấy giờ sau tỉnh lại, liền thần thanh khí sảng vui vẻ. Cậu là đội đất sống lại, nhưng Kỳ Hoán Thần lại như sắp phải lập địa thành Phật.
“Tôi đang suy nghĩ, nếu như cậu chết rồi, tôi nên làm sao?”
Khi Tư Tuấn mở mắt, Kỳ Hoán Thần ngồi yên tại mép giường, nâng cái chân mang vòng sắt lên, đung đưa qua lại, dây xích sắt phát ra tiếng vang rầm rầm: “Các tiểu đệ của cậu đều hận tôi muốn chết, cậu chân trước tắt thở, bọn họ chân sau sẽ bóp chết tôi, để tôi tuẫn táng theo cậu!”
Tư Tuấn ngồi dậy, vươn tay mở ngăn kéo dưới cùng tủ đầu giường, móc ra một cái chìa khóa từ bên trong, mở chiếc vòng khóa.
Kỳ Hoán Thần nghẹn họng nhìn trân trối, quả thực muốn lập tức đập đầu mà chết, trăm triệu không nghĩ tới chìa khóa ngay ở đầu giường dễ tìm như vậy.
“Vương bát đản!” Được tự do, nhấc chân liền đạp đến, kết quả bàn chân bị Tư Tuấn nắm lấy, dùng tư thế kỳ quái bị cậu túm vào trong lòng.
Bên tai truyền đến tiếng Tư Tuấn thì thào áy náy: “Xin lỗi…”
“Nếu như cậu còn dám xích tôi…” Kỳ Hoán Thần nheo lại con mắt, nửa thật nửa giả uy hiếp nói: “Cậu tin hay không, tôi sẽ tự chặt chân mình?”
Sờ sờ bàn chân trắng noãn không giống đàn ông của Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn ôn nhu nói: “Không tin, bàn chân đẹp như thế… anh không nỡ.”
Kỳ Hoán Thần hừ lạnh một tiếng: “Vậy thử xem là được!”
Tư Tuấn cúi đầu, cọ cọ vai Kỳ Hoán Thần, nói thầm: “Em đói bụng…”
Kỳ Hoán Thần nhíu mày, một tay sờ loạn ngực cậu, túm đầu ngực cậu hung hăng nhéo một chút, ác liệt hỏi: “Sao vậy? Tôi không cho cậu ăn no sao?”
Nhưng mà lời còn chưa dứt, chính dạ dày hắn cũng phát ra một trận kêu ùng ục.
Tư Tuấn rầu rĩ cười vài tiếng, buông Kỳ Hoán Thần giận đỏ con mắt ra, quang lõa thân thể xuống giường, lấy ra bộ quần áo thể thao từ tủ quần áo mặc vào, trong nháy mắt từ một lão đại xã hội đen người đầy lệ khí biến thành người đàn ông tốt của gia đình.
“Em đi làm cơm rang trứng, ăn xong chúng ta dẫn Ares đi dạo!”
Tay nghề Tư Tuấn vẫn như vậy, cho muối quá tay rang cơm bị cháy, mùi vị thực sự không ra sao, Kỳ Hoán Thần lại ăn lang thôn hổ yết, nghiến răng nghiến lợi ── Phảng phất trứng kia chính là ‘của Tư Tuấn’.
Sau đó lại nghĩ, trứng của Tư Tuấn, một phần mười cũng là ‘loài’ của hắn, nhất thời liền ăn không biết vị.
Ăn cơm xong đi dạo, theo Kỳ Hoán Thần bị nhốt hơn nửa tháng Ares tựa như phạm nhân được ra ngoài hóng gió, liền thay đổi âm ngoan trầm ổn ngày xưa, trở nên vô cùng hoạt bát.
Tới bãi đất hoang không người, Tư Tuấn liền buông dây thừng, mặc nó lăn lộn trong bãi cỏ khô.
Chính cậu thì cùng Kỳ Hoán Thần sóng vai đứng dưới trời chiều, như là cha mẹ dẫn con đi chơi công viên, nhìn Ares một hồi đuổi chuột, một hồi bắt chim, chơi đến bất diệc nhạc hồ*.
(*kinh khủng, hỗn loạn…)
Kỳ thực dùng tuổi của chó mà tính, Ares đã tám tuổi kỳ thực là trưởng bối của bọn hắn mới đúng.
Vị trưởng bối này đuổi một con chuột đồng chui vào trong bụi cỏ, chỉ chốc lát sau truyền đến từng trận tiếng chó sủa, một con chó nhà chạy ra, Ares đuổi theo sau.
Hai chú chó một trước một sau, chạy quanh bãi cỏ vài vòng, Tư Tuấn ngay từ đầu còn lo lắng nó bị Ares cắn bị thương, không nghĩ tới chú chó nhà kia tư thế chạy trốn tuy rằng chật vật, tốc độ lại khá nhanh, Ares cư nhiên đuổi vài vòng cũng không đuổi kịp.
Cuối cùng Ares từ bỏ, thở dốc quỳ rạp trên mặt đất cắn cây cỏ cho hả giận, chú chó kia cư nhiên không chạy trối chết, trái lại cẩn cẩn dực dực từ từ đi trở về.
Ares cũng không khách khí, mạnh mẽ xông ra ngoài, nhe răng muốn cắn nó, chú chó kia lại lùi thật xa, đợi Ares một lần nữa nằm úp sấp xuống, nó lại thí điên thí điên chạy lại gần.
Cứ vậy một hồi, Ares cũng mặc kệ nó, chú chó kia liền được một tấc lại muốn tiến một thước xoay vòng Ares quanh, còn dùng móng vuốt cào đất khiêu khích Ares.
Kỳ Hoán Thần thấy nó có hứng thú, còn không ngừng bình luận: “Tiểu tạp chủng này hình thể nhưng thật ra không tồi, là chó cái không nhỏ hơn Ares bao nhiêu, chính là màu lông không tốt lắm, xám không ra xám, lại có chút ngốc, vừa nhìn chính là chó lưu lạc, không biết có bọ chó hay không…”
Buổi tối bọn họ quay về nhà, chú chó kia cũng vẫn đi theo phía sau, vòng vo vài vòng trước cửa, chỉ chớp mắt liền bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Từ ngày đó, chú chó này mỗi ngày chạng vạng đều đến cửa báo danh, đợi bọn họ mang Ares ra ngoài, sau đó một đường đi theo, tìm cơ hội thân cận cùng Ares. Về sau dứt khoát mỗi sáng sớm liền tới trông coi trước cửa, cũng không ồn ào, Ares chơi đùa trong sân, nó liền ghé vào cửa, đầu dán lên khe cửa nhìn vào trong.
Kỳ Hoán Thần luôn luôn gọi nó tạp chủng tạp chủng, cũng không cản nó, còn chủ động đem xương cùng thịt Ares ăn thừa ném cho nó, về sau lại dứt khoát mở cửa để nó và Ares cùng chơi, cuối cùng còn cho nó một tên gọi – Venus.
Ares với nó vẫn là ôn hoà, thẳng đến có một đoạn thời gian, Venus vài ngày chưa xuất hiện, Ares trở nên luống cuống không thôi, ngoại trừ Kỳ Hoán Thần ai cũng không để ý, vừa nghe đến tiếng động liền vọt đến cửa, phát hiện không phải Venus liền đuổi theo cắn người.
Cuối cùng Venus mang theo một thân vết thương trở về, trong miệng ngậm một con chồn lớn chừng nửa thân thể nó, kiêu ngạo đặt ở trước mặt Ares.
Ares dùng mũi đẩy đẩy con chồn còn một hơi thở, không may bị Venus chọn làm đồ cưới, đi tới bên người Venus suy yếu quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu, liếm liếm vết thương của nó.
Kỳ Hoán Thần ở trên lầu nhìn, vừa vui mừng vừa chua xót trong lòng, liên tục cảm thán Ares tiểu tử thối này cuối cùng cũng kết thúc cuộc đời quý tộc độc thân, bị dã nha đầu bên ngoài câu dẫn đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip