Chương 3: Trai thẳng hết thuốc chữa

Chuyển ngữ: Phương Tử Bối

*

Trời dần về khuya, Kỳ Ngôn chào Phó Từ rồi leo lên giường từ sớm. Cậu thả rèm xuống, cố định bảng vẽ ngay ngắn, chuẩn bị vẽ tranh.

Lúc nhìn thấy cú ném ba điểm cực ngầu của Phó Từ ở sân bóng rổ cậu đã ngứa tay lắm rồi.

Mà cũng vì khi đó đã là cuối trận nên cậu đành nhịn. Bây giờ tất nhiên nhân lúc trong đầu vẫn còn đầy đủ ấn tượng, cậu phải nhanh chóng vẽ lại.

Trong không gian nhỏ hẹp cùng ánh đèn be bé. Kỳ Ngôn tựa vào thành giường, cậu khẽ cúi đầu, Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt trắng nõn thanh tú, ngón tay thon dài cầm bút không ngừng vừa vẽ vừa chỉnh sửa. Ánh mắt cậu nghiêm túc cứ như đang giải quyết một việc gì đó cực kỳ quan trọng.

Lúc sắp vẽ xong, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài. Sau đó tấm rèm chắn trên giường bị gõ nhẹ vài cái, giọng nói trầm thấp của Phó Từ truyền đến, "Kỳ Ngôn, cậu muốn ra ngoài không? Bọn tôi định đi quán net chơi một lát."

Kỳ Ngôn lơ đãng đáp.

Phòng ký túc xá im lặng trở lại.

Mà tranh của Kỳ Ngôn cũng đã đến giai đoạn hoàn thành.

Người trong tranh mặc đồng phục bóng rổ số sáu, vai rộng eo hẹp, thân hình nổi bật, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang đến cảm giác tràn đầy sức mạnh. Lúc này người đó đang đưa tay chuẩn bị nhảy lên thực hiện một cú úp rổ.

Kỹ thuật vẽ của Kỳ Ngôn rất tốt, sức sống tươi mới nhảy nhót trong tranh. Ngay cả khi một đám người chặn trước mặt, người trong tranh vẫn bình tĩnh như cũ, sự kiêu kỳ và tự tin được cậu thể hiện một cách rõ nét. Cứ như dù cho có thêm nhiều người ngăn cản nữa, Phó Từ vẫn tin rằng bản thân có thể ném vào.

Nhưng bức tranh này chỉ được xem là hoàn thành một nửa. Trừ Phó Từ ra, những người khác trên sân bóng đều chỉ là vài đường phác thảo đơn giản, có thể nói là qua loa lấy lệ.

Nhưng Kỳ Ngôn không tiếp tục vẽ nữa, bức tranh này đối với cậu đã hoàn thành rồi.

Kỳ Ngôn xoa cổ tay, xoay xoay cánh tay vận động xương cốt. Cậu đã vẽ gần hai tiếng đồng hồ, có thể nói cả eo và lưng đều mỏi nhừ.

Nhưng một lúc sau, cậu phát hiện có gì đó không đúng. Trong phòng quá đỗi yên tĩnh, lúc nãy rõ ràng vẫn còn tiếng cười đùa của Lưu Liễu và Tống Dương.

Kỳ Ngôn bỗng nhớ ra khi mình đang vẽ Phó Từ có hỏi cậu gì đó. Lúc đó sự tập trung của cậu dành hết cho bức tranh, đến mình đã trả lời thế nào cậu cũng không biết.

Ba người đó đều đi cả rồi, hiện tại trong phòng chỉ còn mình cậu?

Không gian yên tĩnh quá mức khiến tim cậu thắt lại, một vài ký ức không mấy tốt đẹp lặng lẽ hiện lên. Sắc mặt cậu tái nhợt, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. Cậu đưa tay chuẩn bị kéo kèm ra, trong đầu vẫn không ngừng nói với bản thân, đây không phải là không gian kín hoàn toàn, phòng ký túc vẫn đang sáng đèn, cửa cũng không khóa chặt, cậu chỉ cần kéo rèm giường ra là được.

Nhưng cậu vừa đưa tay đã nghe thấy tiếng rèm bị kéo từ bên phải, Phó Từ bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu, trên tay hắn vẫn còn cầm coca và snack khoai tây. Hắn định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy thì lại im bặt, đôi chân dài nhanh chóng trèo sang giường cậu.

"Không thoải mái sao?" Phó Từ căng thẳng ra mặt, nghĩ đến gì đó, hắn lập tức cuộn rèm giường xung quanh Kỳ Ngôn lên, "Đừng sợ, tôi ở đây, không sao cả."

Lúc nhỏ Kỳ Ngôn bị người ta chơi xấu nhốt lại một lần, cậu rất sợ hãi không gian vừa kín vừa yên lặng. Mặc dù mấy năm gần đây đã đỡ hơn, nhưng ám ảnh lúc trước vẫn không biết mất hoàn toàn.

Chả là hắn nghe thấy âm thanh phát ra từ phía Kỳ Ngôn, nghĩ rằng đối phương đã vẽ xong nên muốn xem thử rồi tiện thể bón cho cậu chút đồ ăn vặt, nào ngờ lại nhìn thấy cảnh này.

Dù cho mặt Kỳ ngôn bình tĩnh thế nào, nỗi hoảng sợ và luống cuống trong mắt cậu vẫn bị hắn nhìn thấy. Cứ như một chú mèo con bị dọa sợ khẽ xù lông, nhưng lại làm ra vẻ bản thân chẳng có việc gì, không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.

Một Kỳ Ngôn như vậy lại khiến người ta cảm thấy đau lòng hơn.

Phó Từ xé túi snack khoai tây mang theo, lấy một miếng đưa đến bên miệng cậu, "Ăn chút gì đó có khi sẽ thoải mái hơn nhỉ?"

Kỳ Ngôn đưa mắt nhìn hắn, lúc rèm giường bị kéo ra, ánh đèn sáng rực tràn vào, chiếu lên giương mặt Phó Từ khiến hắn như càng thêm dịu dàng.

Nỗi bất an tựa như thủy triều rút xuống, Kỳ Ngôn chớp chớp mắt, cúi đầu ăn miếng snack khoai tây trên tay Phó Từ, "Tôi không sao."

"Lưu Liễu và Tống Dương không ở trong phòng sao?"

Phó Từ nghe giọng cậu đã giống như thường ngày, hắn thở phào một hơi, "Bọn họ đi quán net chơi game rồi, đêm nay chắc sẽ không về đâu."

"Sao cậu không đi?" Kỳ Ngôn hỏi.

Bình thường là ba người chơi game với nhau.

Phó Từ cười, "Sao tôi có thể để cậu một mình ở ký túc xá được?"

Hôm nay Kỳ Ngôn vừa chuyển đến mà mấy tên nhóc kia đã vô tâm chạy mất, hắn còn lâu mới như vậy.

Kỳ Ngôn hiểu ý hắn, trong lòng trở nên hơi ấm áp. Nhìn tên to xác Phó Từ ngồi ở mép giường, cậu nhích người nhường chỗ cho hắn, "Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn , tôi đã đỡ nhiều rồi, cậu không cần quá để ý đến tôi."

Cậu vẫn chưa quen với phòng ký túc xá mới nên mới căng thẳng thôi.

Phó Từ nhìn thấy Kỳ Ngôn chủ động cho hắn chỗ ngồi, khóe môi cong lên, lập tức sáp lại gần, "Tôi biết, chỉ là tôi muốn ở cùng cậu. Không khí quán net ngột ngạt, có bọn họ mới thích đi, tôi là học sinh ngoan đó."

Thường ngày Kỳ Ngôn luôn trốn tránh hắn, còn dùng lý do vô cùng quang minh chính đại, nói cần không gian yên tĩnh để vẽ tranh, nếu không hắn đã hận chẳng thể một ngày hai mươi tư giờ dính lấy cậu.

Hắn nói xong còn nhích lại gần Kỳ Ngôn hơn.

Kỳ Ngôn nhìn hành động của hắn, cảm thấy sự dính người thời cấp ba của Phó Từ lại có xu hướng tái phát, chẳng thể không cạn lời.

Giờ cậu đã biết tại sao Phó Từ lại đổi giường với Lưu Liễu, đoán chừng chắc là vì khoảnh khắc hiện tại đây.

Giường của hai người sát nhau, chỉ cần kéo rèm giường lên là có thể không tiếng động mò sang bên cạnh, đơn giản mà nói thì đây là lối tắt làm ra dành cho Phó Từ.

Cậu muộn màng nhận ra Phó Từ trước đó nói tiện là tiện cái gì, tên nhóc này thật ra đã tính toán từ lâu.

Kỳ Ngôn không nhịn được, cười mắng, "Được rồi, cậu ngồi yên đi, đừng nhích lại gần tôi như thế."

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.

Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể đối phương không ngừng truyền qua lớp áo mỏng, mùi hương sạch sẽ mát lạnh đặc trưng của Phó Từ vây lấy cả người cậu, mang cho người ta một cảm giác hỗn loạn không tên.

Nhưng Phó Từ không nghe lời cậu, chẳng những không lùi lại, còn đưa tay ôm lấy vai Kỳ Ngôn, cứ như một chú koala mà bám lấy. Cằm hắn gác lên vai Kỳ Ngôn, nghiêng đầu cười toe toét nhìn cậu, gương mặt bày ra vẻ vô liêm sỉ như chắc chắn Kỳ Ngôn sẽ không làm gì được mình.

Phó Từ cao 1m89 còn Kỳ Ngôn chỉ cao 1m78, sự chênh lệch này làm Phó Từ chỉ cần một cánh tay cũng có thể nhẹ nhàng ôm Kỳ Ngôn vào lòng.

Kỳ Ngôn sao có thể không biết hắn muốn làm gì, tránh chẳng được, cậu quay mặt đi, không muốn gần hắn như vậy. Nhưng cậu càng trốn, Phó Từ càng ôm chặt hơn. Cuối cùng hai người mất thăng bằng, Kỳ Ngôn ngã sang một bên, tưởng rằng sẽ va vào thanh chắn nhưng lại được một bàn tay đỡ lấy sau đầu.

Phó Từ cười trêu: "Kỳ Ngôn, sao cậu lại ngốc như vậy?"

"Còn nữa, tôi ôm cậu thì có sao đâu? Tôi cũng đâu phải tai họa ghê gớm gì." Hắn nói xong lại cọ cọ đầu vào cổ Kỳ Ngôn, "Người cậu thơm quá, là mùi của sữa tắm à? Sao tôi không có?"

Hôm nay hắn dùng sữa tắm của Kỳ Ngôn, sao lại không thơm được như cậu?

Cơ mà ôm Kỳ Ngôn khá thoải mái, thơm thơm mềm mềm, khiến hắn chẳng muốn buông tay.

Cả hai cùng ngã trên giường, giường đơn trong trường hiển nhiên không đủ chứa hai người trưởng thành, Kỳ Ngôn gần như bị người kia ôm vào lòng. Đối phương đặt tay sau gáy cậu, cúi đầu ghé sát, hơi thở nóng bỏng nhẹ nhàng lướt qua cổ cậu, làn da trắng nõn ngay tập tức được nhuộm một mảng hồng.

Da của Kỳ Ngôn còn trắng hơn cả con gái, hai người đùa giỡn làm cổ áo cậu tuột ra một chút, để lộ xương quai xanh xinh đẹp đang phập phồng theo nhịp thở bên dưới, tạo nên một phong vị khó nói nên lời.

Phó Từ thấy vậy không nhịn được dùng tay chạm nhẹ, "Kỳ Ngôn, cậu trắng thật đấy! Da tôi với cậu lệch nhau cả tông rồi."

Kỳ Ngôn cảm giác được tay người này đang có xu hướng chuyển xuống xương quai xanh của mình, yết hầu cậu khẽ động, dùng sức đẩy mặt Phó Từ ra, "Cậu ngồi dậy cho tôi, nặng chết được!"

Phó Từ như này là đang phát điên gì đây? Sao lại cứ như cún mà cọ người khác, còn ngửi tới ngửi lui chiếm tiện nghi người ta?

Cậu kéo cổ áo bị tuột lên, che lại mảng đỏ khác thường kia, sau đó dùng bảng vẽ Wacom chặn giữa hai người vạch ra một đường ranh giới, "Không được cử động lung tung, nếu không cậu đi xuống cho tôi."

Phó Từ biết Kỳ Ngôn không phải đang nói đùa, để không bị đuổi xuống, hắn chỉ đành an phận. Chẳng qua đôi mắt đang nhìn chăm chăm cậu kia cứ như chú cún to xác bị chủ nhân trách mắng, vô cùng đáng thương.

Nhưng chiêu này hoàn toàn không nhằm nhò gì với Kỳ Ngôn, cậu chẳng để ý hắn nữa, cúi đầu chỉnh lại chăn ga lộn xộn. Chiếc giường đơn chật hẹp hoàn toàn không chịu nổi sự đùa giỡn của hai người, rối thành một đống.

Lúc cậu chỉnh xong, ngẩng đầu thì thấy Phó Từ đang lấy bảng vẽ bên cạnh cậu.

Đôi mắt Kỳ Ngôn chấn động, vô thức muốn che bảng vẽ lại không cho hắn xem. Nhưng dây thần kinh vận động của Phó Từ tốt hơn cậu nhiều, nhanh tay nhanh mắt cầm bảng vẽ lên.

"Lúc nãy cậu vẽ tôi hả?" Phó Từ kinh ngạc nói, đồng phục bóng rổ số sáu này quá sức quen thuộc. Hắn cẩn thận nhìn lại lần nữa, "Thật sự là tôi sao? Đây là lúc tôi ném được cú ba điểm?"

Kỳ Ngôn nhìn ánh mắt cẩn thận nghiên cứu của hắn, trong tim lại thình thịch một tiếng.

Lúc cậu vẽ bức tranh này hoàn toàn không kiềm nén tình cảm của bản thân, bên trong chứa đựng quá nhiều cảm xúc của cậu, mỗi một nét bút đều cẩn trọng tỉ mỉ, cách một màn hình cậu cũng có thể cảm nhận được.

Hơn nữa, cậu tập trung vào việc vẽ dáng người Phó Từ, đôi chân dài, cơ bụng rắn chắc lộ ra lúc vạt áo bay lên khi nhảy, thậm chí những giọt mồ hôi trong tranh đều vì chứa đựng chút tâm tư riêng.

Hôm nay Phó Từ còn cho cậu thấy cơ thể hắn, khiến cậu vô tình nhịn không được mà lột tả quá chi tiết.

Làm gì có người bạn bình thường nào lại vẽ ra một bức tranh quá mức gợi dục cho người cùng giới như vậy...

Kỳ Ngôn nhìn vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng của Phó Từ, tim cũng dần lạnh xuống.

Phó Từ nhìn rồi lại xem, sau đó quay đầu nói với Kỳ Ngôn: "Cậu vẽ như vậy không đúng."

"Bóng và đồng phục bóng rổ của tôi đều là bản giới hạn, sao cậu không giúp tôi vẽ lên?"

Kỳ Ngôn: "..."

Gì vậy trời?

Cuối cùng, cậu đen mặt vẽ thêm logo vào đồng phục bóng rổ thân yêu của Phó Từ, đảm bảo khiến người ta vừa nhìn đã biết được giá thành của chúng.

Lúc này Phó Từ mới vừa ý gật đầu: "Như vậy mới đúng."

Kỳ Ngôn không bỏ cuộc, cậu lại giơ bảng vẽ đặt trước mặt Phó Từ, "Cậu không nhìn ra điểm gì khác à?"

Cậu cũng chẳng biết bản thân có cảm xúc gì, trong lòng ngột ngạt nhưng lại không trút ra được.

Phó Từ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, lại cẩn thận đánh giá thêm vài lần, vô cùng trịnh trọng, "Quả nhiên vẫn còn vấn đề."

Hắn chỉ ra vài chỗ, "Độ cong của đầu gối tôi không đúng, vị trí tay cầm bóng cũng chẳng được, như vậy chắc chắn sẽ không ném trúng."

......

Kỳ Ngôn giật lại bảng vẽ, đặt nó dưới gối rồi lấy tay ấn xuống. Đè! Đè chết cậu.

Cái tên trai thẳng hết thuốc chữa này!

*

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip