Chương 100: Thành giao
Edit: hanna
Sau khi Bùi Sơ châm cứu xong thì dẫn Tiết Thanh Linh rời khỏi Thiên Kim đường. Không bao lâu sau, Ngô đại phu của Nhạc Khang đường mang theo đồ đệ Viên Thôn tới Thiên Kim đường. Trước đó, Ngô đại phu đi ra ngoài khám bệnh, vừa trở về đã bị người của Thiên Kim đường mời lại đây, chỉ là vừa tới Thiên Kim đường thì biết người bệnh đã được trị liệu xong rồi.
Ngô đại phu chẩn mạch, kiểm tra bệnh trạng cho đứa bé kia. Đứa nhỏ dẩu môi, có chút ghét bỏ vị đại phu này có tướng mạo hơi xấu, nó quay đầu sang nhìn Hà Kỳ Thục nói: "Nương, con không muốn bị châm đau đâu..." Có diện mạo đẹp châm cứu cho nó thì còn được, chứ ông già như này châm cho nó thì không thích chút nào.
Hà Kỳ Thục: "Con thành thật nghe lời đi."
Ngô đại phu khám qua bệnh tình của đứa bé, lại nhìn phương thuốc Bùi Sơ khai, gật đầu: "Cứ theo đơn thuốc này mà uống đi, đã không có gì đáng ngại rồi. Tiểu Bùi đại phu kia y thuật thật không tệ..."
Ngô đại phu đã nghe nói tới vị Bùi đại phu mới đến Hồi Xuân đường mấy tháng trước, song chưa từng gặp qua bao giờ, chỉ biết là đối phương tuổi còn trẻ nhưng y thuật thập phần cao minh, đã trị hết mấy loại bệnh hiếm gặp. Hôm nay xem được quá trình chẩn đoán và phương thuốc của hắn, ông ta không nhịn được thở dài nói: "Quả nhiên tuổi trẻ tài cao mà!"
Đồ đệ Viên Thôn phía sau ông nghe được lời này, cực kỳ phản cảm nói: "Một tên đại phu mới hai mươi tuổi đầu, có thể có bao nhiêu bản lãnh là thật chứ, chỉ là loại đầu cơ trục lợi, trị được vài cái bệnh hiếm gặp thôi..."
Ngô đại phu nghe được những lời này của gã, lắc đầu. phihan.wordpress
Bùi Sơ và Tiết Thanh Linh ngồi xe ngựa chậm rãi trở về, lúc đến thì khá là vội vã, lúc về thì thả lỏng hơn rất nhiều. Trên xe ngựa, Tiết Thanh Linh lòng vẫn mang sợ hãi ôm lấy cánh tay Bùi Sơ, nhớ tới thứ mà bản thân vừa mới nhìn thấy, cậu lại cảm giác da đầu tê dại một mảnh. Nghĩ đến đây, Tiết Thanh Linh càng nhích lại gần vào trong lồng ngực Bùi Sơ hơn, ngước đầu nhìn góc nghiêng khuôn mặt của người đang ôm cậu.
Bùi Sơ ngồi trên xe ngựa không hé lời nào, tựa hồ là đang nhắm mắt dưỡng thần. Hắn vừa hay ngồi ở bên cạnh màn xe, chút ánh sáng nhỏ ở bên ngoài xuyên thấu qua mành cửa sổ chiếu lên góc nghiêng khuôn mặt hắn, khiến làn da hắn trơn bóng như ngọc thạch vậy. Gương mặt tuấn mỹ vô song được ánh nắng ấm áp bao phủ, hàng mi dài dày càng thêm rõ ràng, tia sáng lấp lánh như nhũ quang bao trùm trên mi mắt hắn.
Hắn mặc một bộ xiêm y đỏ rực mãnh liệt như lửa, nơi cổ áo hơi lộ ra chút da thịt mịn màng, hai khối xương quai xanh hơi nhô lên, phía trên có hai cái hố nhỏ lõm xuống, hầu kết trên cổ nhô lên thành một độ cong dễ nhìn. Tiết Thanh Linh chợt nhớ tới lúc hắn uống rượu, hầu kết rung động lên lên xuống xuống theo nhịp, khiến cho cậu không nhịn được có chút miệng khô lưỡi khô.
Tiết Thanh Linh giơ tay ôm lấy hai má mình, tầm mắt chuyển dời xuống, thì thấy được thắt lưng đỏ rực được buộc khá chặt quanh eo hắn. Người trước mắt này lưng rộng eo thon, nhân ngư tuyến cực kỳ đẹp mắt, tuy rằng khi đối phương mặc y phục thì thấy eo có hơi nhỏ gầy, trên thực tế cơ bụng từng khối được phân chia rõ ràng và cực kỳ săn chắc, không những bóp nhéo không nổi, còn không cắn được miếng nào, sức lực lại lớn, lực eo kinh người.
...
Cậu không nhịn được giơ tay lên phe phẩy quạt gió bên tai, cảm thấy trong xe ngựa hình như biến nóng lên. Tiết Thanh Linh một đường cứ ngồi ngắm mãi, càng ngắm càng cảm thấy tâm tình sung sướng, mấy thứ lúc trước nhìn thấy toàn bộ đều quên bẵng, chỉ có dung nhan của người trước mặt là khắc sâu vào trong đôi mắt cậu.
Tiết Thanh Linh bỗng dưng cười trộm vài tiếng, nhớ lại đứa bé vừa mới nãy, cư nhiên dám công khai đùa giỡn phu quân cậu. Ài... đều tại Tiểu Bùi đại phu một thân hồng y quá mức xinh đẹp, mị lực khó chặn.
Lỗ tai Bùi Sơ bắt được tiếng cười của cậu, hắn đột nhiên mở mắt ra, tóm lấy cổ tay Tiết Thanh Linh, chất vấn: "Cười gì đó?" Nghe có vẻ 'chả có ý tốt' nào.
Tiết Thanh Linh tiếp tục cười khan hai tiếng, cọ qua ôm eo Bùi Sơ, kề má sát lên lồng ngực hắn, giống như heo con vây quanh cây cải thảo mà ủn ủn, ngữ khí biếng nhác lại mang theo vài phần đắc ý, nói: "May mà em sớm đã 'cưới' Tiểu Bùi đại phu về tay..."
Đáy mắt Bùi Sơ chợt lóe lên một tia sáng không rõ ý tứ, vươn tay nhéo nhéo hai má Tiết Thanh Linh, nhìn dáng vẻ tự mãn của đối phương, nghĩ thầm buổi tối sẽ trừng trị em sau.
Hai người ngồi xe ngựa, trở về Hồi Xuân đường dặn dò vài câu, rồi lại chạy về hướng Bùi trạch. Hồi Xuân đường cách nhà không xa, xe ngựa quẹo vô hẻm tiến vào một cái ngã ba, Tiết Thanh Linh vén rèm xe lên nhìn, lưu luyến nhìn về phía con đường chạy về Tiết phủ mấy lần, đó là con đường cậu đã đi đi lại lại suốt mười mấy năm qua.
Đột nhiên liền thay đổi. Bỗng cảm thấy vẫn còn chút phiền muộn.
"Sao thế? Muốn về nhà à?"
Tiết Thanh Linh lắc đầu, nắm lấy bàn tay Bùi Sơ, gãi nhẹ vào trong lòng bàn tay hắn vài cái, "Nhà của chúng ta là ở bên này..."
Là nhà của cậu và Bùi Sơ.
Con cái trưởng thành, cuối cùng vẫn phải rời xa cha mẹ thôi.
Bùi Sơ cười ôm đầu Tiết Thanh Linh, cúi xuống hôn lên mi tâm của cậu một cách dịu dàng. Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng dừng lại trước nhà của hai người họ. Bùi Sơ xuống xe, nắm lấy tay tân phu lang của mình, cùng nhau bước qua bậc thềm cửa.
Tiết Thanh Linh chạy vào trong nhà bếp nhỏ, tự mình làm mười mấy món ăn, Bùi Sơ giúp cậu cắt gọt rau củ xong liền dùng khinh công bay đến vườn thuốc trong sân. Hắn đào một vườn thuốc nhỏ ở phía tây trạch viện, trồng một ít loại dược liệu quý hiếm. Bên cạnh vườn thuốc còn dựng một giàn gỗ, trồng xuống một giàn nho, còn làm một cái xích đu nhỏ đặt ở ngay sát bên cạnh giàn nho.
Bùi Sơ lúc trước đi dạo ở vùng núi xung quanh thành, tìm kiếm và mang về không ít kỳ qua dị thảo, tất cả đều trông trong ruộng thuốc. Có lẽ đây là sở thích đặc biệt của mỗi đệ tử Vạn Hoa cốc đi. Bởi yêu thích thu thập kỳ hoa dị thảo, cho nên một rừng biển hoa của Vạn Hoa cốc mới có thể chậm rãi hình thành.
Bùi Sơ kiểm tra tình trạng sinh trưởng của mảnh vườn thuốc này một chút, cầm một cái cuốc đào thuốc nhỏ cẩn thận xới đất cho một vài loại hoa cỏ đặc biệt, tưới cho một chút nước, rồi đi cấy một ít chồi non mới phát triển vào trong đất.
Cho đến khi hắn xử lý xong mảnh vườn, Tiết Thanh Linh bên kia đã sai người tới gọi hắn về ăn cơm. Bùi Sơ rửa sạch tay, tiện tay chỉnh sửa lại trang phục đầu tóc của mình một chút, rồi trở về phòng khách nhỏ.
Một bàn cơm được dọn lên khá là đầy đủ. Đợi đến lúc hắn ngồi xuống, vừa vặn nhìn thấy Tiết Thanh Linh bưng một tô canh cuối cùng bước vào. Chỉ thấy ngón tay của cậu nhẵn nhụi như ngọc, đặt trên tô sứ trắng đựng canh càng hiện ra vẻ ngọc bạch nõn nà. Có lẽ là do di chuyển hơi nhanh, hô hấp cậu bất ổn, trên khuôn mặt nở bùng vẻ hồng hào khác lạ, nốt chu sa chí giữa hai chân mày dưới ánh quang chiều tà càng thêm tiêm hồng rực rõ.
Bùi Sơ cười đi tới tiếp lấy tô đựng canh từ tay đối phương, đặt tô canh bát bảo vào ngay chính giữa bàn, sau đó lôi kéo người tới, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Tiết Thanh Linh ăn không nhiều, sau khi ăn xong thì một tay chống cằm, vẻ mặt hạnh phúc nhìn Bùi Sơ trước mắt ăn cơm cậu nấu. Đây cũng coi như cậu đã thực hiện lời hứa của mình đi, tự tay nấu nướng đút no Tiểu Bùi đại phu nhà cậu.
Bùi Sơ không nhanh không chậm ăn cơm, thi thoảng còn nở nụ cười khi liếc mắt bắt gặp ánh mắt của đối phương, thuận tay gắp một miếng củ sen thái lát trắng nộn, đút vào miệng người bên cạnh. Bùi phu nhân cố hết sức ăn thêm một miếng củ sen, tiếp tục nhìn người trước mặt dùng bữa.
Cơm nước nghỉ ngơi xong, hai người ra ngoài đi bộ tiêu cơm. Đầu tiên cả hai đi thăm Tiểu Thương, con ưng mập này vẫn đang chui rúc trong cái tổ ưng của mình. Hôm nay Tiểu Thương không cần cậu đút cho ăn, bởi thịt khô hôm qua còn chưa có gặm hết, mà phần 'bánh kẹo cưới' hôm nay cũng đã bị nó đào ra, núp trong cái ổ ưng của mình, hưởng thụ một cuộc sống sa đọa lười nhác của một con ưng béo.
Thi thoảng uống một ngụm nước, rồi gặm chút thịt khô. Nhiều thịt như vậy... âu cũng là một gánh nặng ngọt ngào, khiến miệng nó nhai muốn rã ra luôn rồi.
Chú ưng béo Tiểu Thương sống xa hoa lãng phí trong 'ao rượu hầm thịt' nhìn thấy Bùi Sơ và Tiết Thanh Linh qua đây thăm nó, miễn cưỡng thò cái móng vuốt của nó ra cào cào, đẩy hai gốc cam thảo dây ra cho đối phương, hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày đưa một cây thuốc của mình. Bùi Sơ nhận lấy hai gốc cam thảo dây, đưa một gốc cho Tiết Thanh Linh, sau đó sờ sờ đầu Tiểu Thương, dặn dò: "Đừng để bản thân no chết đấy nhé."
Tiểu Thương héo rũ như một quả cà tím kêu lên vài tiếng.
Quá nhiều thịt cũng là một loại phiền não mà. Ăn mãi không hết!
Tiết Thanh Linh có chút hối hận, nói với Bùi Sơ: "Hôm qua đáng lẽ ra em không nên mang nhiều thịt đến như thế."
Bùi Sơ ôm eo cậu, cười nhạo vài tiếng: "Không hề nhiều đâu, lần này cho nó ăn no căng bụng luôn, có lẽ ăn đến nỗi ngán ói, xem nó sau này còn dám đòi thịt mỗi ngày không..."
"Chàng đúng là một chủ nhân xấu bụng."
Hai người thăm Tiểu Thương một lát rồi tản bộ dọc theo con đường xung quanh ao. Thi thoảng cùng nhau đứng bên cạnh ao nước, nhìn đám cá chép đỏ dưới ao, từng con cá nhỏ bơi qua bơi lại trong nước, có con ở trên mặt nước quẫy đuôi, làm một vài giọt nước bắn lên. Dưới làn nước bên cạnh hòn hon bộ có vài mảnh lá sen xanh tươi nổi lên, cánh hoa sen trắng như tuyết lặng lẽ nở bung trên mặt nước, cao vút đứng thẳng trong gió. Khi gió đêm bắt đầu thổi tới, chút điểm đỏ trên cánh hoa cũng cùng rung rinh nhảy múa.
Đi dọc bờ ao một vòng, đến đình nhỏ bên cạnh ao nước, Tiết Thanh Linh ngồi xuống băng ghế đá bên trong, nhìn ngọn cây ở phía bờ ao đối diện, đã thấy ánh trăng sáng treo trên đầu cành. Gió lạnh thổi nước ao lăn tăn.
Bùi Sơ dựa lưng lên cây cột đình, cởi sáo ngọc màu trăng bên hông xuống, nở nụ cười với Tiết Thanh Linh, đề nghị một câu: "Ta thổi sáo cho em nghe nhé!"
Tiết Thanh Linh: "..."
Cậu cò kè mặc cả nói: "Nghe thì nghe, nhưng lát nữa chàng phải dạy em đánh đàn."
Bùi Sơ: "..." Hắn cầm ống sáo gõ gõ vào lòng bàn tay.
Thành giao.
"Tại sao em cứ luôn không muốn nghe ta chơi sáo? Không êm tai sao?"
"Dễ nghe, dễ nghe mà..." -- chỉ là cô tịch quá, không chịu nổi. Tiết Thanh Linh một tay chống cằm nhìn người trước mắt, vẫn không nhịn được nhớ lại ngày hôm đó. Đêm hôm ấy, trong tiếng sáo của đối phương không có cậu. Mỗi lần nghĩ về tiếng sáo kia, cậu đều không nhịn được mà run rẩy trái tim. "Hay là chàng đoán thử xem, vì sao em lại không muốn nghe?"
Bùi Sơ khẽ cười một tiếng, nháy mắt với cậu một cái, "Ta nghĩ sợ là ta đã đoán được nguyên do rồi, không bằng em lại nghe thử tiếng sáo của ta một chút đi."
Tuy rằng cây sáo vẫn là cây sáo cũ ấy, thế nhưng tâm tình người thổi đã thay đổi rồi.
Bùi Sơ đứng trong gió, gió đêm thổi mái tóc dài của hắn tung bay, ánh trăng nhợt nhạt hắt xuống. Dưới ánh trăng, cành liễu bên cạnh ao phiêu đãng đung đưa trên mặt nước mấy lần, ngọn đèn lồng nhỏ bên cạnh tản ra ánh nến ấm áp. Bùi Sơ hơi cúi thấp đầu, mi mắt hạ xuống, môi mỏng kề sát lên thân ống sáo bằng bạch ngọc, chậm rãi thổi ra một khúc sáo du dương.
Tiếng sáo chậm rãi bay đi, trôi nổi trên mặt nước trong veo.
Tiết Thanh Linh nhắm mắt lại, tinh tế lắng nghe tiếng sáo thổi, chợt đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt xoay chuyển, nghe tiếng nước xung quanh, phản phất như thấy bọn họ lại đi tới Lạc Kính hồ, đối phương nắm chặt lấy tay cậu, cùng nhau bước đi lên tòa phong vũ cầu kia.
Hết chương 100
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip