Chương 109: Tâm bệnh
Edit: hanna
Uông Chinh dẫn Bùi Sơ và Tiết Thanh Linh đến gặp Sử Trường Lĩnh.
Sử Trường Lĩnh là một văn nhân gầy gò cao cao, mặc một thân trường sam thanh lịch màu trắng, mà trường sam màu trắng dính mấy nét mực loạn, tăng thêm một chút khí chất văn mực của thư sinh phong nhã. Xương mặt của gã hơi dài, dung mạo bình thường, mang trên mình một ít khí tức cao ngạo và tối tăm, lúc này đang kiêu ngạo hất cằm, đắc ý nhìn mấy người trước mắt.
Hôm nay khách đến Sử gia không chỉ có mấy người Uông Chinh Bùi Sơ, mà còn có một đám người khác nữa. Đám người kia tựa hồ cũng là đến chiêm ngưỡng tác phẩm hội họa tuyệt diệu của Sử Trường Lĩnh, gồm ba người mặc trang phục trông có vẻ là thư sinh, một người đội trên đầu cái mũ nho sĩ màu trắng, một người khác cầm cây quạt lông trên tay, còn một người nữa tay cầm bút lông sói. Đám người kia lúc rời đi vừa vặn chạm trán với đoàn người của Bùi Sơ.
"Bức tranh đó của Sử tài tử quả là tuyệt diệu!"
"Tuyệt không từ ngữ nào miêu tả được, tài vẽ quá cao siêu, e là cho dù tác phẩm vẽ chim muông hoa cỏ của Trình Tự Dữu lão nhân gia cũng không sánh nổi bức họa kia..."
"Loại bản vẽ đẹp hiếm thấy như thế này, đáng tiếc quá là đáng tiếc, vô luận ra giá cao bao nhiêu hắn ta cũng không bán..."
"Hắn vốn đã nói, tranh này tuyệt đối không bán rồi."
...
Lỗ tai Uông Chinh giật giật, nghe bọn họ nhắc đến một bức họa, cũng hơi động tâm không ít. Đợi đến khi gặp được Sử Trường Lĩnh, không cần người tiến cử, Uông Chinh tự mở miệng thỉnh cầu với Sử Trường Lĩnh: "Có thể cho ta thưởng thức bức Hoa đào đồ kia một lần hay không..."
Sử Trường Lĩnh buồn bực ngán ngẩm phất phất tay, thấy Uông Chinh dẫn hai người tới, gã cũng không hiếu kỳ, chỉ coi đối phương cũng là hai người yêu thích tranh, đến nhà gã tất nhiên là để chiêm ngưỡng ngắm nghía tác phẩm kia rồi. Mấy tháng nay, ngạch cửa nhà gã cơ hồ bị người ta đạp vỡ. Gã lười biếng dặn thư đồng; "Lại mở cửa ra cho bọn họ xem một lát, cẩn thận một chút, ngàn vạn không được làm tổn hại tác phẩm bảo bối của ta, biết chưa?"
"Vâng." Thư đồng nghe xong gật đầu, đứng trước mặt ba người Bùi Sơ, cẩn thận từng li từng tí một trải bức tranh ra trên chiếc bàn dài.
Khi bức tranh mở ra trước mặt mấy người, Bùi Sơ, Tiết Thanh Linh cùng Uông Chinh đều mở to hai mắt, trên mặt đều là vẻ khiếp sợ. Sử Trường Lĩnh đảo qua sắc mặt kinh ngạc của mọi người, nhất thời cảm thấy tâm tình khoan khoái lại. Hình ảnh như vậy khiến người ta trầm mê, khiến gã xem không biết chán.
Bức họa kia chầm chậm trải ra, là một bức tranh hoa đào ngày xuân trông rất sống động. Hoa đào trên giấy từng cánh hoa màu hồng phấn thần thái diễm lệ, phảng phấn như đang nổi ở trên mặt giấy. Chỉ cần ánh mắt liếc nhẹ qua bức họa, sẽ liền cảm thấy dường như có hoa đào hơi lướt qua mặt, cảm giác ý xuân từng trận thanh tân bừng sáng. Một mảnh biển hoa hồng rực khiến cho lòng người phải run rẩy.
Cái nhìn chấn động đầu tiên qua đi, cẩn thận xem lại bức họa, càng cảm thấy kinh thán không thôi. Tột cùng là vị họa sĩ bậc thầy như thế nào mới có thể chắp bút vẽ ra một tác phẩm tuyệt bút tinh diệu đến thế. Hàng trăm hàng ngàn nét bút rơi trên mặt giấy trắng vừa phải đúng chuẩn, không sai lệch chút nảo, phảng phất như nước chảy thành xông, khiến người ta không tìm ra được một điểm không hoàn mỹ. Sợ là tác phẩm như thế chỉ có thể ngẫu nhiên diệu thủ vẽ ra mà thôi.
Đắc ý trên khuôn mặt Sử Trường Lĩnh càng sâu, khóe miệng gã không kìm được hướng lên trên, chạm đến điểm cao nhất có thể đạt được, tự mình nhìn đăm đăm vào bức tranh, trầm giọng mê say nói: "Đây là tác phẩm hoàn mỹ đắc ý nhất cuộc đời của ta."
Uông Chinh đứng bên cạnh vỗ tay tán dương: "Tài vẽ tranh của Sử công tử thực tuyệt vời."
Nghe tiếng vỗ tay của Uông Chinh, Tiết Thanh Linh cùng tỉnh táo lại. Bức Hoa đào đồ trước mắt này quả là được vẽ đến tinh diệu vô song, dường như có thể không phân cao thấp với những tác phẩm mà phu quân cậu vẽ, thậm chí mơ hồ càng có một chút cao tay hơn một bậc. Trong bức Hoa đào đồ này... nói thế nào đây, như thể ngưng tụ lại toàn bộ tâm tình của người vẽ khi đó, có một loại cảm giác câu hồn đoạt phách, càng mang vẻ đẹp chấn động tâm linh người xem hơn, khiến Tiết Thanh Linh càng ngắm càng thấy run sợ không thôi. Cảm xúc của cậu cũng bị bức họa này làm chập trùng dao động.
Đáy lòng Tiết Thanh Linh càng ngày càng nảy lên một sự yêu thích bất thường với bức tranh trước mắt, nó mang lại cho cậu một cảm giác thân thiết quen thuộc khó giải thích được, giống như là đã từng gặp qua ở nơi nào đó rồi. Hoặc có thể nói... trông những bông hoa đào hồng rực bừng nở trên tấm giấy luôn khiến cậu có cảm giác như thể đang thấy đôi mắt hoa đào của Bùi Sơ đang mỉm cười nhìn cậu vậy. Cậu không kìm lòng được mà lắc đầu, giải thoát mình ra khỏi suy nghĩ này. Tiết Thanh Linh nghiêng đầu sang nhìn khuôn mặt của Bùi Sơ đứng bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt hoa đào của đối phương đang cong đuôi mắt lên.
Chợt thấy kỳ ghê á!
Loại cảm giác quen thuộc phả vào mặt này là từ đâu tới?
Chẳng lẽ là bởi vì đôi mắt tương tự như cánh hoa đào của phu quân kia?
Tiết Thanh Linh thất thần, lẩm bẩm khẽ than một câu: "Tranh này thật đẹp." Bùi Sơ đứng bên cạnh phu lang, nhìn thấy bức tranh, nhưng không nói lời nào.
Sau khi thưởng thức bức họa, Uông Chinh rốt cuộc cũng đề cập đến ý đồ mình tới ngày hôm nay với Sử Trường Lĩnh. Sử Trường Lĩnh gần đây bị quái bệnh quấn thân, thân thể yếu ớt hay mệt mỏi, lúc bình thường thì lại nhức đầu không thôi. Các triệu chứng đau đầu mất ngủ này cơ hồ làm cho gã không cách nào hoàn thành một bức họa nào khác, vì khi chấp bút vẽ tranh, chứng đau đầu phát tác, hai tay của gã run rẩy không thôi, rất dễ làm cho tác phẩm trong tay gã bị hủy hoại một đi không trở lại.
Vấn đề này gã cũng đã tìm rất nhiều đại phu đến trị, song không có bất kỳ hiệu quả nào. Đầu Sử Trường Lĩnh vẫn đau như cũ, khoảng thời gian gần đây, tác phẩm dưới tay gã càng ngày càng ít.
"Kính xin Bùi đại phu đến bắt mạch cho Sử công tử." Uông Chinh quay sang bên khác. "Sử công tử, Bùi đại phu y thuật rất cao minh, nói không chừng hắn ta có thể chữa khỏi nan bệnh của ngươi đó."
Nghe nói người nọ là đến chữa bệnh cho mình, trên mặt Sử Trường Lĩnh nhất thời nổi lên vài tia thần sắc chán ghét. Gã cau mày đánh giá Bùi Sơ trước mặt, đối với bị đại phu trẻ tuổi mặc bạch y có dung mạo câu giai này, Sử Trường Lĩnh càng nhìn càng thấy ngứa mắt. Gã khẽ cười khẩy một tiếng, không khách khí giơ ngón tay chỉ vào Bùi Sơ, giọng mang đầy vẻ khinh miệt: "Là hắn ta ư? Một tên đại phu mới bao nhiêu tuổi? Có mầy phần bản lĩnh trị bệnh cứu người chứ?"
Sử Trường Lĩnh tặc lưỡi vài tiếng, đôi mắt càn rỡ đánh giá từ trên xuống dưới trên người Bùi Sơ một lượt, "Tuổi đã đến hai mươi chưa? Học y được mấy năm rồi? Xem được bao nhiêu y thư? Trong tay đã cứu được bao nhiêu bệnh nhân hử ? Tiểu đại phu, nhắc nhở ngươi một câu, tuổi còn trẻ thì tuyệt đối đừng có ra ngoài rêu rao mua danh chuộc tiếng, còn dám nói y thuật cao minh, quả là chuyện nực cười..." Sử Trường Lĩnh liên tục nở nụ cười châm chọc vài tiếng, tiếng cười chói tai cực điểm.
Tiết Thanh Linh nghe được tiếng cười đó, không nhịn được mà siết chặt nắm đấm, tức giận đến mức ngay lập tức muốn nhảy dựng lên. Mới vừa rồi bởi vì bức tranh đó, cậu cảm thấy Sử Trường Lĩnh hẳn là một vị tài tử không đến nỗi nào, ai ngờ hóa ra gã lại là một người như vậy. Trong lòng cậu lập tức hạ điểm yêu thích đối với bức Hoa đào đồ kia xuống thấp nhất.
Bùi Sơ nắm lấy tay cậu, ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay của cậu một chút, nhẹ nhàng dỗ dành tâm tình cậu. Bùi Sơ nhìn thẳng vào mắt Sử Trường Lĩnh, biểu tình không lộ ra vẻ giận dữ chút nào, rất ư là bình tĩnh, thản nhiên đáp: "Y thuật của ta như thế nào, rốt cục có phải là mua danh chuộc tiếng hay không, đợi lát nữa Sử công tử liền biết thôi... Chỉ là, bốn chữ mua danh chuộc tiếng của Sử công tử nói quả thực là rất hay đó, mượn danh nghĩa đồ của người khác, chung quy, vẫn là của người khác thôi."
Sử Trường Lĩnh nghe hắn nói mà cảm thấy trong lòng bỗng run lên, gã ngẩng đầu nhìn vị đại phu mặc bạch y tuấn mỹ vô song trước mặt, đột nhiên có chút hoảng loạn tận đáy lòng khó mà giải thích được.
Bùi Sơ cười mời gã ngồi xuống, "Để ta bắt mạch cho công tử."
Sử Trường Lĩnh tâm trạng hơi rối loạn, chợt nhớ tới vài tên đại phu lúc trước... gã lập tức ổn định lại tinh thần, lẫm lẫm liệt liệt ngồi xuống ghế, tùy ý để đối phương bắt mạch cho mình. Trong ánh mắt của gã chợt lóe lên một tia cười nhạo. Bằng ngươi mà đòi bắt ra được bệnh gì ư?
Bùi Sơ bắt mạch cho đối phương xong, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên không đổi. Uông Chinh nhìn thần sắc trên mặt hắn, hiếu kỳ hỏi: "Bùi đại phu cảm thấy thế nào?"
Sử Trường Lĩnh thấy nụ cười trên mặt hắn bỗng chốc giống như là bị kim đâm dưới mông, song gã vấn cố vững vàng ngồi trên ghế.
"Bệnh này của Sử công tử chỉ sợ là tâm bệnh..."
Sử Trường Lĩnh vừa nghe thấy những lời này, tâm trạng lập tức liền thả lòng, Uông Chinh bên cạnh cũng gật đầu, quả thực cũng có rất nhiều đại phu nói đây là tâm bệnh, "Nhưng mà tâm bệnh của Sử công tử phải trị liệu như thế nào đây?"
Bùi Sơ bình tĩnh nói: "Phương pháp trị liệu không khó."
Uông Chinh kinh ngạc, "Vì sao lại nói như vậy?"
Lúc trước các đại phu đều nói bó tay toàn tập với cái tâm bệnh kia, mà Bùi đại phu tuổi trẻ trước mắt lại ngược lại mà nói tâm bệnh kia không khó trị.
"Tâm bệnh của người khác có khả năng khó trị được, song tâm bệnh của Sử công tử thì ta có thể nói đảm bảo một, hai. Tâm bệnh kia ấy à, cũng có thể gọi là bệnh chột dạ, hoặc gọi là bệnh tự giả bệnh." (ở hiện đại hội chứng này được gọi là munchausen)
"Hoang đường!" Sử Trường Lĩnh phẫn nộ hét lên.
Lời này của Bùi Sơ rõ ràng là đang nói gã đang giả bộ có bệnh mà thôi. Uông Chinh cũng không khỏi trợn to hai mắt, y hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Bùi Sơ.
"Tên đại phu này học nghệ không tinh, ăn nói lung tung bậy bạ! Quá nực cười, trị không được bệnh của người ta lại còn nói người ta thực ra chả có bệnh gì! Cõi đời này có người đại phu như ngươi sao?"
Bùi Sơ nở nụ cười: "Sử công tử nếu không ngại có thể nghe ta nói thêm vài lời không? Căn nguyên của bệnh chột dạ của ngươi, có lẽ đến từ bức họa vừa rồi kia đúng không?"
Bàn tay của Sử Trường Lĩnh không kìm được mà siết chặt lại, song Uông Chinh lại lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ là do Sử công tử đã vì bức họa này mà tiêu hao hết tinh thần..."
"Sử công tử hẳn là đã vì bức họa này mà tiêu hao tinh thần, tuy nhiên, bức họa đây tuyệt đối không phải là do hắn ta vẽ."
Tiết Thanh Linh cùng Uông Chinh bên cạnh bỗng nhiên bị dọa ngốc đến ngây ngẩn cả người.
Vào thời khắc trong nháy mắt tấm cửa sổ giấy mỏng tang bị chọc thủng, Sử Trường Lĩnh nhất thời hoảng hốt, liên tục chối đây đẩy: "Ngươi câm miệng lại! Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó! Bức học này rõ ràng chính là do ta vẽ! Ngươi còn ăn nói linh tinh như thế nữa, xin lập tức rời ngay khỏi nhà ta."
Sử Trường Lĩnh chỉ thoáng hoảng hốt một chút, lập tức lại ổn trọng trở lại. Trên đời này căn bản không có chứng cớ gì có thể chứng minh, có thể xác thực rằng bức họa này không phải do gã vẽ.Tuy không biết người trước mắt là từ đâu mà biết được chân tướng, nhưng chỉ cần đối phương không có chứng cớ, bức họa này chính là xuất phát từ tay Sử Trường Lĩnh gã đây.
Uông Chinh thấy sự tình phát triển thành cái dạng này, vội vã đứng ra giảng hòa, "Bùi đại phu, ngài trị bệnh thì trị cho người ta, ngàn vạn lần đừng ăn nói lung tung, hồ đồ suy đoán, làm tổn thương hòa khí mọi người. Tranh này quả thực đúng là do Sử công tử vẽ, không hề có nửa câu giả dối."
"Lời này quả là rất chính xác." Sử Trường Lĩnh ngẩng đầu nhìn Bùi Sơ trước mắt. "Vị Bùi đại phu này còn trẻ, ta coi ngươi cũng là thiếu niên anh tài, thế nhưng làm tiền bối ta phải nhắc nhở ngươi một câu: nói chuyện phải có bằng chứng rõ ràng, ngươi dựa vào cái gì mà dám khẳng định chắc chắn rằng tranh này không phải do ta vẽ?"
Hết chương 109
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip