12

Minh nhìn Ân một lúc,quyết định kể cho cậu nghe tất cả

-Anh về nhà một lúc_____Minh mỉm cười

-Có chuyện gì ạ ?

Ân chưa tỉnh ngủ,vẫn lấy tay dụi dụi mắt.........

-Ân nè ! Chúng ta chuyển đến Thượng Hải nhé ?______Minh ôn nhu chỉnh tóc cho Ân

-Thượng Hải ?

Ân mở to mắt ngạc nhiên

-Bao giờ đi ạ ?_____Giọng Ân hơi  lắp bắp

-Có lẽ là chiều mai !

-......Nhanh như vậy........._____Ân cảm thấy có chút vội

-Sao ? Em còn lưu luyến gì à ? ____Minh hơi nhíu mày 

-Phải.........Ý em là mọi người ở đây đều như gia đình em vậy....

Biểu cảm Ân lộ rõ ra sự buồn bã. Minh nắm chặt ga giường "Gia đình ? Em nói gì vậy ? Không phải trên đời này chỉ có anh là gia đình duy nhất của em thôi sao !"

-Anh ! Có thể cho em thêm ít thời gian không ? 

Câu nói của Ân cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh. Cậu ủ rũ nhìn Minh,anh vẫn rất khó chịu......Tuy nhiên quả thực Ân đã ở đây từ khi còn nhỏ,đột ngột đi như vậy cũng quá là khắc nghiệt rồi......

-....Thôi được....Sáng mai dọn dẹp xong anh sẽ đưa em đi 

Minh nhẹ nhàng kéo Ân xuống giường, hôn lên tóc, trán,rồi hôn xuống sống mũi. Anh vùi đầu vào hõm cổ, hít lấy mùi hoa nhài thơm nhè nhẹ từ cậu. Bàn tay không yên phận từ khi nào đã luồn vào trong chăn, xiết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn kia. Ân rùng mình,theo phản xạ co người lại, cậu nằm gọn trong người Minh. Anh cười mỉm, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên

-Lạnh hả ?

Minh hỏi nhưng không để cậu trả lời. Anh nhanh chóng ngậm lấy đôi môi hồng phớt đang run run kia

-Anh quên mặc đồ cho em rồi phải không ?

Minh cười dịu dàng, tay lại luồn xuống bên dưới, xoa nắn cặp mông căng đầy mềm mại

-Ahhh.....không.......anh.....em ngủ quên mất

Ân lúng túng, thẹn đến đỏ cả mặt. Bên dưới, tay Minh vẫn không ngừng di chuyển, không biết đã nặn mông cậu thành cái dạng gì rồi ? Ân xấu hổ, ôm chặt lấy thân Minh. Anh chui tuột vào trong chăn, ôm chặt lấy cậu, hôn đến từng ngõ ngách. Anh muốn đánh dấu cậu, muốn đem cậu nhốt trong phòng, muốn cậu đừng đi đâu hết, muốn cậu cả đời chỉ có thể dính vào anh. Cảm xúc của Minh với Ân, nó là một thứ gì đó rất vĩ đại, một thứ to lớn hơn cả tỉnh yêu. Mỗi lần thấy Ân đứng cạnh người khác, lòng Minh lại nổi sóng. Anh cảm thấy kinh tởm, cảm thấy buồn nôn, cảm thấy xung quanh đen kịt,anh không chịu được. Nhưng......cũng không trách được Minh. Nó quả thực là một hồi ức kinh khủng 

_____________________

-Minh ! Minh ơi !?

Bỗng dưng không cảm thấy gì nữa, Ân lắp bắp gọi Minh. Lay lay người đang nằm ôm chặt lấy bụng cậu

-Hi hi ~~

Nhận thấy Minh đã ngủ, Ân bỗng cười tươi. Chỉ có khi ngủ Minh mới bình yên nhất. Cậu xoa đầu con người đang ngủ say. Hẳn hôm nay là một ngày mệt mỏi với anh ! Cậu đặt gối dưới đầu Minh, nằm song song với Minh. Khuôn mặt anh tuấn lặng lẽ thở đều đều, Ân thích thú véo má Minh, dùng ngón tay bật bật môi anh. Ân cười đến tít mắt, có vẻ cậu khoái trêu anh lắm ! Đang chọt chọt vào môi, bỗng nhiên Minh cắn lấy ngón tay Ân, kêu kêu gì đó.....Hình như anh ngủ mớ.... Hành động bất chợt này làm Ân hú hồn, cứ tưởng anh tỉnh dậy mắng cậu, hóa ra chỉ ngậm ngón tay. Ân vội vàng rút tay về, mặt đỏ như cà chua, trái nắm chặt tay ngón tay anh vừa bị cắn phải, lăn qua lăn lại trên giường. Lăn chán rồi, cậu nằm xuống yên vị,đắp chăn cho Minh. Ân chống cằm ngắm nghía khuôn mặt kia, cậu mỉm cười, hôn vào trán Minh thật lâu,rồi lại lấy tay lau sạch sẽ.

 Cậu vui vẻ nhắm mắt, nhưng rồi lại trằn trọc mãi. Ân thực sự không muốn rời khỏi đây, ở đây có Vũ Đồng,có anh Vinh Hải, còn có bao kỉ niệm khác của Ân nữa.....đâu thể cứ nói chuyển đi là chuyển đi được. Từ nhỏ, bọn họ đã như gia đình của cậu, đã ở bên cạnh cậu lúc cậu khó khăn nhất, đã giúp cậu có được một cuộc sống bình thường. Chuyện này.....quả thực đột ngột quá !

-Hưmmmm

Bỗng Minh vươn người tới chỗ cậu, ôm cậu thật chặt, miệng không kiềm nổi,kêu kêu phải tiếng uể oải lắm rồi ôm Ân ngủ ngon lành. Ân cười hiền dịu,rồi cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi

___________________

8h sáng

Nghe tiếng lạch xoạch bên kia, Ân lờ đờ mở mắt. 

-Minh....?_____Cậu thều thào gọi tên người kia

-Xin lỗi ! Anh làm em tỉnh ngủ à ? 

Minh cười dịu dàng, đến bên giường ngồi xuống, nhìn đống đồ kia thì có lẽ là anh đang dọn dẹp đồ. 

-Sao anh không gọi em dậy làm cùng ? ________Ân lờ đờ

-Không cần đâu ! Sức em thì bê được cái gì chứ ? 

Minh vui vẻ nhéo mũi Ân cười cười. Cậu nghe anh nói vậy thì sinh ủy khuất

-Em cũng là con trai ! ______Ân bĩu môi,giận hờn nhìn Minh

-Thật á ? Da em trắng này, môi hồng xinh xinh này,mặt nhỏ xíu xíu này,lùn tịt này,mắt to này,cười đáng yêu quá trời này........À ! Em giống trẻ con mới đúng ! Xin lỗi xin lỗi anh hồ đồ rồi !

Minh được lúc trêu liền trêu Ân đến quên trời quên đất, hại cậu vừa xấu hổ,vừa giận. Mặt từ khi nào đã đỏ như cà chua. Ân nhảy khỏi giường, ôm mặt chạy vào nhà tắm, còn chưa mặc quần áo nữa chứ !!! Cậu bé này quả là dễ thương muốn chết người mà........

_______________________

Trong lúc đang ăn sáng Ân nói rằng muốn về nhà chào mọi người. Minh cũng im lặng tỏ vẻ chấp thuận. Anh gọi điện về nhà cho lão Lâm,mọi người đều theo thông báo của Minh, không khí trong điện thoại cũng rất căng thẳng trong. Đến nơi, vừa cởi giày bước vào phòng khách,  thấy mọi người im lặng ngồi quanh bàn chính,Ân đã cảm nhận được không khí căng thẳng. Sao vậy nhỉ.....? Tại vì Minh muốn đến Thượng Hải sao ?

-Chào lão gia ! Chào phu nhân !_____Ân căng thẳng cúi chào

2 người bước lại bàn,ngồi xuống ghế sô pha

-Ân ! Con......_____Lão Lâm muốn nói nhưng cứ như bị nghẹn lại

-Anh thực sự muốn đi à ? _____Vũ Đồng trầm giọng, còn nghẹn nghẹn như vừa khóc

Cả nhà bị Vũ Đồng làm cho giật mình một phen

-Anh.......Còn anh Minh........____Ân ấp úng

-Đừng mà.....! Hai anh đi rồi em______

-Thôi đi Vũ Đồng..... !____Minh từ tốn trả lời

Vũ Đồng bị Minh chặn lại, liền giương đôi mắt bất mãn nhìn mọi người. Cô muốn khóc thật lớn cho Minh xem !

Minh và Ân cũng qua lại với mọi người vài câu, không khí ảm đạm não nề. Nghe lão Lâm nói Vinh Hải không có ở nhà, Ân cũng hơi buồn ! Thấy cậu như vậy, Minh có hơi khó chịu. Hiện tại anh chỉ muốn cùng cậu đi thật xa thôi ! Không muốn đầu óc buồn phiền vì ai cả !


Lão Lâm cũng hỏi qua loa mấy câu cơ bản kiểu như "Chuẩn bị gì chưa " hay " Thủ tục thế nào ". Phu nhân cũng chỉ đơn giản thăm hỏi, có lẽ đang mở cờ trong bụng. Minh đều thờ ơ trả lời  tất cả cho xong. Chỉ có Vũ Đồng im lặng, cúi gằm mặt xuống. Tiễn nhau đến cổng, lão Lâm tạm biệt rồi khó chịu bước vào nhà, phu nhân thấy vậy cũng í ới đi theo. Minh vào xe trước, nhìn ra ngoài, thấy Minh và Vũ Đồng chỉ im lặng nhìn nhau. Cậu đặt tay lên vai cô chắc nịch, hứa sẽ về thăm cả nhà. Vũ Đồng mạnh bạo nắm chặt tay cậu, dặn cậu gọi cho cô thường xuyên, đến lúc cuối còn ôm ngang cậu khóc to. Minh tặc lưỡi khó chịu.

-NHANH LÊN ! 

Minh ngay lập tức to tiếng làm 2 người giật mình. Mặt thể hiện rõ sự tức giận. Vũ Đồng lườm ngoắt anh một cái, kiễng chân lên hôn má Ân rồi chạy vào nhà. 

Ân đứng như trời trồng ở đó, tay vẫn đặt lên chỗ Vũ Đồng hôn qua. So với biểu hiện của Ân, Minh giường như còn bị trấn động hơn. Anh đen mặt, mở của xe thật mạnh, kéo cậu vào trong. Anh đẩy vào xuống, thắt dây an toàn cho cả hai rồi ra hiệu tài xế lái xe. Trên đường đi mọi người hoàn toàn im lặng, không ai dám tạo ra bất cứ tiếng động nào. Tay Minh vẫn nắm chặt lấy tay Ân, ngày càng siết chặt, mặt nhăn nhó đáng sợ

_________________

Về đến nơi, anh mau chóng tháo dây an toàn, kéo cậu xuống xe, lôi xồng xộc vào trong nhà

________________________

( END 12 )













Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip