Chương 32
"Các người có bao nhiêu người?" Giọng của Văn Thư Ngọc vì dùng sức mà trở nên trầm khàn, nhưng ngữ điệu lại lạ lùng bình tĩnh.
"F**K!" Nữ binh nghiến ra một câu chửi từ trong cổ họng.
Cô ta vùng vẫy dữ dội, nhưng thân hình có vẻ gầy gò của Văn Thư Ngọc lại bộc phát sức mạnh áp đảo. Đòn khoá Kimura khoá chặt khiến nửa thân trên của cô ta hoàn toàn bị khống chế.
"Tôi hỏi lần cuối. Các người có bao nhiêu người, vị trí ở đâu?" Giọng Văn Thư Ngọc dần trở nên sắc lạnh, lực siết trên cánh tay nữ binh càng mạnh hơn.
Nữ binh khó nhọc bật ra một tràng cười khàn, mấp máy môi: "Screw you!"
Đột nhiên, một chấm đỏ lướt qua lùm cây bên cạnh.
Phản xạ được rèn luyện thuần thục đã đi trước cả suy nghĩ. Văn Thư Ngọc lập tức lăn người về phía trước, đồng thời quặp chân kéo theo nữ binh, lật ngược cô ta theo mình.
Vút! Vút!
Cơ thể nữ binh chấn động, cô ta đã đỡ thay Văn Thư Ngọc hai viên đạn bắn tỉa.
Tay súng bắn tỉa chầm chậm bước tới. Trên mặt đất chỉ còn lại nữ binh không rõ sống chết, còn chàng trai kia thì đã biến mất.
Hắn cảnh giác nhìn quanh.
Đột nhiên, trong ống kính nhìn đêm, một tia sáng cực kỳ yếu ớt lóe lên ở không xa.
Người đàn ông lập tức giương súng nhắm bắn.
Nhưng trước khi hắn kịp siết cò, một cơn gió lốc ập đến từ bên cạnh.
Văn Thư Ngọc lại tái diễn chiêu cũ, như một bóng ma lao ra, tung một cú quét chân chuẩn xác khiến đối phương ngã xuống đất. Ngay sau đó, anh tung thêm một cú đá mạnh, hất bay chiếc kính nhìn đêm trên đầu đối thủ.
Gã đàn ông lăn người, rút súng ngắn.
Nhưng Văn Thư Ngọc không những không tránh, mà còn áp sát chụp lấy cánh tay đang cầm súng của đối phương. Thân hình gầy gò nhưng linh hoạt của anh mượn lực nhảy lên, lập tức khóa chặt đối thủ bằng một đòn khóa chéo tay hiểm hóc.
Nhưng lần này, đối thủ không dễ đối phó như nữ binh kia.
Gã đàn ông cao lớn, thể hình rắn chắc, áp đảo Văn Thư Ngọc hoàn toàn về mặt trọng lượng.
Vừa ngã xuống,gã lập tức co chân, mượn lực lắc người sang hai bên để lật người, cố gắng đảo ngược thế cờ, đè Văn Thư Ngọc xuống.
Thấy sắp bị hất ngược, Văn Thư Ngọc dứt khoát buông tay. Cơ thể anh uốn cong theo một góc độ không tưởng, lách mình như cá luồn ra khỏi vòng kìm kẹp.
Chỉ một giây sau, anh như một con báo lao lên lưng đối thủ, siết chặt gã một lần nữa.
Gã đàn ông vùng vẫy điên cuồng, gầm lên giận dữ, tay vươn về phía lựu đạn gài trên đai chiến thuật!
Văn Thư Ngọc thở dài tiếc nuối trong lòng, rồi vòng hai tay ôm lấy đầu đối phương.
Tiếng xương cổ gãy khô khốc vang lên, kết thúc trận tử chiến trong màn đêm.
Quả lựu đạn lăn tròn khỏi tay gã đàn ông... Gã còn chưa kịp rút chốt.
Vài phút sau, Văn Thư Ngọc quay lại điểm ẩn náu của Bùi Tương Thần. Anh lần lượt hạ gục ba sát thủ bám theo bằng súng bắn tỉa, sau đó cõng Bùi Tương Thần rời đi.
Trên đường di chuyển, Văn Thư Ngọc trầm ngâm suy nghĩ.
Những sát thủ thà chết chứ không khai như thế này chắc chắn không thể là đám nhu nhược của Đảng Dân Chủ. Khả năng cao nhất—chúng là người của "Laia."
"Laia" là một tổ chức vũ trang phản động hoạt động trong khu vực gồm Cộng hòa Suman, Liên bang Xilo và Cống Lâm. Tuy nhiên, căn cứ chính của chúng đặt tại Suman.
Ban đầu, "Laia" chỉ là một nhóm vũ trang kháng chiến chống lại thực dân phương Tây, tự nhận mình là những người bản địa thuần chủng. Nhưng theo thời gian, chúng ngày càng đi chệch hướng, biến thành một tổ chức cực đoan theo chủ nghĩa chủng tộc, kỳ thị dân nhập cư và người lai.
Chúng căm ghét phương Tây, đồng thời cũng địch ý với văn minh phương Đông, luôn duy trì quan hệ căng thẳng với Liên bang Á Tinh. Chúng không công nhận các quan chức chính trị không mang dòng máu thuần chủng, nhưng cả ba quốc gia này đều từng bị thực dân đô hộ suốt nhiều năm—tìm một công dân hoàn toàn không có dòng máu lai thực sự rất khó.
Hơn hai mươi năm trước, ba nước này đã chán ngấy những cuộc quấy phá nhỏ lẻ liên miên của "Laia," bèn liên thủ tiến hành một cuộc thanh trừng quy mô lớn nhằm tiêu diệt tận gốc tổ chức này.
Đáng tiếc, cuộc thanh trừng đó vẫn chưa thể xóa sổ hoàn toàn.
Lãnh đạo và một số thành viên cấp cao của "Laia" đã trốn sang nước Mỹ, nơi họ nhận được sự hỗ trợ cả về tài chính lẫn vũ khí, tiếp tục hoạt động du kích giữa ba quốc gia.
Chính trong thời gian đó, chúng đã tấn công Đại học Công nghệ Quốc phòng Suman và sát hại cha của Bùi Tương Thần.
Thật không may, trước khi Bùi lão tướng quân kịp báo thù cho trưởng tử, một cuộc khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng đã quét qua toàn cầu.
Kinh tế suy thoái, trị an sa sút, chính trị rối ren—tất cả khiến chính phủ ba nước rơi vào thế khó khăn, không thể tập trung đối phó với "Laia" như trước.
"Laia" từ đó ngày càng lớn mạnh, từ một nhóm phân biệt chủng tộc chỉ biết quấy phá vặt đã phát triển thành tổ chức khủng bố có vũ trang, trở thành cái gai trong mắt cả ba quốc gia.
Vì mối thù giết con, Suman—hay chính xác hơn là Bùi gia, gia tộc nắm giữ quyền lực quân sự—chưa từng ngừng tay trong cuộc truy quét "Laia."
Trong đội quân tư nhân của Bùi gia, có một quy tắc bất thành văn: gặp "Laia," giết trước báo sau!
Bất kỳ lực lượng vũ trang phi chính phủ nào cũng không thể đấu lại quân đội chính quy. Dù có Mỹ hậu thuẫn, "Laia" vẫn chịu tổn thất nặng nề dưới tay Bùi gia.
Cuộc khủng bố kinh hoàng hôm nay có lẽ chính là màn phản kháng điên cuồng cuối cùng của chúng khi đã rơi vào đường cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip