Chương 68
Cuộc gọi của Bùi Tương Thần lúc này đúng là "mỡ dâng miệng mèo" đối với Lương Ấu Phương.
Dạo gần đây, cô cũng chẳng có ngày nào yên ổn: bạn trai cũ nhà giàu của cô lại đính hôn với cô em gái cùng cha khác mẹ, con của người tình cha cô.
Khi biết tin dữ này, mẹ cô – bà Lương – giận đến mức đập vỡ hết đồ sứ và thủy tinh trong nhà, gào thét trách mắng:
"Bao giờ con mới làm mẹ nở mày nở mặt đây? Lại để mẹ con con tiện nhân đó cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta! Sinh con ra rốt cuộc có ích gì?!"
Anh trai – chỗ dựa duy nhất của cô – lại không có mặt trong nước. Một mình Lương Ấu Phương chống đỡ không xuể, khổ sở vô cùng.
Cuộc gọi của Bùi Tương Thần đến đúng lúc cô đang ngồi dự tiệc gia đình, phải nghe cô em gái vênh vang kể chuyện tình yêu với vị hôn phu.
Nhị tiểu thư Lương thấy chị mình thất thần, cố ý châm chọc:
"Chị à, nghe nói bác gái lại giục chị chuyện hôn nhân rồi đấy. Nhưng chị cũng đừng sốt ruột quá, duyên đến thì muốn tránh cũng không được. Không có duyên thì dù có nắm tay cũng vẫn phải chia ly thôi..."
Ngay lúc đó, điện thoại rung lên, ngắt lời cô ta.
Là một số lạ.
Chỉ cần có thể tránh khỏi chủ đề này, ai gọi đến cũng không quan trọng. Lương Ấu Phương lập tức nghe máy.
Từ đầu dây bên kia, một giọng nam trầm thấp, quen thuộc mà dễ nghe vang lên:
"Lương tiểu thư, tôi là Bùi Tương Thần. Dạo này cô thế nào?"
Khoảnh khắc đó, Lương Ấu Phương chỉ muốn quỳ xuống cảm tạ trời phật, chúa trời, đức mẹ... từng vị thần mà cô có thể nghĩ đến!
Ngay sau đó, cô liền nhập vai Ảnh hậu mà không chút gượng gạo—chỉ trong chớp mắt, ánh mắt cô ánh lên vẻ vui mừng xen lẫn thẹn thùng. Dưới ánh mắt của bao người, cô ngọt ngào gọi:
"A Thần!"
"???" Bùi Tương Thần nhìn chằm chằm vào điện thoại, hơi sửng sốt.
"Ai vậy?" Nhị tiểu thư Lương tò mò hỏi.
Lương Ấu Phương không đáp, chỉ khẽ đặt tay lên ngực, che điện thoại lại, sau đó đứng lên.
"Mọi người cứ từ từ dùng bữa nhé, tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Nói xong, cô rời bàn với vẻ mặt của một cô gái đang chìm đắm trong tình yêu.
Người thân và bạn bè xung quanh lập tức bàn tán xôn xao.
"Ấu Phương có người yêu rồi? Khi nào vậy?"
"Ai là A Thần?"
Cuối cùng, một người cô trong họ hàng đã cung cấp thông tin đáng tin cậy:
"Có phải Bùi Tương Thần không? Cháu trai của Tổng thống Suman? Tháng trước Ấu Phương đến Suman gặp anh ta, ảnh chụp chung của hai người còn lên cả tin tức."
"Ôi chao, vậy thì lai lịch không hề nhỏ! Là Thái tử gia nhà họ Bùi đấy..."
Sắc mặt của Nhị tiểu thư Lương và vị hôn phu đại gia của cô ta đều trở nên hết sức đặc sắc.
Lúc này, ai cứu nguy cho cô cũng đều là ân nhân, Lương Ấu Phương đâu thèm so đo chuyện Bùi Tương Thần mất gần một tháng mới liên lạc lại.
Chứ đừng nói là hắn ta mời cô đến hòn đảo thiên đường mà cô đã ao ước từ lâu—dù có mời cô đi leo Everest, cô cũng sẽ gật đầu ngay không chần chừ!
Trên hòn đảo tư nhân của nhà họ Bùi, nhóm thanh niên tận hưởng những ngày vui vẻ: lướt sóng, lặn biển, câu cá, leo núi... hòa mình vào bầu không khí trong lành sau cơn bão và ánh nắng rực rỡ tựa pha lê.
Lương Ấu Phương chơi thỏa thích suốt hai ngày, đồng thời nhận ra rằng Bùi Tương Thần không hoàn toàn giống như lời đồn bên ngoài.
Thứ nhất, hắn có giáo dưỡng rất tốt, biết tôn trọng phụ nữ.
Thứ hai, đây là một người cực kỳ thâm sâu và đầy tham vọng.
Thứ ba, mối quan hệ giữa hắn và vị trợ lý kia có vẻ không đặc biệt như thiên hạ đồn đại.
Ít nhất trong hai ngày trên đảo, người theo sát Bùi Tương Thần luôn là một trợ lý mới họ Hà. Còn trợ lý Văn dù cũng có mặt, nhưng không hề được phép hầu cận bên cạnh.
Bùi Tương Thần đối với trợ lý Văn cũng không có bất kỳ cử chỉ nào ám muội.
Có lẽ thật sự không có gì, cũng có thể chỉ là diễn kịch. Nhưng Lương Ấu Phương chẳng buồn tìm hiểu sâu.
Những người tin vào tình yêu thuần khiết thường là các cô công chúa nhỏ trong gia đình trung lưu. Còn những đứa trẻ sinh ra trong gia tộc như cô và Bùi Tương Thần, lại có cái nhìn hết sức thực tế và lý trí về tình yêu cũng như hôn nhân.
Chỉ cần người đàn ông có thể cho cô thứ cô cần, hắn yêu ai, thậm chí có yêu phụ nữ hay không, đều chẳng quan trọng.
Hầu hết công việc hầu cận Bùi Tương Thần đều bị Hà Duệ tiếp quản, khiến Văn Thư Ngọc bỗng nhiên trở nên nhàn rỗi.
Cuối cùng, anh có thời gian tìm một góc vắng vẻ, vừa ngắm cảnh biển, vừa liên lạc với lão Tống.
"Giáo sư Dương đã đích thân nói chuyện với lão tướng quân Bùi rồi." Lão Tống nói. "Ta không biết họ đã bàn những gì, nhưng Giáo sư Dương nói chuyện này đã được giải quyết. Bà ấy còn nhờ ta chuyển lời cho mi: Đừng có áp lực tâm lý gì cả. Bà ấy cũng rất tự hào về Bùi Tương Thần. Nguyên văn lời bà ấy là: 'Mong hai đứa trẻ này có thể chăm sóc nhau thật tốt.'"
Văn Thư Ngọc xúc động vô cùng: "Nhờ ông nói với Giáo sư Dương, chuyện như vậy về sau sẽ không tái diễn. Tôi nhất định sẽ làm tròn bổn phận của mình."
"Hầy, ta nói chứ, có gì mà căng thẳng vậy!" Lão Tống than thở, "Thời đại nào rồi mà còn chơi trò quân chủ phong kiến như thế? Mi liều chết cứu người, bọn họ coi đó là điều hiển nhiên. Chỉ cần có chút sơ suất, liền muốn đày mi đi Ninh Cổ Tháp..."
"Bên Long Tam có động tĩnh gì mới không?" Văn Thư Ngọc cắt ngang màn càm ràm của lão Tống.
Lão Tống im lặng một lúc, rồi nói:
"Hắn ta sắp được bảo lãnh ra tù. Đám thuộc hạ và kẻ thù đều đang rục rịch hành động. Chúng ta dự đoán sau khi ra ngoài, hắn sẽ tạm thời ẩn nhẫn một thời gian. Nhờ có mi mà lần đó chúng ta đã đánh sập phần lớn thế lực của hắn. Dù mấy năm nay hắn có âm thầm chỉ đạo xây dựng lại một phần từ trong trại giam, cũng chẳng thể so được với ngày xưa. Nhưng có một tin tức, mi có lẽ nên chú ý."
"Gì cơ?"
"Người của chúng ta phát hiện ra cánh tay phải của Long Tam—người phụ nữ tên Trà Lan—vẫn còn sống."
Trước mắt Văn Thư Ngọc lập tức hiện lên hình ảnh một gương mặt lạnh lẽo tái nhợt, một cơ thể gầy yếu bệnh tật, cùng đôi mắt luôn không nhìn bất kỳ ai ngoài Long Côn như thể nhìn một cái xác.
Ai có thể ngờ rằng, một người phụ nữ yếu ớt như thế lại là quản lý tài chính và quân sư được Long Côn tin tưởng nhất?
Lần cuối cùng Indigo nhìn thấy Trà Lan, chính là vào đêm vụ nổ kinh hoàng đó.
Khi nhận ra tình thế không thể kiểm soát, Long Côn đã ra lệnh cho người đưa Trà Lan đi trước.
Nhưng Indigo biết, tuyệt đối không thể để ả ta chạy thoát.
Trà Lan nắm trong tay quá nhiều bí mật và nguồn lực của Long Côn. Chỉ cần ả ta còn sống, chỉ cần Long Côn không chết, gã hoàn toàn có thể vực dậy từ tro tàn!
Vì thế, Indigo đã gắn thiết bị định vị lên trực thăng của Trà Lan, giúp cảnh sát có thể truy đuổi.
Trong cơn gió biển gào thét, chiếc trực thăng cất cánh, lao vút lên bầu trời.
Long Côn vẫn đứng trên bãi đáp, dõi mắt nhìn theo. Ánh mắt gã lúc đó giống như đang tiễn đưa một người mà gã yêu thương nhất.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, chiếc trực thăng như bị một bàn tay vô hình bóp nát, nổ tung thành một quả cầu lửa chói mắt!
Indigo chấn động đến mức không thể thốt nên lời. Theo phản xạ, anh quay đầu nhìn về phía Long Côn.
Chỉ trong khoảnh khắc thấy thứ mà Long Côn đang cầm trong tay, toàn thân anh lạnh toát.
"Trà Lan biết quá nhiều, ta không thể để cô ta rơi vào tay kẻ khác. Còn cậu—" Long Côn lật qua lật lại thiết bị định vị nhỏ bé trong tay, giọng điệu chậm rãi, "Nhất định cậu đang thắc mắc, rõ ràng đó chỉ là máy định vị, tại sao lại gây ra vụ nổ, đúng không?"
Tiếng lên đạn lách cách vang lên liên tiếp. Indigo hiểu rõ, vào lúc này, có lẽ không biết bao nhiêu khẩu súng đang nhắm vào anh. Chỉ cần Long Côn ra lệnh, anh sẽ ngay lập tức trở thành một cái sàng lỗ chỗ vết đạn.
Nhưng Long Côn lại không ra lệnh.
Đôi mắt gã lại bừng lên một ngọn lửa điên cuồng, như thể hoàn toàn quên mất rằng vương triều của mình đang đứng bên bờ vực sụp đổ.
Gã tiến sát lại, gần đến mức hơi thở nóng rực gần như phả lên mặt Indigo, giọng khàn khàn cất lên:
"Cậu có biết không, Tiểu Viễn? Ta đã luôn mong chờ ngày này—mong chờ cậu phản bội ta. Ta đã đợi rất, rất lâu rồi..."
"Indie?" Giọng lão Tống ở đầu dây bên kia kéo Văn Thư Ngọc trở về thực tại. "Mi có đang nghe không?"
Cơn gió biển cuốn đi tiếng nói trầm thấp, ướt lạnh như tiếng than khóc của linh hồn. Văn Thư Ngọc khẽ chớp mắt, gạt bỏ những ký ức ám ảnh đó sang một bên.
"Tôi đây." Anh khẽ hắng giọng, "Trà Lan năm đó chắc chắn đã giả chết trốn thoát. Không chừng đó cũng là kế hoạch của Long Côn."
"Khả năng rất cao. Những năm qua, ả ta luôn ẩn náu ở Cống Lâm, thiết lập quan hệ với hoàng thất và dấn thân vào các phi vụ buôn lậu, ám sát. Một loạt vụ ám sát các lãnh đạo phe dân chủ ở Cống Lâm đều có dấu vết của ả. Không rõ là do Long Tam ra lệnh hay là ý của chính ả, nhưng có một điều chắc chắn—Long Tam chắc chắn có liên hệ với Cống Lâm. Mi ở Suman, tốt nhất là để mắt đến chuyện này."
"Hiểu rồi."
"Bên mi còn chuyện gì nữa không?" Lão Tống hỏi lần cuối.
Ánh mắt của Văn Thư Ngọc vượt qua bãi cát phía trước, rơi vào đám thanh niên đang nô đùa.
Bên kia, Bùi Tương Thần đang dạy tiểu thư Lương lướt sóng.
Có lẽ vì cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng tâm lý, hắn chơi rất vui vẻ.
Chàng trai anh tuấn, cô gái xinh đẹp, hai người cười đùa thả mình theo từng con sóng. Hình ảnh ấy trông chẳng khác nào một đoạn phim quảng bá du lịch.
Cái đêm ấy—cái đêm hắn ghì chặt đầu Văn Thư Ngọc vào hõm cổ mình, cái đêm trong căn buồng vệ sinh chật hẹp với những quấn quýt đầy cưỡng ép—tựa hồ đã cùng cơn bão vừa quét qua nơi này bị cuốn đi không dấu vết.
Có lẽ là nhờ lời nhắc nhở của bậc trưởng bối phát huy tác dụng, hoặc cũng có thể, hắn cuối cùng cũng chán ghét trò chơi trẻ con ấy.
Chàng trai đó đã quay về quỹ đạo, chọn một đối tượng vô cùng thích hợp để phát triển mối quan hệ lãng mạn.
"Không có gì để nói cả." Văn Thư Ngọc nói với lão Tống. "Mọi thứ đều đã trở lại bình thường."
Cúp máy, xóa sạch dấu vết liên lạc, Văn Thư Ngọc rảo bước về phía bờ cát.
Bầu trời lúc hoàng hôn mang sắc hồng phớt rực rỡ tựa giấc mộng, những cánh chim hải âu trắng muốt lượn vòng trước vách đá.
Những đầu bếp của khu ẩm thực bận rộn bên dãy bếp nướng, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên gương mặt họ. Tấm khăn trải bàn trắng muốt tung bay theo làn gió biển, người phục vụ đang sắp xếp dụng cụ ăn uống.
Những vị khách đã vui chơi thỏa thích cả ngày lần lượt quay về bãi biển, chuẩn bị cho một bữa tối linh đình.
Bùi Tương Thần cũng chơi đùa với Lương Ấu Phương đến thấm mệt, từ dưới biển bước lên bờ.
Ánh nắng chiều cuối cùng dịu dàng phủ lên thân hình khỏe khoắn tựa tuấn mã của hắn, tô đậm những đường nét cơ bắp căng tràn sức sống, như một bức phác họa tuyệt mỹ dưới ngòi bút bậc thầy.
Bờ vai và tấm lưng của Bùi Tương Thần được rèn luyện có chủ đích, tạo thành một hình tam giác ngược cực kỳ đẹp mắt, tôn lên vòng eo thon gọn và vòng hông cong vút. Thêm vào đôi chân dài miên man, tỷ lệ cơ thể cân đối đến mức hoàn mỹ. Khi mặc đồ, hắn cao ráo rắn rỏi như cây tùng, mà khi cởi đồ, lại càng khiến người ta khó lòng rời mắt.
Văn Thư Ngọc cầm hai chiếc khăn tắm, bước đến đưa cho họ.
Lương Ấu Phương nhận lấy một chiếc, còn rất lịch sự nói lời cảm ơn.
Bùi Tương Thần cầm khăn tắm lau đầu một cách qua loa, nước biển theo đường giữa lồng ngực hắn chảy xuống, cuối cùng biến mất trên vùng cơ bụng ướt át, săn chắc và rõ nét.
"Nhìn gì đấy?" Bùi Tương Thần bất chợt hạ giọng hỏi, ánh mắt từ dưới khăn tắm nhìn chằm chằm vào Văn Thư Ngọc, trong đôi mắt mang theo vài phần sắc bén.
Văn Thư Ngọc lúng túng dời ánh nhìn sang chỗ khác.
"Cứ nhìn đi." Bùi Tương Thần đột nhiên bật cười, giọng nói thấp xuống vài phần, "Đã nói là tùy ý cho anh nhìn rồi, tôi không có nuốt lời đâu đúng không?"
Văn Thư Ngọc: "..."
Bùi Tương Thần khẽ vung tay, khăn tắm rơi thẳng xuống đầu Văn Thư Ngọc.
Văn Thư Ngọc vội vàng gỡ chiếc khăn ướt sũng xuống, còn Bùi Tương Thần thì đã bước đi xa, tiếng cười trêu chọc của hắn theo gió biển vang vọng lại.
Sau khi mặt trời lặn, bầu trời nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Các nhân viên phục vụ đi lại tấp nập giữa bãi biển và rừng dừa, treo lên những chiếc đèn chống gió. Trong bóng đêm xanh thẳm, từng cụm ánh sáng ấm áp rực rỡ bừng lên.
Sự giao thoa giữa sắc lạnh và sắc ấm trên nền trời tạo ra một khung cảnh như trong mộng, khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào cõi thần tiên.
Bữa tiệc tối vô cùng náo nhiệt, tiếng người nói cười rôm rả theo làn gió biển lan tỏa khắp bãi cát.
Bùi Tương Thần ngồi ở vị trí chủ tọa, Lương Ấu Phương và Liên Nghị mỗi người một bên.
Người bạn gái duyên dáng, cao quý khiến Bùi Tương Thần trở thành tâm điểm ghen tị của không ít người, còn người bạn chí cốt hoạt bát, cởi mở thì góp phần khuấy động bầu không khí bữa tiệc. Chàng thanh niên ấy, dưới ánh đèn lung linh và sự vây quanh của mọi người, trông chẳng khác nào một vị hoàng tử thực thụ.
Liên Nghị kể một câu chuyện cười có phần ẩn ý nhạy cảm, khiến mọi người sau khi hiểu ra thì cười ồ lên. Lương Ấu Phương cười đến mức tựa cả người vào vai Bùi Tương Thần, trông vô cùng duyên dáng đáng yêu.
Bùi Tương Thần mỉm cười, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vô thức lướt qua những vị khách đang trò chuyện rôm rả, rồi hướng về nơi yên tĩnh nhưng bận rộn phía xa.
Tìm kiếm bóng dáng Văn Thư Ngọc không hề khó.
Phụ dù đang ở trên hòn đảo nhiệt đới nóng bức, chàng thanh niên ấy vẫn mặc bộ đồng phục trắng đen chỉnh tề, dáng vẻ ngay thẳng như cây bạch dương. Anh đang đứng cạnh bếp nướng trò chuyện với đầu bếp, dáng vẻ sạch sẽ mát mẻ của anh hoàn toàn đối lập với không khí khói lửa nghi ngút nơi đó.
"Thiếu gia Thần?"
Một giọng nói đột ngột vang lên, giống như tiếng violin lạc điệu giữa một bản giao hưởng hoàn mỹ, thô bạo kéo sự chú ý của Bùi Tương Thần trở lại.
Hà Duệ tưởng rằng Bùi Tương Thần có việc cần dặn dò, lập tức hớn hở tiến lại gần.
Bùi Tương Thần mất hứng ra mặt, phất tay tỏ ý xua đi. Hà Duệ thấy vậy mới lặng lẽ lùi về.
"Trợ lý mới của mày còn tích cực quá nhỉ." Liên Nghị ngậm điếu thuốc, dựa vào bên cạnh trêu ghẹo, "Ông cụ đúng là thương mày hết mực."
"Đừng phả khói thuốc vào người tao." Bùi Tương Thần cau mày né sang một bên, "Ở đây còn có các quý cô đấy."
Nhớ hồi đó, Bùi Tương Thần cũng từng lén hút thuốc sau lưng các bậc trưởng bối.
Nhưng Văn Thư Ngọc cực kỳ ghét mùi thuốc lá, suốt ngày lải nhải bên tai hắn đủ mọi tác hại của việc hút thuốc, từ hôi miệng đến... bất lực, không sót điều gì. Nói mãi đến mức Bùi Tương Thần cũng dần dần cai thuốc lúc nào không hay.
Liên Nghị cười ngại với Lương Ấu Phương, dập điếu thuốc, rồi ghé sát Bùi Tương Thần nói nhỏ: "Mày hết trợ lý mới lại đến bạn gái mới. Không định cần Văn trợ lý nữa à?"
"Ai nói là không cần anh ấy?" Bùi Tương Thần ung dung gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, chậm rãi nhai rồi đáp, "Anh ấy vẫn đang theo tao đấy thôi."
"Nhưng mày đẩy người ta ra ngoài trông chừng rồi còn gì?"
"Chỉ là tạm thời." Bùi Tương Thần bình thản nói, "Gần đây trên mạng cứ thích dựng chuyện về tao với anh ấy, chụp ảnh chung của cả hai rồi đồn đoán linh tinh. Để anh ấy tránh đi một thời gian cũng tốt. Chờ sóng gió lắng xuống, tao sẽ tìm cách đưa anh ấy trở lại vị trí cũ."
Liên Nghị liếc mắt sang Hà Duệ—một người đàn ông có thân hình vạm vỡ, gương mặt góc cạnh—rồi cười nhạt: "Chuẩn thật. Đổi sang anh chàng này thì chẳng ai dựng chuyện nổi."
Bùi Tương Thần suýt bị sặc đồ ăn.
Liên Nghị lại tùy tiện buông một câu: "Mà này, nếu giờ mày không cần Văn trợ lý nữa, thì để anh ấy về với tao đi."
Bùi Tương Thần siết chặt đũa, gõ một tiếng mạnh xuống đĩa.
Hắn lườm Liên Nghị một cái: "Mày định kéo anh ấy đi đâu?"
"Đi làm trợ lý chứ còn gì nữa? Không lẽ làm cái khác?" Liên Nghị trợn mắt đáp lại, "Tao cũng không cần Tiểu Văn chạy theo trước sau hầu hạ đâu, chỉ cần anh ấy sắp xếp lịch trình giúp tao, mỗi ngày nấu một bữa tối là đủ rồi."
"Cút mẹ mày đi!" Bùi Tương Thần cười mắng, "Mày thì có lịch trình gì mà sắp xếp? Hôm nay là Lina, ngày mai là Lucy, ngày kia lại đến lượt Samantha à?"
"Chẳng phải còn nhàn hạ hơn theo mày xông pha mưa bom bão đạn sao?" Liên Nghị cười gian hỏi ngược lại.
Bùi Tương Thần khựng lại, nhất thời không phản bác được.
Thấy vậy, Liên Nghị càng đắc ý, tiếp tục bồi thêm: "Tao còn trả gấp đôi... không, gấp ba lương cho anh ấy! Anh ấy ở cạnh mày chịu ấm ức, chi bằng sang chỗ tao hưởng phúc..."
Cạch! Bùi Tương Thần mạnh tay quẳng nĩa xuống đĩa.
Đừng nói Liên Nghị, ngay cả Lương Ấu Phương đang trò chuyện với các cô gái bên cạnh cũng giật nảy mình.
"Không sao đâu." Bùi Tương Thần trấn an bạn gái, rồi xoay người, nhàn nhã vẫy tay gọi Văn Thư Ngọc ở đằng xa.
Liên Nghị có chút hoảng: "Mày định làm gì?"
"Giúp mày hỏi xem anh ấy có muốn đi với mày không chứ làm gì?" Bùi Tương Thần nhếch môi, để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn, "Biết đâu anh ấy thực sự muốn đôi bên tình nguyện với mày thì sao? Tao không ngăn cản đâu."
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Liên Nghị. Hắn ta còn chưa kịp lên tiếng từ chối thì Văn Thư Ngọc đã nhanh chóng bước tới.
"Thiếu gia Thần?"
Bùi Tương Thần vẫn giữ nụ cười thoải mái, chỉ vào Liên Nghị rồi nói: "Thiếu gia Liên để mắt đến anh rồi, muốn dùng mức lương gấp ba để kéo anh về, anh có muốn đi không?"
Tiếng cười nói trên bàn ăn lập tức im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này. Cả khung cảnh chỉ còn lại tiếng nhạc vang vọng và tiếng chim hót từ vách núi xa xa.
Đừng nói đến Văn Thư Ngọc, người đang sững sờ, ngay cả Liên Nghị cũng trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Trên đời này có ai lại hỏi theo cách như vậy?
Có người dưới quyền nào dám gan to đến mức công khai tuyên bố muốn nhảy việc ngay trước mặt bao nhiêu người không?
Huống hồ gì, ai ai cũng biết Văn Thư Ngọc một lòng hướng về Bùi Tương Thần, tình cảm thầm lặng ấy gần như ai cũng rõ. Câu hỏi này rõ ràng chỉ là hỏi cho có.
Chỉ có Hà Duệ đứng bên cạnh là ánh mắt sáng rỡ, dường như có chút mong chờ.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Long Tam là đại phản diện.
(Đứa xếp chữ xin chen thêm) Long Tam, tên thật là Long Côn, chắc chắn không khiến mọi người thất vọng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip