Chương 27 : Thành phố A

Chương 15 : Mùa mưa kéo dài - Sau này, khi khóc... em chỉ có thể gọi tên anh...(1)

Đầu thất

Chưa đợi Thẩm Khê nói hết câu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đàm Gian đã tái nhợt vì hoảng sợ.

Từ nhỏ em đã lớn lên trong bệnh viện, nghe các chị y tá nói rằng "đầu thất" (ngày thứ bảy sau khi chết) là lúc hồn phách người chết quay trở lại nhân gian.

Và không biết có phải Lý Tố cố tình hay không, chuyến "thám hiểm phòng điêu khắc" của bọn họ lại đúng lúc rơi vào ngày này.

Những đầu ngón tay trắng nõn của Đàm Gian khẽ run lên, môi mím chặt đến mức có chút nhợt nhạt. Em thậm chí đã nghĩ đến chuyện nhắn tin khuyên Kha Phàn hoãn chuyến thám hiểm lại.

Nhưng dường như có thứ gì đó đã phát hiện ra ý định của em, một giọng nói máy móc băng lạnh của AI vang lên bên tai.

【Chúc mừng ký chủ thu thập được manh mối quan trọng, độ khám phá chân tướng: 35%】

【Từ khóa manh mối: Đầu thất】

【Người chết hồi sinh vào ngày thứ bảy, trở thành quái vật lang thang giữa rừng tượng thạch cao. Những chiếc đầu bị chặt đứt, những tác phẩm nghệ thuật dang dở... Rốt cuộc căn phòng điêu khắc kia đang che giấu bí mật gì?】

【Xin hãy đến xưởng điêu khắc vào đêm khuya ngày đầu thất.】

【Nhiệm vụ ẩn: "Nó là ai!"】

【Xin hãy quan sát đặc điểm ngoại hình của vong hồn và xác định số lượng cũng như danh tính của người đã chết.】

Đàm Gian: "......"

Những ngón tay vốn định trốn chạy ngay lập tức rụt lại.

Đúng lúc này, Thẩm Khê lại nham hiểm vươn tới, xúc tu lạnh lẽo, nhớp nháp màu đỏ thẫm quấn quanh vòng eo mảnh khảnh của em, chậm rãi cọ xát như một con rắn độc âm u.

"Hóa ra em cũng biết sợ sao?"

Hàng mi dài của hắn cụp xuống, bóng tối phủ lên đôi mắt đen nhánh. Giọng nói trầm thấp xen lẫn ý cười ác ý.

Những đầu ngón tay tái nhợt ấn lên bàn tay đang cầm điện thoại của Đàm Gian, khóa chặt cổ tay em như một chiếc xiềng xích.

Hơi thở lạnh lẽo phả lên vành tai, mập mờ hỏi: "Vậy... em còn dám đi không? Hửm?"

Đôi con ngươi đen sâu thẳm của hắn như ánh lên sắc đỏ mơ hồ.

Cổ tay bị hắn nắm có chút đau, đồng tử nhạt màu của Đàm Gian hơi thất thần, hàm răng cắn chặt môi đến đỏ au.

Nhưng em vẫn kiên quyết rút tay ra khỏi gông cùm của hắn, giọng nói mềm mại như mèo kêu, nhỏ nhẹ nhưng vô cùng kiên định:

"Đi!"

Không chỉ đi, em còn muốn tận mắt xem con quỷ đó trông như thế nào!

Dù rằng răng em đang va vào nhau vì sợ hãi, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng thăm dò của Thẩm Khê, em vẫn cố chấp làm bộ như không sợ, cái cằm nhỏ nhắn trắng nõn kiêu ngạo hếch lên.

"Tớ... tớ thích phiêu lưu lắm, đặc biệt là loại như thế này—"

Giọng nói nhỏ dần vì chột dạ, đầu ngón tay vô thức nắm lấy cổ áo của Thẩm Khê, rụt nhẹ lại.

"Hửm?"

Thẩm Khê phất nhẹ những sợi tóc tơ mềm mại trước trán em, khẽ bật cười.

Đôi mắt sói đen thẫm của hắn lạnh lẽo đến dọa người, giọng điệu lại thấp trầm đến mức khó lường.

"Thích lắm sao?"

Chưa đợi hắn nói thêm, điện thoại của Đàm Gian lại đột ngột rung lên.

Ánh sáng trắng nhợt của màn hình điện tử phản chiếu trên tấm chăn trải giường tối màu. Đàm Gian len ra khỏi vòng tay rộng lớn của Thẩm Khê, lục lọi trên tấm drap một hồi, cuối cùng cũng nhặt được điện thoại đang sáng đèn.

Có lẽ vì thấy em mãi chưa trả lời, Kha Phàn đã gửi một loạt tin nhắn dày đặc.

【Tiểu Đàm, sao em không trả lời anh?】

【Em đang làm gì vậy?】

【Cuộc gọi nhỡ】
【Cuộc gọi nhỡ】
【Cuộc gọi nhỡ】

【Anh rất lo cho em, Tiểu Đàm. Em ngoan như vậy, còn hắn thì hung dữ như thế, nhìn thấy em có khi hắn đã dụ em vào phòng ngủ của hắn, quấn lấy em, không chịu thả em ra nữa...】

【Tiểu Đàm, nếu bất cứ ai cũng có thể nhốt em lại và bắt nạt em... vậy tại sao không phải là anh?】

...

Tin nhắn dày đặc đột ngột chấm dứt vào đúng nửa đêm.

Dòng chữ cuối cùng hiện lên trên màn hình giống như một khe nứt sâu hoắm trên nền trắng.

【Anh đến tìm em rồi, Tiểu Đàm.】

Cơn lạnh buốt gần như nuốt chửng em hoàn toàn.

Đầu ngón tay vốn mềm mại giờ bấu chặt lấy chiếc điện thoại lạnh băng, đôi môi nhợt nhạt trong nháy mắt mất đi sắc màu.

"Cốc, cốc, cốc——"

Tiếng gõ cửa chậm rãi nhưng nặng nề vang lên.

Ánh sáng xanh yếu ớt từ đèn lối thoát hiểm bị một cái bóng đen u ám che khuất hoàn toàn.

Có ai đó đang đứng trước cửa phòng ký túc xá của em lúc nửa đêm, giọng nói dịu dàng nhưng lại đầy nguy hiểm.

"Tiểu Đàm, em có ở trong phòng không?"

Là giọng của Kha Phàn.

Giọng nói nhẹ nhàng và trong trẻo ấy chậm rãi cất lên, dịu dàng hỏi thăm em.

Nếu không phải thời gian và địa điểm quá bất thường, Đàm Gian suýt nữa đã tin rằng hắn thực sự lo lắng cho em.

Nhưng lúc này, cơn hoảng sợ khiến em vô thức rút lui.

Giường trên vốn đã chật chội, Thẩm Khê lại chen vào chiếm phần lớn không gian. Động tác lùi về phía sau của em hoàn toàn xóa sạch khoảng cách cuối cùng giữa hai người.

Một thiếu niên nhỏ nhắn, xinh đẹp tựa bông tuyết co lại trong vòng tay rộng lớn của Thẩm Khê, thoạt nhìn không khác gì một chú mèo nhỏ đáng thương.

Thẩm Khê cọ nhẹ đầu ngón tay lên làn da mềm mại nơi gáy em.

Những chiếc xúc tu lạnh lẽo từ thắt lưng chậm rãi leo lên sống lưng.

Giây tiếp theo—

Một lực đẩy mạnh mẽ bất ngờ ập tới, Đàm Gian lập tức rơi xuống!

Cảm giác mất trọng lượng ập đến từ đầu đến chân.

Trước khi kịp phản ứng, cơ thể yếu ớt của em đã 'phịch' một tiếng, rơi vào một tổ thịt được tạo nên bởi vô số xúc tu quấn chặt.

Không đau, nhưng em lại hoang mang ngẩng đầu nhìn giường mình.

Dưới lớp bóng tối dày đặc, Thẩm Khê cao cao tại thượng, khuôn mặt ẩn vào trong bóng tối.

Em không nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ có thể mơ hồ thấy được chiếc cằm gầy nhọn tái nhợt và bờ môi nhếch lên ý cười quỷ quyệt.

Tựa như điên cuồng, lại như chờ mong. Giọng nói khàn khàn vang lên giữa bóng đêm.

"Chơi vui vẻ nhé, bảo bối."

Thợ săn cố ý thả con mồi rời khỏi cạm bẫy, ung dung chờ đợi nó hoảng loạn quay trở lại.

Khóc lóc, gào thét, sụp đổ.

Đó mới là phần thưởng tốt nhất cho cuộc săn của hắn.

Những xúc tu nhớp nháp rút đi như thủy triều, để lại ánh trăng bạc phủ xuống căn phòng ký túc xá, sáng rõ nhưng lạnh lẽo.

Nếu không phải vì cảm giác bị theo dõi ám ảnh, Đàm Gian gần như đã nghĩ rằng khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ảo giác.

Nhưng bây giờ, em căn bản không có thời gian để nghĩ đến Thẩm Khê nữa.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip