Chương 58 : Thành phố B

Chương 29 : Giải trí đến chết 【2】- Lương tâm của cậu không cắn rứt sao ? (2)

Sau khi bị kiểm tra toàn bộ một lượt, Đàm Gian trùm kín chăn, nước mắt rưng rưng. Dù cuối cùng cũng bảo vệ được chiếc quần lót boxer đến cùng, nhưng toàn bộ cơ thể em đã bị "khám xét" triệt để.

Em vừa nấc nghẹn vừa giận dữ phản bác trong đầu:

【... Tôi sẽ không bao giờ tin cậu nữa!】

【Lương tâm của cậu không cắn rứt à!】

Chủ hệ thống: "..."

Cắn rứt, cắn rứt một chút.

Lancelot đã thay một bộ đồ lụa ở nhà, lớp vải đen bóng dưới ánh đèn phản chiếu một tia sáng mờ.

Hắn chậm rãi lau sạch những giọt nước trong suốt còn vương trên đầu ngón tay. Ánh sáng chiếu qua mắt kính bạc, hắt bóng lên đường nét gương mặt sắc sảo.

Đàm Gian khẽ nâng mí mắt còn vương chút hồng, len lén nhìn hắn.

Lancelot không biết lấy từ đâu ra một điếu thuốc, sắc mặt lạnh lùng châm lửa. Ánh lửa đỏ rực lóe lên trong màn đêm, đôi mắt xanh lục thẫm không một tiếng động mà nhìn em chằm chằm.

"Buổi huấn luyện tuyển chọn thực tập sinh sẽ diễn ra sau ba ngày nữa."

Giọng nói khàn khàn vì khói thuốc, âm điệu lạnh lẽo.

"Đi chuyến xe sớm nhất vào nội thành, sẽ có người đón em. Hãy thể hiện cho tốt."

Hắn ngừng lại một chút, sắc mặt không biết vì sao lại thoáng qua nét âm u khó chịu. Năm ngón tay thon dài luồn qua mái tóc nâu, đôi mắt lục trầm tối.

Hắn chậc một tiếng, nhét một tấm danh thiếp vào cổ áo em.

Lớp thẻ lạnh buốt chạm vào làn da ấm áp, khiến Đàm Gian không nhịn được mà khẽ run lên.

Em rụt người vào trong chăn, chỉ để lộ một gương mặt trắng nõn, ánh mắt nhạt màu tràn đầy cảnh giác nhìn hắn, hệt như một chú thỏ con đang dựng thẳng tai lên phòng bị.

Tấm danh thiếp trượt xuống theo đường cong cơ thể.

Lancelot cúi đầu, giọng nói trầm thấp mang theo ý vị khó đoán.

"Tất nhiên, nếu em không muốn đi theo hắn, cũng có thể tìm tôi."

Nói xong, hắn tựa như tự giễu cười khẽ.

"Nhưng với những 'thực tập sinh' như em mà nói, đây hẳn là con đường nhanh nhất để một bước lên mây rồi, phải không?"

Nói xong, Lancelot khẽ chỉnh lại bộ đồ ở nhà trên người, rồi kéo cửa phòng bước ra ngoài.

Chỉ còn lại Đàm Gian đứng đó, vẻ mặt ngây ngốc, lặng lẽ lấy tấm danh thiếp từ dưới vạt áo ra. Hàng lông mày thanh tú của em hơi cau lại, cảm thấy những lời Lancelot vừa nói thật mơ hồ như sương mù giăng kín.

Ba ngày sau em phải đi tìm ai đây...? Còn cả tấm danh thiếp này nữa...

Đàm Gian đưa tấm thiệp cứng nhỏ xíu lên gần mắt. Trên đó là một dãy chữ cái viết theo nét bút rồng bay phượng múa—có lẽ là tên của Lancelot—bên dưới là một dãy số điện thoại.

Ánh mắt em dừng lại ở góc danh thiếp, một hàng chữ nhỏ thu hút sự chú ý của em.

"Công ty Barnum, người quản lý vàng..."

Ngay khoảnh khắc em khẽ đọc lên cái tên "Công ty Barnum", bên tai đột nhiên vang lên tiếng chuông giòn giã báo hiệu tiến độ khám phá cốt truyện.

【Chúc mừng ký chủ đã được người quản lý 'Lancelot' công nhận, chính thức trở thành thực tập sinh của Công ty Barnum. Ký chủ vui lòng tham gia 'Cuộc tuyển chọn Barnum' vào ba ngày sau và giành được suất ra mắt!】

【Danh phận của ký chủ được cập nhật: Thực tập sinh hạng F của Công ty Barnum

Trong tâm trí Đàm Gian, một tấm thẻ thực tập sinh nhỏ xinh hiện lên, lấp lánh ánh sáng lung linh. Dưới tấm thẻ có bốn chữ nhỏ: "Giải trí đến chết".

Em nhìn tấm thẻ với vẻ tò mò, sau đó đi vào phòng tắm nhỏ bên cạnh, xả nước nóng tắm rửa sạch sẽ. Cuối cùng, em quấn mình trong bộ đồ ngủ bằng cotton mà hệ thống đã chuẩn bị sẵn trong tủ quần áo, rồi chìm vào giấc ngủ.

*

Lancelot không có ý định ở lại hay quay lại nữa. Đàm Gian ngủ một giấc rất ngon suốt cả đêm. Đến sáng hôm sau, sau khi trả phòng, em mới có thời gian để quan sát kỹ môi trường của thành phố B.

Thành phố này giống như một câu chuyện cổ tích vừa hoang đường vừa chân thực. Dường như cư dân nơi đây rất ưa chuộng những gam màu có độ bão hòa cao. Khắp nơi đều là những tòa nhà rực rỡ sắc màu. Người qua đường vội vã lướt qua nhau, trên tay ai cũng cầm một chiếc điện thoại. Trên gương mặt họ là nụ cười say mê đến mức kỳ lạ.

Không ai biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào ngoài niềm vui.

Nụ cười của họ khiến Đàm Gian cảm thấy lạnh sống lưng. Em siết chặt tấm danh thiếp trong tay, cẩn thận bước chậm theo con phố phía trước.

Ngay khoảnh khắc em đi ngang qua một con hẻm, một bóng đen bỗng lao ra loạng choạng.

"Tôi không thể mang đến niềm vui cho anh sao? Tôi không thể mang đến niềm vui cho anh sao?"

Đó là một người đàn ông lang thang, quần áo rách rưới, bẩn thỉu, nhưng trên mặt lại mang nụ cười phóng đại giống hệt những người khác.

Rõ ràng gã đang khóc. Đôi mắt gã ngập tràn tuyệt vọng đến điên cuồng.

Thế nhưng giọng điệu của gã vẫn vô cùng nhẹ nhàng, như thể một người dẫn chương trình trên kênh thiếu nhi đang cố gắng khuấy động bầu không khí. Gã lao ra đường lớn, lặp đi lặp lại câu hỏi đó với những người đi đường.

Người qua đường vội vã, chẳng ai đáp lại gã. Họ vẫn mỉm cười thân thiện, nhưng lại lạnh lùng lướt qua hắn như không hề nhìn thấy.

Cảnh tượng này mang một cảm giác quái dị đầy mâu thuẫn.

Đàm Gian mím chặt môi, vô thức bước chậm lại. Em mở to mắt nhìn gã lang thang tuyệt vọng ấy đột nhiên gào lên một tiếng, rồi đứng sừng sững giữa lòng đường, hoàn toàn suy sụp.

"Tại sao tôi không đặc biệt? Tại sao các người đều không chịu chú ý đến tôi? Hãy để tôi mang đến niềm vui cho các người đi!"

Gã điên cuồng túm lấy tóc mình, giật từng nắm to đến mức cả da đầu cũng bị lột ra, máu tươi nhỏ giọt trên những sợi tóc khô xác như cỏ úa.

"Tôi phải trở nên đặc biệt... Tôi phải gia nhập Barnum!"

Gã thét lên một tiếng đầy sắc nhọn.

Con ngươi của Đàm Gian khẽ co lại. Em không thể tin vào mắt mình khi thấy gã lang thang đó—gã... cắn đứt cánh tay của chính mình, rồi đâm thủng bụng, dùng tay không nhét cánh tay bị cắn đứt vào bên trong vết thương rỉ máu ấy.

Như thể đang chơi một trò ghép hình méo mó và đẫm máu.

Gã vẫn mỉm cười. Dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

"Giờ thì tôi đặc biệt rồi! Tôi xứng đáng nhận được nhiều... sự chú ý nhất..."

Ánh mắt gã lang thang dần trở nên trống rỗng, thân thể lảo đảo hai cái, rồi rầm một tiếng, đổ gục xuống mặt đất.

Đàm Gian đứng chết lặng tại chỗ, đầu ngón tay lạnh toát. Em nghe thấy rất rõ tiếng thì thầm của những người đi đường bên cạnh.

"Lại thêm một 'thực tập sinh' phát điên rồi."

Giọng điệu thờ ơ, như thể chỉ đang bàn tán về một trò hề quá đỗi bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip