Chương 72 : Thành phố B

Chương 36: Giải trí đến chết【9】- Bạc Hà (2)  

Anh ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Đàm Gian, giống như một con chó lớn bám người, thích nũng nịu nhất, dụi đầu vào cổ, vào ngực của bé yêu tinh xinh đẹp, cọ cọ đòi chủ nhân cho mình nhiều yêu thương hơn.

Nhân lúc em ngủ, anh không xấu hổ mà gọi "vợ" hết lần này đến lần khác.

Em là thực tập sinh của anh. Cho dù sau này có đứng trên sân khấu, bước đến nơi rực rỡ ánh đèn, thì nơi sâu thẳm nhất trong em vẫn sẽ bị anh đánh dấu.

Trên ngực phủ một lớp dịch trong suốt lấp lánh, đôi môi vừa bị mút ra màu đỏ rực, lại bị nếm mút từng chút từng chút một.

Chưa kịp kéo ra sợi chỉ bạc ám muội sau nụ hôn sâu, những sợi tinh thần mềm mại đã muốn len lỏi vào khoang miệng.

Như thể đang tô son vậy, đầu mút vương mùi tanh nhẹ nhàng ma sát trên bờ môi, chầm chậm di chuyển.

Đàm Gian bị mùi tanh làm cho hơi khó chịu, cau mày, rên rỉ khe khẽ rồi muốn trốn đi. Nhưng cằm em bị giữ chặt, buộc phải hé môi lần nữa.

Sống mũi cao thẳng dừng ngay bên bờ môi Đàm Gian, không ngừng hít lấy hơi thở ngọt ngào của em. Người đàn ông đang phủ lên em chợt như nhớ ra điều gì đó, nhíu mày, bật thẳng người dậy, giọng bực dọc, gằn từng tiếng:

"Không đúng, không đúng, như thế này chưa đủ đậm mùi... Vợ ơi, anh muốn khắp người em đều là mùi của anh thôi."

Rõ ràng người bị bắt nạt trên giường là em, vậy mà giọng anh lại mang theo sự tủi thân khó tả.

Anh ngồi thẳng dậy, cái đầu nhỏ của Đàm Gian theo đó trượt xuống theo đường nét cơ bụng rắn chắc, vô tình chạm vào nơi thấp hơn.

"Anh nghĩ ra cách để em dính đầy mùi của anh rồi."

Những tiếng thở dốc ngày càng gấp gáp, hòa lẫn với giọng nói khàn khàn, cuồng nhiệt. Anh cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm tối sầm lại, sau một tiếng rên mãn nguyện, anh nở nụ cười nhàn nhạt.

Trên cơ bụng rắn rỏi phủ một lớp mồ hôi mỏng lấp lánh. Anh nâng cằm Đàm Gian lên, nhìn gương mặt đỏ ửng của em, đôi môi hé mở, không thể khép lại vì bị bắt nạt quá nhiều.

Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ, rồi nghiền nát một lá bạc hà thanh mát, nhai nát, sau đó đút vào miệng em.

Chờ đến khi hương vị thanh lạnh lan tràn trong khoang miệng, anh mới đưa ngón tay thon dài ra, cẩn thận lấy từng mảnh vụn lá ra khỏi miệng em.

Giống như một cuộc kiểm tra khoang miệng không đứng đắn.

Làm xong tất cả, anh mới đặt Đàm Gian trở lại giường, kéo chăn đắp kín cho em.

Ánh trăng dịu dàng rọi lên gương mặt tuấn mỹ của anh, mái tóc đen như mực, làn da màu lúa mạch, đường nét góc cạnh hoàn hảo mang đặc trưng Á Đông.

Là Yến Hợp.

Anh khẽ cong ngón tay, cọ nhẹ lên má em, giọng khàn khàn, tiếc nuối thì thầm: "Nếu thật sự có thể hoàn thành 'chạm tinh thần' thì tốt rồi... Như vậy em cũng chẳng cần làm thực tập sinh, chẳng cần tham gia cái chương trình tuyển chọn nực cười đó."

Giọng anh thậm chí còn mang theo chút thương hại, từ trên cao nhìn xuống con cừu non ngây thơ đang ngủ say, hoàn toàn chẳng hay biết điều gì.

Thỏa mãn xong, anh lải nhải vài  câu, giọng khàn đặc: "Dù sao thì cũng chỉ có hai kết cục thôi."

"Một là trở thành 'ngôi sao', theo cái gã 'Ảnh đế' mà em tôn sùng kia, bị gã uốn nắn thành một con chim sẻ nhỏ xinh đẹp, hoàn mỹ nhất để trưng bày."

"Hai là... theo anh về nhà."

Yến Hợp khẽ cười, như thể vừa nghĩ đến một cảnh tượng khiến anh vô cùng thỏa mãn, vô cùng vui vẻ. Đôi răng trắng sáng dưới ánh trăng phản chiếu sắc lạnh đến rợn người.

"Sẽ bị anh chạm đến tận linh hồn, rồi lớn lên trong những sợi tơ tinh thần của anh, từng chút, từng chút một, bị vắt kiệt."

Những sợi tơ tinh thần đỏ thẫm từng chút một thu lại, quấn lấy nhau trở về thân thể cao lớn kia. Yến Hợp lần lượt cài từng chiếc cúc áo, bước chân sắp rời khỏi căn phòng thì bất chợt dừng lại.

Anh ngoảnh đầu nhìn về phía góc phòng, một chiếc máy quay đang nhấp nháy ánh sáng cơ học, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy khiêu khích.

——Em ấy là thực tập sinh mà công ty Y lựa chọn, cũng là người do chính tay ta chọn. Ngoài việc ngăn cản ta chạm đến tận cùng linh hồn của em ấy, ngươi còn có thể làm được gì nữa?

——Ta chỉ đang thực hiện một quy trình hết sức bình thường, lấy danh nghĩa của quy tắc ngầm để tận hưởng con mồi của mình mà thôi.

...

Căn phòng bên cạnh, màn hình lớn phản chiếu khuôn mặt ngủ say xinh đẹp của thiếu niên. Độ phân giải cao đến mức có thể thấy rõ đôi môi nhỏ nhắn đã bị giày vò đến đỏ mọng, không thể khép lại.

Tất cả những hình ảnh trụy lạc vừa rồi đều bị camera ghi lại, mà hắn thậm chí không thể tìm được bất kỳ lý do nào, bất kỳ thân phận nào để ngăn cản điều đó.

Hắn chỉ có thể bất lực ngồi trong căn phòng này, tự đày đọa chính mình bằng cách lặp đi lặp lại hình ảnh thiếu niên ngủ ngoan như thế nào.

Đầu ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc bích siết chặt lấy ly rượu vang trong tay, để mặc cho những vết nứt lan dần trên lớp thủy tinh trong suốt. Rượu đỏ tràn ra, vương lên da, giống như vệt máu tươi ghê rợn.

"Đồ ngu."

Lời rủa được rít qua kẽ răng, chẳng rõ đang mắng kẻ trong phòng hay là mắng chính mình.

Mãi đến khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng gay gắt ngoài cửa sổ cùng tiếng kêu chói tai của chiếc đồng hồ chim cúc cu mới kéo Đàm Gian khỏi giấc ngủ sâu.

Em lờ đờ chui ra khỏi chăn lông, rõ ràng lớp vải mềm nhẹ như lông chim, nhưng khi phủ lên ngực lại mang đến cảm giác đau nhói.

Cổ họng như bị mở rộng, căng tức vô cùng khó chịu.

Không biết tại sao, càng ở lại thành phố B lâu hơn, tinh thần của em dường như càng kém đi.

Nơi này, ai ai cũng theo đuổi thứ gọi là "khoái cảm" đến mức điên cuồng. Nhưng khi những cảm xúc kích thích ấy chất chồng quá nhiều, chúng lại kéo theo một sự mệt mỏi không thể nào kiềm chế.

Đàm Gian lê bước vào phòng tắm, súc miệng qua loa.

Trong miệng em vẫn còn vương lại một hương bạc hà lành lạnh.

Em ngơ ngác lẩm bẩm: "Lạ nhỉ... rõ ràng mình đâu có ăn bánh kem vị bạc hà..."

En nhớ rất rõ, hôm qua mình chỉ ăn một miếng dâu tây và một miếng socola.

Đầu nặng trịch không muốn nghĩ tiếp nữa.

Em cầm khăn lau mặt, miễn cưỡng tỉnh táo hơn đôi chút. Nếu nhớ không lầm, ngày mai chính là buổi tuyển chọn rồi.

Lancelot đã nói rằng hôm nay sẽ đưa em đến địa điểm ghi hình trực tiếp.

Còn chưa kịp xỏ tất giày cho ngay ngắn, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ mạnh.

"Cốc, cốc."

Đàm Gian ngẩn người, nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Bên ngoài là khuôn mặt điển trai nhưng tối sầm của Lancelot, dưới mắt hắn hằn lên quầng thâm, trông như đã thức trắng cả đêm.

Vị quản lý nghiêm khắc của em cong môi cười nhạt, giọng điệu đầy châm chọc.

"Để xem đứa nào ngủ say như heo chết, cuối cùng cũng bị nước sôi tạt cho tỉnh rồi đây.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip