Chương 90 : Thành phố B
Chương 45: Giải trí đến chết 【18】- Em dỗ dành cún con như vậy đấy (2)
Mùi hương đối với loài chó là một tiêu chí quan trọng trong việc lựa chọn bạn đời.
Đàm Gian cuộn mình trong vòng tay Túc Dương, nếu giờ phút này có thể thả đuôi ra, chắc chắn sẽ vẫy đến mức xoay tròn không ngừng.
Còn chưa kịp vùi đầu vào cổ đối phương để tận hưởng giây phút hạnh phúc ấy, một âm thanh sắc bén đột ngột vang lên từ phía cửa bếp—
Tiếng lưỡi dao bén ngót cắm phập vào khung cửa gỗ, phát ra âm vang lanh lảnh.
Người đứng đó là Murphy.
Bộ vest trắng muốt ôm lấy dáng người cao ráo, không vương chút bụi bẩn, nhưng gương mặt tuấn tú của anh ta lại vương đầy vệt máu, loang lổ nửa bên mặt.
"Đồng đội tụ họp, đúng là một chuyện đáng chúc mừng."
Murphy nở nụ cười hiền hòa, đôi mắt xanh biếc cong thành vầng trăng khuyết, dịu dàng tựa gió xuân.
Nhưng cổ tay anh ta khẽ động một cái—
Con dao bếp vốn đang cắm sâu trong khung cửa gỗ, ngay lập tức bị anh ta rút ra nhẹ nhàng như không, bất chấp lưỡi dao đã hơi mẻ đi vì va chạm.
Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên đáng sợ, dù nụ cười trên môi anh ta vẫn không hề thay đổi.
Đàm Gian có trực giác của một con thú nhỏ, em có thể cảm nhận được chút gì đó nguy hiểm từ người đàn ông trước mặt.
"Nhưng mà, xin lỗi nhé. Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để phát triển tình đồng đội đâu."
Murphy mỉm cười, từ tốn tiếp lời: "Màn trình diễn trên sân khấu—để ban giám khảo quyết định điểm số và xếp hạng, có phải là quá chủ quan không? Đặc biệt là khi..."
Đôi mắt xanh thẳm của anh ta hạ xuống, ánh nhìn dừng lại trên tấm thẻ bài trắng trước ngực.
Hai chữ "Cấp S" lấp lánh ánh bạc.
Đặc biệt là khi những kẻ đang đứng trên đỉnh cao vốn dĩ đã có mối quan hệ chồng chéo với giám khảo và công ty Y.
Anh ta là em trai của Yến Hợp, người chưa từng tham gia tuyển chọn nhưng lại được xếp thẳng vào nhóm cấp S.
Còn Túc Dương—kẻ đã bị "cải tạo" hoàn toàn trước khi bước vào cuộc chơi này.
Trong mắt bọn họ, cán cân của giám khảo nghiễm nhiên đã bị lệch.
Vậy thì, điều đó cũng đồng nghĩa với việc...
Màn đêm sẽ trở thành chất xúc tác cho một cuộc thảm sát.
Tại sao phải đợi đến ngày mai? Tại sao phải cố gắng tỏa sáng trên sân khấu để được thăng hạng?
Rõ ràng có một con đường ngắn hơn, dễ dàng hơn.
Giết chết kẻ đang đứng trên cao, sau đó thay thế vị trí của hắn.
Một tay trao cho chúng đặc quyền, một tay dùng những quy tắc mục nát để khơi dậy mâu thuẫn, còn bản thân thì ngồi sau bức màn, thưởng thức vở kịch hỗn loạn này.
Thật là tàn nhẫn nha, 'Ảnh đế'.
Murphy bật cười khẽ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ kính lớn. Dưới ánh mắt ấy, sắc mặt Đàm Gian lập tức trắng bệch.
Những màn hình quảng cáo treo lơ lửng bên ngoài tòa cao ốc trở thành điểm tựa hoàn hảo—Từng thực tập sinh với đôi mắt đỏ ngầu đang bám vào bề mặt tòa nhà, gương mặt vặn vẹo, méo mó.
Những kẻ đó không có xúc tu hay thịt thối rữa như quái vật.
Họ vẫn trông giống con người.
Bởi vì...
Họ chính là con người.
Nhưng Đàm Gian vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi lạnh lẽo dâng lên từ tận xương tủy, từng đợt lan tỏa dọc theo dây thần kinh.
Em đứng chết trân, bàng hoàng nhìn tấm kính trong suốt khổng lồ phía trước—
Và ngay khoảnh khắc ánh sáng từ màn hình ngoài trời đạt đến cường độ cao nhất—Tấm kính vỡ vụn.
Những mảnh thủy tinh lấp lánh phản chiếu ánh sáng chói lòa, vẽ nên một đường cắt đỏ thẫm trên má Đàm Gian.
Hành trình lên thiên đàng, tòa tháp rực rỡ này...
Cuối cùng cũng lộ ra những chiếc nanh méo mó, dị dạng, ẩn sâu dưới cái vỏ bọc "hạnh phúc" giả tạo.
"Năm cái. Ừm, Túc Dương có thể ăn một miếng."
Đầu ngón tay trắng muốt khẽ kẹp lấy một miếng bánh ngọt, khi thiếu niên tóc bạc toàn thân bê bết máu trở về, Đàm Gian từ tốn lấy một miếng bánh trên khay pha lê tinh xảo, cẩn thận đưa lên miệng cậu ta.
Phía sau em là một chiếc bảng nhỏ, trên đó có hàng dãy ký hiệu gạch chéo viết bằng bút sáp màu.
Trong lúc đám thực tập sinh xông vào tấn công, Túc Dương vẫn nhất quyết không chịu đi đánh nhau, chỉ muốn ôm em.
Đối với cậu ta, có thể đứng bên cạnh Đàm Gian đã là tất cả.
Sống, thì đứng bên em.
Chết, thì nằm xuống cạnh em.
Túc Dương không chịu tách khỏi Đàm Gian. Murphy thì lại không chịu để Túc Dương vừa ôm em vừa đánh nhau.
Đàm Gian: "..."
Em thừa biết mình không có chút sức chiến đấu nào, đến mức nếu có lấy dao trong bếp ra, em cũng chỉ có thể nhắm mắt, tay run lẩy bẩy mà đâm loạn.
Chưa biết chừng còn lỡ tay làm bị thương đồng đội.
Thế là em rón rén với tay lấy hộp bánh đặc biệt dành riêng cho thực tập sinh cấp S.
Bắt chước cách Túc Dương hay dụ dỗ cún con, em dụi nhẹ vào cậu ta, đôi mắt to tròn long lanh nước, giọng mềm mại nũng nịu: "Túc Dương, tôi sợ lắm..."
"Cậu đi đánh nhau đi, tôi sẽ mời cậu ăn bánh, được không?"
Lông mi khẽ run, giọng nói nhỏ nhẹ có chút tủi thân: "Đây là lần đầu tiên tôi mời ai ăn đấy. Nhưng bây giờ phòng của tôi đã bị phá tan tành rồi, tôi sợ đến mức không dám ăn bánh nữa."
Em níu tay cậu ta, đôi mắt ngân ngấn nước, vẻ mặt đáng thương vô cùng.
"Tôi đói lắm..."
Trước đây, khi còn ở bệnh viện, mỗi lần cho mấy chú cún nhỏ ăn đồ ăn vặt, vuốt ve một chút, chúng sẽ ngoan ngoãn bám theo em cả một hàng dài.
Đàm Gian không biết chiêu này có hiệu quả với cậu ta không. Nhưng còn chưa dứt lời—
Vút.
Túc Dương lao ra như một mũi tên rời cung.
Cậu ta không cầm vũ khí, nhưng đầu móng tay sắc bén lóe lên dưới ánh trăng, dễ dàng xé toạc những kẻ lao đến.
Đánh xong, cậu ta ngoan ngoãn quay về, há miệng chờ Đàm Gian đút bánh.
Thừa dịp đó, cậu ta liếm nhẹ lên đầu ngón tay trắng nõn của em.
Đàm Gian vừa cắn dở một miếng bánh, định quay lại lấy cái mới, chưa kịp quay đầu—
Một đôi môi lạnh lẽo đã phủ lên.
Đôi mắt em mở to, nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi của Túc Dương nhẹ nhàng lướt qua, cuốn lấy nửa miếng bánh còn lại trong miệng em, nuốt trọn.
Cậu ta nhìn em chăm chú, từng từ từng chữ nhấn mạnh:
"Muốn ăn...đồ thừa."
"Ăn—trong miệng anh."
Túc Dương vừa dứt lời, Murphy thản nhiên chỉnh lại tay áo, rút con dao mẻ ra, cúi người, nở nụ cười tươi như hoa: "Anh cũng muốn ăn."
Phía sau Murphy, một thực tập sinh gào thét lao vào, kêu to muốn giết bọn họ.
Đàm Gian tái mặt, cầm bảng đếm số lần Túc Dương ăn bánh, nhắm chặt mắt, giơ cao bảng đếm số, dùng hết sức đập vài cú thật mạnh.
Murphy đứng bên cạnh cúi mắt nhìn, tên thực tập sinh kia vẫn còn giãy giụa, nhưng chỉ với một cử động nhẹ của đầu ngón tay, gã nhanh chóng mềm oặt ngã xuống.
Đàm Gian mím chặt môi, đầu ngón tay trắng nõn run rẩy siết chặt cây bút sáp màu, tự vẽ một vạch cho bản thân.
Em khẽ cong mắt, ngẩng đầu nói: "Không cho đâu! Miếng tiếp theo là phần thưởng cho bản thân em."
Em siêu giỏi luôn đó!
Sức mạnh vô địch!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip