Cung Đình Truyện




                  

Thể loại: Đam mỹ, đoản, nhất công nhất thụ, muộn tao hoàng đế công x dương quang cường thụ, nam phẫn nữ trang, truyện kể theo góc nhìn của người thứ ba.

Ta là Hoàng hậu, sống trong cung đã được bảy năm. Bề ngoài, ta chính là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ. Ta là bậc mẫu nghi thiên hạ, lại là một nữ nhi quốc sắc thiên hương, năm nay vừa tròn 20 cái xuân xanh, đúng thời điểm tuổi xuân phơi phới. Hoàng đế của ta phi thường anh tuấn dũng mãnh, học rộng tài cao, trí tuệ hơn người, biết đối nhân xử thế, tuyệt đối là một minh quân. Ta lại thập phần được Hoàng đế sủng ái. Vào cung từ năm 13 tuổi, ta vốn là làm Thái tử phi, sau đó vững như thạch bàn mà ngồi ở vị trí hiền thê của hắn, mấy năm sau thì hắn trở thành Hoàng đế, ta cũng cứ như vậy trở thành Hoàng hậu.

Thế nhưng đó chỉ là bên ngoài.

Hoàng đế hắn.... kì thực là một tên mặt than cuồng công việc! Năm đó ta tiến cung, dựa vào nhan sắc kinh diễm cùng tài năng xuất chúng mà được chọn làm Thái tử phi, thậm chí trước ngày cử hành đại lễ, ta còn chưa từng được nhìn thấy trượng phu tương lai lấy một lần. Đêm tân hôn động phòng hoa chúc, một thiếu niên 15 tuổi tràn ngập vương khí bức người, làm ra bộ mặt than ngàn đời không đổi, lặng lẽ tiến vào trong phòng. Hắn chỉ đơn giản qua loa làm mấy cái nghi thức, sau đó liền lôi ra hàng chồng binh thư từ dưới giường rồi ở một bên mà tự kỉ, mặc kệ ta ngây ngốc ngồi trên giường.

Đến đây, mấy người muốn xem ta diễn một màn tiểu tức phụ bị lạnh nhạt sao? Đáng tiếc, ta không phải đang diễn tiểu thuyết cẩu huyết, đương nhiên không rảnh quản nhiều thế. Chỉ là, ngồi một lúc thấy chán muốn chết, lại không buồn ngủ, ta liền trộm liếc tới sách Thái tử đang xem.

Gần như ngay lập tức, ta liền nhận ra mấy quyển sách kia đều là binh thư yếu lược trân quý không đâu tìm được, hai mắt cũng sáng lên như đèn cầy. Tuy rằng ta mang thân phận nữ nhi, nhưng trước khi vào cung vẫn là một kẻ ham học hỏi, nhìn thấy sách như nhìn thấy báu vật. Lòng hiếu kì thôi thúc, ta bèn mạnh bạo tiến đến xin hắn cho đọc cùng.

Thành ra, cả đêm đó, hai chúng ta cùng nhau đọc sách, lại cùng nhau thuận miệng luận bàn, hai người một nam một nữ ở trong phòng tân hôn thao thao bất tuyệt đến tận khi trời sáng. Chúng ta nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, ta không giống nữ nhân khác vừa gặp hắn liền đổ xiêu đổ vẹo, hắn cũng không nhìn ta bằng ánh mắt của mấy tên háo sắc vừa gặp liền hướng ta xin chết. Chúng ta mặc danh kì diệu trở thành bằng hữu như thế.

Kì thực Hoàng đế đối với nữ sắc không mấy quan tâm. Ta với hắn ngoài mặt là phu thê, thực chất lại là bằng hữu, cho nên bảy năm qua hắn chưa từng động vào ta lấy một lần, ta cũng vì thế mà thực hài lòng. Thế nhưng, mỗi lần thị tẩm hắn đều gọi ta tới hoặc trực tiếp đến chỗ ta, chúng ta cùng nhau đọc sách, cùng nhau đối ẩm, cùng nhau tâm sự, giống như huynh muội một nhà vậy.

Lớn hơn một chút, hắn liền thi thoảng đến chỗ những phi tần khác giải quyết nhu cầu, ta không quản hắn. Dù sao hắn cũng là nam nhân, lại còn là Hoàng đế, cũng phải mau mau nghĩ tới chuyện tìm cho mình một nữ nhân ưng ý, rồi sinh ra tiểu Thái tử bụ bẫm đáng yêu mới đúng.

Đáng tiếc, ngoài binh thư và việc trị quốc an dân bình thiên hạ ra, vị Hoàng đế anh tuấn này của ta vẫn là không có hứng thú với bất cứ thứ gì khác. Hậu cung ba ngàn phi tần cũng chẳng có lấy một người có thể khiến hắn động tâm.

Cuộc sống an nhàn của ta trong Hoàng cung cứ như vậy trôi qua. Cho đến một ngày, trong cung như thường lệ bắt đầu đợt tuyển chọn cung phi mới. Ta thân là Hoàng hậu, đương nhiên phải trực tiếp đứng ra lo liệu. Mấy ngày mệt mỏi qua đi, khi đã sắp xếp ổn thỏa xong, ta cũng như thường lệ đến bên hồ sen trong Ngự uyển đánh đàn.

Đột nhiên, ta phát hiện nơi thường ngày vắng vẻ này giờ lại có thêm một người nữa. Thì ra là một tố nữ mới vừa nhập cung, còn chưa thông thuộc đường lối nên lạc đến đây. Ta vừa nhìn đến liền nhận ra ngay, nàng ta thực không giống với những nữ nhân khác.

Gương mặt xinh xắn của tố nữ này tuy không thể gọi là kiều diễm gì nhưng chính là thập phần đáng yêu, khi cười rộ lên lại rực rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời. Hơn nữa, nàng ấy giống như một đóa hoa thanh thuần thiện lương, không hề nhiễm chút vấy bẩn nào, càng không hề bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì, chính là báu vật mà Hoàng cung này không thể nào có được. Ta liền nghĩ ngay tới Hoàng đế mặt than kia, lần này để xem hắn còn có thể không động tâm được hay không.

Thế nhưng chưa cần ta tác hợp, bọn họ cũng đã tình cờ quen biết nhau. Chẳng là, ta vừa kết thân với nàng không lâu, đang tính đến chuyện tiến cử trước mặt Hoàng đế, thì hắn đã đến đề cập về nàng với ta trước. Trong một đêm nguyệt hắc phong cao, cũng chính tại Ngự uyển, hắn đã gặp nàng.

Hoàng đế trong lòng buồn phiền vì chuyện Hoàng thái hậu nhất khốc nhị nháo tam thượng điếu ép hắn lập một người khác làm Hoàng hậu, liền đến chỗ này uống rượu giải sầu. Bất ngờ gặp được tố nữ kia, cũng vì nhàm chán mà đến đây ngắm trăng. Nàng ta còn không nhận ra Hoàng đế, ngây ngây ngốc ngốc tâm sự với hắn, còn bị hắn trêu đùa mà không hay. Cuối cùng, Hoàng đế của chúng ta bị vẻ thanh thuần thiện lương của nàng làm cho lay động, liền quyết định ngay sáng hôm sau đến chỗ ta tìm hiểu. Thậm chí còn thần tốc quyết đoán, đem nàng phong làm phi sủng hạnh.

Sau đó mấy hôm, Hoàng đế không nhịn được, liền gọi nàng đến thị tẩm. Ta trong lòng mừng thầm, cũng may Hoàng đế phải lòng một cô nương đơn thuần thiện lương như vậy, nếu không thì sau này ta thực không biết sẽ còn phát sinh ra mấy chuyện thâm cung tranh đấu cẩu huyết gì gì nữa. Bây giờ chỉ cần nàng ta có long thai, ta lại cậy quyền cậy thế chống đỡ bảo hộ, giúp nàng thuận lợi sinh ra một tiểu Thái tử bụ bẫm đáng yêu. Như vậy là câu chuyện kết thúc thật viên mãn.

Bất quá, sự tình lại phức tạp hơn ta tưởng.

Sáng hôm sau, Hoàng đế mặt đen như đít nồi đến gặp ta mà hỏi một câu: "Ta thực sự đáng sợ như vậy? Vì cái gì nàng ấy lại chống cự quyết liệt, còn giữa đêm nhảy cửa sổ trốn mất!?"

Ta một ngụm phun hết trà trong miệng, rất mất hình tượng trợn mắt nhìn lại Hoàng đế. Ai ai ai, sao ta lại không nghĩ ra vấn đề này chứ. Thiệt là hết cách, con gái nhà người ta đơn thuần quá mức, chắc chắn là Hoàng đế không biết tiết chế đã dọa sợ người ta rồi. Ta liền phân tích cho hắn hiểu, kì thực không phải cô nương nào trên đời này cũng vừa nhìn thấy hắn liền muốn lăn tới đâu. Hắn phải từ từ từng bước chinh phục người ta, khiến cho người ta dần hiểu được tấm chân tình của hắn, sau đó mới có thể tiếp nhận tình cảm của hắn, rồi sẽ tự nguyện dâng thân đến tận miệng hắn thôi.

Cuối cùng, Hoàng đế liền mang bộ dạng trầm tư im lặng bước ra ngoài.

Những ngày sau đó thực sự là một chuỗi trải nghiệm hoàn toàn mới đối với không chỉ riêng ta mà còn cả toàn bộ Hoàng cung. Làm tri kỉ với Hoàng đế bảy năm trời, ta thậm chí còn chưa bao giờ thấy hắn có nhiều biểu tình đến như vậy. Tố nữ kia ngày nào cũng được gọi tới, không lúc nào rời khỏi Hoàng đế, nào là giúp hắn mài mực châm trà trong thư phòng, nào là cùng hắn dạo một vòng trong Ngự uyển, rồi còn đến ly cung thị sát đó đây, chơi đùa thăm thú, còn ở bên cạnh cùng bồi hắn tắm rửa ăn uống, buổi tối thì làm gối ôm cho Hoàng đế, cùng nhau nằm trên long sàng mà ngủ. Hoàng đế khi ở bên cạnh người kia tuyệt đối hạnh phúc tươi cười, cũng càng ngày càng sủng nịch nàng đến vô pháp vô thiên.

Tố nữ kia thì ngược lại, bình thường luôn có thể tùy thời mạnh miệng bênh vực cho người khác, ở trước mặt Hoàng đế lại giống như tiểu dã miêu, khi thì trốn trốn tránh tránh, lúc bị Hoàng đế trêu chọc thì lại tức giận xù lông, thực sự là đáng yêu vô cùng. Trong Hoàng cung từ ngày có thêm tiểu dã miêu, không khí u ám như bị ánh mặt trời xua đi, mọi người đều vui vẻ hơn xưa, từng ngày từng ngày thay đổi. Ta một bên nhìn ngắm bọn họ, một bên thuận tiện giúp họ gạt đi mấy phi tần bản tính đố kị phiền phức, cuộc sống thực sự là tốt đẹp mà.

Ngày tháng lại thấm thoát trôi qua, ta càng lúc càng cảm thấy hai người bọn họ đã hãm sâu vào lưới tình của nhau rồi. Hoàng đế thì không nói làm gì, nhưng tiểu dã miêu kia lại như còn có điều gì đó ngăn trở, luôn chối bỏ tình cảm của chính mình và của cả Hoàng đế giành cho nàng. Ta cảm thấy nếu như cứ để hai kẻ ngốc này tự mình đến với nhau, xem ra vẫn còn lâu lắm.

Cho nên ta liền quyết định một mình đến gặp tố nữ kia, trong lòng tràn đầy tự tin vào tài thuyết giảng của mình. Ta muốn giúp nàng hiểu ra, là bản thân nàng cũng rất yêu Hoàng đế. Bên cạnh đó, Hoàng đế cũng là một nam nhân tốt, lại rất yêu nàng ta, sau này nhất định sẽ là một trượng phu tốt. Còn có, ta cũng là một Hoàng hậu tốt, càng không cần bàn đến chuyện ta ủng hộ bọn họ hết mình. Thực sự bọn họ chỉ việc yêu nhau thôi, còn những chuyện cung đình tranh đấu khác cứ để ta lo.

Vậy nhưng thế gian ai biết được chữ ngờ, ta lòng tràn đầy tự tin đẩy cửa phòng nàng ra, lại bắt gặp một cảnh tượng kinh thiên động địa, không thể nào tưởng tượng.

Nếu là bình thường, ta chẳng qua chỉ là bất ngờ chứng kiến được một màn mỹ nhân dục mà thôi, nhưng mấu chốt là ở chỗ, mỹ nhân sao lại có một bộ ngực phẳng lì thế kia? Sao chỗ đáng lẽ là hai quả hồ lô lại trở thành hai khỏa hồng anh nho nhỏ tiên diễm?

Ta kinh ngạc hóa đá tại chỗ, mà người trong phòng cũng kinh ngạc sợ hãi, miệng há hốc, mắt trợn ngược, không thốt nên lời.

Sau giây phút đứng hình, ta liền phản ứng lại rất nhanh, đem cánh cửa gỗ sau lưng đóng chặt, còn cẩn thận liếc xem có ai nhìn trộm hay không. Cũng may là ta không đem theo người hầu, nếu không sau này dám ta phải đi giết người diệt khẩu mất.

Sau đó tiểu mỹ nhân, à không, là tiểu mỹ thiếu niên kia mới khóc lóc thảm thiết kể lại cho ta sự tình. Nguyên lai y làm thế thân cho muội muội song sinh nhà mình tiến cung, những tưởng có thể sống cuộc sống yên bình lặng lẽ một thời gian, cho đến khi không còn ai để ý đến sự tồn tại của y, liền thuận lợi giả chết trốn ra khỏi Hoàng cung, nào ngờ chưa được vài ngày đã vô tình gặp phải Hoàng đế si tình kia.

Thật sự ta cũng chẳng thể trách móc gì được y, đành phải thở dài thầm than. Khó khăn lắm Hoàng đế mặt than mới tìm được một người có thể khiến cho hắn động chân tâm, hiện tại lại mặc danh kì diệu biến thành một nam nhân, còn là một nam nhân khi quân phạm thượng như vậy.

Đúng là nghiệt duyên a~

Nhưng ta cũng thực thích mỹ thiếu niên này, có cảm giác giống như là muội muội... ân... đệ đệ của ta vậy. Hiện tại ta không tâu chuyện này lại với Hoàng đế cũng không được, mà muốn tâu lại cũng không xong, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Ta đành hứa với tiểu ngốc tử kia sẽ về suy nghĩ kỹ lại chuyện này rồi tìm cho y một con đường thoát thân.

Từ đó, ta liền phải đứng ở giữa, tận lực che giấu thân phận cho tiểu ngốc tử, thậm chí còn liên lụy bản thân, khiến Hoàng đế năm lần bảy lượt hiểu lầm ta. Thiên a, thời buổi này muốn làm một Hoàng hậu tốt tại sao lại khó như vậy, ta cũng đâu phải đóng vai bánh bèo đâu chứ. Còn nữa, Hoàng đế cũng không phải chỉ là tên mọt sách tầm thường không biết gì, đấu trí với hắn mệt muốn đứt hơi, ta cũng sắp chống cự không nổi rồi.

Cuối cùng, cũng vào một đêm đẹp trời nguyệt hắc phong cao, Hoàng đế rốt cuộc tình cờ phát hiện ra bí mật này, ta ngay lập tức liền liều mạng xông ra xin tha tội chết cho tiểu ngốc tử. Thế nhưng, Hoàng đế lại không một chút nổi giận, chỉ là vẻ mặt chuyển từ không ngờ tới sang vừa mất mát vừa bi thương, giống như không sao có thể chấp nhận sự thật này, lẳng lặng bỏ vào trong thư phòng. Tiểu ngốc tử bị vẻ mặt này của hắn làm cho kiềm lòng không được, đau xót chảy xuống hai hàng nước mắt long lanh rồi một mạch chạy đi, bỏ lại mình ta ngơ ngác đứng giữa, không biết nên đi về hướng nào.

Hai người các ngươi làm cái gì vậy chứ?! Ta thật sự không muốn đứng giữa nữa đâu aaaaa~

Tối hôm đó, khi ta về lại tẩm cung, liền thấy một lá thư của tiểu ngốc tử kia để lại. Y nói rằng quả thực bản thân có tình cảm với Hoàng đế, thậm chí còn sâu đậm chẳng kém gì hắn. Nhưng y biết hai người họ không thể nào có tương lai. Hơn nữa, nhìn biểu hiện của Hoàng đế như vừa rồi, chắc hẳn đã vô cùng chán ghét y. Cho nên y không tài nào có thể ở lại nơi này được nữa. Sau khi cáo biệt còn tái bút nhắn lại với ta một câu, phiền ta thay y chăm sóc Hoàng đế.

Đùa sao?!

Bản thân ta còn chưa có muốn cả đời phải chôn chân ở đây đâu. Ta trong lúc tức giận liền hạ quyết tâm, nhất định phải tác hợp cho tiểu ngốc tử và Hoàng đế mặt than trăm năm hạnh phúc!!!

Hoàng đế giam mình trong thư phòng ba ngày ba đêm liền không thiết triều, càng không ăn không uống, không giao tiếp với bên ngoài. Cuối cùng, đến sáng ngày thứ tư, ta liền không chút khách khí đạp cửa bước vào, dùng một chiêu sư tử gầm gào thét bên tai hắn, bởi vì tiểu ngốc tử đã mất tích thật rồi!

Hắn lúc này mới như từ trong mộng bừng tỉnh, giữ chặt lấy ta mà lo lắng hỏi han. Sau đó lại làm một mạt cười quái dị, nói rằng đi rồi cũng tốt thế này thế nọ.

Ta liền đuổi hết bọn người hầu ra ngoài, quyết định làm công tác tư tưởng cho hắn một trận.

Nguyên lai, Hoàng đế hắn là một tên cổ hủ như thế, hết ba ngày mới có thể chấp nhận chuyện mình đoạn tụ. Nhưng là mặc kệ có đoạn tụ hay không, hắn vẫn rất yêu tiểu ngốc tử. Nhưng rồi hắn lại nghĩ, tiểu ngốc tử cũng là nam nhân, sao có thể thích một tên đoạn tụ như hắn. Tất cả cảm giác hồi trước của hắn, kì thực chỉ là một đoạn ảo tưởng mà thôi. Bản thân hắn cũng đâu có gì có thể níu giữ tiểu ngốc tử được.

Nghe đến đây, ta thực sự chỉ muốn ngay lập tức phát tiết, nện cho tên Hoàng đế ngốc này một trận. Thiên a, đây là cái chuyện tình cẩu huyết gì kia chứ, không phải ta đã từng nói các ngươi chỉ việc yêu nhau thôi, những chuyện khác cứ để ta lo sao?! Bây giờ thì hay rồi, tiểu ngốc tử bị người ta bắt đi rồi, người duy nhất cứu được y lại đang ngồi đây tự ngược, thực sự là hết cách mà.

Nghe ta nói như thế, tên Hoàng đế kia lập tức lấy lại tinh thần, bất chấp thân thể đã trải qua quá trình tự ngược ba ngày mà vù vù đứng dậy, nôn nóng muốn hỏi rõ sự tình. Ta liền kể lại cho hắn.

Ba ngày trước, sau khi đem lá thư từ biệt của tiểu ngốc tử đi lau giày xong, ta liền tức tốc đuổi theo y. Nửa đường lại phát hiện được túi hành lí y đánh rơi, còn có một chiếc giày, là giày ta tự tay khâu cho y mấy ngày trước, hàng thủ công mỹ nghệ chất lượng cao độc nhất vô nhị nha. Ta bán tín bán nghi là có kẻ bắt y đi, đến khi liên kết với mấy sự việc mờ ám gần đây xảy ra trong cung, ta liền có thể hiểu được rõ ràng. Thế nhưng cái người bắt tiểu ngốc tử đi thực sự ta không thể địch lại, cho nên đành âm thầm điều tra thu thập chứng cứ, rồi ngồi chờ mãi mà vẫn không thấy Hoàng đế xuất hiện. Cuối cùng ta đành tự mình đi tìm, phát hiện trong thời khắc quan trọng này, hắn lại đang ngồi ở trong thư phòng nhàn nhã tự kỉ.

Nghe ta kể rõ sự tình xong, Hoàng đế thông minh liền rất nhanh hiểu được, thiên hạ này chỉ có một người dám lộng quyền bắt đi ái nhân của hắn ngay trong Hoàng cung của hắn, chính là Hoàng thái hậu.

Trước kia, khi hắn còn là Thái tử, Hoàng thái hậu đã chọn sẵn cho hắn một Thái tử phi, người đó không phải là ta. Thế nhưng khi đó hắn còn nhỏ, khá là nông nổi cứng đầu, nhất quyết không chịu thú người đó, rồi ta lại được hắn đích thân chọn ra trong số các tân tố nữ. Sau đó, cũng bởi vì ta quá xuất sắc, không để bị hại chết, càng không để bị vu oan giá họa hãm hại các loại, lại cũng vì phía sau ta đều có Hoàng đế chống lưng, cho nên Hoàng thái hậu chỉ có thể im lặng chờ thời cơ.

Người được Hoàng thái hậu chuẩn bị sẵn kia cũng cứ như thế vào cung làm một Quý phi. Nàng ta đứng đầu những kẻ chống đối lại ta trong Hậu cung này, phía sau còn có Hoàng thái hậu giật dây, nhưng căn bản ta có cái ô dù quá to, bản lĩnh cũng vượt xa bọn họ, cho nên ta một tay đều có thể dẹp yên.

Điểm yếu duy nhất của ta lúc đó là không thể sinh cho Hoàng đế một vị Thái tử. Mà song song với chuyện này, chính là Hoàng đế cũng không thèm nhìn đến Quý phi kia lấy một lần.

Thế rồi cục diện cân bằng bị phá vỡ khi tiểu ngốc tử xuất hiện. Y chính là cái gai trong mắt Hoàng thái hậu, lại là quân cờ quan trọng trong tay ta. Nói vậy thôi chứ ta cũng chẳng coi tiểu ngốc tử là quân cờ đâu nhé. Thế rồi chuyện gì phải đến cũng sẽ đến, tiểu ngốc tử đúng ba ngày trước liền bị Hoàng thái hậu sai người bắt cóc, đem giấu ở Lãnh cung.

Sát thủ mà Hoàng thái hậu thuê, đương nhiên không thể bì được với Ảnh vệ của Hoàng đế. Chưa đầy một nén nhang Ảnh vệ đã tìm thấy tiểu ngốc tử bị trói nhốt trong Lãnh cung. Nhưng mà không thể lập tức cứu y ra, bởi vì Quý phi và Hoàng thái hậu đều đã ở đó rồi. Ta cùng Hoàng đế lập tức thân chinh đi đến, chuyện này hôm nay cũng nên dứt điểm đi thôi. Vừa rồi Hoàng đế đã bí mật bàn với ta một việc, khiến ta trong lòng không khỏi vui mừng.

Trận chiến cuối cùng này với Hoàng thái hậu, nói ra thì dài dòng nhưng cũng thật rất nhanh, chúng ta hai người xông vào Lãnh cung, đúng lúc chính tay Quý phi đang giữ lấy tiểu ngốc tử, ánh mắt lóe hung quang, đâm chủy thủ xuống cổ y. Ta còn chưa kịp phản ứng, Hoàng đế đã lao ra, lấy thân mình che chắn cho tiểu ngốc tử.

Chủy thủ xoẹt một tiếng đâm thẳng vào vai Hoàng đế, tuy hắn cả người suy nhược nhưng vẫn có sức mạnh kinh người, một khắc kia nếu không phải dùng tốc độ thần kì mà lao đến kịp lúc thì có lẽ đã có người bỏ mạng rồi. Nhưng đương nhiên hắn cũng chỉ là thường nhân, sau khi diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân xong liền oanh oanh liệt liệt ngã xuống.

Quý phi kia biết mình đâm trúng Hoàng đế, thế nhưng vẫn không dừng tay mà tiếp tục đâm xuống. Tiểu ngốc tử thấy vậy liền ôm lấy Hoàng đế toàn thân đỏ thẫm vết máu, liền muốn diễn tiếp màn phu phu tương ái, sinh mạng cũng không tiếc.

Chỉ là, cổ tay Quý phi nương nương đã bị ta một hơi bắt lấy. Ngay lập tức, nàng ta ánh mắt lóe hung quang, sát khí đằng đằng thi triển chiêu thức, y hệt như sát thủ chuyện nghiệp đánh tới. Cũng may là lúc này, Ảnh vệ của Hoàng đế đã nhảy ra, hai ba chiêu đã khống chế được nàng. Ta nhận thấy sắc mặt Quý phi có điểm không ổn, lập tức định tiến lên bóp miệng nàng, đáng tiếc, Quý phi đã cắn độc dược, chưa đầy khắc liền thăng thiên.

Hoàng thái hậu ở bên cạnh bị một màn này làm cho hoảng sợ, đến khi Quý phi thực sự chết rồi mới ngã ngồi xuống đất. Ta liền không mảy may để ý đến nhịp tim của nàng mà chỉ trích. Quý phi tuy rằng cũng theo nàng từ năm 13 tuổi, nhưng nàng ta còn theo tổ chức sát thủ kia từ tận năm 1 tuổi rồi. Cung đình tranh đấu tất cả chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt, mục tiêu lớn của nàng ta là hành thích Hoàng đế. Chuyện hôm nay, kì thực nàng ta âm mưu đợi Hoàng đế xuất hiện cứu tiểu ngốc tử thì sẽ lợi dụng cơ hội ra tay. Hoàng thái hậu người còn tưởng bản thân có thể ở đó mà giật dây sao? Chính người đã bị người ta lừa rồi đi! Nói xong, ta liền để cho Ảnh vệ mang nàng về tẩm cung mà tự suy ngẫm.

Còn về phía bên hai nhân vật chính kia. Hoàng đế từ lúc bị chủy thủ đâm trúng đã có chút không tỉnh táo, ta liền lấy dược trong người cho hắn uống, lại lấy kim sang dược thoa cho hắn. Tiểu ngốc tử ở một bên khóc thút thít không ngừng, khiến ta cũng phải thương tâm. Hoàng đế liền dùng bàn tay còn lại chạm lên mặt y, lau đi mấy giọt nước mắt nho nhỏ.

Tiểu ngốc tử hỏi vì sao hắn lại đỡ kiếm cho y, vì sao lại bất chấp nguy hiểm mà đến cứu y như thế. Hoàng đế lại chỉ cười nhẹ, đáp rằng hắn là một Hoàng đế, nếu ngay đến người hắn yêu nhất cũng không thể bảo hộ được, thì hắn sao có thể giữ gìn giang sơn này. Hơn nữa, hắn còn có rất nhiều dự định muốn làm với tiểu ngốc tử, hắn muốn đem y lập làm Hoàng hậu, còn muốn giải tán hậu cung, cùng tiểu ngốc tử sống tới bách niên giai lão, cho nên hắn tuyệt đối không thể để y chết. Ta còn nhớ nhất, chính là một câu này của hắn: "Đời này kiếp này, ngươi có nguyện ý cùng ta đoạn tụ?"

Làm ta suýt chút nữa hộc máu tại chỗ!! Có cần phải cẩu huyết như vầy không?!

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, ta vui vẻ thoải mái rời khỏi vị trí Hoàng hậu, mấy ngày sau thì mang quà đến chúc mừng đại hôn của tân Hoàng hậu và Hoàng đế. Cả thiên hạ này, ngoại trừ ta và Hoàng đế, đều hân hoan chúc mừng một nam nhân được tôn làm mẫu nghi của bọn họ mà không biết gì hết.

Lại sau đó mấy ngày, toàn bộ hậu cung ba nghìn cung tần mỹ nữ đều được giải tán. Người nào muốn ở lại thì sẽ được sắp xếp ở một nơi riêng biệt, những người muốn về quê thì đều được triều đình cấp bạc cho. Hoàng thái hậu nhìn hậu cung trống vắng, thế nhưng lại bất giác mỉm cười. Sau sự việc kia, hẳn là nàng cũng thay đổi không ít.

Đến ngày cuối cùng, ta đổi lại nhân thân thực sự, đứng trước mặt Hoàng đế và tân Hoàng hậu cúi chào tạm biệt. Tân Hoàng hậu còn dùng đôi mắt trợn lớn như chuông đồng nhìn ta, nhìn từ đầu tới chân dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái của ta. Ta cũng tươi cười nhìn lại hắn, còn đặc biệt lấy hai tay hắn đặt lên ngực mình mà nói: "Sao hả? Bất ngờ lắm chứ gì."

Hoàng đế bên cạnh tuy rằng vẫn duy trì được hình tượng, nhưng trong lòng sấm cũng đánh ầm ầm rồi. Ngẫm lại thì, kì thực hắn mới chỉ biết về ta có một nửa mà thôi, trong đó không có chuyện giới tính thật sự của ta.

Ta nguyên bản là một nam nhi, còn là Thiên hạ đệ nhất dược sư. Hồi trước, phụ mẫu ta bị cừu nhân truy đuổi, liền đem ta cải nữ trang rồi ném đại vào một đoàn xe ngựa, lại chẳng ngờ đó chính là đoàn xe ngựa đem nữ nhi tiến cung tuyển chọn Thái tử phi. Cô bé trong xe ngựa đó cũng khóc lóc thảm thiết, nói rằng không muốn nhập cung, ta liền nghĩ đến mình trốn ở trong cung, chính là biện pháp tốt nhất bảo toàn tính mạng khỏi truy sát của cừu địch. Thế là ta dở một chiêu thâu long hoán phượng, an nhàn sống trong cung như thế, rồi lại tiện tay giúp bằng hữu Hoàng đế của ta dẹp yên hậu cung, còn giúp hắn điều tra về Quý phi sát thủ của hắn, khi rảnh rỗi lại tới bên hồ sen luyện Cầm nã thủ. Ha ha, cuộc sống đúng là tươi đẹp. Cơ mà hiện tại, ta cũng đã xuất cung, bảy năm đã qua, có lẽ cũng đã đến lúc ta nên xuất đầu lộ diện trên giang hồ rồi, còn phải đi tìm phụ mẫu của ta nữa chứ. Cuộc sống giang hồ a, ta đến đâyyyyyyy~~~~~~

Tái bút: Câu chuyện tình Cung đình này cuối cùng cũng đã kết thúc, nhưng mà ta còn chưa có nói qua, quà mừng cưới của ta rất là đặc biệt nha. Ta biết chắc bọn họ sẽ dùng, cho nên chín tháng mười ngày sau đành phải quay lại Hoàng cung một chuyến. Dù sao ta cũng không thể để Hoàng đế bằng hữu của ta tuyệt tử tuyệt tôn được, phải không? Nhưng vì sau đó, ta cảm thấy trò này rất thú vị, cho nên đã quay lại Miêu Cương, mua lấy một lố mười viên liền, tùy thời có thể gieo rắc nơi nơi. Ta thực sự rất vĩ đại đúng không hả mấy em gái bên kia màn hình? Oa ha ha ha ha ha ~

_______________________________

Yay! Yay! Cuối cùng cũng viết được cái đoản đầu tiên trong đời rồi!!!!! Cuối cùng đã có thể giới hạn được độ dài, cơ mà vẫn gần 5 trang word, đã thế đoạn đầu còn như ngôn tình trá hình... Há há há ~ Tết rảnh rỗi sinh nông nổi có khác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip