CHƯƠNG 136: ĐỊNH RA HÔN SỰ
CHƯƠNG 136: ĐỊNH RA HÔN SỰ
Ngày hôm sau, một nhà ba người và Tần Phương đúng 8 giờ chạy đến nhà họ Ngô.
"Người này chính là bà thông gia đúng không, nhanh nhanh mời vào." Thái Quyên mặc quần áo sạch sẽ, nhiệt tình đưa bốn người vào nhà.
"Mẹ!" Ngô Hạo Thiên gọi một tiếng, anh ôm chặt mẹ mình.
"Thằng nhóc thúi, rốt cuộc con cũng về rồi. Mẹ nhớ con muốn chết!" Thái Quyên đỏ mắt nhìn đứa con trai đã lâu ngày không gặp.
"Em sao thế?" Ngô Chấn Khôn nhíu mày kéo góc áo vợ mình.
"A, em không sao, em không sao." Bà cũng biết hôm nay lần đầu tiên con dâu và bà thông gia tới nhà, trường hợp không đúng nên Thái Quyên vội lau nước mắt.
"Mẹ, đây là vị hôn phu của con Âu Dương Húc. Đây là mẹ vợ của con Tần Phương, còn đây là con trai của con và Tiểu Húc – Ngô Thần Hi, nhũ danh là Tây Tây." Ngô Hạo Thiên giới thiệu một lượt.
"Ừm, ánh mắt của con trai mẹ tốt đó, nhìn gương mặt này xem, đẹp trai quá. Bà thông gia đâu rồi?" Thái Quyên chăm chú đánh giá Âu Dương Húc toàn thân, sau đó bà liên tục gật đầu.
"Chào bác gái!" Âu Dương Húc vội vàng chào hỏi.
"Ừ!" Nhìn con dâu ngoan ngoãn nhà mình, Thái Quyên rất hài lòng.
"Tiểu Văn, con đứng đực ra ở đó làm gì? Còn không mau tới ôm cháu trai của con đi? Tiểu Húc đã bế nãy giờ rồi, cánh tay đã mỏi lắm." Thái Quyên quay đầu qua nhìn con gái mình nói.
"Hi, chào chị dâu, chào dì." Ngô Hạo Văn đi tới bên cạnh Âu Dương Húc.
"Tây Tây, cô út ôm con được không?" Ngô Hạo Văn mở tay ra, cười ngọt ngào với bé con vừa moe vừa mềm trong lòng Âu Dương Húc.
"Ôm một cái!" Thấy có người đẹp muốn ôm mình, Tây Tây thật sự giơ tay ra với cô.
"Hừ, thằng nhóc này bắt bẻ ghê ấy, thấy người đẹp là cho ôm liền." Ngô Hạo Thiên bất mãn trừng bé con không cho anh ôm nhưng lại cho em gái mình ôm.
"Ui đáng yêu quá đi à, đôi mắt lấp lánh nước xinh đẹp ghê." Ngô Hạo Duyệt ngắm bé con trong lòng Ngô Hạo Văn, cô ta thích không chịu nổi.
Có hai cô em chồng hỗ trợ giữ bé, Âu Dương Húc cũng mừng rỡ vì được an nhàn.
"Tới tới tới, vào bên trong ngồi đi." Thái Quyên đưa khách đến sô pha ngồi xong thì lập tức đưa hạt dưa, đậu phộng, nước khoáng và một ít quả khô lên trước.
Bây giờ không thể so sánh với trước kia. Trong nhà không có trái cây, không có cà phê cũng không có thức uống nào khác, cho nên cũng chỉ có thể lấy một ít quả khô và nước khoáng ra để tiếp khách mà thôi.
"Bà Ngô đừng vội, mau ngồi đi." Tần Phương mỉm cười nắm lấy tay Thái Quyên, để bà ngồi xuống bên cạnh mình.
"Ba mẹ, Tiểu Húc mang theo rất nhiều quà tặng cho mọi người đấy." Ngô Hạo Thiên xoay qua nhìn cậu.
"Hì hì, bác trai, đây là quà của bác." Nói xong, Âu Dương Húc duỗi hai tay, hai cây thuốc lá Trung Hoa và hai bình rượu Ngũ Lương Dịch* ngay tức khắc xuất hiện trong tay Âu Dương Húc.
*Thuốc lá Trung Hoa:
*Rượu Ngũ Lương Dịch:
Ngô Chấn Khôn nhìn hai cây thuốc lá và hai bình rượu, ông nói: "Bây giờ thế đạo không tốt, cần gì phải chuẩn bị mấy thứ này chứ?"
Nếu như bình thường, hai bình rượu hai cây thuốc lá cũng coi như không là gì, nhưng hiện giờ đã khác xưa, mấy thứ như thuốc lá và rượu đều vô cùng quý giá!
"Ba, đây là tâm ý của Tiểu Húc, ba cứ nhận đi."
"Dĩ nhiên ba phải nhận rồi, cũng có phải do con đưa đâu, làm gì không nhận?" Nói xong, Ngô Chấn Khôn nhận lấy lễ vật.
Nghe Ngô Chấn Khôn nói, Âu Dương Húc cũng cạn lời rồi. Xem ra cha chồng vẫn chưa nguôi giận, còn đang giân dỗi với Hạo Thiên thì phải?
"Đây là dị năng không gian đúng không, thần kỳ thật đó!" Thái Quyên tấm tắc nhìn đôi tay của Âu Dương Húc hỏi.
"Bác gái, đây là quà chuẩn bị cho ngài và Tiểu Văn." Nói xong, Âu Dương Húc đưa lên hai hộp đồ trang điểm cùng với hai bộ áo khoác lông.
"Đứa nhỏ Tiểu Húc này chu đáo thật." Thái Quyên thấy toàn là đồ dùng dành cho phụ nữ thì cảm thấy đứa con dâu này của mình đúng là tri kỷ, bà vui vẻ nhận lấy lễ vật.
"Hạo Vũ, đây là quà của em." Âu Dương Húc vừa nói vừa lấy ra một cái ngọc bội, một chuỗi vòng tay ngọc thạch và một cái ban chỉ ngọc thạch. Đây đều là thứ được tạo thành từ dương chi bạch ngọc phẩm chất tốt nhất.
"Em cũng có hả? Ý? Anh dâu, sao anh lại coi em như con gái thế, tự dưng đưa cho em một đống trang sức để làm gì?" Thấy đồ vật trên tay của Âu Dương Húc, Ngô Hạo Vũ nhíu nhíu mày.
"Hạo Vũ à, con oan uổng Tiểu Húc rồi, ngọc thạch chứa đựng nguồn năng lượng. Dị năng giả đeo ngọc thạch có thể gián tiếp hấp thu nguồn năng lượng của ngọc thạch, như vậy thì tốc độ tăng cấp dị năng cao gấp đôi so với người không có ngọc thạch đấy." Ngô Chấn Quốc tỉ mỉ giải thích.
"Sao cơ? Có chuyện này nữa à, sao con lại không biết?" Nghe xong, Ngô Hạo Vũ mở to mắt hỏi.
"Là Tiểu Húc nói cho bác. Đeo và sử dụng ngọc thạch cũng là một trong những cách thăng cấp của dị năng giả phụ trợ." Ngô Chấn Quốc đáp.
"Vậy thì em cần phải cám ơn chị dâu rồi!" Ngô Hạo Vũ gấp gáp nhận lấy trang sức rồi đeo lên người.
"Cậu là dị năng hệ Hỏa, đã là hậu kỳ cấp một. Tư chất không tồi, buổi tối 11 giờ rưỡi đến phòng của tôi nhé."
"Hả?" Nghe cậu nói xong, cả nhà họ Ngô ba người đều ngơ ngác.
Ngô Hạo Thiên thấy cha mẹ đều trợn mắt cứng lưỡi, anh cũng bất lực hết nói nổi.
"Ba mẹ, hai người nghĩ gì vậy? Ý của Tiểu Húc là muốn hỗ trợ Hạo Vũ hấp thu nguồn năng lượng, bởi vì buổi tối từ 12 giờ đến 1h sáng là lúc nguồn năng lượng tinh khiết nhất." Ngô Hạo Thiên bất đắc dĩ giải thích.
"Có chuyện này nữa?" Ngô Chấn Khôn nghe xong thì nhăn mày lại.
"Anh cả, anh cũng nên đi thử đi, Tiểu Húc đã giúp em khai thông mấy bữa tối rồi, em cảm thấy hình như dị năng của em có dấu hiệu sắp thăng cấp đó!" Ngô Chấn Quốc vừa nói vừa cười không khép miệng được.
"Được, vậy anh cũng tới thử một chút dị năng phụ trợ này thế nào!" Em trai mình đã nói vậy rồi, dĩ nhiên Ngô Chấn Khôn cũng tò mò nghe theo.
"Nè, Chấn Khôn, anh cũng đừng đi xem náo nhiệt làm gì! Người nhiều quá sẽ làm Tiểu Húc mệt chết." Thái Quyên săn sóc nói.
"Ờ, cũng đúng ha." Ngô Chấn Khôn bất chợt phảng phất đầy mất mát.
"Dạ, không sao đâu. Tối nay bác trai và Hạo Vũ cùng tới đi! Cấp bậc của con cao nên có thể hỗ trợ được rất nhiều người." Âu Dương Húc tươi cười tỏ vẻ không sao cả.
"Được!" Ngô Chấn Khôn nghe vậy thì khẽ gật đầu.
"Đúng rồi, bà thông gia, bà xem hôn sự của Hạo Thiên và Tiểu Húc..."
"À, về việc kết hôn, tôi tôn trọng ý kiến của Tiểu Húc." Tần Phương mỉm cười tỏ ra quan điểm của chính mình. Đối với một người mẹ luôn cưng chiều con trai mà nói, quyết định của con trai, Tần Phương trăm phần trăm duy trì.
"Tiểu Húc, con và Hạo Thiên đã quen nhau bao lâu rồi?" Ngô Chấn Khôn banh mặt hỏi.
"Dạ, chúng con quen biết được bảy tháng, cặp với nhau đã được năm tháng!" Âu Dương Húc trả lời đúng sự thật.
"Quyên Quyên à, Hai đứa nhỏ mới cặp với nhau được năm tháng mà em đã nhắc tới chuyện kết hôn, có sớm quá không?" Ngô Chấn Khôn kéo lấy góc áo của vợ mình.
"Năm tháng thì sao hả? Bây giờ là thời đại mới. Anh cho rằng còn giống với thời của chúng ta sao, yêu đương phải tận hai ba năm. Hiện tại đã khác rồi, có những đứa trẻ chỉ mới quen biết ba ngày, năm ngày đã kết hôn rồi đó. Hai đứa nó đã cặp với nhau được năm tháng, cũng nên kết hôn thôi." Thái Quyên cãi lại.
Nghe vậy, Ngô Chấn Khôn vẫn bực mình: "Kết hôn sớm có gì tốt? Kết sớm thì ly dị sớm, hôn nhân là chuyện lớn sao có thể xem như là trò đùa chứ?"
"Ê, anh nói gì vậy hả?" Thái Quyên tức đến nỗi hung hăng nhéo cánh tay chồng mình.
Ông già cứng đầu này, người ta còn chưa kết hôn mà đã nói ly hôn cái gì, đúng là ông già hồ đồ!
"Ừ, ông Ngô băn khoăn như thế cũng là vì suy nghĩ cho hai đứa nhỏ. Làm mẹ, tôi cũng cực kỳ hiểu rõ trong lòng của ông Ngô hy vọng hai đứa nhỏ có thể ở bên nhau lâu lâu dài dài. Chẳng qua, tôi muốn nói chính là. Hai đứa nhỏ đã cùng nhau trải qua bốn tháng trong mạt thế để đi đến Cảnh Thành. Trong suốt chặng đường đi này, hai đứa nó đã cùng vào sinh ra tử, cùng đi thu thập vật tư, cùng đi đánh tang thi, cùng nhau vượt qua từng cửa ải khó khăn. Cho nên, tình yêu của hai đứa nó không giống với tình yêu của thời còn hòa bình, tình cảm của hai đứa nó so với tình yêu được xây dựng từ những lời trăng hoa càng chân thành hơn, cũng càng sâu sắc hơn."
"Đúng đúng đúng, bà thông gia nói rất có lý. Hai đứa nhỏ đã trải qua sự thanh tẩy của mạt thế, tình cảm đã chín muồi, hoàn toàn có thể bàn đến chuyện cưới hỏi!" Thái Quyên gật đầu như giã tỏi, cực kỳ đồng ý với cách nói của Tần Phương.
"Được, nếu bà thông gia cũng mạnh mẽ duy trì, chỉ cần hai đứa nhỏ không có ý kiến gì thì vợ chồng chúng tôi cũng không có ý kiến." Nếu mẹ của Tiểu Húc cũng đã nói vậy, dĩ nhiên Ngô Chấn Khôn cũng không thể một mình phản đối.
Nghe chồng mình nói thế, Thái Quyên tươi cười: "Tiểu Húc, con xem xem việc kết hôn, con có yêu cầu gì không, hoặc là con muốn như thế nào?"
"Cám ơn bác gái, con không có yêu cầu gì, cũng không muốn gì, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm thì tốt rồi."
"Ai da, như vậy sao được? Chuyện lớn như này ít nhất cũng phải chọn một ngày hoàng đạo, đặt khách sạn mấy bàn tiệc chứ. Đúng rồi, còn phải trang trí phòng tân hôn cho các con nữa, sắp xếp hưởng tuần trăng mật, còn có..."
"Quyên Quyên, lúc nào rồi, khắp nơi đều là tang thi, em đi chỗ nào hưởng tuần trăng mật chứ?" Ngô Chấn Khô vô tình đánh gãy vợ mình đang ảo tưởng.
"Đúng rồi, vậy phải làm sao bây giờ?" Thái Quyên nhíu mày, vẻ mặt khó xử.
"Bác gái, bác cũng đừng nghĩ những chuyện trong hôn lễ nữa. Bây giờ là mạt thế, điều kiện không cho phép, con cũng không có yêu cầu gì. Một lát nữa mọi người chúng ta ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm, con với Hạo Thiên coi như đã chính thức kết hôn, sau này mọi người chính là người một nhà." Âu Dương Húc lên tiếng.
"Như vậy không được, cái khác làm không được thì thôi, bất quá lễ hỏi nhất định phải có. Bà thông gia, bà xem về lễ hỏi này, bà có ý kiến và yêu cầu gì không?" Ngô Chấn Khôn nghiêm túc hỏi ý kiến Tần Phương.
"Không cần đâu ông Ngô, con của tôi cũng là con trai, không cần lễ hỏi của nhà ông. Chỉ cần sau này, Hạo Thiên có thể hết lòng hết dạ đối với Tiểu Húc, bảo vệ nó, yêu thương nó, chăm sóc nó trong thời thế hỗn loạn như thế này thì người mẹ như tôi cũng đã rất vui rồi!"
Tần Phương nói xong, Thái Quyên gật đầu liên tục: "Đúng đó, đúng đó, chỉ cần hai đứa nhỏ đối xử tốt với nhau, người làm cha làm mẹ như chúng ta đã vui rồi."
"Tiểu Húc..." Ngô Chấn Khôn nghiêng đầu dò hỏi ý kiến của Âu Dương Húc.
"Bác Ngô, con thật sự không cần sính lễ gì hết, con chỉ cần một mình Hạo Thiên là đủ." Âu Dương Húc cũng vội vàng từ chối ý tốt của ông.
Ngô Hạo Thiên nghe cậu nói chỉ cần chính mình, cái gì cũng không cần, đáy lòng anh ngọt ngào như chìm vào hũ mật.
"Tiểu Húc, em yên tâm. Chờ qua mạt thế, anh nhất định sẽ bù lại cho em một hôn lễ long trọng nhất, hoàn mỹ nhất. Phòng tân hôn đẹp nhất, đoàn xe ngầu nhất, khách sạn xa xỉ nhất, còn có tuần trăng mật lãng mạn sau hôn lễ, sẽ không thiếu một thứ gì." Ngô Hạo Thiên nắm lấy tay cậu, trịnh trọng thề thốt.
"Ha ha ha, không sao, không cần phải thấy áy náy, kết hôn là việc của hai người, chỉ cần yêu nhau thì dù cho không có hôn lễ xa hoa thì cũng có thể sống hạnh phúc với nhau cả đời mà." Đối với những thứ phù hoa đó, Âu Dương Húc không hề để ý tới, chỉ cần được hai bên cha mẹ chấp nhận và cho phép đã khiến cậu thỏa mãn lắm rồi.
"Ừ, cả đời không rời không bỏ!" Ngô Hạo Thiên kích động ôm chầm cậu rồi hôn lên môi cậu.
Bị hôn hít trước mặt các phụ huynh, cho dù Âu Dương Húc có da mặt dày đi nữa thì cũng phải đỏ mặt.
"Quao, anh hai đúng là nhiệt tình ghê!" Ngô Hạo Vũ sợ hãi kêu lên.
"Anh hai, em không thấy được, anh làm thêm lần nữa đi anh." Ngô Hạo Văn ôm cháu trai, vẻ mặt thất vọng nói.
"Khụ khụ khụ, đi qua một bên coi, chỉ biết gây ầm ĩ." Ngô Chấn Khôn liếc con trai và con gái nhà mình, ông mất tự nhiên nghĩ thầm: Cái thằng nhóc thúi này, hôn môi mà cũng không biết giấu!
"Ha ha ha..." Ngô Hạo Thiên thấy mặt cha mình như bị táo bón thì cười ha hả, Thái Quyên ngồi một bên cũng cười theo.
"Cười cái gì mà cười? Đã hơn 10 giờ rồi, em còn chưa chuẩn bị bữa trưa sao?" Ngô Chấn Khôn lên tiếng bảo vợ mình đi chuẩn bị cơm trưa.
"Được, em đi chuẩn bị bữa trưa, anh nói chuyện với bà thông gia một lát đi."
"Tôi hỗ trợ cho!" Tần Phương cũng đứng dậy muốn giúp đỡ.
"Bà là khách, sao để bà hỗ trợ chứ?"
"Khách gì mà khách, đều là người trong nhà được không!" Nói xong, Thái Quyên và Tần Phương một trước một sau đi vào nhà bếp.
"Thằng ba, anh đi đến quân bộ một lát, em nói chuyện với bọn nhỏ đi." Dứt lời, Ngô Chấn Khôn cũng đứng dậy rời đi.
END CHƯƠNG 136.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip