chương 12

Đứng ở ngã rẽ, nhìn ba hướng đi, chỗ sâu bên trong đều tối đen, không thấy rõ tình hình cụ thể.

"Huynh cảm thấy chúng ta tiếp theo nên đi đường nào?" Không đợi người kia trả lời, Giang Vân Tiêu liền nói trước, "Thôi đi, vận may của huynh không tốt lắm đâu, lỡ chọn sai thì không hay."

Loại thế giới thần quái này, đã có quỷ thì chắc chắn có thần, biết đâu hắn trước kia đã thức tỉnh, chính là số mệnh đã định sẵn đều có thần lớn phù hộ.

Loại chọn đường này, không thể hoàn toàn dựa vào vận may, ngươi bảo vận may của cậu tốt ư, cậu lại xuyên không thành một nhân vật pháo hôi trong truyện, bị anh em ruột tính kế, bị cha mẹ ruột từ bỏ.

Bảo vận may của cậu không tốt, nhưng cậu kiếp trước đã chết còn có thể sống lại một lần. Hơn nữa mười tám năm đầu đời, có cha mẹ yêu thương, cuộc sống vật chất cũng khá đầy đủ, làm cậu ấm nhà giàu đời thứ hai, thật không phải trải qua khổ sở gì.

Chết đến nơi rồi mà còn có thể trốn tránh thay đổi số mệnh, cho nên Giang Vân Tiêu cảm thấy vận may của mình thật ra khá tốt.

Đến nỗi Tần Hòe, không cần hỏi, nếu anh mà may mắn hơn chút, cũng không đến mức bị bắt ở nơi này làm bia máu. Nhưng nói vận may của anh mà đặc biệt kém, thì trên lối đi nhỏ đã có những bộ xương trắng kia muốn trợn mắt trừng trừng lên án.

Gặp chuyện không quyết, dùng đến lượng tử cơ học. Thế giới huyền bí, đương nhiên phải dựa vào sức mạnh của việc bói toán để quyết định.

Giang Vân Tiêu trước tiên đặt Tần Hòe đang cõng trên lưng xuống, dựa vào tường cây đuốc sáng, hắn từ trong ngực lấy ra hai đồng hào ly, thành kính ở trong lòng niệm: "Thần linh vĩ đại ở trên cao, xin cho tín đồ một con đường sống, trước mắt có ba điều báo, nếu là lệch bên trái, thì toàn bộ hướng về phía trước, ở giữa là vừa chính vừa phản, nếu là bên phải, vậy cả hai đều là mặt trái."

"Tín đồ nếu có thể thuận lợi trốn thoát, nhất định sẽ lập bài vị trường sinh để tạ ơn thần!"

Ngoài việc mang theo vị thần hộ mệnh của mình đến xuyên không, hắn cũng không quên mời hết các vị thần bản địa, thành kính cầu xin hết lượt, vị nào nghe được thì xin phù hộ cho hắn.

Giang Vân Tiêu khấn xong, ngay sau đó nhắm mắt lại, lấy gỗ đào làm cối xay hướng lên mặt đất như vậy một quãng ngã, chờ hắn mở to mắt, trên mặt đất vừa vặn nhất định ngay thẳng một phần.

Hắn quả quyết nói: "Chúng ta đi giữa ngã ba."

Nhìn nhìn giữa ngã ba thập phần tối tăm đường nhỏ, Giang Vân Tiêu dứt khoát từ trên tường đem một cái cây đuốc cầm xuống, phía trước hắn lạc đường đến Tần Hòe nơi lúc, ở sương mù bên trong ném một cái cây đuốc, hy vọng cái này có thể cầm cự lâu một ít.

"Để huynh cầm hộ cây đuốc đi." Bởi vì Giang Vân Tiêu muốn cõng anh, Tần Hòe liền thập phần chủ động muốn tiếp nhận trách nhiệm chiếu sáng.

Bất quá Giang Vân Tiêu cự tuyệt sự chủ động của ảnh : "Không có việc gì, Tần huynh thực nhẹ, đệ có thể một tay cõng huynh."

Đâu phải Giang Vân Tiêu muốn mọi sự tự mình xử lý, cậu chủ yếu là không yên tâm thể lực của Tần Hòe . Rốt cuộc cây đuốc thực nặng, một cái khỏe mạnh bình thường người giơ đều sẽ cảm thấy tay mỏi, huống chi là suy yếu không chịu nổi như Tần Hòe.

Nếu đối phương giơ đuốc lên, cố gắng đến cùng, đến lúc không thể khống chế mà buông tay, thì có thể trực tiếp gây ra bi kịch đốt Giang Vân Tiêu. Vận mệnh của cậu tuyệt đối không cho phép cảnh tượng như vậy xảy ra!

Dù không bị lửa làm bị thương, cậu chàng cũng rất có thể bị đối phương vô tình làm cháy tóc.

Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, Giang Vân Tiêu tuyệt đối không thể nào đem tóc cắt từ trên đầu Tần Hòe mà đội lên đầu mình được, chủ yếu là thế giới này cũng không có kỹ thuật tốt đến mức đó.

Tần Hòe liền lộ ra vẻ mặt vô cùng hối lỗi: "Ta chỉ là muốn giúp đỡ một chút thôi, thực sự xin lỗi, ta thật sự không có tác dụng gì cả..."

Giang Vân Tiêu là ân nhân cứu mạng của anh, nhưng những gì anh mang đến cho ân nhân cứu mạng lại dường như chỉ có liên lụy.

"Ai nói huynh không có chút tác dụng nào?"

Giang Vân Tiêu không thích nghe những lời thiếu tự tin như vậy, " huynh có thể giúp ta giữ phía sau lưng nhé, đệ ở phía trước đi, huynh liền hỗ trợ xem đường, nếu là có cái gì quỷ quái xảy ra tới, liền chạy nhanh nhắc nhở đệ.”

cậu chàng đem phía trước ngực đặt ở trong lòng, chỉ còn lại một chút hơi ấm bánh nướng lò toàn bộ ăn xong, lại ngẩng cổ, đem canh thịt dê rót hơn phân nửa, xoa xoa, bảo đảm thể lực đầy đủ, lúc này đây trực tiếp một tay liền đem Tần Hòe cõng lên.
Giang Vân Tiêu tư thái cùng thần sắc đều tương đối nhẹ nhàng, phảng phất hẳn cõng không phải một người đàn ông trưởng thành, mà là một con mèo con nhỏ bé không có gì trọng lượng.
Người thiếu niên cũng không có cái loại này người đàn ông to lớn, cơ bắp cuồn cuộn cường tráng, thậm chí thoạt nhìn còn có chút yếu ớt, dưới lớp áo đạo rộng rãi, là ngực và bụng khá phẳng, còn có vòng eo khá nhỏ.
Nhưng là cậu chàng gầy, không phải loại  gầy yếu vô lực, trên thực tế là gầy nhưng chắc nịch, nên có cơ bụng, cậu cũng có, chỉ là không phô trương, nhìn thoáng qua hơi mỏng một lớp, hình dáng rất đẹp , thực tế mỗi một khối cơ bắp đều ẩn chứa năng lượng rất lớn. Hắn bộc phát sức mạnh tốt, sức chịu đựng cũng rất tốt, cõng Tần Hòe đi một quãng đường dài như vậy rồi mà trên trán không hề đổ mồ hôi.

Đây là cơ thể thuần dương, trời sinh khí huyết dồi dào, tinh lực tràn đầy.

Tần Hòe được Giang Vân Tiêu cõng, một người một quỷ dính sát vào nhau, khiến cho Tần Hòe cảm thấy quái dị, thân thể có độ ấm rất thấp, hắn có thể cảm nhận được luồng nhiệt ý cuồn cuộn không ngừng, xuyên qua lớp áo đạo bào mỏng màu đen trắng, truyền vào cơ thể hắn, đem cái cơ thể lạnh băng của quỷ xua tan đi, cảm thấy có chút ấm áp.

"Thơm quá..."

Trong lúc Giang Vân Tiêu không nhìn thấy phía sau, bị cậu coi là một người vô hại, đáng thương, gầy yếu, anh không thể khống chế được mà bị thu hút bởi khí huyết dồi dào trước mắt

Hắn không lên tiếng phun ra hai chữ, ý thức được chính mình vô tình thốt lên cảm khái, dáng vẻ thư sinh yếu đuối lại gắt gao mím đôi môi mỏng hơi tím.

Đối với quỷ mà nói, đồ ăn mà loài người ăn trực tiếp, cũng không thể thật sự làm anh no bụng, thứ có thể làm anh no, là một loại khác – huyết nhục của loài người.

Vừa nhìn thấy Giang Vân Tiêu lần đầu, anh liền nhận ra, người trước mắt là Thân Thể Thuần Dương.

anh chỉ là một con quỷ nhỏ yếu đuối đáng thương mà thôi, cũng sợ người thuần dương huyết nhục quá bổ, lại hại đến chính mình.

Hơn nữa, Tần Hòe còn có thể cảm giác được, vị đạo sĩ trẻ tuổi tuấn tú mặc áo đạo này, trên người mang theo cả đống pháp khí của Đạo gia, nào là bùa đuổi quỷ, nào là kiếm gỗ đào, nào là gương đồng.

Quỷ vốn sinh ra đã sợ những thứ này, Tần Hòe khi sống chết thảm như vậy, uổng công sinh.Kẻ quỷ quái sinh ra đã sợ những thứ này, Tần Hòe khi sống chết thảm như vậy, cứ thế mà chết đói ở một nơi nhỏ hẹp,thì dĩ nhiên cũng sợ những thứ này.

Nhưng để tránh cho mình bị tiểu đạo sĩ đánh cho tan hồn nát vía, khi Giang Vân Tiêu xuất hiện, hắn liền theo bản năng yếu thếmà chống đỡ, mong được đi theo đối phương, thừa lúc người ta chưa đề phòng mà lẳng lặng hút mấy ngụm khí dương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip