(='∇`=) Chương 3:Nguyên soái Sủng Ái: Yêu nghiệt quyến rũ điên cuồng Đại tướng



"Sao vậy?" Thác Bạt nghiền ngẫm thưởng thức vẻ mặt phức tạp khó tả của Mặc Sĩ, dùng miệng lưỡi ẩn ý châm chọc hỏi, "Chẳng lẽ ngươi tưởng ta sẽ hôn ngươi sao?"


Mặc Sĩ nghiến răng, tức giận như trâu đực thở hổn hển.


"Haha, xem ra đúng rồi!" Thác Bạt cười không thể kiềm chế, sau khi cười đủ, y hơi ngồi dậy một chút, nhìn xuống khuôn mặt kiên nghị anh tuấn của Nguyên soái dưới ánh trăng, bỗng nhiên nhướn mày chớp mắt vài cái với Mặc Sĩ, "Ta sẽ thỏa mãn ước muốn nhỏ bé của ngươi."


Nói xong, Thác Bạt cúi người xuống hôn, mái tóc đỏ buộc thấp sau gáy như dòng suối lửa, chảy dọc vai ngực rộng của Nguyên soái xuôi xuống đất, tư thế của Thác Bạt thanh lịch như quỷ hút máu đang thưởng thức con mồi dưới ánh trăng. Con mồi bị y nắm giữ không thể tin nổi mở to mắt, theo sự dẫn dắt của Thác Bạt mở miệng, dùng đầu lưỡi vụng về nhiệt tình đáp lại sự khiêu khích của Thác Bạt,khi nghe tiếng cười ẩn chứa sự mơ hồ ái muội của Thác Bạt, mặt đột nhiên ửng đỏ.


Sau một nụ hôn, Thác Bạt hơi ngẩng đầu lên, để cho hai người giữ khoảng cách gần như chạm môi, giọng nói hơi khàn khàn vô cùng gợi: "Hương vị của Nguyên soái thật không tệ."


Mặc Sĩ nuốt nước bọt, tim đập như trống, bị nụ hôn này kích thích đến mất kiểm soát.


Tâm tư Nguyên soái lại bắt đầu lung lay!


"Ta muốn nếm thử những nơi khác, được không..." Đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của Thác Bạt hờ hững, vui vẻ thưởng thức cảnh Nguyên soái Mặc Sĩ được xưng có ý chí cứng như sắt thép, bị chính mình trêu đùa đắc ý loạn tình mê, một bàn tay nhạy bén như con rắn bò xuống phía dưới...


"Đủ rồi!" Mặc Sĩ, người gần như bị dục vọng hoàn toàn làm mờ trí, đột nhiên nhớ ra lý do tại sao suốt nhiều năm qua hắn không dám có quan hệ thân mật với ai, trong một thoáng, tất cả những ý nghĩ nóng bỏng và kiều diễm đều nguội lạnh, như thể có nước biển lạnh xanh thẫm chảy vào tai tiến vào cơ thể, ý nghĩ này dập tắt tất cả, Mặc Sĩ thô bạo đẩy Thác Bạt đang nằm sấp dưới thân hắn, ra, gằn giọng, "Đến đây là đủ."


Tâm tư của Nguyên soái lại lung lay tâm tư không được phép!


Thác Bạt ngẩn người một lúc, sau đó vẻ mặt anh giống như nhìn thấy một món đồ quý hiếm được canh giữ cẩn thận, càng khó với tay lại càng muốn có.


Ánh mắt Thác Bạt chớp mắt sáng lên một thoáng, rồi lập tức ôm lấy cánh tay Mặc Sĩ câu dẫn, dụ dỗ bằng giọng nhẹ nhàng ôn nhu mê mê hoặc hoặc: "Ta sẽ không làm ngươi đau đâu."


Vẻ mặt Mặc Sĩ lập tức trở nên phức tạp: "...".


Cảm giác đang dỗ dành một thiếu niên vô tội quen thuộc!


Tuy nhiên, ngay sau đó, Thác Bạt lại nhẹ nhàng giải thích: " Tướng quân ở trên, ta ở dưới."


Lão xử nam khốn khổ này khó khăn lắm mới chịu được cám dỗ lớn như vậy, nghiến răng nói: "Không được."


Thác Bạt trợn mắt, hiếm khi lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Tướng quân lại thích ở dưới sao?"


Thật không ngờ được!


"Không phải!" Mặc Sĩ tức giận trừng mắt nhìn Thác Bạt, rồi trầm giọng nói, "Là vì ta theo chủ nghĩa độc thân, không thể gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào với ngươi." Nói xong, Nguyên soái như được giải thoát trút bỏ gánh nặng, lăn người quay lưng lại với Thác Bạt, giọng điệu lạnh lùng, "Ngủ đi."


Sau đó, Mặc Sĩ bắt đầu lẩm bẩm các điều lệ quân sự trong lòng, cố gắng dùng cách này để bình tĩnh lại.


Do tư duy quá cổ hủ, nên Mặc Sĩ không thích quan hệ xác thịt với người khác khi không có tình cảm và tiền đề không định phát triển tình cảm, đây cũng là lý do tại sao Nguyên soái vẫn là xử nam đến ba mươi tuổi!


Mà việc không muốn phát triển tình cảm với bất kỳ ai tất nhiên là do dòng máu cự yêu trong người hắn, hắn tự ti về hình dạng quái vật xấu xí và hung dữ của mình, sợ rằng khi phát cuồng sẽ làm hại người khác... Nguyên soái Mặc Sĩ bị buộc phải trở thành một người độc thân.


Tuy nhiên.


Thác Bạt ngẩn người, bỗng nhiên bụm bụng cười lớn: "Haha haha haha!"


Cảm thấy như mình đang bị cười nhạo, Mặc Sĩ im lặng:"......"


Thác Bạt cười không ngừng, chỉ vào mũi mình hỏi: "Trông ta có vẻ như cần ngươi chịu trách nhiệm sao? Ngươi tình ta nguyện, sung sướng một chút mà thôi"


Mặc Sĩ: "..."


Thật đúng là bộ dạng không giống như cần phải chịu trách nhiệm.


Vì vậy, tâm tư của Nguyên soái lại bắt đầu lung lay!


Lão xử nam vạn năm đói khát sắp sửa mở miệng thay đổi ý định, Thác Bạt lại bỗng nhiên thu lại nụ cười, lạnh lùng quay lưng lại với Mặc Sĩ nằm xuống, giọng điệu nhạt nhẽo nói: "Thôi, ta cũng không muốn nữa, ngủ đi."


Thật là khó lường.


Vì vậy Nguyên soái đã bị dày vò đến khổ sở!


Rốt cuộc có nên làm hay không, vừa rồi ý hắn là nói có thể làm mà không cần chịu trách nhiệm phải không, nhưng tại sao lại nói thôi ngủ đây!?


Không phải nói là sẽ vui vẻ một chút sao!?


Trên bề ngoài, Nguyên soái nằm đó kiên cố không chút sứt mẻ như tảng đá, như vị thần vô dục vô cầu, nhưng thực ra trong lòng đã bão táp biển cả, sóng thần dao động! Sự oán hận nặng nề như thể hóa thành đồ vật đè lên Thác Bạt!


Lúc này, Thác Bạt bỗng nhiên giơ một chân ra sau, khiêu khích vuốt ve mắt cá chân của Đại Tướng, khi cảm nhận được người kia cơ thể lập tức căng thẳng như một tấm thép, Thác Bạt mang ý xấu cuối cùng cũng nhịn không được cười ra tiếng: "Phù."


"Ngươi...!" Mơ hồ nhận ra rằng đối phương thực ra đang như mèo chơi với chuột trêu chọc mình, Mặc Sĩ vừa giận vừa gấp trong lòng, cuối cùng hắn không còn cố gắng kiềm chế dục vọng đang thiêu đốt hắn, lăn người đè Thác Bạt, nắm lấy cằm thanh tú nhọn của y, không màng hậu quả hôn xuống, Thác Bạt rất hợp tác, giơ tay quàng lấy cổ Đại Tướng, đuôi mắt và lông mày tỏa ra vẻ quyến rũ như yêu nghiệt vũ mị phong tình, khiến Mặc Sĩ thậm chí cả mắt cũng đỏ đỏ lên vì kích động, cổ họng nuốt nước bọt liên tục, trong lúc hôn nhau, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra một thân hình gầy gò nhưng cường tráng, dưới ánh trăng có thể thấy những vết sẹo sâu cạn trên cơ thể, đó đều là huân chương chiến công thực sự, không thể lấy mất.


Thác Bạt nhìn quét một vòng trên người Mặc Sĩ, ánh mắt hơi tối lại, hắn nghiêng đầu dùng lưỡi vuốt ve vành tai Mặc Sĩ, thì thầm: "Nguyên soái của ta thật đáng yêu hơn ta tưởng..."


Mặc Sĩ máu sôi lên, trừng phạt bằng cách cắn một cái vào cổ trắng nõn của Thác Bạt, rồi hôn mạnh xuống.


Hai người quấn lấy nhau một lúc, Mặc Sĩ như một con sói to lớn vốn chỉ ăn chay, hôm nay được nếm thử vị ngon của thịt xương lần đầu tiên, hổn hển thở dốc, liếm láp, ngửi ngửi khắp nơi, như muốn nuốt chửng cái xương thịt này, nhưng vẫn chưa dám cắn.


"Nguyên soái đại nhân," Thác Bạt cố định đầu Mặc Sĩ, trầm giọng nói, "Toàn thân đều hôn qua rồi."


Mặc Sĩ: "..."


Thác Bạt giơ ba ngón tay: "Mà là lần thứ ba rồi."


Mặc Sĩ: "..."


Thác Bạt hề hề cười xấu xa: "Hay là ngươi không biết?"


Mặc Sĩ im lặng để bảo vệ phẩm giá tôn nghiêm của lão xử nam vạn năm!


Thác Bạt như nhặt được báu vật, ánh mắt sáng rực đẩy Mặc Sĩ ngã xuống, cúi đầu vào giữa chân Đại Tướng, chậm rãi nói: "Ta sẽ dạy ngươi."


Vài phút sau, Thác Bạt ngẩng đầu lên, lau miệng nói: "Thật là nhanh hơn ta dự đoán, nhưng với lần đầu của xử nam thì cũng dễ hiểu."


Mặt Mặc Sĩ đỏ bừng, ra lệnh bằng giọng thấp: "Nhả ra."


"Ta không nhả." Thác Bạt nuốt nước bọt, như đang nếm thứ gì đó, rồi lại nói, "Thơm ngon, mượt mà, vị thuần hậu, quả thực là rượu nấm ủ ba mươi năm của Nguyên soái Hải quân."


Mỗi lời y nói, sợi dây căng thẳng trong đầu Mặc Sĩ lại đứt thêm một cái, sau khi y nói xong, Mặc Sĩ như con sói đói nhào tới.


Sau khi đã nếm được vị ngon của thịt xương, chó sói to lớn này lao tới, cắn một miếng lớn, lưu loát sạch sẽ gặm thịt ngon xương ngọt!


Và miếng thịt này còn rất hợp tác!


Này thật đúng là thần kỳ.


Đừng thầm lặng nhảy hố , mau vote cho ta đi nà ~ ! (((o(*゚▽゚*)o)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip