(='∇`=)Chương 4:Nguyên soái Sủng Ái: Yêu nghiệt quyến rũ điên cuồng Đại tướng
Lần đầu tiên nếm được vị ngọt của dục vọng, Nguyên soái như một con thú hoang mất lý trí, cứ muốn một lần rồi lần nữa đòi hỏi Thác Bạt, mà bốn phía bị đá tảng che đậy thành khu vực nhỏ bé như một thế giới nhỏ giữa biển khơi, và mảnh đất nhỏ bị những tảng đá lớn bao quanh này như một nhà tù, Nguyên soái bắt giữ quy án đạo tặc có tiếng xấu vang xa, hung hăng quất roi khiển trách cho đến khi đối phương xin tha bằng những tiếng như mèo kêu, nghe vũ mị dụ người, không giống như van xin mà như đang gián tiếp đòi hỏi thêm...
Vì đã tích trữ hàng rất nhiều trong ba mươi năm, nên cho đến khi bầu trời bắt đầu ửng sáng, Mặc Sĩ chưa đã thèm mới miễn cưỡng buông tha Thác Bạt.
"Ồ ồ ồ, lần đầu xử nam khai trai thật là không tệ." Thác Bạt chân tay đều đau nhừ, cố sức khó khăn lắm mới có thể khép lại, nhưng vẻ mặt vô tư lự vẫn không hề thay đổi, y giơ tay vuốt ve khuôn mặt Nguyên soái, cười híp mắt cong cong, "Ăn no?"
Mặc Sĩ liếm liếm môi, nhìn xuống chỗ Thác Bạt bị chà đạp không còn bộ dáng ban đầu, gật đầu, "Ừ."
Mặc dù hoàn toàn có thể lại làm một lần nữa, nhưng Thác Bạt đã trông rất mệt rồi.
"Ngủ đi." Dưới ánh bình minh mờ ảo, Mặc Sĩ có thể nhìn rõ khuôn mặt Thác Bạt sau khi ân ái trở nên rực rỡ như hoa đào, vẻ mặt quyến rũ đến chết người ấy, như thể từng nét vẽ được bút lông chấm xuân dược hoạ lên, mỗi nơi đều toả ra mùi thơm ngọt ngào đến chết người. Trước đây Mặc Sĩ chưa từng có cảm giác rõ ràng như vậy, nhưng sau khi đã nếm được vị ngon, hắn càng thấy người trước mắt như một yêu nghiệt, nhận ra trong mình lại muốn bùng lên, Mặc Sĩ không dám nhìn nữa, ôm lấy Thác Bạt đang nhìn mình cười một cách dịu dàng ái muội, cùng y nằm xuống, rồi lấy quần áo vứt bừa bãi trên mặt đất kéo lên làm chăn.
Mặc dù chỉ có một cái áo làm chăn thì cũng đủ để che một người, nhưng phủ lên hai người thì quả thực hơi chật. Vì vậy, phần lớn áo quần đều được Nguyên soái kéo qua phía Thác Bạt, còn hắn thì chỉ để lộ ra nửa sau lưng, nằm ở phía hướng ra biển, làn gió sáng sớm từ khe đá thổi vào, hầu hết đều bị thân thể Đại Tướng chắn lại.
Thác Bạt khóe miệng hơi cong lên, an lành thiếp đi.
Cảm nhận được nhịp thở của người trong lòng dần trở nên sâu và đều, Mặc Sĩ lén lút ôm chặt hơn, cũng áp mặt vào má Thác Bạt, tò mò ngửi mùi hương của mình đã hòa vào trong máu thịt của người kia, rồi nhẹ nhàng hôn lên mặt Thác Bạt. Thác Bạt vẫn nhắm mắt ngủ, không hề hay biết, còn Mặc Sĩ thì lại đỏ mặt, như sợ Thác Bạt đột nhiên tỉnh lại sẽ chế giễu mình.
Chó sói to lớn đã cẩn thận, đoan đoan chính chính đứng đắn đặt miếng xương quý giá thả trong bát ăn, lưu luyến không rời ngửi mùi thơm của miếng thịt, tham thèm liếm trên mặt một chút, rồi hạnh phúc cúi đầu vùi mặt vào móng!
Rõ ràng là trí thông minh của Nguyên soái đã cùng với thứ kia bị xả ra khỏi cơ thể, thậm chí còn quên mất mục đích ban đầu của mình là đến đây đòi lại huân chương quân công...
Hoàn toàn bị vị ngon của miếng thịt mê hoặc đến mất hồn!
Không biết có phải vì không kịp vệ sinh sau khi... hay không, khi tỉnh dậy, Thác Bạt lại bắt đầu sốt.
Không phải Thác Bạt không sạch sẽ, vấn đề là dùng nước biển để rửa thì nghe thật là khủng khiếp!
"Ưm... đau đầu, đau họng, toàn thân đều đau." Thác Bạt nói bằng giọng mũi khàn, thân như không xương dán trên người Mặc Sĩ, nũng nịu, "Cả mông cũng đau, sao cấp dưới của ngươi không đến?"
Mặc Sĩ đưa tay sờ trán Thác Bạt, nóng bỏng.
Trong lòng Nguyên soái như rơi xuống vực sâu!
Trên hoang đảo này không có gì cả, không chỉ không thể hạ sốt cho Thác Bạt, thậm chí cả một ngụm nước sạch, một tấm chăn ấm cũng không có, nếu sốt không hạ xuống thì hậu quả có thể rất nghiêm trọng.
Nhưng Thác Bạt lại có vẻ không quan tâm lắm, thản nhiên nói: "Ôi, nếu cấp dưới của ngươi không đến kịp thì e là ta sẽ chết ở đây mất." Đôi mắt đỏ tươi của y yên lặng phản chiếu bầu trời xanh biếc, như thể dù có chết cũng không có gì to tát, đôi mắt đẹp kia cong lên cười khanh khách, nói "May là cảnh vật vẫn khá đẹp."
Mặc Sĩ vẫn lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì: "..."
Thác Bạt thờ ơ dùng hai tay gối đầu nằm trên mặt đất, gò má ửng đỏ vì sốt: "Không ngờ suốt đời làm kẻ cướp, lại có dịp làm một việc thiện cuối đời."
Mặc Sĩ nhướn mày, não nhất thời chưa kịp nghĩ: "Việc thiện gì?"
Thác Bạt giơ tay chạm má Mặc Sĩ: "Giúp ngươi mở mang kinh nghiệm đã là một việc thiện rồi."
Mặc Sĩ vừa giận vừa lo lắng, sau khi do dự một lúc, cố gắng lấy can đảm nói: "Ta có cách để đưa ngươi ra khỏi đây."
Thác Bạt tò mò nhướn mày: "Làm sao?"
Lúc này, trí thông minh của Đại Tướng cũng đã phần nào trở lại, nhân cơ hội này, hắn yêu cầu: "Nhưng trước tiên, ngươi phải hứa một việc với ta."
Thác Bạt lập tức lùi lại ba bước, kéo chiếc áo đang phủ lên người mình che lấp những vết hôn trên ngực và xương quai xanh, cảnh giác nói: "Ngươi đừng hòng bắt ta chịu trách nhiệm."
Vốn dĩ phương diện này tâm tư Mặc Sĩ ít nhiều cũng có, khóe miệng giật giật, nghiến răng nói: "... Không phải việc đó."
Thác Bạt thở phào, cười híp mắt: "Vậy ngươi nói đi."
Mặc Sĩ hít sâu một hơi, cố kiềm chế cơn muốn ấn Thác Bạt xuống đất và giáo huấn trừng phạt y một trận, trầm giọng nói: "Trả lại tất cả những thứ ngươi đã ăn cắp, bao gồm huân chương của ta và viên kim cương của đại thiếu gia Mộ Dung, cũng như những thứ khác mà ngươi có thể truy tìm được."
"Có thể." Thác Bạt đồng ý nhanh chóng, Mặc Sĩ suýt không tin vào tai mình!
Dừng lại một chút, Thác Bạt nói: "Dù sao ta cũng không còn gì để ăn cắp nữa, trả hết về thì ta lại có thể trộm lại một lần, haha!"
Mặc Sĩ: "..."
"Được, ta đã hứa với ngươi." Thác Bạt lại lại gần Mặc Sĩ, tò mò hỏi, "Vậy ngươi sẽ đưa ta về bằng cách nào?"
Mặc Sĩ thở dài, từ từ nói: "Thực ra, khả năng tạo ra sóng thần và điều khiển sinh vật biển của ta là do dòng máu Quái Vật Bắc Hải trong người."
"Quái Vật Bắc Hải?" Thác Bạt nhướn mày, trong mắt lóe lên một tia sáng!
Mặc Sĩ gật đầu, miễn cưỡng thừa nhận bí mật của mình: "Ta có thể biến thành Quái Vật Bắc Hải, sẽ mang ngươi đến nơi có người ở. Lúc trước không nói cho ngươi vì chuyện này là bí mật quan trọng nhất của ta. Hơn nữa.... hình dạng của ta khi biến đổi rất xấu xí, nếu ngươi cảm thấy ghê tởm, có thể nhắm mắt lại..."
Nói xong, Mặc Sĩ, trong tâm trạng như đi vào trận chiến, bắt đầu biến đổi hình dạng trước mặt Thác Bạt. Hôm nay không phải ngày trăng tròn, Mặc Sĩ cũng chủ động biến đổi, trong trường hợp này hắn vẫn có thể kiểm soát được lý trí.
Con quái vật khổng lồ như một ngọn núi nhỏ nhô lên từ mặt đất, hàng chục cái xúc tu to lớn, trơn nhẵn lan tràn ra, hai con mắt to phát ra ánh xanh lục, phía dưới cái đầu to bằng cả người là một cái miệng đầy răng nanh đáng sợ.
Mặc Sĩ nghiến chặt răng, thậm chí còn cố gắng thu nhỏ cái miệng lại, cố làm cho nó trông nhỏ hơn một chút!
Biến đổi xong, Mặc Sĩ căng thẳng chuẩn bị tinh thần, dùng đôi mắt to xanh lục nhìn Thác Bạt, sẵn sàng nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm, sợ hãi của người kia...
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Thác Bạt, Nguyên soái lại phát hiện mình đã nghĩ sai.
Thác Bạt mắt sáng rực, gò má ửng hồng, cái ngực phập phồng như đang thở gấp, toàn bộ tư thế và biểu cảm trên mặt đều giống như một cô gái trung học vừa gặp được thần tượng nổi tiếng trên đường...
Mặc Sĩ: "..."
Khoan, cái biểu cảm này không đúng lắm!
Đừng thầm lặng nhảy hố , mau vote cho ta đi nà ~ ! (((o(*゚▽゚*)o)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip