Chapter 5: Có hơi quá mức rồi! [H+]
[H+]
Không khí mập mờ rõ ràng là đang bao trùm khung cảnh sống động này, hai người nhìn nhau, một người ngại ngùng, một người cười cười thích thú.
- Em làm gì vậy? Xê ra một tí
- Không thích!
Bạch Vỹ Văn bối rối không biết phải phản ứng lại như nào, chỉ ngồi trân trân, bất động ở sofa, mắt không hề chớp, tròn xoe nhìn lấp la lấp lánh. Nguyên người cậu bây giờ chính là bị khóa lại bởi hai lực cánh tay mạnh mẽ từ thanh niên đối diện, đang rất vui vẻ trêu chọc trên sự ngượng ngùng này.
- Em có thể thả anh ra không? Đi ngủ được không?
- Ờ...
- Nha?
Vỹ Văn cười trừ, khuôn mặt hiện rõ vừa sợ sệt, vừa cầu xin tha mạng. Nhưng, Dương Minh Duệ cậu sao mà dễ dàng bỏ qua được? Cục cưng trước mặt, phải kiếm cách ăn một chút đậu hủ tươi chứ...
Nghĩ là làm, Minh Duệ nhanh chóng dùng tay luồn qua kẽ tóc mền mại của Vỹ Văn. Mái tóc màu đen, hơi dài so với tai một tí xíu, thiệt sự là rất mền mượt đi nha, cậu nhủ thầm không biết anh xài dầu gội gì mà mùi thơm lại dễ chịu đến thế. Dùng mũi mình tận hưởng mùi hương một hơi dài, sau đó là thơm lên tóc, rồi lên trán. Nhẹ nhàng hỏi:
- Yêu em được không?
- Ân?
Vỹ Văn như đang chìm trong giấc mộng thanh xuân đẹp đẽ, bị ai kia hỏi bất giác giật mình.
- Em hỏi là anh yêu em được không?
- Tất nhiên là ... được....
Chữ "Được" vừa thốt ra nhẹ nhàng thì khóe miệng cậu cũng được Minh Duệ lấp đầy, đầu lưỡi nhẹ nhàng chiếm lấy khoang miệng, mùi vị bạc hà thoang thoảng từ đôi môi ngọt ngào của Minh Duệ thật khiến người được hôn dễ chịu, say đắm mà. Tay của thanh niên trẻ tuổi cũng rất nhanh hoạt mà cởi từng nút áo sơ mi của học trưởng hơn mình 3 tuổi kia. Cậu bắt đầu hôn lên cổ, rồi trượt nhẹ xuống bờ vai trắng như bông tuyết của Vỹ Văn.
Minh Duệ hơi giật mình, người trước mặt mình thật sự xinh đẹp quá đi, các tỉ muội xin lỗi không có cửa cho tình yêu này rồi. Hôn đến đâu thì dấu đỏ hằn lên nước da trắng đến đó, đầu ti hồng hồng thấp thoáng đáng yêu qua chiếc sơ mi trắng cũng bị ai kia cắn lên. Răng chạm vào vật nhạy cảm sẽ làm vật cương lên, Vỹ Văn cắn răng lắc đầu mếu máo:
- Tha cho anh được không? Buồn lắm
- Ưmmm...
Dương Minh Duệ cậu bận làm việc chính sự rồi, ai mà có thể dừng lại ngay lúc này chứ, có điên, có ngốc mới dừng. Như luật lệ bao năm, cái gì càng bảo ngừng, chính là càng muốn làm nhanh hơn!
Chiếc quần short màu nâu bò của ai kia cũng tự động thoắt biến mất nhanh chóng. Vỹ Văn trong đầu vội vàng muốn chạy, nhưng thực tế cơ thể bị làm cho dễ chịu mà uốn éo theo cử động tay của Minh Duệ. Thiệt sự là rất khó chịu a~ Bên dưới chính là cảm giác căng phồng, muốn giải thoát ngay lập tức. Như hiểu ý đối phương, Minh Duệ dùng tay an ủi "em bé" đáng yêu bên dưới. Sofa có lẽ hơi chật chội cho việc làm chính sự nhưng mà cậu đây cũng hết cố gắng hết được rồi. Tự tay cởi chiếc áo thun màu xanh nhạt đang mặc vứt sang một bên, dùng miệng tiếp tục vờn quanh thân thể xinh đẹp của Vỹ Văn. Càng hôn càng nghiện, mùi hương dễ chịu từ cơ thể của Vỹ Văn làm nhiệt độ trong người của Minh Duệ ngày càng tăng cao hơn. Vùng bụng vừa trắng, còn có một nốt ruồi nhìn gợi cảm ở gần mép bụng bên phải làm cậu muốn trêu chọc anh một tí.
Dùng lưỡi liếm mạnh lên chỗ nốt ruồi, sau đó lại di chuyển xuống vờn chơi với hạ thân đang được an ủi rất thoải mái, cả người của Vỹ Văn run lên bần bật, cả phòng khách chỉ nghe mỗi tiếng rên rỉ dễ chịu của hai người. Bạch Vỹ Văn bị người kia hôn đến không còn biết trời đất là gì, chỉ biết liên tục thở dốc, mệt mỏi tăng dần âm thanh vì khoái cảm. Không nói mà làm, Minh Duệ dùng miệng ngậm lấy phân thân của cậu, bắt đầu quá trình "ăn kẹo mút" điêu luyện nhất, Vỹ Văn bị cực khoái làm đầu óc choáng váng, chỉ biết nắm lấy tóc của đối phương, thân thể vặn vẹo.
- Ưm... anh không cần... em... đừng... bẩn lắm... a
- Ngoan! Im lặng để em làm
Minh Duệ cười đắc chí, tiếp tục cho "em bé nhỏ" ra vào khoang miệng của mình, trượt lên xuống vài lần đối phương liền sảng khoái phóng thích năng lượng "trắng" ra ngoài.
- Hư quá! Sofa bị anh làm bẩn rồi.
- Ư... ưm.. anh xin lỗi!
Đôi mắt chết người lại long lanh nhìn Minh Duệ ấm ức, thật sự nhìn Vỹ Văn một cái là muốn thao nhanh chóng, thao chết đi sống lại càng tốt!
Minh Duệ nhẹ nhàng đỡ Vỹ Văn nằm ngay ngắn lại, sau đó dùng tay bế đối phương thẳng vào phòng.
- Giờ đến lượt em nhé!
- Hả?
Phòng ngủ của Dương Minh Duệ thiếu gia nọ cũng to nha, cũng thơm nữa, rồi cũng sạch sẽ quá đi. Chiếc giường Kingsize ôm gọn lại thân thể trắng gầy của Vỹ Văn, dưới ánh đèn một lần nữa Minh Duệ có thể mở to mắt ra nhìn kĩ người yêu, khẳng định một lần nữa là "Em bé này xinh đẹp nhất!", dù có trâu già gặm cỏ non cũng đáng, rung động, chính là rung động muốn chết đi được nha.
- Sao anh lại xinh đẹp như vậy?
- Hở? Anh ngủ được không? Buồn ngủ a...
Bạch Vỹ Văn lúc này đang khỏa thân, dùng tay dụi dụi mắt, a ư vài câu, phóng thích xong thì cảm thấy buồn ngủ quá đi. Nhưng chúng ta chỉ mới vào hiệp dạo đầu thôi, nói năng vớ vẩn gì đấy đại ca à?
Minh Duệ dùng tay vớ lấy một ít gel trên đầu giường, thật ra chỉ là lotion dạng xịn có công dụng khá tốt đi, nếu dùng sẽ giảm được sự đau đớn. Dù sao thì lần đầu cũng nên nhẹ nhàng, trân trọng yêu thương cục cưng của cậu một chút chứ.
- Ráng nhịn một chút nha bé cưng
- Ân... không muốn
Miệng nói, nhưng tay hoạt động nhanh hơn, Minh Duệ quệt một lượng lotion khá nhiều, sau đó nhẹ nhàng thoa đều lên nguyệt cúc, dùng một ngón tay nhẹ nhàng ra vào cái miệng nhỏ, nó như không ngừng hút lấy ngón tay của cậu vậy, cảm giác thật sự rất kích thích. Vỹ Văn sợ sệt, mắt lại long lanh cự tuyệt:
- Đau lắm, anh không muốn đâu...
- Em làm nhẹ nhàng thôi, ngoan, ân
- To lắm
Cái thứ kia thật sự có thể cho vào trong người Bạch Vỹ Văn cậu à? Nó là quá to hơn so với tưởng tượng, buồn bã so sánh với "em bé nhỏ" của cậu thì thật là xấu hổ quá đi. Nói vu vơ qua loa là một chuyện, Minh Duệ cho Vỹ Văn nằm sấp vùi đầu lên gối, sau một ngón tay thì bắt đầu hai, rồi ba ngón. Cậu đang cố mở rộng hậu huyệt một chút, có như vậy mới dễ dàng đưa vào, cũng không làm đau Vỹ Văn quá sức.
Bạch Vỹ Văn tiếp tục rên rỉ, cảm giác dưới thân mình nhói nhói, lúc đầu thì hơi buốt nhưng sau dễ chịu một tí, đỉnh điểm là ngón tay của Minh Duệ chạm trúng vào điểm G của cậu, làm cậu lại muốn phóng thích năng lượng tiếp a~
- Anh... bây giờ muốn...
- Muốn gì cơ? Em nghe không rõ...
Dương Minh Duệ cậu mặc dù muốn thao người này lắm rồi nhưng không nhịn được mà trêu chọc học trưởng thêm một tí nữa.
- Mau vào đi, anh chịu không nổi nữa rồi... khó chịu.... ư
- Chiều bé cưng vậy!
Mạnh mẽ hôn lên khoang miệng của đối phương, lại dùng cái phân thân to bự kia, hằn rõ gân xanh nổi lên từ từ tiến vào nguyệt cúc. Khác với lúc đầu cảm giác muốn lấp đầy thì giờ đây là rất đau, dù có lotion hỗ trợ nhưng vì là lần đầu tiên không tránh khỏi đau đớn. Vỹ Văn là đang khóc, sau đó gào lên:
- Thôi... Dừng dừng được không! Anh đau... Đau quá!
Dương Minh Duệ cậu xin lỗi bây giờ không nghe được gì nữa đâu, chỉ biết mạnh mẽ ra vào nơi đó, thúc mạnh nhất có thể. Bản thân không kiềm được mà dùng sức thao đối phương muốn ngất đi, bên trong học trưởng thật sự rất ấm áp, lại co thắt liên hồi, bóp chặt phân thân của cậu càng thêm ham muốn cùng với người này dây dưa triền miên. Ga giường bị hai người họ làm cho nhăn nheo, Vỹ Văn chỉ biết dùng tay nắm chặt ga giường, gồng mình với từng đợt thúc của thanh niên nhỏ tuổi kia.
- Nhẹ... là nhẹ một chút... ư... ưm... anh mệt! A...
- Em không nghe gì cả...
- Của em... lớn quá... ưm... trong bụng anh... đầy... anh... ngất, nhẹ...
- Anh .. em muốn anh là của em mãi mãi!
Nói vừa dứt câu, phân thân to lớn đáng sợ kia mạnh mẽ bắn hết tinh hoa vào trong nguyệt cúc nhỏ, cũng kiên trì không nổi khi cái miệng nhỏ siết chặt như vậy. Kiềm lòng không được mà xuất vào trong mất rồi. Hai bên đùi học trưởng không hẹn mà xuất hiện hai vệt tinh dài chảy xuống. Minh Duệ hơi thở mệt nhọc, ôm chặt lấy Vỹ Văn vào lòng, Vỹ Văn mừng thầm chắc xong rồi đi, nhưng sự thật không phải như vậy!
- Em chưa xong đâu, đừng chạy!
- A~ Anh mệt lắm rồi, sắp ... xỉu rồi!
- Vậy cứ nằm im là được, ân?
- Không... chịu... đâu!
Chỉ biết là, từng đợt thúc mạnh ra vào kéo dài, từng nụ hôn triền miên không chấm dứt, khắp người của Vỹ Văn bây giờ là dấu hôn đỏ hằn lên, trông thật thảm thương a~! Mồ hôi cả hai người như quyện vào nhau, hơi thở gấp rúc, không khí ám mụi, đầy mùi ám dục bay khắp phòng. Thanh âm "nhóp...nhép" liên tục kéo dài như vậy từ khuya đến tận gần sáng hình như chưa có dấu hiệu muốn ngừng nghỉ. Không chừng đêm nay có một thanh niên tuấn tú bị một đàn em thao đến chết đi thật....
----------------------------
Bạch Vỹ Văn trong lòng nghĩ " Chỉ cần người ấy chạm vào thôi, chính lả cảm thấy thích muốn chết rồi". Thiệt sự là mình và Minh Duệ cùng nhau thật sao? Như một giấc mơ vậy... một giấc mơ đẹp đến nổi không muốn tỉnh dậy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip