Chương 18.Tả Ký nói, y là thần linh của ta
Tả Ký bị đau đến mức tỉnh lại.
Từ chân phải truyền đến từng cơn từng cơn đau nhức, thậm chí làm hắn đau đến như thiêu như đốt. Chống đỡ thân thể ngồi dậy, Tả Ký quan sát xung quanh một vòng, nơi này là phía sau vách đá dựng đứng, cách đó không xa là rừng thưa cỏ hoang, phía xa xa là vách núi dốc ngược. Xem ra đây là một sơn cốc.
Sao mình lại ở chỗ này? Nhấc chân lên định cử động một chút, lập tức hắn đau đến mức ngã xuống đống cỏ cây phía sau, đụng phải người còn lại.
Tả Ký quay lại nhìn, là Lục Hành Đại. Lập tức hắn nhớ ra mọi chuyện.
Hóa ra vừa nãy họ Lục này muốn thể hiện bản lĩnh nên dẫn hắn lên núi, đến lưng chừng thì trượt chân, cả hai cùng nhau rơi xuống dưới. Cũng may Tả Ký vẫn cầm theo bảo kiếm – phòng khi ai đó nổi điên thì còn có cái mà dùng – bị Lục Hành Đại cắm vào vách đá để giảm xóc. Đến lúc rơi xuống đất, cả hai đều hôn mê bất tỉnh, xem như giữ được cái mạng nhỏ này.
Nhưng sao cả buổi rồi mà tên này không tỉnh lại? Đến mình còn không bị thương nặng, chắc y sẽ không sao đâu? Tả Ký vươn tay thăm dò hơi thở của y.
Đúng lúc này Lục giáo chủ từ từ mở mắt, hai người đần ra nhìn nhau một hồi, sau đó Tả Ký ngượng ngùng rụt tay lại. “Ngươi không sao chứ?” Không biết dược tính đã hết tác dụng chưa, tốt nhất là hắn nên cách xa y một chút. Dịch người sang bên cạnh một chút, hắn lại đè trúng vào bên chân đang bị thương, Tả Ký lại ngã lần nữa. Lục giáo chủ dùng tay chống đỡ dịch người sang một bên, mặc cho Tả Ký ngã như chó gặm bùn. Chờ đến lúc hắn đứng lên được thì Lục giáo chủ rụt tay lùi lại.
Nhìn y như thế, xem ra đã trở lại bình thường rồi. Tả Ký phủi sạch bụi bẩn cùng cỏ dại trên mặt, ngẫm lại chuyện lúc trước, hắn quyết định đòi lại công bằng cho bản thân. Tốt xấu gì hắn cũng vác y chạy trốn khỏi đám truy binh, sau đó bị lăn qua lăn lại một hồi, đến lúc lên núi cũng rơi xuống rồi bị thương, nhiều chuyện xảy ra như vậy, Lục Hành Đại không được tiếp tục khi dễ hắn nữa.
Nhuận khí thanh giọng xong, Tả Ký đắc ý nói. “Họ Lục nhà ngươi không cần phải ngại ngùng, ta làm ơn không mong được trả ơn.”
Lục giáo chủ nghe hắn nói vậy liền quay đầu lại, nhướn mày lên. “Sao lại nói vậy? Sau khi ta trúng độc ngất xỉu liền chẳng nhớ gì nữa, tại sao chúng ta lại ở đây? Còn nữa,” Nói đến đây, y giơ tay phải lên, ống tay áo liền trượt xuống. “Chuyện gì thế này?”
Tả Ký nhìn theo động tác của y, bàn vốn trắng nõn sạch trơn bây giờ trông vô cùng thê thảm: lòng bàn tay có mấy vết rách da, cho dù không chảy máu nhưng trông rất đáng sợ. Các ngón tay hầu hết đều bị trầy da, nhìn đi nhìn lại, không có chỗ nào còn lành lặn.
Những cái này… chẳng lẽ là y bị thương lúc rơi xuống? Tả Ký nhớ lúc rơi xuống có mấy lần đột ngột khựng lại, trong lòng chợt thắt lại, lông mày nhíu chặt.
Lục giáo chủ thấy hắn không đáp, tiếp tục hỏi: “Ân?”
Lúc này Tả Ký mới phát hiện ra điểm mấu chốt: “Ngươi không nhớ sao?”
Ngẩng đầu nhìn, Lục giáo chủ thản nhiên trách móc: “Sao sau gáy ta thấy hơi đau đau?”
Vẻ mặt Tả Ký hết hồng rồi lại trắng, há hốc miệng rồi lại ngậm lại. Nói thế nào bây giờ? Chẳng lẽ nói ngươi bị hạ dược, ban đầu phát xuân sau đó nổi điên, muốn thượng ta nên bị ta đập? Cho dù có nói vậy, chắc chắn tên này sẽ không tin. Huống chi Tả Ký cũng không phải không biết xấu hổ.
“Những chuyện này… sau khi gặp lại huynh đệ kia ngươi sẽ hiểu được, trước mắt phải nghĩ cách ra ngoài đã.” Tả Ký phiền muộn cào cào tóc, đành phải cam chịu xui xẻo.
Lục giáo chủ nhìn quanh bốn phía: “Nơi này là cấm địa của giáo ta, trước khi vết thương của ngươi và ta lành lại thì không thể ra được.”
Hóa ra lúc nãy xui xẻo rơi xuống chỗ này. Tả Ký cúi đầu xoa xoa cổ chân, bất chợt nhận ra: hắn chính là thần xui xẻo của Lục Hành Đại.
Từ lúc y gặp Tả Ký đến nay, chuyện gì cũng không thuận lợi. Nhưng có một quy luật, người này không làm gì được hắn. Y hao hết tâm tư muốn trêu chọc bắt nạt Tả Ký, nhưng chưa một lần nào thành công. Đã vậy, hắn có gì phải sợ?
Giơ chân đá một cái vào bạch sam trước mắt, Tả Ký tùy tiện lên tiếng: “Nắn xương giúp ta.” May là không bị gãy xương, nếu không sẽ thành tàn phế luôn mất, lại còn phải dựa vào người kia.
Vạt áo trước mắt thoáng động một chút, không ngờ lát sau người nọ lại ngồi xuống, vươn tay trái, dùng hai ngón tay nắm mắt cá chân Tả Ký, ba ngón còn lại dùng sức, chợt nghe rắc một tiếng, Tả Ký đau đến mức hét toáng lên.
Lục giáo chủ thu tay về, đứng dậy nói. “Nếu đã không có việc gì, vậy ngươi đi chuẩn bị nấu cơm đi.”
Tả Ký trợn mắt nhìn. “Chân ta đã như vậy, ta đi sao được?”
Giáo chủ đại nhân giơ tay phải ra cho hắn nhìn. “Vậy nhảy đi.”
Bắt đầu từ hôm đó, Tả Ký phải đảm nhiệm tất cả mọi việc. Không phải là chưa từng phản kháng, nhưng chỉ cần hắn kín đáo phản đối, Lục giáo chủ lại giơ tay phải cho hắn xem. Tuy rằng không thẹn với lương tâm, nhưng cứ nhìn vết thương kia, trong lòng Tả Ký luôn cảm thấy khó chịu, không muốn tranh cãi gì nữa.
Lúc này trời đã bắt đầu rét, nhưng trong cốc luôn ấm áp như mùa xuân, hơn nữa mọi vật dụng cần thiết đều có đủ, lương thực cũng rất phong phú. Nếu không phải đang bị nhốt ở đây không ra ngoài được, thì hai người ở đây cũng không khác gì thần tiên.
Hai người ngẩn ngơ ở lại cái chỗ nhỏ như lòng bàn tay một thời gian, Tả Ký mới phát hiện cái tên Lục Hành Đại này rất không thú vị. Mỗi ngày ngoại trừ ăn uống và luyện kiếm thì y cứ đờ người ra. Trước kia ở trên núi toàn thấy y đọc sách giả vờ phong nhã, bây giờ đến một chút phong nhã cũng chẳng còn.
Tả Ký vẫn còn nhớ đến chuyện cái giỏ đêm đó, nói xa nói gần một hồi đi hỏi Lục Hành Đại mới biết lần đó Thạch Hộ pháp cũng đã xuống núi. Chắc là Lý thúc Lý thẩm ngủ say quá không nghe tiếng, lúc này hắn mới yên tâm.
Hôm nay trời trong quang mây, Tả Ký lười biếng dựa vào vách núi phơi nắng, nhìn Lục giáo chủ dùng cành cây luyện kiếm — thanh bảo kiếm kia lúc rơi xuống núi đã bị gãy, sau đó Tả Ký dùng nó làm cái giá. Hắn vừa phát hiện ra một chuyện rất thú vị, tâm tình rất tốt, còn muốn nói chuyện phiếm một chút.
Mấy ngày nay ăn lương khô dưa muối khiến Tả Ký chán ngán lắm rồi, thế nên sáng sớm nay, hắn rải hạt cao lương ra một cái sàng, để ra bãi đất trống để bẫy chim rừng. Lục Hành Đại tuy bất động thanh sắc, nhưng lại giả vờ đi ngang qua mấy lần. Tả Ký thấy y nóng lòng muốn xem, liền hào phóng gọi y sang đây cùng chơi.
Lục giáo chủ nghiêm trang nắm chắc sợi dây mà Tả Ký đưa cho, mặt không biểu tình nghe Tả Ký giảng giải, phải cầm như thế nào, bao giờ giật dây. Sau đó thấy đã đến lúc, y giật mạnh một cái… Cái sàng lật ngược trở lại, chim rừng bay tán loạn. Tả Ký ở bên cạnh tức giận kêu lên. “Đừng có giật mạnh quá! Phải khéo một chút!”
Lục giáo chủ không phản bác, vứt bỏ sợi dây, chạy qua phía bên kia luyện kiếm, kiếm phong vù vù nổi lên.
Một lúc sau, Tả Ký đã bẫy được mấy con chim, thấy cũng được kha khá rồi liền dọn dẹp sạch sẽ rồi châm lửa nướng. Đến lúc rắc thêm muối và gia vị thì mùi thơm cũng truyền ra. Lục giáo chủ ở bên kia đã luyện xong phần của buổi sáng, liền đi rửa tay sạch sẽ chờ ăn.
Cái sàng bẫy chim ở đằng kia tiếp tục làm việc, một lúc sau đã có vài con chui vào. Tả Ký nhìn mà tâm ngứa ngáy liền quay sang dặn y: “Ngươi giúp ta quay một chút, ta đi bắt thêm mấy con nữa.”
Đợi đến lúc Tả Ký đem được mấy con chim rừng quay trở về liền ngửi thấy mùi khét. Hắn tức giận quay sang trừng Lục Hành Đại đang ngồi ở xa xa: “Không phải chỉ có mình ta ăn, việc nhỏ như thế mà ngươi cũng không chịu làm.”
Lục giáo chủ ngoảnh mặt làm ngơ.
Tả Ký rửa sạch tay, chia đôi phần thịt ít bị cháy ra, mỗi người một nửa. Ăn ăn, Tả Ký mới nhận ra hắn đã trách lầm Lục Hành Đại. Quả thực Lục giáo chủ có xoay mấy con chim này — nếu không xoay, làm sao cả hai mặt đều cháy? Nhưng mà có thế cũng làm hỏng? Tả Ký nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa. “Đừng nói là cả cơm ngươi cũng không biết nấu nhé?”
Giáo chủ phất tay áo đứng lên, bắt đầu luyện kiếm buổi chiều.
Lúc này Tả Ký đang dựa người vào vách đá, thấy rằng suốt mấy ngày nay, quần áo của hai người cũng là do hắn giặt. Khi ở trên núi thì có người hầu hạ. Vậy thì…
“Có phải ngươi cũng không biết giặt quần áo không?”
Lục giáo chủ không đáp, xuất thủ càng nhanh hơn.
Quả nhiên, Tả Ký mừng rỡ. “Họ Lục kia, rốt cuộc ngươi biết làm gì?”
Lục giáo chủ quăng cành cây trong tay đi, vù một cái cắm vào trong bùn. Y tung người nhảy tới trước mặt Tả Ký, tay nắm lấy vạt áo hắn, kéo tới trước mặt y. Khi chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, Lục giáo chủ rằn từng tiếng một: “Ta, biết, giết, người!”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip