Chương 27

Mẹ rốt cục vẫn phải đi.

Chống cự căn bệnh này hai năm,cho dù trong lòng còn có nhớ thương nhưng cuối cùng bà cũng phải rời đi con trai mình yêu thích nhất, rời đi cái thế giới này.

Được hàng xóm và thầy giáo giúp đỡ,mẹ hắn bị mang đi hoả táng,trong tay Lý Tĩnh Dao,trừ di ảnh mâu thân ra không có gì lưu lại cả.

Từ khi hỏa táng trở về,Lý Tĩnh Dao trở về căn nhà trống rỗng,ngồi ở trên ghế mẹ hay ngồi,trên tay ôm di ảnh,trong tấm ảnh mẹ hắn cười rất dịu dàng,hiền lành từ trước đến giờ hắn quen,không có ốm đau hành hạ,mẹ vẫn xinh đẹp như trong trí nhớ.

Ngày đó sau khi đến đến bệnh viện,hắn mới biết được,từ hai tháng trước bác sĩ đã nói với mẹ bệnh bà không trị nổi nữa,nhưng bà bảo bác sĩ đừng nói cho hắn biết.

Vì không để cho con trai lo lắng,bà lựa chọn phương thức vượt qua những ngày còn lại để không hối hận.Một buổi tối kia,có con trai bên cạnh,bà nhắm hai mắt lại không còn mở ra.

"Mẹ. . . . . . Không thể. Không thể. . . . . . ở bên cạnh con. . . . . . Tĩnh Dao. . . . . . Đó là câu nói sau cùng mẹ nói với Tĩnh Dao, cho đến cuối cùng bà thủy chung không yên lòng đứa con duy nhất,không nỡ để con trai sau này cô đơn một mình.

Dùng sức ôm chặc khung hình trong tay,mặc dù đã qua ba ngày,hắn nhớ được rõ ràng, sau đó, rốt cục từ từ buông lỏng,cho đến mất đi khí lực ——

Lý Tĩnh Dao vươn tay,lòng bàn tay còn rất rõ ràng truyền đến cảm giác mẹ nắm tay hắn,nhưng khi hắn dùng sức nắm chặt,cái gì cũng không có, cái gì. . . . . . Cũng không có.

Mẹ rời khỏi hắn,rốt cục chỉ còn lại có một mình hắn.

Trong hai năm qua,mẹ là sức mạnh ủng hộ hắn sống sót,bởi vì mẹ cho dù phải bán đứng thân thể, hắn cũng có thể nhịn bất kể nữa đau khổ thế nào,chỉ cần mẹ luôn ở bên cạnh hắn.

Mẹ hắn đã rời đi,cũng mất đi ý nghĩa sinh tồn của hắn

Trong khoảnh khắc đó Ý niệm chết chóc hiện lên trong đầu hắn,bi thương chiếm cứ hết thảy suy nghĩ của hắn.

Mở ra ngăn kéo dưới tủ,hắn tìm kiếm một món đồ,nhưng ngay cả chính hắn cũng không hiểu được mình tìm cái gì ——

Cho đến món đồ sắc bén,đâm vào lòng bàn tay hắn.

Đưa tay cầm lấy nó,đem nó rút ra.

Đó là con dao gọt trái cây,mặc dù đã lâu không cần,nhưng ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu xuống,thân đao vẫn phát ra tia sáng lạnh lẽo.

Thần trí mê loạn,Lý Tĩnh Dao căn bản không có ý thức được hành vi của mình,hắn chẳng qua cúi đầu,mơ màng nhìn cổ tay mình,thất thần ngưng mắt nhìn dưới làn da trắng nõn,rõ ràng có thể thấy được huyết mạch màu xanh.

Chờ hắn phát hiện con dao đã cắt lên cổ tay hắn,trong nháy mắt chỉ có một đạo dấu vết màu trắng,giống như là một khe hở tinh tế,một giây sau,máu tươi nhanh chóng tràn ra vết thương, theo cổ tay từng giọt nhỏ xuống mặt đất.

Thật. . . . . . Thật kỳ quái. . . . . . Đờ đẫn nhìn bàn tay chảy dòng máu tươi, nhưng Lý Tĩnh Dao tuyệt không cảm thấy đau.

Chết,thì ra là chuyện đơn giản như vậy.

Giơ lên con dao,lần này Lý Tĩnh Dao không chần chờ cắt xuống cổ tay mình!

"Dừng tay! Cậu đang làm gì đó!"

Hổn hển thét lên,có nhiều là hoảng sợ.

Một người chạy nhanh tới,đoạt lấy con dao trên tay Lý Tĩnh Dao.

Lý Tĩnh Dao mờ mịt ngẩng đầu.

Phương Vật Viễn tức giận trừng mắt nhìn người trước mặt, lồng ngực kịch liệt phập phồng , ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nhọc.

Phương Vật Viễn làm sao cũng không quên được Lý Tĩnh Dao cầm lấy con dao tự hại mình,vẻ mặt phảng phất mất đi tất cả,nhìn con dao rơi xuống, tim Phương Vật Viễn cũng suýt nữa ngừng đập.

"Tại sao phải làm chuyện như vậy!" Phương Vật Viễn tức giận chất vấn.

"Dao. . . . . . Còn tôi." Lý Tĩnh Dao vươn ra bàn tay không có bị thương,chỉ muốn lấy con dao trở về.

"Tĩnh Dao! Nhìn anh,nhìn anh này!" Phương Vật Viễn lấy đi con dao trong tay Lý Tĩnh Dao,dùng sức lay động hắn.

Phương Vật Viễn không hiểu tình thân,cho nên hắn không rõ,mê chết đi ảnh hưởng đến Lý Tĩnh Dao sâu như vậy —— sâu đến, cơ hồ khiến hắn mất ý chí cầu sinh.

Phương Vật Viễn ôm lấy mặt Lý Tĩnh Dao,bắt buộc Lý Tĩnh Dao nhìn mình,cho đến hai mắt Lý Tĩnh Dao rốt cục không còn rời rạc.

"Phương. . . . . . Vật Viễn . . . . ." Lý Tĩnh Dao lẩm bẩm tên hắn.

"Tại sao phải thương tổn tới mình?"

"Không có ai. . . . . . trên đời này đã không có cần người tôi. . . . . ." Thanh âm Lý Tĩnh Dao tràn đầy đau khổ và nồng đậm cô đơn,nhưng cho dù ở nơi này,viền mắt hắn vẫn khô thốc,không chảy ra một giọt nước mắt.

Câu nói kia thật sâu rung động Phương Vật Viễn,cho đến lúc này hắn mới rốt cục hiểu,tình cảm bản thân đối với Lý Tĩnh Dao đến tột cùng là dạng gì.

Từ vừa mới bắt đầu,trò chơi này đã biến chất,cho tới bây giờ hắn mới rốt cục thừa nhận, từ lúc thoáng gặp được hắn bản thân đã bị Lý Tĩnh Dao hấp dẫn.

Không phải chỉ để ý, không phải chỉ coi trọng,còn muốn giữ lấy Lý Tĩnh Dao ở bên người, hắn. . . . . . yêu Lý Tĩnh Dao

Nhưng bởi vì Phương Vật Viễn cho tới bây giờ mới biết yêu, cũng chưa từng có người nào đã dạy hắn, cho nên hắn tốn nhiều thời gian hơn người bình thường,mới hiểu được tình cảm của mình.

"Nếu như em không muốn mạng mình nữa,vậy thì cho anh đi." Phương Vật Viễn ôm hắn thật chặc .

". . . . . . Cho anh?" Lý Tĩnh Dao kinh ngạc lặp lại.

"Anh muốn..... Em,sau này thuộc về anh.Bất kể là mạng của em, thân thể của em,tất cả của em." Đó là Phương Vật Viễn một mạch cuồng vọng bốc đồng nói ra, nhưng hình như. . . . . . Còn thêm cái gì đó. . . . . .

Cơ thể Phương Vật Viễn ấm áp,dần dần thấm vào trong cơ thể lạnh băng của Lý Tĩnh Dao,hắn để mặc Phương Vật Viễn ôm mình,hai mắt có khó xử và mờ mịt, giống như vẫn không thể hiểu lời Phương Vật Viễn nói.

"Tại sao. . . . . . Anh muốn em?" Cho dù hắn đã không muốn chết,cũng không cho Phương Vật Viễn biết.

Phương Vật Viễn ôm cánh tay chặc hơn nữa. Đầu của hắn chôn ở cổ Lý Tĩnh Dao,qua hồi lâu mới mở miệng.

"Bởi vì. . . . . . Anh. . . . . ." Hai chữ sau thấp xuống, trở nên mơ hồ không rõ.

"Cái gì?"

Trên cổ truyền đến liên tiếp mắng mỏ của Phương Vật Viễn,qua hồi lâu,Phương Vật Viễn mới hít sâu một hơi.

"Không phải là không có người cần em, hiểu không? Nơi này có một người cần em!"

"Cần người của tôi?" Lý Tĩnh Dao vẫn không hiểu.

Đã nói xong nhưng người đó không hiểu!TT_TT

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hvan#nguoc