CHƯƠNG 7: NÓI THẬT ĐI, ANH PHÁ SẢN RỒI ĐÚNG KHÔNG?

Ăn bánh xong tất nhiên phải súc miệng. Diệp Hiệt giúp Tô Lâm Thanh lau bọt còn sót trên mặt rồi đưa cậu đi tìm người may quần áo.

Lĩnh vực kinh doanh chính của công ty anh là thời trang cao cấp: từ quần áo, giày dép, túi xách, trang sức tới đồ chăm sóc da và trang điểm, đầy đủ mọi thứ. Hiện tại còn mở rộng sang lĩnh vực công nghệ sinh học để gia tăng sản nghiệp.

Công ty chuyên kinh doanh hàng hiệu tất nhiên sẽ hợp tác với nhiều ông lớn trong ngành thời trang. Vốn đã dặn trợ lý Triệu tìm thợ may quen thuộc tới nhà may cho Tô Lâm Thanh vài bộ quần áo, nhưng hôm nay anh phải đi làm, tiện thể dẫn cậu đi lấy số đo luôn, không cần gọi thợ may tới nhà nữa.

Trụ sở công ty dành riêng hẳn một tầng làm studio cho nhóm chuyên gia thời trang.

Diệp Hiệt rất ít khi tới đây, bởi vì mỗi lần anh tới, đám chuyên gia lại lồng lộn lên đòi thiết kế tạo hình cho anh. Diệp Hiệt sở hữu ngoại hình đẹp trai đầy nam tính, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo do bẩm sinh và luyện tập. Mê mẩn nhan sắc anh, đám chuyên gia cứ nằng nặc đòi sếp hãy hy sinh chút mà làm người mẫu hoặc người phát ngôn thương hiệu cho họ. Tất nhiên, anh từ chối.

Cho nên mỗi lần anh đặt chân tới tầng này, bọn họ lập tức vây lại, thò những bàn tay tham lam vuốt ve hết tóc, mặt rồi người anh. Chấm mút chán chê xong lại mắng anh lãng phí của trời.

Như thể Đường Tam Tạng lạc vào động Bàn Tơ, cố tỏ ra thờ ơ vẫn thấy thật đáng sợ.

Lần này, Diệp Hiệt đưa Tô Lâm Thanh tới động Bàn Tơ để gặp "thợ may ngự dụng" của mình, Quân Ngự.

Hắn là bạn anh, lớn hơn anh năm tuổi, hiện đang phụ trách một thương hiệu trang phục thường ngày phân khúc cao cấp nhẹ của công ty. Đồng thời, Quân Ngự cũng quản lý tất cả chuyên gia ở tầng này, chịu trách nhiệm điều phối hoạt động thiết kế trang phục và quảng bá thương hiệu, được xem như người bình thường nhất trong đám chuyên gia thời trang

Thật xui xẻo, khi Diệp Hiệt lén lút đến tìm Quân Ngự, hắn đang thảo luận việc ra mắt sản phẩm với những chuyên gia khác. Diệp Hiệt vừa đẩy cánh cửa ra đã đối mặt với vô số cặp mắt xanh lè đầy thèm khát của đám yêu tinh nhền nhện.

Quân Ngự đỡ trán: "Chạy mau!"

Diệp Hiệt vội rụt chân lại nhưng con mèo hình người phía sau lại nhảy ra: "Quân Ngự, tôi tới chơi với anh đây!"

Hiện trường im ắng.

Mèo Tô sượng trân vỗ đầu: "Ài, quên mất anh không biết tôi."

Quân Ngự cũng là con sen sẵn sàng quỳ gối trước măng cụt, nhưng vì đứa nhỏ ở nhà bị dị ứng nhẹ với lông mèo nên hắn chỉ đành coi mèo bạn như mèo mình cho đỡ thèm.

Lúc Diệp Hiệt đi công tác, Quân Ngự sẽ hăng hái lĩnh chức sen tạm thời của Tô Đại Bạch. Con sen còn lại tất nhiên là trợ lý Triệu Mặc.

Tô Đại Bạch quen Quân Ngự nhưng Tô Lâm Thanh thì chưa. Cậu mải ăn no ngủ kỹ quên mất tiêu.

Ánh mắt Quân Ngự ghim chặt lên khuôn mặt cậu: "Diệp Hiệt, ai đây?"

Diệp Hiệt vội kéo Tô Lâm Thanh bỏ chạy: "Lát nữa nói chuyện, mọi người cứ họp đi."

Diệp Hiệt quyết định trừ lương trợ lý Triệu. Rõ ràng Triệu Mặc báo rằng hôm nay Quân Ngự rất rảnh rỗi, ở văn phòng một mình. Sao anh cho mèo ăn sáng xong thì hắn lại mở họp đột xuất?

"Đợi..."

Quân Ngự vừa mở miệng, đám yêu tinh nhện đã lao vào Diệp Hiệt như quái vật ngửi thấy mùi máu.

"Diệp Hiệt, dừng lại mau! Hoặc tôi ngừng gia hạn hợp đồng!"

"Tôi nhận làm buổi trình diễn thời trang tông ngọc lạnh đó rồi!"

"Bộ sưu tập quý này tôi đích thân thiết kế, ở lại đi mòa!"

"Chúa ơi, người phái thiên sứ hạ phàm ư!!!"

"Ôi chàng thơ của tôi! Nguồn cảm hứng của tôi!!!"

Dẫu từng luyện quyền anh, Diệp Hiệt vẫn phải bó tay chịu trói với đám ba đời làm nhện yêu này, nhưng con mồi lần này không phải anh. Hiện trường giống như phim hoạt hình, Diệp Hiệt bao bọc Tô Lâm Thanh khỏi đám người vây hãm, sau đó anh bị ném ra ngoài.

Tô Lâm Thanh sợ cứng đơ cả người, đứng bất động như búp bê.

Diệp Hiệt lấy lại thăng bằng rồi quát to: "Dừng lại! Đừng dọa người! Lâm Thanh mắc chứng tự kỷ và sợ xã hội, vất vả lắm mới dám ra khỏi cửa, mấy người muốn hại chết đứa nhỏ hả?"

Đám nhện yêu lập tức dừng tay, vội càng chỉnh đốn quần áo tóc tai rồi mỉm cười thân thiện.

"Bé con đừng sợ. Thấy con xinh trai quá nên chú bị phấn khích ấy mà."

"Con đừng lo nhé, ông là người tốt."

"Con ăn gì chưa, bà cho con kẹo hiếm này nhé."

"Xin lỗi vì làm con sợ nha."

Quân Ngự đi tới nói: "Tôi xin lỗi vì hành vi kỳ quặc của họ, bệnh của nghệ sĩ ấy mà."

Đám nghệ thuật gia trừng mắt với Quân Ngự.

Bệnh tật cái đếch! Mi thì không định lao lên đấy!

Diệp Hiệt nhẹ nhàng ôm lấy mèo hình người mà an ủi: "Đừng sợ, chúng ta không may quần áo nữa, tôi mua đồ về cho em, về nhà thôi."

Tô Lâm Thanh vùi đầu vào ngực Diệp Hiệt, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm: "Sợ, sợ quá đi."

Tai Quân Ngự rất thính: "Cậu muốn may đồ cho nhóc này hả? Triệu Mặc nói nhà cậu có đứa nhỏ cần tôi lấy số đo, chính là nhóc này à. Tôi nhận nhé. Được rồi, mọi người về nhà đợi thông báo, tôi trốn việc đây."

Diệp Hiệt: "..."

Anh nói trốn việc ngay trước mặt sếp vậy đó hả? Thôi, trốn đi, không trừ lương của anh.

Mấy chuyên gia kia bất mãn hẳn.

Quân Ngự biết cái đếch gì chứ! Hắn chỉ là thương nhân mờ mắt vì tiền, chả hiểu gì về thời trang hay nghệ thuật hết!

Quần áo của chàng thơ phải để tôi thiết kế!

Tô Lâm Thanh quay sang, ấm ức nói: "Quân Ngự, đồng nghiệp của anh đáng sợ y như Diệp Hiệt bảo."

Quân Ngự thản nhiên tiếp lời: "Đúng vậy. Từ giờ đừng đến đây nữa. Anh đến tận nhà may đồ cho bạn nhỏ nhé."

Mắt của đám chuyên gia trợn trừng.

Tên khốn nạn này! Tin chúng tôi bỏ việc không!

Họ chỉ dám chửi thầm với gương mặt thảo mai để khỏi dọa nhóc con đáng yêu sợ hãi.

Trước đó họ bổ nhào vào vì tưởng Tô Lâm Thanh là người phát ngôn mới mà Diệp Hiệt mang tới.

Diệp Hiệt vẫn luôn đi đường vòng, không bao giờ đặt chân vào tầng này trừ khi có việc cần thiết. Lần này lại đến vào giờ họp, tất nhiên họ tưởng anh tới bàn công việc, chàng thơ nhỏ phía sau có lẽ là ngôi sao hoặc người mẫu mới. Nhưng phản ứng của Diệp Hiệt chứng minh họ nhầm rồi.

Quân Ngự đành giải thích rõ ràng bằng vài lời ngắn gọn.

Diệp Hiệt hẹn hắn may đồ cho con nhà họ hàng. Đứa nhỏ này mắc chứng sợ xã hội và tự kỷ nhẹ, thường không thích ra ngoài.

Đám chuyên gia thời trang hối hận xanh mặt, nếu biết trước thì họ đã cư xử nhẹ nhàng hơn, để lại ấn tượng tốt cho bé con.

Diệp Hiệt chết tiệt, rõ ràng là ông lớn trong ngành mà chẳng chịu hy sinh gì cho thời trang hết, chắc chắn cũng sẽ không để đứa trẻ nhà hắn cống hiến gì đâu.

Họ phải khiến đứa nhỏ say mê thế giới thời trang muôn màu muôn vẻ để lừa nhóc ấy làm người mẫu mới được. Nhan sắc này mà không tham gia vào giới thời trang thì quá lãng phí!

Diệp Hiệt ôm Tô Lâm Thanh rời đi.

Ánh mắt Quân Ngự đăm đăm nhìn theo, gương mặt thì ửng hồng vì hưng phấn quá mức. Diệp Hiệt tìm thấy bảo bối này ở đâu vậy trời! Nếu biết trước, hắn đã dẹp cái đám này để đi hẹn hò với chàng thơ rồi!

"Không họp nữa, tôi đi xử lý việc riêng đã."

Quân Ngự chỉnh cổ áo, mỉm cười thỏa mãn nói với mọi người.

Ánh mắt hờn tủi của họ như muốn nuốt chửng hắn.

Rốt cuộc Quân Ngự cũng nhớ ra mình là quản lý, đã chiếm được lợi thì cũng phải nhớ xoa dịu mọi người*:

"Để tôi đi hỏi thăm chuyện của cậu nhóc kia. Miễn là bệnh tình không nghiêm trọng, tôi nghĩ chẳng ai cự tuyệt chúng ta đâu."

Ai lại nỡ từ chối sự săn đón của các chuyên gia thời trang cơ chứ?

À, tên Diệp Hiệt đó chứ ai!

Họ thở dài.

"Cậu phải hỏi rõ xem đứa trẻ đó là ai."

"Lôi kéo được nhất định phải làm. Không công khai vẫn có thể làm người mẫu riêng cho chúng ta mà."

"Nếu không được thì đưa nhóc con đến đây nhiều chút. Chỉ cần nhìn nhóc ấy thôi là trào dâng cảm hứng rồi."

"Đúng đúng đúng!"

Quân Ngự hào phóng ra dấu OK với họ rồi bước vào thang máy. Họp hành? Dẹp đi. Ai rảnh.

Với dân thiết kế, cảm hứng quan trọng hơn cả mạng sống.

Quân Ngự đến văn phòng của Diệp Hiệt, bắt gặp cảnh Tô Lâm Thanh đang bắn rap với anh. Chắc là đang diss đám người kỳ quái vừa nãy.

Mèo xinh đẹp rất hay gặp chuyện kiểu này. Lắm người cứ thích vây quanh, ra sức vuốt ve sờ nắn chúng. Kinh khủng vãi. Không ngờ biến thành người rồi mà vẫn chẳng thoát nổi. Tức xù lông!

Diệp Hiệt vừa nghe vừa vuốt gọn mái tóc bị thổi tung, vỗ về an ủi mèo cưng nhà mình.

"Sao tôi chưa từng thấy cậu ấy nhỉ, con của ai thế?"

Quân Ngự chơi thân với Diệp Hiệt nên vào thẳng vấn đề luôn: "Cậu mà gửi ảnh cho tôi trước, chắc chắn tôi sẽ cản cậu đưa nhóc ấy đến công ty. Nếu không muốn cho nhóc ấy tham gia giới thời trang thì đây chính là hang hùm miệng sói còn gì."

Diệp Hiệt: "Hôm qua nằm viện, giờ não chưa tỉnh hẳn."

Quân Ngự: "Tự sát vì tình hả? Trên mạng đang rần rần đó"

Diệp Hiệt: "Không phải, làm đồ chơi cho mèo, bất cẩn cắt vào tay."

Quân Ngự cạn lời: "Vậy cũng được luôn?"

Tô Lâm Thanh tò mò: "Trên mạng đồn bậy, sao anh không bảo luật sư xử lý?"

Lúc trước, tin đồn về anh và Văn Tễ tràn lan trên mạng xã hội và các phương tiện truyền thông, nhưng anh toàn mặc kệ.

Hiện tại được nhắc nhở, Diệp Hiệt mới nhận ra bộ phận quan hệ công chúng và đội ngũ luật sư của mình toàn lũ ăn bám, chuyện nhỏ như vậy mà không giải quyết được? Chẳng lẽ Thiên Đạo đã ngăn chặn tư duy bình thường của anh với vấn đề này ư?

Diệp Hiệt chưa kịp nói, Tô Lâm Thanh đã tự hoàn thiện mạch suy nghĩ, cậu mím môi kéo áo anh: "Diệp Hiệt, anh nói thật đi, tui chịu đựng được. Anh phá sản thật rồi hả, không có tiền thuê luật sư nữa?"

Diệp Hiệt tỉnh táo lại, vội phủ nhận: "Không!"

Quân Ngự tò mò nhìn Tô Lâm Thanh: "Phá sản gì?"

Tô Lâm Thanh khịt mũi: "Tôi hỏi dân mạng rồi, họ nói nhất định là tự sát vì phá sản."

Diệp Hiệt biện giải: "Tôi không tự sát!"

Tô Lâm Thanh phớt lờ lời anh, tự lẩm bẩm: "Tui biết rồi, hiểu rõ rồi. Dân mạng toàn nói tui ăn bám ở nhà sẽ gây ra gánh nặng tài chính cho anh."

Diệp Hiệt: ?

Dân mạng nào? Nói lời mất não gì vậy? Trí khôn của em đâu rồi? Nuôi một bé mèo thì gây ra gánh nặng tài chính cỡ nào chứ?

Tô Lâm Thanh bật trạng thái tự kiểm điểm.

Meo tính lùi về sau cho nhân tính lên sàn.

Tô Lâm Thanh là một cậu nhóc ân cần chu đáo.

Kể từ lúc Diệp Hiệt biết mèo nhà mình đặc biệt, cậu ngày càng phá của hơn.

Không thèm đồ hộp cho mèo. Cá biển thịt thà phải là loại tươi ngon nhất. Bởi vậy, Diệp Hiệt lập tức mua cổ phần chuỗi cửa hàng thực phẩm tươi sống, chọn nguồn cung đảm bảo chất lượng nhất, cách vài ngày lại giao tới tận cửa.

Không khí trong thành phố quá ô nhiễm, Diệp Hiệt đầu tư xây dựng khu biệt thự xanh hóa ở nơi tấc đất tấc vàng. Tiền không quan trọng, quan trọng là môi trường sống và khu dân cư chất lượng cao. Để mèo cưng có thể tự do đi dạo một mình.

Quãng thời gian mèo cưng thích phát trực tiếp thú cưng, Diệp Hiệt lo chuyện mèo quá thông minh bị lộ, liền đập tiền cho nền tảng để nắm trong tay quyền kiểm duyệt video và quản lý phòng phát trực tiếp.

Tô Lâm Thanh chưa từng bận tâm mấy chuyện này.

Mèo Lớn nhà cậu rất giàu. Chút tiền này đáng bao nhiêu đâu chứ. Cậu nào phải thứ mèo cậy được cưng chiều mà ăn tàn phá hại. Mèo Lớn nhà cậu lý trí, đĩnh đạc, biết cách tiêu tiền hợp lý.

Nhưng bây giờ...

Uhuhu! Mèo Lớn phá sản thật rồi ư?

Bắt gặp ánh mắt tha thiết chờ mong của Tô Lâm Thanh, Diệp Hiệt biện giải lần nữa: "Tôi thật sự không phá sản, em hỏi Quân Ngự mà xem."

Quân Ngự dở khóc dở cười: "Ai nói cho nhóc thế, sao Diệp Hiệt phá sản nổi chứ."

Tô Lâm Thanh lấy di động từ túi quần Diệp Hiệt, mở bằng vân tay mình. Không được? À, phải là vân măng cụt cơ.

Tô Lâm Thanh cầm ngón tay Diệp Hiệt mở máy, thuần thục lướt mạng rồi giơ di động lên: "Xem này."

Quân Ngự nghi ngờ sự thân mật quá mức giữa hai người, ánh mắt hắn dừng trên gương mặt vô cảm của Diệp Hiệt một lát, rồi chuyển sang màn hình điện thoại.

Dòng tiêu đề lớn ghi rõ ràng: "Tin tức nổi bật: [Ngân hàng sinh học Bôn Quỹ huy động vốn đầu tư trăm tỷ, nợ nần chồng chất, khó mà duy trì]"

Quân Ngự: ...

Diệp Hiệt: ...

Đúng là Diệp Hiệt đã huy động mấy chục tỷ để mở rộng sang lĩnh vực công nghệ sinh học. Chu kỳ nợ tốt cũng là một yếu tố quan trọng trong sự phát triển của công ty, thậm chí nợ tốt còn tương đương với tài sản. Nhưng làm sao để giải thích với mèo đây?

Diệp Hiệt: "Họ nói nhảm, tôi sẽ báo luật sư vào việc ngay bây giờ."

Quân Ngự liếc nhìn Diệp Hiệt. Khả năng nói xạo không chớp mắt của sếp Diệp vẫn là hạng nhất.


_____

Chú thích:

1. 轻奢 (qīng shē) là một phân khúc trong ngành hàng thời trang và tiêu dùng, có thể hiểu là "cao cấp nhẹ" hoặc "luxury nhẹ". Phân khúc này nhằm cung cấp các sản phẩm chất lượng cao, với thiết kế tinh tế và sang trọng, nhưng mức giá không quá đắt đỏ.

Một số thương hiệu tiêu biểu trong phân khúc 轻奢 bao gồm Michael Kors, Coach, Kate Spade, Tory Burch, Longchamp, Furla...

2. "自己吃了肉,也会给众人喝口汤"

"Mình ăn thịt thì cũng phải cho mọi người uống ngụm canh."

Nghĩa là khi bản thân hưởng lợi, phải nhớ chia sẻ lợi ích với người khác, thể hiện sự công bằng và quan tâm đến lợi ích chung.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip