Chương 4: Hát rong đầu đường (4)

Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực

Bé tập tô: Bơ Chắng [@linn_Ber]

-----------------------------------------------------------------

Lê Hân tỉnh lại, phát hiện bãi đỗ xe trở nên hỗn loạn, xác tàu bay nằm rải rác khắp nơi. Đội G-23 nhanh chóng triệu tập một nhóm robot để xử lý sự cố. Không rõ tiêu chuẩn hoạt động của bọn chúng là gì, nhưng ít nhất chúng không đến trước mặt cậu để phạt tiền. Có lẽ vì biết rằng nguyên nhân gây ra hỗn loạn là do những người Silicon bị biến dị tinh thần.

Trên tinh cầu Emir, sau khi chết không những không nhận được tiền bồi thường mà tài khoản cá nhân còn bị trừ tiền. Dù chết hay không, nếu gây ra tổn thất vẫn phải bồi thường. Chủ sở hữu tàu bay sớm muộn gì cũng nhận được tiền bồi thường, có thể dùng để mua tàu mới.

Những người từng ở cùng cậu giờ không thấy đâu. Không biết là họ đã tự thoát thân hay đã bị robot dọn dẹp sạch sẽ. Trên tinh cầu Emir, robot giám sát vệ sinh đóng vai trò vô cùng quan trọng, chúng duy trì toàn bộ môi trường sống trên tinh cầu. Nếu không có chúng, nơi này có lẽ đã trở thành đống phế tích từ lâu.

Cậu thử cử động cơ thể, nhận ra ngoài cảm giác đau nhức thì không có gì bất thường. Cơn đau ở ngực cũng đã biến mất. Vội mở hộp cứu thương ra, cậu phát hiện tất cả thuốc men bên trong đều biến mất, bao gồm hai ống thuốc trị thương và một lọ thuốc khẩn cấp.

Lê Hân cảm thấy đầu óc tỉnh táo, trí nhớ không bị ảnh hưởng, chắc chắn không phải tự mình điều trị. Nhưng chẳng lẽ những robot G có khả năng này sao? Dựa trên hiểu biết của cậu suốt một tháng qua, chúng chỉ phụ trách dọn dẹp và xử phạt, những việc khác không nằm trong phạm vi chức trách. Dù có người nằm trên mặt đất cầu xin giúp đỡ, chúng cũng mặc kệ, vì bản chất chúng chỉ là máy móc, dù có hình dáng giống con người nhưng mọi hành động đều được lập trình tự động.

Vậy rốt cuộc là ai đã cứu cậu? Còn cái tên vua cuồng loạn kia, tại sao hắn không giết cậu? Chẳng lẽ vì tinh thần đã ổn định lại?

Lê Hân lắc đầu, tạm gác những thắc mắc sang một bên. Nghĩ mãi cũng không có câu trả lời. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm hiểu về hệ thống kia. Trước khi ngất đi, cậu chỉ biết đó là thứ có thể giúp cậu chơi bản nhạc《 Cải Thìa Nhỏ 》 theo phong cách đàn tỳ bà, nhưng công năng thực sự của nó thì vẫn còn là bí ẩn.

Làm sao để kiểm tra hệ thống? Làm sao để thăng cấp? Bảo cậu đứng đầu đường hát rong để kiếm sống thì mất mặt quá đi! Ít nhất cũng phải gọi là nghệ sĩ đường phố chứ! Trong xã hội hiện đại, quảng trường đầy rẫy những người biểu diễn tài năng, họ có thể kiếm được kha khá thu nhập, sao có thể gọi là ăn xin được?

Lúc này, thứ duy nhất cậu có trong tay là cây đàn tỳ bà. Cầm nó lên, ngón tay vừa chạm vào phím đàn, một loạt phương pháp chơi đàn lập tức hiện lên trong đầu cậu. Cậu nhớ hệ thống tự xưng là "Hệ thống Đại sư Âm nhạc", có lẽ thực sự có thể giúp cậu đạt được ước mơ.

Khi cậu gảy vài dây đàn, âm thanh trong trẻo vang lên đầy mê hoặc. Ngay khi tiếng đàn cất lên, một giao diện xuất hiện trước mặt cậu. Lần trước vì quá choáng váng, cậu chỉ nhìn thấy tiêu đề trên màn hình, nhưng lần này, cậu nhận ra còn có nhiều nút bấm nhỏ.

Cậu quan sát một lát rồi nhấn vào phần "Hướng dẫn sử dụng" ——

【Hệ thống tên: Giấc Mộng Mai Sau, do nhu cầu của ký chủ, tên chính thức là "Hệ thống Đại Sư Âm nhạc".

Chức năng: Giúp ký chủ thực hiện mộng tưởng

Điều kiện sử dụng:

Có ước mơ mãnh liệt và không ngừng nỗ lực nhưng vì điều kiện khách quan mà không thể đạt được. Có thân thể thích hợp để trở thành ký chủ, phải là một thân thể vô chủ. Ký chủ tự nguyện chấp nhận hệ thống, từ bỏ thân thể cũ. Hai thân thể (cũ và mới) phải nằm trong cùng một không-thời gian hoặc có khoảnh khắc trùng hợp trong đa vũ trụ. Nếu bỏ lỡ, cả hai sẽ bị tiêu hủy.
(Nói đơn giản: Cậu quá may mắn nên được hệ thống lựa chọn, và cũng may là thời không không tiêu diệt cậu ngay lập tức.)

Cấp bậc ký chủ: Hát rong đầu đường (Nghệ sĩ đường phố) → Nữ hát rong tửu lâu (Hát rong quán rượu) → Gánh hát bán nghệ (Ký hợp đồng biểu diễn) → Hát rong khắp nơi (Biểu diễn lưu động) → Danh đán (Minh tinh) → bầu gánh gánh hát (Giám đốc công ty giải trí) → Nhà soạn nhạc → Đại sư âm nhạc

Cấp độ gien tương ứng: F - E - D - C - B - A - S - S+

Điều kiện thăng cấp:

        1. Hát rong đầu đường: ký chủ cùng đạo cụ hệ thống tần số tương đồng, Mở hệ thống, cấp mặc định LV0 

        2. Hát rong quán rượu: 1.000 fans ròng, sổ hoa tươi đạt 1.000

        3. Ký hợp đồng: 10.000 fans ròng, sổ hoa tươi đạt 100.000

        4. Lưu diễn: 100.000 fans ròng, sổ hoa tươi đạt 1 triệu

        5. Minh tinh: 1 triệu fans ròng, sổ hoa tươi đạt 10 triệu

        6. Chủ công ty giải trí: 10 triệu fans ròng, sổ hoa tươi đạt 100 triệu

        7. Nhà soạn nhạc: 100 triệu fans ròng, sổ hoa tươi đạt 1 tỷ

        8. Đại sư âm nhạc: 1 tỷ fans ròng, sổ hoa tươi đạt 10 tỷ

(Lưu ý: số Fan ròng = số Fan - số Antifan; Sổ hoa tươi = Hoa tươi - Gạch đá. Nếu số fan ròng giảm xuống dưới -1.000, hệ thống sẽ tự hủy và ký chủ sẽ bị trả về cơ thể cũ... nếu kịp!)

Lê Hân: "......"

Có quá nhiều chỗ muốn chửi mà không biết bắt đầu từ đâu!

Nhưng rõ ràng đây là một bàn tay vàng. Hệ thống này có thể giúp cậu thăng cấp và cải thiện cấp độ gien. Ở Đế quốc, sức mạnh của đám người silicon không chỉ phụ thuộc vào tập luyện mà còn do gien quyết định. Những người có cấp độ gien A+ trở lên thường giữ các vị trí cao nhất. Nếu gien thấp, dù có luyện tập thế nào cũng không thể sánh được với thiên tài. Tất nhiên việc này không có nghĩa cấp bậc gien cao không cần phải nỗ lực, tuy rằng năng lực cùng tố chất cơ thể đều cao hơn người có cấp bậc gien thấp hơn nhưng nếu ngay cả cấp S không rèn luyện vẫn có thể bị cấp D đè ra đánh cho tơi bời. 

Tuy nhiên hiện nay cấp D là cấp bậc cơ bản nhất, là tiêu chuẩn đầu vào cơ bản của giáo dục cao đẳng tại Đế quốc, người cấp E đều không có tư cách nhập học trường cao đẳng, miễn bàn đến Lê Hân, một nhóc gien cấp F. Việc nguyên thân tự sát ngoài việc thân thể là carbon, việc cấp bậc gien thấp nhất toàn đế quốc cũng có chút liên quan. Là cháu trai của một thượng tướng mà lại không đủ điều kiện thi tuyển vào trường cao đẳng, không khác gì một phế nhân. Cấp bậc gien bẩm sinh là thứ không thể thay đổi, giống như việc tinh thần dị biến khiến cho các nhà khoa học đều phải bó tay, vậy mà hệ thống này có thể giúp cậu cải thiện điều đó! 

Nếu đạt cấp B trở lên, cậu có thể sở hữu dị năng – một thứ mà những người có cấp gien thấp không bao giờ mơ tới! Điều này quá hấp dẫn!

Quan trọng nhất, ước mơ của cậu là trở thành ca sĩ, phát hành album, tuy rằng nhạc cụ được ban phát cho có điểm lừa người, lĩnh hội nhạc phổ cũng lừa người, nhưng nếu thăng cấp đến cấp cuối cùng là có thể trở thành Âm nhạc đại sư, có thể khiến người trên toàn đế quốc đến nghe cậu hát, biểu diễn trước hàng vạn người, album bán ra thu về cả trăm triệu, đồng bào toàn thế giới đều thích nghe cậu hát, một bước lên Giám đốc công ty giải trí, tay ôm mỹ nhân, chạm đến đỉnh cao nhân sinh, quả thực làm người ta hưng phấn!!! 

Nghĩ tới viễn cảnh đó, Lê Hân ôm chặt cây đàn tỳ bà như báu vật.

Duy nhất một vấn đề... nếu lượng fan trung thành giảm xuống quá thấp, hệ thống sẽ tự hủy. Mà với tình trạng hiện tại, cậu còn chưa có nổi một người hâm mộ!

Nhưng dù sao đi nữa, chỉ cần có âm nhạc, cậu sẽ không bỏ cuộc.

Lúc cậu hưng phấn, người máy nhóm G rửa sạch bãi đỗ xe, rất có trật tự rời đi. Toàn bộ bãi đỗ xe hầu như không còn tàu bay nào đậu, chỉ có một hai chiếc lẻ loi đứng ở nơi xa, lập tức bãi đỗ xe trong nội bộ trở nên trống rỗng. Cậu ngay từ đầu đắm chìm trong ảo tưởng mỹ lệ, dần dần khôi phục bình tĩnh sau đó mới phát hiện nơi này yên tĩnh đến đáng sợ.

Bãi đỗ xe rất quạnh quẽ, khoảng cách phía trước dùng binh khí đánh nhau phỏng chừng đã qua ban ngày. Cậu đói bụng thầm thì kêu, lúc này mới ý thức được, dù tương lai của mình có bễ nghễ thiên hạ đến nhường nào thì hiện tại cậu lại gặp phải vấn đề cơ bản nhất: nếu không tìm được công việc thì sẽ đói chết.

Lý tưởng thì đầy cảm xúc, hiện thực thì chỉ có cảm cúm. Trải qua một tháng nỗ lực, cậu đã tin tưởng, làm một kẻ hèn gien cấp bậc F, chỉ nâng được 300 kg vật phẩm như mình, căn bản không có khả năng tìm được công việc.

Lý tưởng là trở thành đại sư âm nhạc, có được vượt qua 1 tỷ fans, nhưng thực tế là cậu không tìm được cách kiếm tiền, mấy ngày nữa thì cũng sẽ chết đói.

Vuốt bụng thầm thì kêu, giữa bãi đỗ xe trống trải, cậu đột nhiên cảm thấy một chút chua xót. Cậu mở hệ thống giao diện, nhấn vào nút 【Cửa hàng hệ thống】, nhưng nút đó lại màu xám, căn bản không thể nhấn, mỗi lần nhấn sẽ hiện ra dòng chữ 【Cửa hàng hệ thống chưa kích hoạt】.

Vậy thì ra cậu chính là cô bé bán diêm, mang trong lòng những mộng tưởng mỹ lệ nhưng cuối cùng sẽ chết trong đói rét.

Cậu sờ sờ bụng, hoàn toàn không tính đi ra ngoài tìm việc nữa, một tháng trải nghiệm làm cậu nản lòng thoái chí. Giống như bé gái nhỏ nhắn cầm que diêm, cậu lấy cây tỳ bà, tùy ý gảy lên một ca khúc cậu đã từng soạn, tên là 《Giấc mơ vút bay》, một bản nhạc dốc lòng thật sự, chỉ là bản này mang điệu hát nói, không hề thích hợp để tỳ bà đàn tấu. Không có 《Cải Thìa Nhỏ》, kỹ thuật tỳ bà của cậu rất không ổn, chơi ngắt quãng, vừa đệm vừa hát, tiếng ca tuy không hay bằng nhạc cụ, nhưng lại dễ nghe hơn nhiều.

Cậu chuyên tâm ca hát và luyện tập tỳ bà, hoàn toàn không chú ý tới một người đi vào bãi đỗ xe. Người kia bước chân nặng nề, phảng phất như đang cố gắng đè nén bản thân. Người đó nghe thấy tiếng hát của cậu nên dừng bước, rồi thẳng tiến về phía cậu.

Khi người đó đến gần, cậu mới nhận ra sự hiện diện của đối phương. Âm nhạc đã cho cậu dũng khí, cậu không hề sợ hãi, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn người đó. Gương mặt người này để lại ấn tượng sâu sắc, rất rõ ràng: một vết sẹo đáng sợ trải dài trên mặt, da trên mặt dường như bị nhấc lên, có thể nhìn thấy cả máu thịt bên dưới, rất đáng sợ.

Người này bước vào bãi đỗ xe, kéo theo toàn bộ những người lưu lạc có dị biến tinh thần trong đó, lại không hề có ý định giết cậu. Nếu cậu không lầm thì người giúp cậu trị thương, có lẽ chính là người trước mắt này.

Hai hành động này không hề mâu thuẫn, bởi dị biến tinh thần của người silicon không thể tự khống chế bản thân, khi bình tĩnh lại, mọi người thường sẽ bù đắp cho những sai lầm đã gây ra trước đó.

Người đó đặt một vật gì đó xuống trước mặt cậu, chỉ vào cậu.

"Cho tôi?"

Người đó im lặng gật đầu.

Cậu cầm lấy túi, thấy bên trong là một đống lớn đồ dinh dưỡng.

【Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được phần thưởng: 10 đóa hoa tươi, mong ký chủ tiếp tục cố gắng.】

Cậu: "......"

Đây gọi là phần thưởng á? Cho nên cậu vẫn là một người ăn xin đúng không!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip