Chương 39+40

CHƯƠNG 39

"Thẩm Ninh, cậu đang ở đây nghe tôi nói hay sao?" Người đại diện của Thẩm Ninh là Ngô Tuyển lại gọi điện thoại tới bàn công việc, sau năm mới anh ta đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cậu, anh ta nói: "Thẩm thiếu gia, coi như tôi xin cậu, xin cậu thương xót thưởng tôi phần cơm ăn được không!"

"Tôi đã nói gần đây tôi không có tác phẩm, anh bảo tôi bán thế nào" Thẩm Ninh cũng rất bất đắc dĩ, cậu đương nhiên vui sướng khi tác phẩm của mình có người thưởng thức, nhưng tranh căn bản không thể làm như hàng hoá, ngay cả chính cậu cũng không biết những bức tranh của mình vẽ thành cái dạng gì, cậu nhìn không thấy mà!

Cậu chỉ bằng sự tưởng tượng của mình vẽ tranh mà thôi, những bức tranh như vậy sao có thể đem bán đi, tối đa cũng chỉ để bản thân tiêu khiển mà thôi.

Cậu thực sợ hãi, sợ mình nếu không vẽ tranh, đến một ngày ngay cả cầm cọ vẽ cũng không biết cầm như thế nào.

Cậu nhìn không thấy, nên mỗi ngày thời gian ở trước bàn vẽ ngược lại càng dài, cậu muốn sờ soạng, bằng ngón tay và giác quan thứ sáu cấu tứ mà hạ bút, cách pha màu cùng với phối hợp để vẽ đều chỉ có thể bằng tưởng tượng, cậu sao có thể đem những bức tranh như vậy xuất ra đi bán, cũng sẽ không có người mua, tất cả mọi người sẽ cười nhạo cậu.

Cậu tình nguyện bị người nói hết thời cũng không muốn để mọi người biết cậu nhìn không thấy, đối với một họa sĩ vẽ tranh mà nói, như vậy cũng giống như là bị phế đi.

Hết thời có lẽ còn có thể Đông Sơn tái khởi, nhìn không thấy thì thật không có hi vọng gì, nếu không thể vẽ tranh kiếp sống cậu hoàn toàn đã chết, sẽ không ai tiếp tục chờ mong tác phẩm của cậu nữa.

Có lẽ những tác phẩm trước kia của cậu giá cả sẽ tăng cao, thậm chí có thể bị nâng giá trên trời, nhưng cậu không cần loại danh dự "Sau khi chết" này!

Ngô Tuyển cũng muốn điên : "Đối phương nói chỉ cần là tác phẩm của cậu hắn đều muốn mua, giá không là vấn đề, cậu đừng cho là tôi không biết trong phòng vẽ tranh của cậu tranh cũng có không ít, tùy tiện lấy mấy tấm đi bán cũng được mà."

"Anh Ngô, tôi đã nói qua với anh rồi phần lớn những bức tranh này là tôi vẽ bị hỏng, mặt khác một ít là tôi tùy ý mà vẽ, căn bản không thể coi như hàng hoá bán đi, nếu có thể bán tôi khẳng định cũng sẽ giao cho các anh bán giúp." Thẩm Ninh nói rất đúng những bức tranh đó cũng không phải vẽ gần đây khi cậu nhìn không thấy, cậu nói tiếp: "Hơn nữa đối phương cũng nói, hắn chỉ muốn tác phẩm mới, anh cũng biết tôi căn bản cũng không có."

"Thẩm Ninh, cậu không nói ai biết đó là tác phẩm bị hỏng của cậu? Cậu không nói ai biết đó là những tác phẩm trước kia của cậu? Tôi làm nghề này nhiều năm như vậy nhưng tôi cũng không nhìn ra được những bức tranh này và những bức tranh được bán có cái gì khác nhau, lại không có cái gì không trọn vẹn, đều là xinh đẹp phiêu lượng, làm sao lại không thể bán?" Ngô Tuyển đối với việc buôn bán này không có chọn lựa, có thể nói vì giá cả rất tuyệt, ngay cả khi anh ta không phải kẻ yêu tiền quá độ.

"Đây là vấn đề nguyên tắc." Thẩm Ninh không chịu thỏa hiệp, những bức tranh cậu vẽ thất bại đều là lúc cậu còn nhìn thấy mở to mắt mà vẽ để hoàn thành bức tranh, cậu căn bản không có cách nào bán đi, cậu nói: "Tóm lại tôi sẽ không bán."

"Có tiền không kiếm, cậu có phải là ngốc hay không?" Ngô Tuyển thật muốn cạy mở đầu của Thẩm Ninh nhìn xem bên trong nhét cái gì, văn nghệ sĩ đều chết vì đức hạnh này hay sao? Có thể cùng bọn họ hợp tác để triển lãm tranh, hoạ sĩ như cậu cũng thật dễ nói chuyện, Thẩm Ninh trước kia cũng rất ok, gần đây sao lại trở nên khó như vậy muốn người khác phải làm gì đây.

"Kỳ thật tôi gần đây bởi vì thân thể không tốt nên tạm thời không thể vẽ tranh, phỏng chừng mấy năm gần đây chắc là sẽ không có tác phẩm, anh không cần ra sức thay tôi tuyên truyền." Thẩm Ninh đây là ăn ngay nói thật, sau này cậu có thể cũng không có tác phẩm để bán nên cậu không muốn lãng phí công sức của gallery này.

"Cái gì? !" Giọng nói Ngô Tuyển quả thực muốn làm Thẩm Ninh điếc lỗ tai: "Cậu đang ở đây nói đùa với tôi sao? !"

Thẩm Ninh biết gallery của bọn họ là biển hiệu chữ vàng, mỗi một bức tranh đều có thể bán đi, hơn nữa giá cả cũng rất không tồi, hơn nữa có Hạ Lập Nhân một kim chủ hộ giá hộ tống, Ngô Tuyển vẫn cảm thấy vận khí của mình không tệ, có thể có Thẩm Ninh là người đại diện thật là quá may mắn, hai năm qua bởi vì có Thẩm Ninh nên việc buôn bán lời không ít tiền.

Nhưng cái cây hái ra tiền đột nhiên nói muốn đi! Tâm trạng làm sao còn có thể tốt được!

"Tôi nói thật, gần đây tôi thật không có tâm tình vẽ tranh, căn bản không có cảm hứng, năm nay hợp đồng đến kỳ tôi sẽ không ký tiếp, cám ơn anh Ngô nhiều năm chiếu cố." Thẩm Ninh cảm thấy nên xin lỗi Ngô Tuyển, cậu thành danh cũng là nhờ Ngô Tuyển giúp đỡ. Ngô Tuyển tuy rằng tham tài nhưng là đối với cậu thật sự rất tận tâm, sẽ không ăn chặn tiền của cậu, cũng sẽ tận lực chọn người mua hợp tâm ý cậu. Bây giờ cậu nói đi là đi, cũng thật là không tốt nhưng cậu cũng không có biện pháp, cũng không thể dùng những tác phẩm trước kia thật giả lẫn lộn được.

"Đừng, đừng a, tôi đã biết, tôi hiểu văn nghệ sĩ các cậu, cậu đây là tới thời kỳ xuống phong độ tôi không bức cậu, được chứ? Tôi chờ được rồi?" Ngô Tuyển đầu hàng:"Cậu không cần vội vả đi, tôi cũng không ép cậu vẽ tranh, cậu chậm rãi nghỉ ngơi điều dưỡng, chờ cậu có tinh thần rồi hãy tới tìm tôi."

Ngô Tuyển cảm thấy Thẩm Ninh vì thân thể không tốt khiến cho tâm tình không tốt, chờ tâm tình khôi phục dĩ nhiên là có thể vẽ, muốn làm được điều này ít nhiều phải có thời gian, mấy năm gần đây Thẩm Ninh ở giới hội hoạ thanh danh càng lúc càng lớn tác phẩm thường xuyên trở thành điểm tựa là đối tượng tuyên truyền cho các cuộc triển lãm tranh lớn, hắn cũng không thể để cái cây hái ra tiền này chạy, nếu sau này cậu chạy tới nhà khác thì không tốt chút nào!

Đợi chút đi, từ từ là được, một hoạ sĩ vẽ một tác phẩm có thể cần hao phí một năm đến mấy năm, bởi vì có đôi khi một bức tranh có thể sẽ không hoàn thành trong một năm, trong lúc vẽ có thể bỏ vô số những bản vẽ nháp, đó cũng không phải là một ngành sản xuất tốc độ, anh ta nguyện ý chờ.

Đối phương nói như vậy Thẩm Ninh cũng ngượng ngùng nói sang cái khác, vậy giao cho thời gian đi, thời gian lâu Ngô Tuyển tự nhiên sẽ buông tha cậu.

—–

"Cái gì? Không bán?" Hàn Văn Quân nhíu mày: "Vì cái gì?"

Liễu Kiệt lắc đầu: "Gallery có tranh vẽ của Thẩm Ninh nói gần đây thân thể của cậu ta không tốt, cũng không có tác phẩm mới."

Hàn Văn Quân vuốt chiếc nhẫn đính hôn của mình lẩm bẩm nói: "Vậy xem ra đôi mắt của cậu ta thật sự không được."

Gần đây có người tìm mua tranh của Thẩm Ninh đúng là do Hàn Văn Quân chỉ đạo, cô dặn dò nói là nhất định phải mua tác phẩm mới nhất của Thẩm Ninh trong vòng mấy tháng nay, nhất định phải mới!

Đây là một quyết định có lợi đôi đường.

Nếu Thẩm Ninh bán cho cô tác phẩm mới, khẳng định chính là tìm người vẽ thay.

Nếu Thẩm Ninh bán cho cô tác phẩm cũ thì lừa gạt người mua, dùng tác phẩm trước kia chưa công bố thật giả lẫn lộn.

Cô không cần tìm người xem xét mới cũ, chỉ cần Thẩm Ninh bán cho cô, vậy là nhất định sẽ mất hết danh dự!

Bất kể chọn thế nào đều là một con đường chết! Cái nghề này có thể không cần nhân phẩm người vẽ tranh, nhưng phẩm chất bức tranh không thể có một chút sai lầm!

Hàn Văn Quân cảm thấy chủ ý của mình thật tốt, cô ra giá cả rất cao, người hoạ sĩ nào cũng sẽ bị sự hấp dẫn thật lớn, hơn nữa cô ra lệnh nói chỉ cần là tác phẩm của Thẩm Ninh đều phải mua, giả dạng làm một người hâm mộ "thiếu não" lại càng dễ làm cho người ta tin tưởng.

Thật không nghĩ đến Thẩm Ninh lại không bán! Ra giá cao như vậy chỉ cần là tác phẩm mới của cậu đều ok, điều kiện đến nước này còn không bán!

Hàn Văn Quân hoàn toàn không hiểu nổi .

CHƯƠNG 40

"Mua tranh của Thẩm Ninh?" Hạ Lập Nhân híp mắt nghe điều tra viên báo cáo: "Mua trang của Thẩm Ninh làm cái gì?"

"Việc này không rõ." Cái này cũng không có biện pháp điều tra đây là suy nghĩ trong lòng Hàn Văn Quân làm sao tra ra được.

"Lại đi cẩn thận điều tra thêm."

"Dạ!"

"Đúng rồi, chỗ Liễu Kiệt các anh có tra ra được gì không?" Chỗ Hàn Văn Quân không có gì tiến triển, Hạ Lập Nhân thầm nghĩ chẳng lẽ là mình nghĩ oan cô?

" Mấy tháng gần đây hắn đi bệnh viện vài lần mặt khác cũng không có gì đặc biệt."

Hạ Lập Nhân gật gật đầu, anh không để việc này để ở trong lòng, ai mà không có bệnh chứ?

Tuy rằng đồng ý chia tay với Thẩm Ninh nhưng trong lòng anh không thể nào bỏ xuống được, đặc biệt phải điều tra Hàn Văn Quân và Liễu Kiệt anh sẽ không dễ dàng buông tha hai người kia. Lúc trước Hàn Văn Quân làm chuyện mờ ám coi như xong, hai người kia còn ở triển lãm tranh làm Thẩm Ninh khó chịu nếu không có người hỗ trợ không biết Thẩm Ninh sẽ khó chịu đến đâu, đối với một hoạ sĩ mà nói chuyện đó rất là khuất nhục.

Còn có tên Liễu Kiệt kia xuất thân mày không có cách nào chọn lựa mọi người không trách, mày là một đứa con riêng thì phải biết địa vị của mình chứ, mẹ làm Tiểu Tam còn muốn quang vinh sao? Hạ Lập Nhân vốn ghê tởm người như thế, hiện tại người này lại cùng một chỗ với Hàn Văn Quân gây sức ép thật sự là muốn tìm đường chết.

Vốn Hạ Lập Nhân muốn sang năm sẽ động thủ, nhưng suy nghĩ lại không vội, chờ hai người kia kết hôn sẽ nói sau, hiện tại đã là tháng ba còn có hai tháng nữa sẽ kết hôn, chờ sau khi hai người bọn họ kết hôn anh mới động thủ thì mọi người sẽ trầm trồ khen ngợi màn trình diễn này.

Mày làm cho tao không vui , tao sẽ trả lại cho trăm ngàn lần không vui!

...

Thẩm Ninh phát hiện gần đây tâm tình của Liễu Dật không tồi, tuy rằng cậu nhìn không thấy nhưng từ ngữ khí Liễu Dật nói chuyện có thể nghe được anh ta thực hưng phấn.

Bởi vì Liễu Kiệt cùng với Hàn Văn Quân kết hôn?

Thiệp mời dự hôn lễ của hai người kia cũng đã phát ra rồi, vậy là ván đã đóng thuyền Liễu Dật vui vẻ cũng không thể tránh được.

Thẩm Ninh ngồi ở trước bàn vẽ một bên vẽ tranh một bên cùng Liễu Dật nói chuyện phiếm: "Hôn lễ này anh sẽ tham gia? Bộ dạng này của anh đi rất hợp thích, phỏng chừng mọi người còn cảm thấy được anh có phong độ chúc phúc chân thành đó."

"Ha? Đúng ...đúng nên đi tham gia." Liễu Dật kỳ thật không muốn nói chuyện hôn lễ của Liễu Kiệt và Hàn Văn Quân, anh ta muốn nói một chuyện khác nữa.

Anh muốn đem chuyện này nói cho Thẩm Ninh, nhưng là kết quả cuối cùng cũng không có nói ra được cũng chỉ có thể chịu đựng.

Thẩm Ninh kỳ quái nói: "Anh không yên lòng đúng không, đang suy nghĩ gì đấy."

"Không có việc gì, tôi chỉ khó chịu một chút." Liễu Dật hàm hồ cho qua chuyện.

"Là chuyện của Maynard sao?" Thẩm Ninh đột nhiên hỏi.

"Tôi nghĩ tới hắn làm cái gì? !" Liễu Dật đột nhiên phát hỏa: "Thiên tài muốn hắn, cậu không cần chọc tức tôi!"

"Phốc." Thẩm Ninh cảm thấy buồn cười: "Xem ra gần đây hắn còn quấn quít lấy anh rồi."

Nói đến đây Liễu Dật đau cả đầu: "Cậu đừng cười được chứ, còn không đồng tình với tôi, tôi bị hắn phiền chết đi được!"

"Mau nói cho tôi nghe một chút, để cho tôi chia vui với anh." Thẩm Ninh hưng trí bừng bừng.

Liễu Dật tức giận nói:"Mỗi ngày đều gọi điện thoại cho tôi, tôi thật sự bị làm phiền không có biện pháp nên cho số điện thoại của hắn vào sổ đen, ai biết hắn quay đầu liền thay đổi số điện thoại!" Maynard bộ dạng thiệt tình không sai, anh ta nam nữ gì cũng ăn hết, diện mạo của Maynard kia cố gắng cũng hợp với sở thích của anh ta, đáng tiếc kia tư thế vừa nhìn thì biết hắn là 1, anh ta không làm 0 được chứ!

Thẩm Ninh cười nói: "Khó có người đối với anh si tình như vậy tôi thực sự có chút cảm động."

Liễu Dật chán nản: "Cảm động cái cọng lông! Cậu cũng không biết hắn có bao nhiêu thói xấu! Đã mấy tháng rồi tôi không có người lên giường cậu biết không!" Anh ta như quả bom sắp bùng nổ!

"Vì sao vậy?" Thẩm Ninh không rõ .

"Tôi cũng không biết vì cái gì, người tôi hẹn không phải lật lọng thì trên đường đi tới gần chuyện không hay ho, đừng nói lên giường, ngay cả tìm người xem phim dùng cơm cũng không có! Tôi chỉ có thể cùng đồng nghiệp trong công ty liên hoan!" Liễu Dật quả thực muốn điên: "Tôi đã nói với cậu, tôi dám bảo đảm khẳng định mấy chuyện không hay ho này là do Maynard làm!"

Thẩm Ninh cũng có chút lo lắng:"Anh nên nói rõ ràng với hắn đi, hắn làm ra điệu bộ này không phải đang điều tra anh sao."

"Mẹ nó, tôi cũng muốn vậy cậu nghĩ rằng tôi không thử qua sao?" Liễu Dật đối với Maynard là không có biện pháp: "Hắn nói ta là người yêu kiếp trước là người mệnh trung chú định với hắn cần cùng hắn ở chung một chỗ, hắn đây là mắc bệnh trung nhị! Hắn đã lớn tuổi như vậy còn không khỏi hẳn, cậu cảm thấy sau này hắn vẫn có thể khỏi bệnh chứ? Người như thế sao tôi nói rõ ràng được, anh ta giống như người bị điên vậy, nói như thế nào cũng không thông."

Thẩm Ninh nghi hoặc: "Hắn rốt cuộc là từ đâu đến đây, nghe anh nói như vậy, bối cảnh của hắn cũng không đơn giản a."

Liễu Dật ủ rũ: "Tôi cũng không biết, tôi không có hứng thú, tôi sợ hắn nghĩ ai cũng mê mình cho là tôi đối với hắn cũng có ý tứ."

Lúc này Thẩm Ninh mới cảm thấy Liễu Dật có chút khổ sở : "Tính ra là lỗi của tôi, lúc trước không giới thiệu cho hai người gặp mặt thì tốt rồi."

"Thôi đi, việc này không trách cậu." Liễu Dật lấy cọ vẽ rửa cho Thẩm Ninh, một bên rửa một bên chửi bới: "Bộ dạng của hắn cũng khá đàng hoàng, ai có thể nhìn ra hắn là đồ biến thái chứ."

Không đầy một lát Thẩm Ninh đã vẽ xong bức tranh, cậu hỏi Liễu Dật : "Bức tranh của tôi thế nào?" Tâm tình của cậu không yên, sau khi hoàn toàn nhìn không thấy cậu vẽ không ít bức tranh, nhưng chỉ có hôm nay cậu mới dám hỏi Liễu Dật vấn đề này, cậu luôn luôn không dám hỏi, trong lòng sợ hãi nghe câu trả lời không như ý muốn, hôm nay cũng không biết sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

Liễu Dật nhìn chằm chằm bức tranh một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói: "Bức tranh rất khá."

Thẩm Ninh có hơi thất vọng, Liễu Dật không nói những lời làm cậu tuyệt vọng nhưng cậu cảm thấy được "Rất khá " hai cái từ này có thể không chính xác Liễu Dật đang đồng tình với cậu sao?

Liễu Dật vươn tay muốn sờ bức tranh kia, nhưng đưa tay đến một nửa bèn rút tay trở về, sợ dơ .

Anh nghiêng đầu chứng kiến biểu tình của Thẩm Ninh biết đối phương hiểu lầm, anh ta vỗ vỗ vai của Thẩm Ninh nói : "Cậu có thể không tin lời nói của tôi, nói thật, tôi cũng không biết xem tranh, thuật ngữ chuyên nghiệp cũng không biết, nhưng những lời tôi vừa mới đánh giá không phải là khuếch đại, tôi thật sự cảm thấy bức tranh rất khá. Thậm chí tôi cảm thấy so với những bức tranh trước kia thì bức tranh này còn đẹp hơn nhiều."

"Anh đang ở đây để làm tôi vui vẻ sao?" Thẩm Ninh không thể tin được, những bức tranh vẽ lúc này sao có thể tốt hơn những tranh trước kia, cậu chỉ dùng sự tưởng tượng của mình mà vẽ nhưng nhìn không thấy rất nhiều chỗ của bức tranh sẽ vẽ không chính xác, đề tài cũng biết hạn chế, rất nhiều đồ vật này nọ bức tranh không chính xác cái gì cũng đều trở nên trừu tượng, hơn nữa cậu có thể khẳng định bức tranh ra tới vật dụng thực tế khẳng định khác nhiều so với tưởng tượng của cậu.

"Tôi không biết nên nói sao với cậu." Nghệ thuật tu dưỡng của anh ta có hạn, anh không biết phải hình dung như thế nào về bức tranh của Thẩm Ninh :"Trước kia những bức tranh của cậu tôi chỉ muốn thưởng thức nhưng những bức tranh bây giờ của cậu tôi sẽ nguyện ý mua về nhà!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip