Chương 10

Từ ngày theo chân Hạ Tử Duyệt đến Thanh Sơn đế quốc, Tử lại cảm thấy chán. 3 năm này ngoại trừ việc nhìn Duyệt đùa giỡn với tên thái tử Mạc Thiên Vũ thì chẳng có việc gì làm. Duyệt buồn cười lắm, rõ rằng y không hứng thú với tên thái tử kia nhưng lại luôn lượng lờ trước mặt hắn, luôn tỏ ra ôn hòa với hắn, luôn chăm sóc hắn. Mà tên thái tử kia cũng quá ngu ngốc rồi. Làm sao chỉ thấy thái độ bên ngoài của Duyệt mà cho rằng Duyệt yêu thương hắn chứ. Tên đó hoàn toàn không nhận ra ánh mắt chán ghét cùng khinh miệt xem thường của Duyệt.

Chỉ là, trong thời gian này Tử cũng có cơ hội nhìn thấy vị đế vương kia.

Vị đế vương kia mang trên người cái tên Mạc Thiên. Phải, chỉ hai chữ, Mạc Thiên. Khác với tên thái tử Mạc Thiên Vũ ngu ngốc, vị Mạc Thiên này rõ ràng thông minh hơn người, thiên tư trác tuyệt. Nếu y sinh ra tại nơi có nhiều linh khí như tu chân giới thì rất có thể Thiên giới lại có thêm một Tân thần.

Bất quá, ở nơi này hắn cũng có nội công thâm hậu cùng võ công biến hóa khôn lường. Nếu so ra, Mạc Thiên không hề thua kém Duyệt là bao.

Điều đáng nói là vị đế vương này vô cùng đề phòng kẻ khác. Duyệt tốn biết bao công sức cũng không thể tiếp cận được hắn. Nếu không phải Tử dưới sự nhờ vả của Duyệt mà thúc đẩy tình cảm một chút, thì có lẽ phải tốn thêm vài lần 3 năm nữa mới có thể tiếp tục trò chơi này.

Bất quá, một thời gian sau đó Tử liền hối hận. Đáng lẽ Tử không nên làm vậy mới đúng. Nếu ngày đó Tử không thúc đẩy tình cảm giữa hai bên thì Tử đã không cần nhìn thấy Duyệt đau khổ và sự bi thương của vị đế vương kia. Nhưng chuyện đó là của sau này.

.....

Thanh sơn Thượng kỳ năm 492, thái tử Mạc Thiên Vũ của Thanh sơn đế quốc bị ám sát, các đại thần quan trọng cũng lần lược mất mạng. Đế vương vô cùng tức giận ra lệnh truy tìm hung phạm.

Chỉ ba tháng sau, đế vương nhận được mật báo. Mật báo đó nói rằng việc thái tử bị ám sát và các đại thần mất đi là do âm mưu của Ảnh Nguyệt quốc. Tin tức này làm hoang mang thượng tần của Thanh Sơn đế quốc.

Cùng năm, tại Thượng Kỳ đế quốc cũng không hề yên ổn. 3 vị hoàng tử chết hai người, quan viên liên tục bị ám sát. Và đế vương Thượng Kỳ quốc cũng nhận được mật báo y như vậy.

Thanh Sơn Thượng Kỳ năm 493. Hai đại đế lần đầu tiên liên minh trên cùng một mặt trận. Dẫn quân tiến công Ảnh Nguyệt quốc phương bắc.

Tháng 8 năm 493. Ảnh Nguyệt quốc thượng tần không ai sống sót. Từ đây huyền thoại về một tiểu quốc sát thủ biến mất hoàn toàn.

.....

Thanh Sơn đế quốc, Ngự hoa viên.

Một thân ảnh hoàng sắc lẳng lặng đứng trong đình viện. Đôi mắt vô tình nhìn mưa bên ngoài. Cả không gian đều chìm vào sự tịch mịch. Thân ảnh hoàng sắc kia nhìn như thanh cao vô tình. Nhưng trong mắt của Tử, thân ảnh đó chỉ là đang cố gắng giương manh múa vuốt, nội tâm yếu ớt vô cùng.

Hoàng sắc trên thân nặng nề khốn cùng.
Đôi vai gầy gánh vát cả giang sơn.

Nuốt lệ vào trong, giấu nghẹn nổi lòng.
Ta đau ta khổ hỏi ai thấu đâu?

Thân là một vị đế vương, thân ảnh hoàng sắc Mạc Thiên đế vương phải tự giết chết sự lương thiện và yếu đuối của bản thân hắn. Tên hắn, Mạc Thiên. Người người gọi hắn Mạc Thiên đế vương. Nhưng thử hỏi, có ai biết, Mạc Thiên vốn dĩ là họ. Hắn... vốn dĩ không có tên. Mạc Thiên, Mạc Thiên. Giang sơn này của Mạc Thiên hoàng tộc, không phải của hắn. Mạc Thiên Vũ, thái tử hoàng tộc, là người của Mạc Thiên hoàng tộc, là chủ nhân giang sơn này. Vậy còn hắn? Mang trên người danh nghĩa Hoàng tộc. Gánh trên vai vương vị tối cao. Nhưng từ đầu đến cuối, hắn chỉ là một con cờ được Hoàng tộc sử dụng. Nếu tên thái tử Mạc Thiên Vũ kia không ngu ngốc tệ hại, thì liệu sẽ có một con cờ như hắn đăng cơ?

Từ lúc sinh ra, số phận hắn liền gắn với hai từ "quân cờ" của hoàng tộc. Hắn được đào tạo để trở nên lạnh lùng tàn nhẫn. Hắn được dạy để trở nên vô tâm vô tình. Hắn luôn nghe bọn họ nói " giang sơn này của Mạc Thiên hoàng tộc", "Ngươi chỉ là quân cờ được sử dụng, không hơn không kém" , "ngươi nên nhớ, nếu ngươi dám trái ý hoàng tộc chúng ta, thì chúng ta sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục" , "ngươi phải đối tốt thái tử" , "thân là một quân cờ, ngươi nên biết thân phận của mình" ,....

Quân cờ sao? Thế có ai hỏi hắn có nguyện ý làm quân cờ không? Người trách hắn vô tình? Bởi hắn chưa từng nhận được cái gọi là quan tâm. Người trách hắn tàn nhẫn? Hắn chính là lớn lên trong sự tàn nhẫn kia. Hắn, một quân cờ đế vương sẽ làm mọi chuyện vì hoàng tộc. Hắn, một quân cờ đế vương, đã từng nghĩ thế giới này không có gì tốt đẹp.

Cho đến khi hắn gặp người kia. Người đó, mang trên người danh phận chất tử. Người đó, một thân hỷ phục huyết sắc. Người đó, một đầu bạch sắc. Hắn thừa nhận, ngay lúc nhìn người đó, hắn đã bị người đó thu hút. Nhưng, người đó, vậy mà lại là thê tử của tên thái tử kia. Tại sao chứ? Tại sao người gặp được y không phải hắn? Người cưới y không phải hắn. Lúc đó, hắn chỉ nói với bản thân

"Hạ Tử Duyệt? Đại hoàng tử Hạ quốc sao? Khá thú vị."

Thời gian trôi qua. Hắn biết, hắn cảm nhận được, người đó luôn muốn thân cận hắn. Tử Duyệt luôn muốn hắn để tâm đến y. Nhưng hắn được dạy phải nhường tất cả cho vị thái tử kia. Hắn chỉ có thể lạnh lùng tránh mặt y. Cho đến một ngày, hắn không thể kìm chế bản thân mà cùng y thân mật. Ngay lúc y vào bên trong hắn, hắn nghĩ, hắn muốn y. Cho dù trái với ý muốn hoàng tộc, trái với ý muốn chủ nhân hắn, hắn vẫn muốn y.

Cho đến một ngày, hắn nhận được tin tên thái tử kia chết đi. Hắn vô cùng vui sướng. Tên đó không nên sống a. Nhưng hắn vẫn ra thánh mệnh truy tìm hung thủ, đó là điều hắn không thể không làm. Không lâu sau đó, hắn liền nhận được mặt báo về hung thủ, là do Ảnh Nguyệt Quốc ra tay. Hắn đã thương nghị cùng với quần thần, ai ai cũng e dè về chuyện tiến đánh trả thù cho thái tử. Chỉ có Tử Duyệt, trên danh nghĩ là thái tử phi đưa ra nghị quyết tấn công.

Đúng như Tử Duyệt dự đoán, Thượng Kỳ quốc cũng xảy ra chuyện tương tự. Dưới mưu lược của y, hai nước kết đồng minh tiến đánh Ảnh Nguyệt quốc, cái gai trong mắt của tất cả hoàng tộc này. Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, Ảnh Nguyệt quốc liền sụp đỗ. Tất nhiên liên minh cũng tan rã.

Nhưng, đã một năm kể từ ngày thành công xóa bỏ Ảnh Nguyệt quốc, Hạ Tử Duyệt liền chưa xuất hiện. Thời gian một năm này đủ để hắn bình tâm lại. Hắn còn nhớ, trước khi hắn kết thúc sinh mạng của tên quốc vương kia, tên đó đã nói rằng, tin Hạ Tử Duyệt, hắn sẽ hối hận.

Hắn tự hỏi, Tử Duyệt sao lại biết được điểm yếu của sát thủ Ảnh Nguyệt quốc. Tử Duyệt sao lại một hai muốn phá hủy tiểu quốc kia. Và... liệu Tử Duyệt thật sự yêu hắn? Hay lại một lần nữa chỉ dùng hắn như một quân cờ?

Đó là lý do hắn tại đây. Hạ Tử Duyệt đã nói, y sẽ gặp hắn, sẽ cho hắn biết những thứ hắn muốn biết.

...........

Mưa rơi tí ta, tí tách. Không biết từ khi nào bên cạnh thân ảnh hoàng sắc lại xuất hiện thêm một bóng người. Vô thanh vô thức xuất hiện.

"Bệ Hạ."

"Tử Duyệt, cuối cùng ngươi cũng đến."

"Ân, đã đến."

Không giang lại chìm trong sự im lặng. Hạ Tử Duyệt nhìn chằm chằm vào quân cờ đế vương này. Hắn, là người y từng yêu. Hắn, cũng là quân cờ mà y từng sử dụng. Nhưng là, đã đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi. Kết thúc giữa y và quân cờ này.

"Bệ hạ, để ta cho ngài gặp một người, được không?"

"Gặp? Tại sao trẫm phải gặp?"

"Chẳng phải ngài muốn biết sự thật sao? Chỉ cần gặp người này, tự nhiên người sẽ hiểu a."

"Được."

"Sư Phụ, người có đó sao?"

Hạ Tử Duyệt nhìn ra màng mưa kia. Trong cơn mua dần xuất hiện một bức màng trong suốt, ngan cản những hạt mưa bên ngoài. Bên trong bức màng, Tử với khuôn mặt không bất kỳ cảm xúc nào xuất hiện. Nhìn thấy Tử, vị đế vương khẽ xửng sốt, sau lại như hiểu ra chuyện gì đó, cuối cùng là điên loạn cười.

"Hạ Tử Duyệt. Ý ngươi là, từ đầu đến cuối là do ngươi cùng người này làm ra?"

"Đúng a. Ta tiếp cận ngươi, làm ngươi tin tưởng ta, sau đó lại thúc đẩy ngươi tiến công Ảnh Nguyệt quốc. Còn sư phụ, ta nhờ người giết một vài tên. Vậy là thành công rồi."

"Ngươi... uổng công trẫm tin tưởng ngươi đến vậy. Hóa ra... hóa ra ngươi cũng như bọn họ. Ha ha ha. Đến cùng cũng không ai vì trẫm, thực tâm vì trẫm a."

Cho đến lúc chết đi, quân cờ đế vương nào đó cũng chỉ cảm nhận được ác ý của thế giới này. Nếu có kiếp sau, hắn nguyện ý chỉ làm một người bình thường. Không tranh không đấu. An nhàn mà sống.

Hạ Tử Duyệt nhìn thân xác của vị đế vương. Y từng nghĩ, y và hắn sẽ chỉ có lợi ích và lừa gạt. Trăm triệu lần không ngờ, y lại yêu hắn. Yêu vị đế vương này. Bản thân từng giết chết hàng vạn người, nhưng đây là lần đầu tiên y cảm thấy giết một người lại nặng nề như thế. Hắn, chết rồi. Cái tiểu quốc kia cũng mất rồi. Vậy y, vì cái gì còn sống?

Nhặt thanh kiếm đã cướp đi hơi thở của người y từng yêu. Hạ Tử Duyệt quyết đoán đưa nó lên cổ. Nếu có kiếp sau, y nguyện ý chì là một người bình thường, có cuộc sống bình thường.

Tách tách tách. Những giọt máu đỏ tươi liên tục rơi xuống từ nơi tiếp giáp giữa lưỡi kiếm sắt bén và lòng bàn tay trắn nõn. Hạ Tử Duyệt không thể tin nhìn vị sư phụ này của y. Tử, trước giờ chưa từng tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào trước hành động của y. Chưa từng ngăn cản, chưa từng xét đúng sai. Nhưng là, lần này lại không giống như vậy. Đôi tay kia... đang chảy máu vì y.

"Sư phụ, ngươi.... ngươi đang làm gì? Buông tay ra."

"Duyệt, ta muốn hỏi ngươi."

"Ngươi bỏ tay ra trước đã."

"Duyệt, ta muốn hỏi ngươi."

"Ân, ngươi nói."

"Ngươi vì sao lại muốn phá hủy Ảnh Nguyệt quốc?"

"Vì sao? Chính bọn khốn thượng tần Ảnh Nguyệt quốc khốn kiếp kia đã giết đi phụ mẫu ta. Chính bọn người dân thường kia đã cười nhạo phụ mẫu ta. Bọn chúng, cướp mất đi gia đình ta. Sư phụ, ngươi biết không, vào ngay lúc ta rời khỏi nơi kinh tởm kia. Ta đã hy vọng gặp được phụ mẫu như thế nào. Nhưng, thứ chờ đón ta chính là thân xác phụ mẫu bị tàn nhẫn treo giữa tường thành. Ta đã rất đau. Ta muốn phá hủy nó. Cái đế quốc kinh tởm đó."

"Được. Duyệt, vậy ta hỏi ngươi. Vì sao ngươi lại muốn giết Mạc Thiên? Còn có vị đế vương bên Thượng kỳ quốc kia nữa? Vì sao muốn giết họ?"

"Ta... Vì bọn họ là những kẻ đã ra lệnh phá hủy Ảnh Nguyệt quốc. Là bọn họ đã phá hủy đi đất nước mà phụ mẫu ta đã hết lòng bảo vệ. Vậy nên, ta giết họ."

"Vậy ngươi vì sau còn muốn chết? Ngươi muốn phá hủy đất nước kia, đất nước kia liền bị phá hủy. Ngươi muốn giết hai vị đế vương, hai vị đế vương không còn ai sống sót. Vậy vì sao ngươi còn muốn chết?"

Hạ Tử Duyệt im lặng không nói. Phải, y vì sao muốn chết? Chẳng phải rất rõ ràng rồi sao?

Ôm lấy thân xác Mạc Thiên trong lòng, Hạ Tử Duyệt nói với vị sư phụ này của y

"Sư Phụ. Ta không phải muốn chết a. Chỉ là. Ta chỉ muốn trả thù cho người ta yêu. Ta sẽ giết chết người đã giết hắn. Mà người giết hắn, là chính bản thân ta. Vậy nên ta mới tự kết liễu bản thân. Sự phụ. Không. Tử, ngươi rất tốt. Ta biết, ngươi không muốn ta chết. Nhưng là, Tử. Một vị thần như ngươi làm sao hiểu được suy nghĩ của những kẻ phàm nhân như ta. Gặp được ngươi, gặp được hắn là điều duy nhất ta cảm thấy tốt nhất. Ta mãn nguyện rồi. Vậy nên, Tử, cầu xin ngươi hãy để ta giết chết kẻ đã giết hắn. Được không?"

Tử im lặng nhìn kẻ trước mặt. Hạ Tử Duyệt, kẻ đầu tiên Tử thân cận như vậy. Buông tay, rời đi. Nếu đó là ngyện vọng của y, Tử sẽ thõa mãn nó.

..............

Thanh Sơn Thượng Kỳ năm 495. Đế vương hai đại đế lần lược chết đi. Cả Thanh Sơn Thượng Kỳ đại lục đại loạn. Cái chết của hai vị đế vương dẫn đến một cuộc chiến mới. Cuộc chiến này thương vong vô số.

Con người, chung quy vẫn là loài có vô vàng tham vọng.

___END___

Vốn dĩ mai đăng. mà nay trốn học nên viết luôn. hỳ hỳ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #nguoc#đam