Chương 25
Edit: Hân Tử
Beta: Nấm
***
Sau khi cho mọi người đi mua trà sữa rồi phân phát, còn Nguyễn Miên thì đưa cho Lộ Dữ Sâm một ly khác.
Khi ở Nanga Bawa, cậu phát hiện Lộ Dữ Sâm không hề thích uống trà sữa, vì thế liền mua cà phê nóng. Cửa hàng bên ngoài kia có tay nghề pha cà phê so với cậu tốt hơn rất nhiều, đây cũng là chuyện đương nhiên đi...... Nhưng cũng thực là đắt , tận một trăm đồng một ly lận.
Lộ Dữ Sâm cười: "Tân nhiệm trợ lý, cậu đưa một ly cà phê liền tưởng hối lộ được tôi hay sao?"
Nguyễn Miên tay đưa cà phê liền dừng lại, cậu thực không hề có cái ý tứ kia a.
"Kỳ thật...... Tôi mong cậu đổi một phương thức hối lộ khác." Lộ Dữ Sâm chớp chớp hai mắt.
Tỷ như, mỗi đêm nếu không nghe qua cái bài hát ru ngủ gì gì đó. Chờ bọn họ quen thuộc hơn, chờ cái tiểu bằng hữu nhỏ này buông lỏng phòng bị đi, Lộ Dữ Sâm liền sẽ lột sạch cùng cậu chơi một trận, nhưng tiếc là không có điều kiện đó.
"A?" Nguyễn Miên thực không hiểu.
"Cậu về sau sẽ biết thôi." Lộ Dữ Sâm đưa tay tiếp nhận cà phê, "Tôi nhu cầu so người bình thường mãnh liệt nhiều hơn, cậu không cần phải sợ."
Nói xong câu đó, Lộ Dữ Sâm lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Hắn không hề phát hiện ra gương mặt Nguyễn Miên đã nhanh chóng đỏ ửng cả lên, hai tay hai chân nhanh chóng mà xoay người mà đi ra ngoài.
Nhu cầu so với người bình thường mãnh liệt hơn? Ôi trời ơi......
Cái này thì trẻ con không nên suy nghĩ tới, nhưng trong đầu Nguyễn Miên lại chẳng dừng lại được, làm chính mình bị suy nghĩ không biết xấu hổ kia dọa đến chấn kinh cả não rồi!
Lộ Dữ Sâm đã khẳng định không phải cái ý tứ kia kia, nhưng từ khi phát hiện chính mình cũng có cảm giác, tác phong của cậu ngày càng tệ đi!
Tiết tháo của cậu a, quả thực đều đã đánh rơi hết rồi!
Đi ngang qua chỗ ngồi trước kia của Lam Minh, mọi sách vở đồ đạc đến cả cái ly uống dở vẫn còn để ra ở đấy, nhưng người thì lại chẳng còn thấy đâu.
Nhớ tới tin mà A Vân đã nói, Nguyễn Miên nhất thời trong lòng hơi thổn thức.
Đứng đối diện với văn phòng mới được trang hoàng đẹp đẽ kia, cậu có thể nhìn xuyên thấu qua tấm kính pha lê thấy rõ được cảnh tượng bên trong, sô pha màu trắng, tường được sơn màu vàng nhạt, những thứ nay đều là Lam Minh ngày thường đã tự trang hoang.
Nguyễn Miên hai mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên tấm kính pha lê, áo mặc trên người trông hết sức bình thường, còn quần jean thì đã có phần đã bạc màu cả rồi, nhìn sao cũng thấy thật quê mùa.
Kỳ thật mà nói, cậu về mọi mặt đều không hề sánh bằng với Lam Minh.
Mặc kệ là đối với công việc quản lý, hay việc cần năng lực chuyên nghiệp hơn, Lam Minh đều giỏi hơn vài cái đẳng cấp. Đáng tiếc Lam Minh không biết suy nghĩ như thế nào, không nói một tiếng đã liền từ chức, Nguyễn Miên luôn cho rằng Lam Minh vì thực coi trọng Forest cho nên mới đối với mình có địch ý, nhưng thế nào cũng không thể ngờ được hắn lại đột nhiên vứt bỏ hai năm nỗ lực của bản thân.
Nhưng vì cái gì lại cố tình đi làm việc cho cái tên đáng ghét Ngụy Thiên Cửu kia chứ?
Nguyễn Miên thật nghĩ không ra.
Trên đời này không có gì mà không thể không biết rõ được, thực mau thông tin Lam Minh đầu quân cho Ngụy Thiên Cửu đối thủ một mất một còn của Lộ Dữ Sâm nhanh chóng đã truyền đi ra ngoài.
Nguyên nhân phát hiện nhanh vậy là do Lam Minh đã tự mình phát trên Weibo.
Lam Minh V: Lại mộng tưởng một lần nữa.
Hắn đã tắt tính năng bình luận.
Các đồng nghiệp đều phát hiện ra hắn đã bỏ luôn cái tên "Forest Lam Minh", hình ảnh cũng đã đổi thành Ngụy Thiên Cửu phòng làm việc LOGO.
Màn tranh luận cũng từ nơi này mà bắt đầu.
Dân trong nghề nhiếp ảnh cùng giới thời trang không ai không biết Lộ Dữ Sâm đối với Ngụy Thiên Cửu chán ghét như thế nào, cũng biết Lam Minh là trợ lý của hắn, nhưng vì cái gì bây giờ lại đi từ chức đến làm việc cho Ngụy Thiên Cửu chứ?
Quả thực nhìn vào chẳng khác gì kẻ phản bội.
Lại uống một vào ngụm trà sữa to.
Tới giữa trưa, khi chuyện này đã lên đến mức mọi người đều biết, các nhiếp ảnh gia trên diễn đàn đều tập hợp từ lầu trên xuống bình luận loạn xạ.
Weibo cứ càng xem là lại càng náo nhiệt, Lộ Dữ Sâm là nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng, fans cũng rất đông, hơi không chú ý một chút liền bị bóc phốt ngay. Có người còn lại đi nghe theo một tên tiểu hào nào đó, tự xưng biết rõ chân tướng chuyện Lam Minh vì sao rời khỏi công ty.
Sau đó, Nguyễn Miên rất nhanh liền bị gọi tên.
Bởi vì mới vừa đăng đoạn video hậu trường quay chụp trên núi tuyết lên, nên trợ lý như Nguyễn Miên cũng bị lọt vào ống kính, muốn tìm được cậu quả thực rất dễ dàng. Trên mạng mọi giả thuyết đang xôn xao cả lên, nói là cậu đoạt đi công việc rồi chèn ép loại bỏ Lam Minh.
Cái tên tiểu hào kia vì để cảm kích sự quan tâm của mọi người liền phát một đoạn lên Weibo, chỉ chốc lát sau đã liền mấy ngàn like.
Tiểu hào: Nếu chỉ là cần năng lực thì Lam Minh dĩ nhiên là có, đáng tiếc lại không phải, mà là phải dựa vào bám váy mối quan hệ.
Tiểu hào: Làm trâu làm ngựa suốt hai năm đột nhiên bị loại ra, không có công lao thì cũng có khổ lao chứ, mọi người xem như thế này không phải là quá máu lạnh đi chứ?
Vị bằng hữu này thật muốn đâm thọc cơ mà.
Đầu năm nay nếu không biết đâm thọc sẽ không dám đứng ngang hàng.
Tiểu hào: Nguyễn Miên, tốt nghiệp cao trung, mười tám tuổi, không hề có bất cứ chuyên môn gì về nhiếp ảnh, người như vậy có thể tiến vào Forest, nói thử xem như vậy mà nói là cần năng lực nghiệp vụ?
Tiểu hào: Chỉ là sợ Nguyễn Xuân đã đút lót từ trước, với lại anh ta còn cùng Lộ Dữ Sâm có mối quan hệ ván đã đóng thuyền từ lâu các bạn không có khả năng là không biết chuyện này đi?
Tiểu hào: Đại ma vương tổng tài nâng đỡ cậu em vợ a.
Bằng hữu này bị điên rồi ư, Nguyễn Miên thế lại là em trai của Nguyễn Xuân sao?
Bọn họ tìm được hình ảnh Nguyễn Miên, lập tức phát hiện cậu cùng Nguyễn Xuân có ngoại hình cực kỳ tương tự, tên họ vừa nghe qua cũng giống y như hai anh em, một người gọi Nguyễn Xuân, một người gọi Nguyễn Miên.
Chuyện này trên mạng cứ càng ngày càng hot lên rồi.
Mọi người trên mạng phần lớn đều là người bình thường, có người còn lôi ra tới chuyện Lam Minh từ nhỏ gia đình đơn thân, cha hắn cũng không quan tâm chết sống của hắn, tiền học đại học toàn dựa vào công việc làm thêm. Chuyện này khiến cho bọn họ liền cảm thấy thương cảm, hơn nữa có vài bộ phận cứ thêm mắm thêm muối, hình ảnh Nguyễn Miên càng ngày càng biến thành cái loại đã không học vấn không tài cán, chỉ biết đem chỗ dựa ra để khi dễ đuổi người ta đi.
Còn Lam Minh thì lập tức biến thành hàng hiệu tốt nghiệp đại học nỗ lực theo đuổi đam mê gặp phải giao tranh, lại dễ dàng bị người ta khi yếu thế dập nát đi ước mơ .
Nhưng cũng có người nói, thì cứ tính là như vậy đi, nhưng Lam Minh nơi nào không đi, vì cái gì lại đi đến chỗ Ngụy Thiên Cửu chứ?
Có thêm vài thông tin kỳ lạ xuất hiện, nói Lam Minh chẳng qua chỉ là người thứ hai sau Ngụy Thiên Cửu thôi, đại ma vương kia cậy tài khinh người không coi ai ra gì, lại nhân trong nhà bối cảnh cường đại đủ để hô mưa gọi gió, ở lĩnh vực nhiếp ảnh này vốn muốn làm gì thì làm mà.
Người này còn nói có phải gã đang đâm thọc hay không, thì cứ làm đại gia đứng chậm rãi mà xem đi.
Tới buổi chiều, làm việc chính thức, cũng là trợ lý duy nhất, Nguyễn Miên khiêng theo thiết bị đạo cụ, chuẩn bị rồi cùng đi theo Lộ Dữ Sâm trở lại thành phố A chụp ảnh.
Lần này là chụp cho một vị nghệ thuật gia nổi tiếng chuyên làm các tác phẩm về tuyên truyền, đề cập đến nhân vật, cảnh vật, tĩnh vật và nhiều nội dung khác, nên đối phương đã có thống nhất sẽ ở hội trường bố trí cùng tạo hình sẵn, chỉ cần Lộ Dữ Sâm đến trình diện liền có thể bắt đầu , ước chừng sẽ từ buổi chiều nay chụp luôn tối.
Xe chạy trên đường, Nguyễn Miên trước sau như một chỉ ngồi im lặng không lên tiếng.
Lộ Dữ Sâm biết cậu là để bụng lời nói của tên tiểu hào trên mạng kia, dĩ nhiên làm sao mà hắn không có khả năng không biết về chuyện đó cơ chứ: "Về những bình luận trên mạng, cậu không cần phải bị ảnh hưởng. Bọn họ kỳ thật đều tay nhanh hơn não với lại cũng chẳng nhớ rõ bao lâu, nên không cần để ý tới làm gì."
Nguyễn Miên đích xác là cảm thấy ông chủ là đang bất mãn về mình.
Cậu trước nay không hề nghĩ tới sẽ có ngày khiến một cuộc tranh luận lớn như vậy diễn ra, tuy rằng Lam Minh không phải bị loại đi mà là do chính anh ta từ chức, nhưng về mấy chuyện còn lại đa số họ đều nói đúng hết.
"Anh ta, thật sự, bởi vì tôi, tôi mới rời đi?" Cậu có chút chần chờ, nhìn Lộ Dữ Sâm.
Lộ Dữ Sâm không để bụng: "Là do bởi chính bản thân anh ta thôi, bởi quá mức tự tin thì cũng chính là cực độ của sự tự ti, cũng như quá mức cố chấp theo đuổi việc một gì đó, sẽ rất nhanh biến thành tự tay mình hủy hoại hết."
Nguyễn Miên không hiểu cho lắm.
"Không hiểu?" Lộ Dữ Sâm sờ đầu cậu, "Không sao, có tôi ở đây, cậu không cần phải hiểu."
Loại ngữ khí tự tin này, lập tức triệt tiêu hết những lo lắng trong lòng của Nguyễn Miên.
Lộ Dữ Sâm ở đáy mắt chứa đầy ôn nhu, là một người cầm quyền, lại giả giọng như trưởng bối mà an ủi, vô tình làm cho Nguyễn Miên thấy được một cảm giác an toàn. Người ta có lý do để đẩy lùi mình tựa hồ cũng không có gì đáng quan tâm, có thời gian tự ngồi oán trời trách đất, không bằng chính mình nỗ lực làm thật tốt.
Bảo tàng nghệ thuật.
Mặt tường xi măng màu xám treo rất nhiều tranh phác hoạ, tranh sơn dầu, còn các quầy được trang trí bằng pha lê còn lại thì đang có các nghệ nhân ngồi chạm khắc.
Đi sâu vào trong, bộ phận sảnh chính hiện còn đang là một đống ống thép vương lung tung khắp nơi, nhìn vào y như một đống màu đỏ tươi, vừa thô kệch lại vừa xấu xí.
***
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip