Chương 5

Edit: Thỏ

Beta:Nấm

***

Lời này vừa nói ra, có ai dám về sau còn sai sử Nguyễn Miên?

Tất cả mọi người đều không phải ngốc, một đứa tốt nghiệp phổ thông thiếu niên cũng đều hiểu được, phương diện ngôn ngữ có một chút khiếm khuyết, người như vậy có thể tiến vào Forest, Hứa tổng còn ưu ái, một hai phải chờ đến Lộ Dữ Sâm trở về mới an bài công tác, khẳng định đối với thực tập sinh bình thường không giống nhau.

"Không dám không dám."

Mọi người sôi nổi nói.

Lộ Dữ Sâm vừa lòng gật đầu: "Tôi biết các người trong lòng bất bình, dựa vào cái gì đều là xã hội chủ nghĩa người nối nghiệp, một người theo tôi đặt quyền. Tôi nói rõ đi, cậu ta ở nhà tôi, ăn nhà tôi, tự nhiên về tôi quản lý. Các người có vấn đề đều có thể nói ra, dù sao tôi một cái cũng sẽ không đáp.

"Biến thái a." Có người che miệng, "Tàn hại thiếu niên nhi đồng."

"Ngươi lại không phải ngày đầu tiên nhận thức hắn......" Khác cá nhân nói, "Liền thích phá hư cái đẹp."

Lộ Dữ Sâm bất đắc dĩ nói: "Gần mực thì đen. Tôi như vậy còn không phải bởi vì bị tính của Hứa Thư Thư lây bệnh, nhà cô ấy cái kia các người gặp qua chưa?"

Có một chàng trai so với chính mình nhỏ hơn năm tuổi, là bạn trai Hứa Thư Thư đen mặt: "Anh muốn chết có phải hay không."

Mọi người cười vang.

Nguyễn Miên: "......"

Lộ Dữ Sâm vui đùa đủ rồi, lúc này mới nhìn cậu cong cong môi, mặt mày bừa bãi ngạo nghễ: "Cậu về sau làm trợ lý cá nhân của tôi. Tôi ở đâu cậu ở đấy, đã biết chưa?"

Nguyễn Miên trên mặt đã đỏ chín rực, gật gật đầu: "Vâng"

Lam Minh bưng cà phê đứng ở cửa, đã rõ ràng đây là có chuyện gì, nghe vậy tay run run làm cà phê rớt ra một ít.

"Lộ lão sư, tôi làm sao bây giờ?" Lam Minh trực tiếp hỏi.

Hắn ta năm nay hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp đại học liền tới Forest, trải qua hơn một năm nỗ lực mới thuận lợi làm trợ lý của Lộ Dữ Sâm.

Nói là trợ lý, kỳ thật cùng thực tập sinh không sai biệt lắm.

Tuy rằng trong lúc quay chụp, trong sinh hoạt , rất nhiều việc vặt vãnh hắn ta làm, nhưng là đi theo đứng đầu kỹ thuật người, quốc tế rất có tên tuổi Lộ Dữ Sâm, thật sự có thể học được không ít kinh nghiệm, là cái chức vị khiến người khác hâm mộ.

Trong phòng tiếng cười lập tức im lặng, không khí trùng xuống.

Lam Minh là nghiêm túc.

Tay hắn ta hơi hơi phát run, tiếng nói cứng đờ nghe được hương vị bị sét đánh giữa bầu trời.

Nguyễn Miên vừa rồi đáp ứng yêu cầu, lúc này mới phản ứng lại đây chính mình giống như tu hú chiếm tổ?

Cậu không biết làm sao, Lam Minh lại không nhìn cậu, thẳng tắp mà nhìn Lộ Dữ Sâm.

Lộ Dữ Sâm ý cười không giảm: "Cậu làm cái gì thì vẫn làm cái đó, cùng việc này không ảnh hưởng gì cả".

Ý là trợ lý vẫn là Lam Minh, Nguyễn Miên chỉ là thêm vào gia tăng ý tứ.

Không ai trêu ghẹo Lam Minh "Có người thay thế cậu chia sẻ" linh tinh nói, không phải gió chiều nào theo chiều ấy, thật sự là hắn ta nhân duyên không tốt.

Trong phòng người có tài năng rất nhiều, Lam Minh xem như trong đó một vị, trong xã hội khôn thì sống ngu thì chết, cùng với tàn khốc cạnh tranh hắn ta đều hiểu rõ ràng. Hắn ta là một người có dã tâm là một cái có tiến, nếu hắn ta chỉ là đi làm bình thường nhiếp ảnh gia hoặc là mở một phòng làm việc, tin tưởng sẽ thu vào kết quả tốt, chính là hắn ta tưởng càng muốn bò lên cao.

Bò đến vị trí đỉnh điểm khi.

Không có người trêu đùa hắn ta, là bởi vì hắn ta quá nghiêm túc.

Nguyễn Miên sắc mặt đỏ lên, chính mình cái này đi cửa sau tới dựa vào cái gì ở vị trí của người khác chia cho mình một phần?

Bất quá cái gì tới đều tới, cậu cũng muốn làm tốt, cậu cũng sẽ làm tốt việc của mình.

"Cậu, cậu hảo." Nguyễn Miên vươn tay, "Tôi, tôi tên, tên là Nguyễn Miên. Mong, được giúp đỡ."

Cậu đều cố gắng không nói lắp, trời mới biết cậu cố lấy bao nhiêu dũng khí rồi.

Mà Lam Minh nhìn cậu một cái, buông tách cà phê liền đi, làm lơ Nguyễn Miên đang vươn tay ra.

Trong phòng an tĩnh đến đáng sợ.

"Ở trước mặt tôi như thế nào dở tính trẻ con? Được, cho phép cậu ta nháo một lần." Lộ Dữ Sâm gõ gõ cái bàn, "Tới mở họp. Tổ A, lần trước Giáp Phương yêu cầu chân dung thương nghiệp, các người làm quá cẩu thả, hiện tại lại không có biện pháp xử lý gửi cho tôi. Các người có hay không nên viết đơn xin tội?"

Nguyễn Miên cũng học mọi người, tùy tiện tìm cái chỗ trống ngồi.

Lộ Dữ Sâm uống một ngụm cà phê do Lam Minh bưng tới, nhíu mày, nghĩ nghĩ cái này không uống được.

Lam Minh làm trợ lý bên người hắn, pha cà phê đều theo cảm xúc giao động!.

Lộ Dữ Sâm một bên đem cà phê hướng chậu hoa lan đuôi cọp đổ, một bên nói: "Tính sai, tôi tận lực dạy bảo hắn ta, thế nhưng hắn vì cảm xúc mà pha cà phê hạ độc tôi."

Hứa Thư Thư lạnh nhạt nói: "Như thế nào không có độc chết anh. Nhắc nhở anh một chút Lộ lão sư, tháng này của anh những cây xanh chắc chết hết."

Hoa lan đuôi cọp bị hại động run bần bật.

Lộ Dữ Sâm không sao cả mà nâng lên cằm nhìn Nguyễn Miên phương hướng giơ giơ lên: "Không quan trọng,trừ vào bạn nhỏ nhà ta."

Mọi người: "......"

Thời gian họp cũng hơn một giờ, Nguyễn Miên như lọt vào trong sương mù.

Bất quá, lúc công tác Lộ Dữ Sâm hoàn toàn không có bộ dạng cà lơ phất phơ nữa, cho dù ngẫu nhiên vẫn là sẽ Diệu ngữ liên châu, cũng không có người dám cười.

Nguyễn Miên chỉ biết Giáp Phương là cái công ty niêm yết, lần này quay chụp ảnh đều là tầng trên nhân vật cùng các nhân viên trọng yếu của công ty, quay chụp ảnh kế hoạch xảy ra vấn đề, đối phương tức giận. Lần này không chỉ có muốn chụp lại, tổ A nhiếp ảnh gia cùng tổ hậu kỳ, mỗi người đều phải trừ tiền lương.

Không ai có câu oán hận.

Tan họp xong mọi người từng người đi làm việc, Nguyễn Miên bị Hứa Thư Thư kêu đi rồi.

"Tới, nơi này, dùng cà phê không?" Hứa Thư Thư đem cậu đưa tới phòng trà, "Lộ Dữ Sâm não tế bào khả năng chỉ có một. Hắn cao hứng thời điểm thích uống ngọt, không cao hứng thời điểm liền thích uống đắng. Vừa rồi Lam Minh làm ngọt."

Nguyễn Miên kinh ngạc, Lộ Dữ Sâm đem cà phê đều đổ, chứng minh hắn kỳ thật không cao hứng?

Cậu rõ ràng thấy Lộ Dữ Sâm trên mặt là có ý cười.

Hứa Thư Thư có thể nhìn ra được Lộ Dữ Sâm vì chuyện gì bỗng nhiên tức giận.

Người nọ bênh vực người mình.

Nguyễn Miên không chỗ nào phát hiện, cậu sẽ không dùng cà phê cơ, còn cúi đầu thành thành thật thật nhìn ly cà phê nghiên cứu.

Hứa Thư Thư không có thời gian dạy cậu, kêu trợ lý của mình lại đây dạy cho Nguyễn Miên.

Trước khi đi Hứa Thư Thư nhắc nhở: "Hiện tại liền chính mình uống, uống không hết liền đổ. Hôm nay không có việc gì không cần vào văn phòng của Lộ Dữ Sâm."

Nguyễn Miên hiện tại thành trợ lý, cho rằng rốt cuộc có công việc: "A?"

Hứa Thư Thư nói: "Hắn bốn ngày nay đi công tác ở hai quốc gia, hiện tại hơn phân nửa hắn muốn ngủ một giấc. Hắn ngủ thời điểm này chị khuyên cậu đừng làm phiền sẽ tốt cho cậu, hắn tính tình lúc ấy không tốt nổi. Được rồi, hảo hảo làm, chị xem trọng cậu."

Nguyễn Miên gật gật đầu, theo bản năng quay đầu lại nhìn văn phòng.

Lộ Dữ Sâm quả nhiên lại ở xoa huyệt Thái Dương, đi tới ghế sô pha màu nâu, mới nằm một giây, lại lập tức xoay người nằm bò, thuận tiện táo bạo mà dùng ôm gối bưng kín đầu.

Thoạt nhìn đã mệt muốn chết.

Buổi tối 8 giờ, Hứa tổng giám đốc nói muốn tăng ca chụp ảnh, cuối cùng một nhóm người đều đi theo ra ngoài rồi.

Văn phòng ở lầu bốn, chỉ còn lại có Nguyễn Miên cùng Lộ Dữ Sâm hai người.

Nguyên nhân chính là —— Lộ Dữ Sâm còn đang ngủ.

Nguyễn Miên có thể thấy hắn ngủ thật sự không an ổn, bởi vì vóc dáng quá cao , sô pha chỉ có 1m8 đối với hắn mà nói như rất chật chội, chân đều duỗi ở bên ngoài. Cũng may sô pha đủ rộng, xoay người cũng không đến mức ngã xuống .

Nơi nơi đèn đều tắt, chỉ còn một chiếc đèn trên bàn của Nguyễn Miên còn sáng.

Cái bàn này là buổi chiều đã sắp xếp cho cậu, sạch sẽ, trừ bỏ một ít ảnh tuyên truyền của Forest cùng tập album ảnh của Lộ Dữ Sâm, tạm thời cái gì cũng không có.

Forest không chỉ có hàm nghĩa là rừng rậm, toàn bộ lầu đều bị dây đằng màu xanh lục bao vây, làm cho cái này giống như cái rừng rậm nhỏ.

Mỗi người mỗi tháng đều phải có hai bồn cây xanh, chăm sóc không được liền có thể mang về nhà. Nguyễn Miên nhận được bồn cây đầu tiên, cậu lựa chọn một chậu cây nhiều thịt, lớn lên bộ dáng giống tay gấu, thịt hô hô thực đáng yêu.

"Ngượng ngùng." Lộ Dữ Sâm rốt cuộc đi ra văn phòng, "Ngủ quên."

Nguyễn Miên nhanh lắc đầu: "Không, không có sao."

Lộ Dữ Sâm còn buồn ngủ, có một con mắt còn không mở ra được, tóc nhếch lên tới một sợi, cổ áo mở rộng ra áo sơmi cũng trở nên nhăn dúm.

Cho dù như vậy, hắn vẫn như cũ anh tuấn không giảm, cả người tản ra hơi thở thành thục, hoocmon đàn ông mê người .

Sau đó, vị này mê người nam tính thực không hình tượng mà đánh ngáp một cái.

"Lần sau sẽ không." Lộ Dữ Sâm khóe mắt còn chảy một giọt nước mắt, trước mắt một mảnh tối, "Có đói bụng không?"

Nguyễn Miên lại lại lần nữa lắc đầu: "Không, không đói bụng."

Lộ Dữ Sâm xoa một phen tóc của cậu: "Trẻ con mang bộ dạng thật hiểu chuyện"

Nguyễn Miên đầu tóc mềm xốp cực kỳ, Lộ Dữ Sâm cảm thấy xúc cảm thực tốt, nhịn không được lại loát một phen: "Uốn tóc?"

Không thể hiểu được đã bị một cái nam nhân không quá quen, một cái người lãnh đạo trực tiếp đang Nguyễn Miên trở thành sủng vật mà sờ tóc: "Tôi, tóc,có một chút, từ trước đến nay, từ trước đến nay xoăn."

"Y như mang xúc cảm của cừu." Lộ Dữ Sâm tiếp tục sờ, "Mùa đông tới rồi phải cắt lông......"

"Hôm nay không, không gội đầu!" Nguyễn Miên nhịn không được kêu.

Cậu luôn luôn hướng nội, có thể thân cận người rất ít, cho nên thực không thích bị người không thân đụng vào.

Huống chi là đầu của con trai, eo của con gái, đều là chỗ không thể sờ a!!

Nguyễn Miên muốn tránh, nhưng là lại ngượng ngùng.

Người ta đều cho chính mình ăn ở miễn phí, còn cho chính mình tiến công ty, đảm đương một chút cừu thì làm sao?

"Vẫn là con cừu không yêu sạch sẽ." Lộ Dữ Sâm cười, "Tôi nhớ rõ cậu khi còn nhỏ cũng cả ngày đều nhất chân chạy loạn, một người vọt tới mặt cỏ nhảy nhảy, cả người đều là bùn, thực giống con heo Peppa."

Hiện tại đã mười tám tuổi, hiện tại Nguyễn Miên thích sạch sẽ: "......"

Người này liền cậu sáu bảy tuổi năm ấy gặp qua cậu , cậu hiện tại đã sớm không thích đi mặt cỏ nhảy.

Hai mươi tám tuổi Lộ Dữ Sâm thu hồi tay, mạc danh cảm thấy vừa rồi câu nói kia có chỗ nào không đúng, như thế nào tràn ngập người già hồi ức miệng lưỡi?! Còn con heo nhỏ Peppa?!

Nhất định là này đứa trẻ. Hắn cảm thán, thật là đã lâu không thiệt tình thực lòng mà dỗ qua trẻ nhỏ.

Tự xưng là người giám hộ Lộ Dữ Sâm lại đánh cái ngáp: "Đi thôi, anh mang cậu đi ăn cơm."

Là một tư bản chủ nghĩa, Lộ Dữ Sâm không có thói quen áp bức công nhân. Giờ này anh Ngô cũng tan tầm, bọn họ đi vào tầng ngầm bãi đỗ xe, một loạt xe thuộc về Lộ Dữ Sâm liền lẳng lặng đỗ ở đó.

Lần đầu tiên thấy mấy cái này chiếc xe, anh Ngô đối Nguyễn Miên nói: "Lộ tiên sinh mê xe, thấy thích liền mua, vài chiếc cũng chưa chạy qua—— nga, kia một chiếc tương đối ngày thường chạy, anh trai cậu đưa."

Lúc này Lộ Dữ Sâm lựa chọn kia một chiếc Ferrari do Nguyễn Xuân đưa.

Kiêu ngạo ương ngạnh màu đỏ, như là tính cách Nguyễn Xuân.

"Sẽ lái xe sao?" Lộ Dữ Sâm hỏi.

Nguyễn Miên lắc đầu.

Lộ Dữ Sâm mộng tưởng ở trên xe ngủ gật hiển nhiên tan biến.

Chờ Nguyễn Miên lên xe, hắn mới bất đắc dĩ mà nói: "Kia tôi đành phải làm tài xế, cột kỹ đai an toàn, chúng ta đi đua xe."

Sau đó cái này nhu cầu cấp bách muốn ngủ cư nhiên đánh lên mười phần tinh thần, dùng một giờ chầm chậm mà xuyên qua nửa cái thành thị, mất công mang Nguyễn Miên đến thành thị bên cạnh...... Một người ăn một chén cơm còn bỏ thêm hai cái trứng kho.

"A. Sống lại a" Lộ Dữ Sâm ngồi ở quán ven đường cùng chính mình khí chất tương phản cảm thán, "Bất quá là một đôi đũa hai cái trứng, 100 ngàn."

Nguyễn Miên nhìn thoáng qua.

Nào có người 100 ngàn là như vậy làm?!

Người nọ cố ý đem chiếc đũa đặt ở giữa chén, trứng kho đặt ở chiếc đũa hai bên, miêu tả sinh động hình ảnh phản cảm lời nói không thể nói.

"......"

Nguyễn Miên cúi đầu ngoan ngoãn ăn chén của mình, làm bộ cái gì xem cũng không hiểu. 

***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip