Chương 30: Em trai, có ngại tình chị em không?

"Lừa đến cả anh rồi? Cậu tưởng anh không biết gì à? Làm nhà pha chế nước hoa cho VERSA dễ dàng như vậy? Trước khoan nói đến các chuyên gia nước hoa có thể làm việc tại VERSA hầu hết họ đều là những sinh viên hàng đầu được tuyển chọn từ trường dạy nước hoa do VERSA độc lập thành lập. Thì ngay cả những học viên xuất sắc nhất đó cuối cùng thành công ở lại VERSA, trở thành nhà pha chế nước hoa cho VERSA cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Em có biết mỗi năm có bao nhiêu người gửi email đến trụ sở chính của VERSA, muốn trở thành nhà pha chế nước hoa cho hãng không? Có bao nhiêu người cuối cùng được tuyển dụng? Đặc biệt là có bao nhiêu người muốn trở thành nhà điều chế nước hoa đặc biệt của VERSA? Có biết chỉ có một vài nhà pha chế nước hoa hàng đầu trên thế giới cuối cùng được tuyển dụng làm nhà pha chế nước hoa cho VERSA không? Nhưng cho dù thế nào, Khỉ ca cũng tán thưởng sự tự tin của em. Chai tinh dầu này anh sẽ không lấy tiền của em, cứ coi như đây là tán thưởng của anh dành cho sự tự tin của em vậy. Anh sẽ để lại lời nói của mình ở đây. Nếu trong tương lai em thực sự trở thành nhà điều chế nước hoa đặc biệt của VERSA, anh sẽ tài trợ tất cả nguyên liệu nước hoa mà em cần trong tương lai."

A.

Đây là thưởng thức?

Đây rõ ràng là làm nhục.

Vinh Tranh trầm mặc, ánh mắt lạnh lùng liếc về hướng Tôn Khỉ: "Không cần cậu tài trợ. Bao nhiêu thì bấy nhiêu. Vinh gia chúng tôi thiếu chút tiền này sao?"

Nói suông không có bằng chứng.

Cậu phải phải khiến Tôn Khỉ ghi âm lại câu nói này.

Nước hoa nhân tạo thì còn được, do ngành công nghiệp hương liệu hóa học ngày càng phát triển, giá thành của hương liệu tổng hợp nhân tạo ngày càng thấp, giá cả sẽ ngày càng bình dân, ngược lại, hương liệu tự nhiên sẽ ngày càng đắt đỏ. Tôn Khỉ chủ động đề nghị tài trợ miễn phí cho cậu sau này, dĩ nhiên là chuyện không thể tốt hơn được nữa

Tôn Khỉ nhìn vào trạng thái ghi âm trên màn hình điện thoại, ngây người đến mười mấy hai mươi giây..

Gã mở to mắt, nhìn về phía Vinh Tranh: "Vinh gia các người sắp phá sản rồi à?"

Nếu không sao cậu ấm Vinh gia lại keo kiệt đến thế được?

Vinh Tranh lạnh lùng nói: "Cảm ơn, vẫn tốt lắm."

Tôn Khỉ tiếp tục nói móc, "Ồ, phải không? Tôi còn tưởng rằng các người sắp phá sản."

Vinh Tranh lạnh lùng liếc gã một cái.

Sự thật là Vinh Tranh cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ khi Vinh Nhung gần đây đột nhiên quan tâm đến tiền bạc.

Ba mẹ luôn rất hào phóng trong việc cho Nhung Nhung tiền tiêu vặt.

Nhung Nhung cũng luôn rất hào phóng khi tiêu tiền.

Nhưng dạo gần đây, Nhung Nhung bỗng nhiên biến thành một nhóc mê tiền.

"Anh Khỉ"

Vinh Nhung ngắt lời cãi vã của Tôn Khỉ và Vinh Tranh, cậu lại dịch chiếc điện thoại đang ghi âm về phía bàn của Tôn Khỉ, nở một nụ cười rạng rỡ.

Ý là nhắc nhở gã, đừng có quên thu âm.

Để trở thành nhà pha chế nước hoa đặc biệt được mời của VERSA, không chỉ đơn giản là có năng khiếu.

Có thể nói là chọn một trong hàng vạn người.

Cho đến nay, số lượng nhà pha chế nước hoa người Hoa làm việc tại VERSA là: số không.

Chẳng phải chỉ vẽ bánh cho người ta hão hy vọng (1) thôi sao, Tôn Khỉ không đến nỗi hẹp hòi như vậy.

(là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là "vẽ bánh quy để thỏa mãn cơn đói". Thành ngữ này được sử dụng để mô tả hành động hứa hẹn những điều viển vông, không thể thực hiện được để xoa dịu hoặc đánh lạc hướng ai đó.)

Tôn Khỉ nhặt chiếc điện thoại mà Vinh Nhung đặt trên bàn.

Gã không chỉ lặp lại câu nói trước đó của mình rằng nếu sau này Vinh Nhung trở thành nhà pha chế nước hoa đặc biệt được mời của VERSA, gã sẽ cung cấp tất cả nguyên liệu pha chế nước hoa cho Vinh Nhung, còn thêm vào một câu đầy châm biếm: "Đây, cầm lấy. Anh chờ em sau này đến vả mặt anh một cách nảy lửa nhé. Nhà điều chế nước hoa ngài Vinh vĩ đại."

Vinh Nhung giống như hoàn toàn không nghe ra ý giễu cợt trong lời nói của Tôn Khỉ, cậu lấy điện thoại lại, nhấn nút lưu, nhét vào túi.

Cậu cong môi, trả lời gã: "Được ạ"

Câu trả lời của Vinh Nhung nghe qua thì không có gì sai, nhất là khi cậu nhóc vẫn nở một nụ cười rạng rỡ trên môi.

Tuy nhiên, nếu xét trong bối cảnh trước sau, thì ý nghĩa hoàn toàn khác.

Vừa rồi Tôn Khỉ nói: "Anh chờ em sau này đến vả mặt anh một cách nảy lửa nhé."

Vinh Nhung: "Được thôi."

Liên hệ hai câu trước sau, tác dụng khiến người ta uất nghẹn được đẩy lên tối đa

Tôn Khỉ: "..."

Chết tiệt.

Nhóc con nghịch ngợm này giỏi chọc tức người ta thật đấy.

. . .

Bỗng dưng nhận được một chai tinh chất diên vĩ quý giá từ Tôn Khỉ và lời hứa cung cấp nguyên liệu pha chế nước hoa vô hạn sau này, tâm trạng của Vinh Nhung vô cùng tốt đẹp.

Cuối cùng cũng nhớ ra bữa sáng bị bỏ lơ bên cạnh, Vinh Nhung quyết định thưởng cho chiếc bụng của mình một bữa thịnh soạn.

Cậu cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp một chiếc há cảo tôm pha lê trong xửng.

Vinh Tranh đẩy xửng sang một bên: "Đã nguội rồi. Em ra quầy lấy một xửng khác đi."

"Không cần. Chỉ là nguội thôi mà, cũng đâu hỏng."

Vinh Tranh ngẩn ra.

Vinh Nhung vừa nói vừa di chuyển cái xửng bị Vinh Tranh đẩy sang một bên về phía mình, ăn từng chiếc một, má phồng lên trông cậu ăn ngon miệng.

Tôn Khỉ nhìn thấy cũng thèm thuồng: "Ngon vậy sao?"

Tò mò đưa đũa vào xửng há cảo, gắp một chiếc, bỏ vào miệng, lập tức cau mày: "Nguội rồi, mất hết vị."

Cũng không đến nỗi khó ăn, nhưng nói ngon thì không đúng.

Vinh Nhung nuốt xuống chiếc há cảo trong miệng, cầm ly sữa trên bàn lên uống một ngụm: "Cũng được, nhân khá tươi."

Trong lúc nói chuyện, cậu đã ăn hết một xửng há cảo.

Không chỉ một xửng há cảo, tất cả thức ăn trên đĩa của cậu đều bị ăn sạch không lãng phí một chút nào.

Điện thoại trong túi Vinh Tranh reo.

Anh lấy điện thoại ra, mở WeChat.

Tôn Khỉ: "Em trai cậu đi trừ tà ở đâu vậy?"

Thay đổi này quá lớn!

Tôn Khỉ đã từng chứng kiến ​​sự kén chọn của Vinh Nhung.

Một bàn đồ ăn ngon, vị tiêu thiếu gia đó hầu như chỉ động đũa vài lần, cơm trong bát còn hơn phân nửa, sau đó không động đũa nữa.

So với sự thèm ăn hiện tại của cậu, chỉ có thể dùng hai từ "khác biệt hoàn toàn" để miêu tả.

"Não đâu?"

Vinh Tranh mặt không cảm xúc đáp lại một câu, cất điện thoại vào túi.

...

Hôm qua, hai anh em Vinh Tranh và Vinh Nhung hầu hết ở khách sạn chưa đi dạo trên đảo.

Ăn sáng xong, Tôn Khỉ, với tư cách là người dẫn đường, chủ động hỏi hai anh em có muốn đi chơi ở đâu hoặc có muốn trải nghiệm gì đặc biệt không.

Gã có thể làm hướng dẫn viên miễn phí dẫn họ đi tham quan.

Lục đảo được mệnh danh là thiên đường của du khách, có thể nói có rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí.

Vinh Nhung thực sự có một nơi đặc biệt muốn đến.

Đó là một vườn ươm hoa tươi và cây xanh tư nhân, cũng là một trong những cơ sở cung cấp nguyên liệu tự nhiên của VERSA ở Đông Nam Á.

Do là nhà cung cấp nguyên liệu cho VERSA và VERSA hàng năm đều cử những học viên trẻ tuổi xuất sắc đến đây tham quan, học tập và quan sát các kỹ thuật chiết xuất, chưng cất truyền thống, v.v., cũng có không ít cảm hứng của các nhà pha chế nước hoa ra đời từ đây.

Ví dụ như "Hoa Vũ" từng làm mưa làm gió toàn cầu, là cảm hứng của nhà pha chế nước hoa trẻ tuổi Harward R khi tham quan vườn ươm này, sau khi trở về quê hương, anh đã pha chế ra tác phẩm đầu tay này.

"Hoa Vũ" thậm chí đã trở thành một kiệt tác tiêu biểu cho hương hoa cỏ Chypre.

Kể từ khi "Hoa Vũ" ra mắt, công thức đã được điều chỉnh và cải tiến một số lần, cho đến nay doanh số bán hàng toàn cầu vẫn vô cùng ấn tượng, là sự tồn tại như ánh trăng trắng trong lòng của rất nhiều người yêu thích nước hoa, có thể nói là trường tồn cùng thời gian.

Từ đó, vườn ươm được mệnh danh là "Khu vườn sau nhà của Chúa ở phương Đông" này cũng đã lọt vào tầm mắt của người phương Tây, và từ đó trở nên nổi tiếng.

Mỗi năm cứ đến thời gian huấn luyện đặc biệt của học viên VERSA, vườn ươm sẽ cấm mọi người không liên quan ra vào.

Ngay cả bình thường, vườn ươm này cũng không mở cửa cho công chúng, mà chỉ đăng tải một số lượng chỗ tham quan nhất định trên trang

Hàng năm, các trường dạy pha chế nước hoa hoặc một số nhà pha chế nước hoa nổi tiếng đều muốn nộp đơn xin tham quan "Khu vườn sau nhà của Chúa ở phương Đông" này, nhưng số lượng chỗ tham quan thực sự rất khan hiếm.

Vinh Nhung kiếp trước đã nộp đơn xin tham quan không chỉ một lần nhưng lần nào cũng bị từ chối.

Cho đến bây giờ cậu vẫn không hiểu rõ tiêu chuẩn tuyển chọn du khách của vườn ươm này là gì.

Cậu đã tìm kiếm các bài đăng liên quan trên mạng và nhiều người đăng tải bài viết cho biết họ đã may mắn được tham quan vườn ươm này, mặc dù họ không có bất kỳ kiến ​​thức nào về pha chế nước hoa, chỉ đơn giản là muốn tham quan như một vườn thực vật bình thường. Nhiều người bình luận bên dưới bài viết cho biết thường thì lần đầu tiên nộp đơn xin tham quan sẽ dễ được chấp thuận hơn, nhưng nếu nộp lần thứ hai thì khả năng thành công sẽ thấp hơn.

Cũng có không ít người đã nộp đơn xin tham quan hàng chục lần mới được chấp thuận.

Vinh Nhung lướt đến cuối bài đăng, gần như không có ai giống như cậu, nộp đơn xin tham quan mỗi tháng nhưng không bao giờ được chấp thuận.

Có thể nói may mắn của cậu tệ hại vô cùng.

Tôn Khỉ búng tay, vẻ mặt đắc ý: "Chuyện này thì em hỏi đúng người rồi."

Mắt Vinh Nhung sáng bừng lên: "Anh Khỉ có quen ai ở đó ạ?"

Vinh Tranh: "Vườn ươm đó là của nhà A Khỉ."

Vinh Nhung: "..."

Bây giờ cậu mới hiểu ra tại sao Tôn Khỉ lại biết rõ mọi chuyện về VERSA, cũng hiểu ra tại sao gã lại có một chai tinh dầu diên vĩ tinh khiết như vậy. Nếu gia đình gã là nhà cung cấp nguyên liệu tự nhiên cho VERSA thì điều đó cũng không có gì ngạc nhiên.

Và, ồ...

Có lẽ Vinh Nhung cũng đã biết tại sao kiếp trước cậu nộp đơn xin tham quan bao nhiêu lần cũng không được chấp thuận.

...

Khách sạn nơi Vinh Tranh và Vinh Nhung ở nằm tại khu vực Đông bờ sầm uất nhất của Lục Đảo.

Vườn hoa trồng nằm ở khu vực thanh bình nhất phía Nam đảo.

Hai bên đường, cành cây rợp bóng mát, xe cộ chạy qua, trước mắt chỉ là một màu xanh mướt, ánh nắng lấp lánh rải rác trên cành cây, lốm đốm.

Hai bên đường Lâm Phong Hạng cũng có những cây cổ thụ rậm rạp như vậy.

Vinh Nhung nhớ lại ngày đầu tiên được đưa về nhà họ Giản, hôm đó cũng là một ngày thời tiết đẹp như vậy, trời nắng đẹp.

Tuy nhiên, khi đó là mùa đông.

Lạnh hơn nhiều so với bây giờ.

Trước đó, cậu chưa bao giờ đến Lâm Phong Hạng, lần đầu tiên biết được ở Phú Thành cũng có những cây cổ thụ với tán lá xum xuê như vậy.

Trên xe, Giản Trác Châu cố gắng bắt chuyện với cậu, giọng nói nồng nhiệt nhưng có chút gượng gạo, ông nói với cậu rằng phòng của cậu đã được chuẩn bị sẵn sàng, ga trải giường mới, ông cũng đã mua cho cậu một số quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng đã được mua, hỏi cậu còn cần gì nữa hay không.

Cậu không muốn gì cả, cậu chỉ muốn về nhà!

Nhưng là, cậu đã không còn có thể quay về.

Cậu không có bất kỳ liên hệ máu mủ gì với Vinh gia, Giản Trác Châu, Nguyễn Ngọc Mạn mới là cha mẹ ruột của cậu.

Đến ngay cả tư cách trách Vinh gia cứ thế ném cậu cho người khác cũng không có.

Cả quãng đường cậu đều im lặng.

Cả quãng đường, Nguyễn Ngọc Mạn ngồi ở ghế phụ lái cũng không hề nói một câu.

Đến Giản gia.

Ngôi nhà cũ nằm trong một con hẻm, căn phòng họ sắp xếp cho cậu ở trên tầng ba.

Trên tường dán đầy những giấy khen thưởng các kỳ thi, trên bàn học đủ loại sách chuyên ngành về nước hoa, trên bệ cửa sổ đặt hoa nhài, hoa lục bình.

Khắp nơi đều là dấu vết từng sinh hoạt của một người.

Rõ ràng là đang nói với cậu, đây không phải là phòng của cậu.

Cậu là một kẻ xâm nhập.

"Căn phòng này chắc chắn không thể sánh bằng căn phòng của con ở nhà họ Giản. Tuy nhiên, dù nhà nhỏ thì vật dụng đủ đầy mà. Ừm, còn nữa, cái đó... vì mọi chuyện xảy ra đột ngột, dạo này ba mẹ cũng khá bận rộn. Nhiều thứ vẫn chưa dọn dẹp kịp. Hôm nay con tạm ở đây trước, đợi đến mai, mai ba dọn dẹp những thứ này."

"Dọn dẹp? Ý anh là anh muốn dọn hết đồ đạc của Tiểu Dật đi à? Không được, anh đâu biết Tiểu Dật quý mến sách vở của nó thế nào, còn cả những chậu cây cảnh nó trồng nữa. Cứ để thế này không được sao? Những thứ này đâu chiếm nhiều diện tích đâu."

Mặc dù những lời này của Nguyễn Ngọc Mạn là nói với Giản Trác Châu, nhưng ánh mắt của bà lại luôn liếc nhìn cậu, như đang chờ cậu tỏ thái độ.

Lúc đó, cậu chỉ nghĩ đến Tiểu Dật...

Hóa ra tên nhóc xui xẻo bị tráo đổi nhầm kia tên là Tiểu Dật.

Bây giờ cậu ta có giống như cậu, được ba mẹ hoặc anh trai dẫn đến phòng của mình không?

À.

Có lẽ vẫn sẽ khác thôi.

Cậu từng ở bệnh viện một thời gian, trong khoảng thời gian đó Tiểu Dật hẳn đã chuyển về Vinh gia rồi.

Những thứ thuộc về cậu trong căn phòng đó hẳn đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Giống như cậu vậy.

...

Vinh Nhung dí mặt gần như sát vào cửa sổ.

Vinh Tranh đưa tay ra che trước trán Vinh Nhung, để tránh cái đầu của cậu lại va vào kính như lần trước, "Không nhớ bài học à?"

Lần trước sưng to cả một cục.

Vinh Nhung ngáp một cái, "Hơi buồn ngủ. Anh hai, đến nơi rồi thì gọi em nhé."

Vinh Tranh nhìn cậu, "Tối qua không ngủ được?"

"Không ạ. Tối qua em ngủ rất ngon."

Về việc này, Vinh Nhung thật sự không nói dối.

Tối qua cậu thực sự ngủ rất ngon.

Kể từ khi sống lại cậu luôn mơ về những chuyện kiếp trước và thường xuyên thức dậy lúc năm sáu giờ sáng.

Tối qua không hề mơ gì, ngủ một mạch đến sáng.

Là lần ngủ ngon nhất của cậu kể từ khi sống lại đến giờ.

Vì thể chất của cơ thể này hiện tại quá yếu, phải dậy sớm nên không kìm được cơn buồn ngủ.

Theo thói quen sinh hoạt của Vinh Nhung trước đây, dậy trước tám giờ là chuyện bình thường.

"Ngủ một lát? Đến nơi rồi anh sẽ gọi em"

Vinh Nhung lại che miệng ngáp, "Ừm."

Vinh Nhung dựa vào vai anh trai, nhắm mắt lại.

Mùa đông...

Cậu suýt chút nữa đã quên, theo như cốt truyện gốc, cậu sẽ phải nhập viện vì Chu Chỉ mà bị thương vào ngày Đông chí.

Sau đó là bước ngoặt trong số phận của cậu, một tên bia đỡ đạn.

Tất nhiên bây giờ cậu sẽ không còn ngu ngốc như vậy nữa.

Hoặc sẽ có chuyện gì khác kích hoạt cốt truyện gốc của tiểu thuyết?

"Ôi——"

Tôn Khỉ rít lên, "Hai anh em các người dính lấy nhau làm gì thế?"

Vinh Tranh không thèm để ý đến gã, Nhung Nhung buồn ngủ, anh bảo Tôn Khỉ lái xe chậm lại.

Tôn Khỉ: "..."

Con mẹ nó.

Đây là coi gã như tài xế à?!

. . .

Chiếc xe chạy khoảng bốn mươi phút thì đến khu trồng hoa.

Vinh Nhung bị đánh thức.

Trên đường đi, cậu thực ra không hề ngủ.

Cứ nghĩ đến cốt truyện gốc trong tiểu thuyết, cậu vì Chu Chỉ mà bị đâm nhập viện, thân thế bị bại lộ lại bực bội không thôi.

Nghe thấy Vinh Tranh gọi cậu.

Vinh Nhung cúi đầu che giấu sự bực bội trong mắt, giả vờ như vừa mới bị đánh thức, cậu mở mắt, vươn tay, "Đến rồi ạ?"

"Em tự nhìn ra ngoài cửa sổ đi."

Ừm?

Vinh Nhung quay đầu.

Ngoài cửa sổ, những cánh đồng hoa tulip rực rỡ sắc màu trải dài tít tắp nhìn không thấy điểm cuối.

Chiếc xe chạy giữa những cánh đồng hoa tựa như đang đi trên biển hoa vậy.

Quá choáng ngợp.

Loại cảm giác choáng ngợp này chỉ những ai tận mắt nhìn thấy mới có thể cảm nhận được.

Nếu không phải bây giờ trời quá nóng, cửa sổ xe đều đóng kín, xe chưa kịp chạy vào khu trồng hoa thì cậu đã có thể ngửi thấy hương thơm của hoa từ xa rồi.

Theo quy định, khu trồng hoa cấm xe cộ đi lại, bình thường nhân viên đi lại trong vườn chủ yếu sử dụng xe điện tham quan để tránh khí thải xe cộ ảnh hưởng đến hoa trong vườn.

Chỉ là bây giờ trời quá nóng, khu trồng hoa lại quá rộng, nếu đi bộ từ cổng vào có thể bị say nắng.

Tôn Khỉ nói với giọng tự hào: "Đẹp không? Hạt giống hoa tulip này năm đó đều là do tổ tiên dạy cho người trong gia tộc anh tự mình gieo trồng."

Năm đó nhà họ Tôn chính là nhờ buôn bán hoa tươi, gia vị mà phát tài.

Cho đến khi trở thành nhà tài phiệt trên Lục đảo, địa vị trên đảo không ai có thể lay chuyển được.

Vinh Nhung nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt, "Tổ tiên của Tôn gia thật vĩ đại."

Tôn Khỉ, người vốn luôn là kiểu bất cần, lần này hiếm hoi lại nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy."

Xa quê hương, khai phá lãnh thổ mới.

Thông thường, khi con cháu của những người khá giả đang được hưởng di sản thừa kế do tổ tiên để lại thường khó có thể tưởng tượng được những gian khổ mà tổ tiên họ đã phải trải qua để có được chỗ đứng ở một vùng đất hoàn toàn xa lạ.

Tôn gia không giống thế.

Con cháu nhà họ Tôn, bất kể nam nữ, từ nhỏ đều được giáo dục về lịch sử khởi nghiệp khó khăn của tổ tiên.

Và khi còn rất nhỏ, họ sẽ được học cách làm cỏ, bón phân, chăm sóc một mảnh vườn hoa.

Khi lớn hơn một chút, họ sẽ được yêu cầu học cách chưng cất, chiết xuất, mua sắm và một loạt các kỹ năng cần thiết khác mà con cái của khu trồng hoa nên có.

Gia nghiệp mà tổ tiên đã vất vả gây dựng nên, con cháu đời sau tự nhiên sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn nữa.

...

Khu trồng hoa của Tôn gia thật sự rất rộng lớn.

Chỉ tính trên đoạn đường này, Vinh Nhung đã nhìn thấy không dưới mười mấy loại hoa khác nhau, diện tích của mỗi khu vườn hoa đều rất lớn.

Như thể Thượng đế vô tình làm đổ khay pha màu của mình, đỏ tím, xanh nhạt, cam vàng đan xen, muôn màu muôn vẻ.

"Khu vườn phía đông của Thượng đế" quả là danh bất hư truyền.

Vẻ đẹp của hoa không chỉ nằm ở vẻ ngoài rực rỡ mà còn ở hương thơm nồng nàn của chúng.

Vinh Nhung muốn xuống xe để ngắm nhìn.

Cậu muốn đến gần, chạm vào những bông hoa, cảm nhận hương thơm của từng bông hoa và nắm bắt những khác biệt nhỏ giữa chúng.

Vinh Tranh không đồng ý, "Bây giờ trời quá nắng, vết cháy nắng trên người em vẫn chưa lành."

"Nếu bây giờ em muốn xuống xe, không phải anh hù dọa em đâu nhưng vết cháy nắng trên lưng em sẽ không bao giờ lành. Nếu em thực sự muốn xuống xe thì đợi đến chiều tối. Ở lại đây ăn trưa với anh, chúng ta cùng đánh bài, chơi bi-da, v.v., đợi đến khi mặt trời gần lặn, anh sẽ cho phép cậu tự do đi dạo trong vườn."

"Tự do đi dạo trong vườn" - những từ này có sức hấp dẫn quá lớn đối với Vinh Nhung.

Cậu ước gì mặt trời lúc này sẽ lặn ở phía tây, và trời sẽ nhanh chóng tối đi.

Vinh Nhung chỉ đành tạm kìm nén sự háo hức muốn xuống xe, đồng ý với đề nghị của Tôn Khỉ là đi dạo vào buổi chiều.

Chiếc xe rời khỏi vườn hoa, con đường trở nên gồ ghề.

Không còn là mặt đường phẳng lặng mà là con đường đất tự nhiên, phía trước là khu rừng rậm rạp.

Thật kỳ diệu!

Giống như trong truyện cổ tích.

Chiếc xe đi qua một thảm cỏ xanh mướt, đi vào một khu vườn được cắt tỉa gọn gàng và dừng trước một tòa biệt thự kiểu phương Tây mang phong cách Baroque đậm đà.

Ngay cả Vinh Nhung, người đã từng nhìn thấy đủ loại biệt thự trang viên, cũng không khỏi choáng ngợp trước sự rộng lớn của trang viên Tôn gia.

Đúng là người mua được ETYPE phiên bản giới hạn toàn cầu.

Giàu có vô cùng.

Chiếc xe vừa dừng lại, một người giúp việc mặc đồng phục vội vàng chạy đến, nói với Tôn Khỉ vừa bước ra khỏi xe một cách lo lắng: "Thiếu gia, thiếu gia. Không ổn rồi, tiểu thư lại bỏ nhà đi rồi..."

Nghe thấy ba chữ "tiểu thư", đầu Tôn Khỉ như muốn nổ tung.

"Chị gái tôi lại làm sao nữa vậy?"

"Cô ấy nói ngài đã hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn. Cô ấy nói cô ấy có lỗi với ông nội đã khuất, cũng có lỗi với bà nội đã khuất, càng có lỗi với tổ tiên nhà họ Tôn. Cô ấy muốn đi tu, cầu xin tổ tiên nhà họ Tôn tha thứ.

Rõ ràng người giúp việc đã quen thuộc với bài phát biểu này, nói một tràng dài như vậy mà không vấp váp chút nào.

"Mới hai mươi bảy thôi, chứ đâu phải bảy mươi bảy. Cho dù là bảy mươi bảy, thì cũng không cản trở đàn ông lấy vợ trẻ đẹp, sinh con trai mập mạp chứ? Không có chướng ngại gì đâu. Bà cứ về nói với chị gái tôi, bảo chị ấy cũng đừng quá lo lắng."

Vừa dứt lời, Tôn Khỉ đã bị một quả chuối bóc vỏ ném trúng mặt, bùn chuối nát dính đầy mặt.

Vinh Nhung đã mở khóa cửa xe, lặng lẽ thu tay lại, cùng anh trai chọn tiếp tục ngồi trong xe.

Một chiếc váy dài màu hoa bay phấp phới bước vào tầm mắt của hai anh em.

Tiếp theo, tai của Tôn Kỳ bị một bàn tay thon thả xinh đẹp túm lấy, "Em còn dám nói hả?! Lần trước em mới vừa "bỏ bom" cô Triệu, lần này, chị phải năn nỉ mãi mới khiến người ta đồng ý cho em một cơ hội nữa. Kết quả thì sao? Em mặc áo choàng tắm đi gặp người ta! Em mặc áo choàng tắm đi hẹn hò?! Em nói xem, em có cố ý làm mất mặt chị không? Không, mặt chị đã bị em chà đạp dưới đất rồi! Dù sao chị cũng không còn mặt mũi để gặp ai nữa, chị cũng không muốn ở lại đây nữa, chị cũng lười hầu hạ cậu nữa! Chị muốn đi hầu hạ thượng đế! Tạm biệt!"

Vừa nói vừa tức giận mở cửa xe.

Vừa mở cửa xe, Tôn Văn đã nhìn thấy hai anh em Vinh Tranh và Vinh Nhung đang ngồi trong xe.

"Rầm" một tiếng.

Cửa xe lại một lần nữa bị đóng lại.

Cách cửa xe, Vinh Nhung có thể nghe rõ tiếng gào thét của vị tiểu thư nhà họ Tôn này: "Được lắm! Tôn Khỉ! Chị nói sao cậu từ mẫu giáo đã bắt đầu yêu đương mà kết quả đến giờ vẫn không chịu kết hôn! Thì ra cậu học người ta chơi đàn ông! Ba người được lắm! Cậu giỏi lắm! Thật giỏi!"

Nói xong, một trận "võ lực" điên cuồng giáng xuống Tôn Khỉ.

Tôn Khỉ từ nhỏ đã bị chị gái mập đánh đến lớn, bây giờ sức chiến đấu của gã hoàn toàn đè bẹp chị gái cũng không dám đánh trả, chỉ có thể vừa né vừa la hét: "Thỏ không ăn cỏ gần hang. Chị, chị hãy nhìn lại đi. Chị hãy nhìn kỹ lại xem, người ngồi trong xe là ai!"

Chỉ cần nghĩ đến cảnh gã bị chị gái dạy dỗ như con trai, lại bị hai anh em lớn nhỏ trong xe nhìn thấy hết, bây giờ không biết đang cười nhạo gã như thế nào, lòng Tôn Khỉ đã uất ức đến chết.

Ừ?

Là người quen sao?

Lần này, không đợi Tôn Văn mở cửa xe, Vinh Tranh đã xuống xe trước.

Anh lịch sự chào hỏi Tôn Văn: "Tiểu thư Tôn, đã lâu không gặp."

Bình thường Tôn Khỉ phụ trách xử lý công việc kinh doanh trên đảo, còn việc trồng trọt trong vườn thì do chị gái Tôn Khỉ là Tôn Văn lo liệu.

Vinh Tranh đã từng hợp tác với Tôn Văn trong lĩnh vực kinh doanh vài lần.

Mỗi một lần, đối phương đều ăn mặc rực rỡ như hôm nay, được mệnh danh là "hoa hồng phương Đông".

Có nhan sắc kinh diễm người khác nhưng lại giống như hoa hồng mang theo gai.

Ngoại hình xinh đẹp rất dễ cho người ta ấn tượng như một chiếc bình hoa.

Tuy nhiên, không ai dám coi thường vị tiểu thư nhà họ Tôn này. Từ năm mười sáu tuổi, vì cha mẹ gặp tai nạn xe hơi qua đời, cô đã một mình gánh vác Tôn gia đang trên bờ vực sụp đổ, đồng thời dẫn dắt các em trai em gái thành danh trong lĩnh vực của riêng mình.

Hai người bắt tay nhau.

Vinh Nhung cũng bước ra khỏi xe, mỉm cười với Tôn Văn: "Chào chị ạ."

Tôn Văn bước đến trước, chủ động nắm lấy tay Vinh Nhung, ánh mắt nồng nàn: "Em trai, em có ngại yêu đương tình chị em không?"

Tôn Khỉ không thể không phàn nàn: "Chị ơi, đừng đùa nữa được không? Nếu chị kết hôn sớm thì chị có thể làm mẹ người ta rồi. Chị em? Chị phải hỏi xem người ta có ngại chị làm mẹ kế hay không..."

Tôn Khỉ chưa nói xong, mu bàn chân đã bị dẫm mạnh.

Tôn Khỉ la lên: "Chị, đau quá!!!"

Vinh Nhung: "..."

Thật là một kiểu tương tác chị em độc đáo.

Nhìn thấy bàn tay của Vinh Nhung bị Tôn Văn nắm lấy, Vinh Tranh lên tiếng: "Trời nóng như vậy, chúng ta vào nhà nói chuyện đi."

Tôn Văn nở nụ cười rạng rỡ: "Được thôi."

Dùng ngón trỏ cào nhẹ vào lòng bàn tay Rongrong rồi mới buông ra: "Hai người là bạn của em trai tôi cũng là bạn của tôi. Mời vào nhà."

Chiếc váy dài bay phấp phới, chỉ còn lại hương thơm thanh mát thoang thoảng trong không khí, giống như cam quýt, cam bergamot lơ lửng trong không khí, thoảng chút bạc hà.

Mùi hương thật đặc biệt.

Vinh Nhung nhịn không được bước đến gần, muốn cẩn thận phân biệt các phân tử hương thơm trong nước hoa.

Cổ tay bị siết chặt, Vinh Tranh ghé vào tai cậu, giọng nói trầm thấp: "Không phải em thích con trai sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip