Chương 31: Lén hôn một cái
Hửm?
Cái gì?
Vinh Tranh nắm chặt tay của Vinh Nhung, rút khăn tay từ túi ra, lau chùi lòng bàn tay vừa bị Tôn Văn chạm vào.
Vinh Nhung ngơ ngác, "Anh, em đâu có ra mồ hôi tay."
Vinh Tranh cẩn thận lau sạch cả lòng bàn tay lẫn mu bàn tay của Vinh Nhung, rồi đưa lên ngửi. Phát hiện vẫn còn một loại mùi hương đặc trưng của phụ nữ, anh nhíu mày không hài lòng, nghiêm túc nhắc nhở Vinh Nhung: "Lát vào nhà nhớ rửa tay."
Tôn Khỉ bị Tôn Văn đạp chân, gã khập khiễng đi tới: "Đại Vinh, cậu có làm quá hay không? Chị của tôi thích kiểu nuôi lớn, lại còn chuyên chọn những anh chàng đẹp trai. Đúng. Nhưng chị ấy thích những người khôn khéo và biết vâng lời. Hãy nhìn em trai của bạn, nhóc con có chỗ nào phù hợp? Đến cỡ đó sao? Chỉ cào lòng bàn tay một chút mà cậu làm như thể chị tôi là bệnh khuẩn gì vậy. Hay là...Cậu lo mị lực của chị tôi có thể biến GAY thẳng trở lại."
Uầy
Thích kiểu nuôi lớn.
Tiểu thư nhà giàu biết chơi vậy sao?
Vinh Nhung cuối cùng cũng hiểu được anh trai mình vừa nói có ý gì.
Cậu quay đầu lại, mỉm cười nói với Vinh Tranh: "Ừ. Anh đừng lo, em thích đàn ông."
Thật ra thì, Vinh Nhung ngược lại lại cảm thấy, đời này có lẽ cậu sẽ không thích bất kì người nào
Điều chế hương không tốt sao?
Nói chuyện yêu đương làm gì?
Vinh Tranh cười nhạt: "Em chỉ thích đàn ông", em cảm thấy chuyện này có gì để khiến người khác yên tâm?"
Vinh Nhung trừng mắt nhìn: "Vậy em thử tình chị em một chút?"
Bị Vinh Tranh vỗ đầu một cái.
. . .
Sau nghi lễ đón khách sôi nổi, thân là khách mời, hai anh em Vinh Tranh và Vinh Nhung sau đó bước ra, quản gia nhà họ Tôn chính thức mời bọn họ vào nhà.
Trang viên của Tôn gia nhìn từ bên ngoài trông rất rộng lớn và khu vực hội trường cũng rất tuyệt vời.
Nội thất được trang trí hoàn toàn theo phong cách của thế kỷ trước, màu sắc phong phú và những bức tranh vô giá của các họa sĩ nổi tiếng treo trên tường khá bắt mắt.
Quản gia phục vụ trà sữa Earl Grey, nước ngọt, trà và vài đĩa đồ ăn nhẹ và bánh ngọt hảo hạng, có thể nói sở thích của mọi người đều được xem xét đầy đủ, kể cả hai chủ nhân, trong phòng khách cũng chỉ có bốn người.
"Xin hai vị đừng khách khí."
Trên ghế sofa, Tôn Văn đang cầm trên tay một tách trà Hermès Ukiyo-e phiên bản giới hạn, nhiệt tình chiêu đãi hai anh em Vinh Tranh và Vinh Nhung.
Nhưng chỉ cần không mù liền có thể biết Tôn gia đại tiểu thư để ý tới ai.
Kể từ khi Vinh Nhung ngồi xuống ghế sô pha, Tôn Văn không liếc mắt nhìn ai khác.
Cô thậm chí còn không thèm liếc nhìn em trai Tôn Khỉ, chứ đừng nói đến Vinh Tranh, cứ như thể những người khác trong phòng khách chỉ là một quả cầu không khí, chỉ có Vinh Nhung là có màu sắc mạnh mẽ nhất.
Tôn Văn cũng không thèm che dấu hứng thú của mình với Vinh Nhung
Đôi mắt quyến rũ của cô mỉm cười nhìn chằm chằm Vinh Nhung: "Tôn Văn."
Đầu tiên cô tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân: "Không biết chị gọi em trai đây là gì nhỉ?"
Thực ra bản thân Vinh Nhung luôn cảm thấy khó hiểu về việc mình thu hút những phụ nữ lớn tuổi.
Ngay từ khi còn nhỏ, mối quan hệ của cậu với người khác giới đã tốt hơn so với người cùng giới.
Ở trong trường học cũng vậy, sẽ có rất nhiều đàn chị quan tâm cậu.
Ngay cả sau này khi cậu nhận một công việc bán thời gian, giả làm Kumamon phát tờ rơi trong các trung tâm mua sắm, Chị Bối Ny, người làm chung với cậu vẫn rất quan tâm đến cậu.
Sau này thỉnh thoảng họ có liên lạc với nhau.
Lúc đầu, cậu không biết cách chăm sóc Bạc Hà, thậm chí còn không biết nên mua loại thuốc nào cho nó. Chị Bối Ny, người từng nuôi chó mèo, chuột đồng, cá vàng và rùa, đã cho cậu rất nhiều lời khuyên.
Nếu kiếp trước cậu vô tình rơi từ trên cao xuống thì có người đến chia buồn, đó chính là chị Bối Ny.
Không, tốt hơn hết là đừng đến viếng.
Rơi từ nơi cao như vậy xuống, có lẽ cơ thể cậu sẽ không còn hoàn chỉnh nữa.
Tốt nhất đừng đến, đừng làm chị Bối Ny sợ.
Càng đừng vì cậu mà buồn.
Không biết tại sao, nhưng Tôn Văn và Bối Ny, người rất quan tâm đến cậu, lại có tính cách hoàn toàn khác nhau.
Tính cách của Tôn Văn hào hoa và hung dữ, trong khi Bối Ny là một người rất hiền lành, nhưng khi nhìn thấy Tôn Văn, không hiểu sao cậu lại nghĩ đến Bối Ny
Có lẽ bởi vì họ đều có một nét quyến rũ riêng của phụ nữ trưởng thành sau nhiều năm đắm mình.
Giống như hoa huệ lặng lẽ tỏa hương vào ban đêm, quyến rũ, mềm mại và say đắm.
Vinh Nhung cười một tiếng, "Chào chị Tôn Văn, chị Tôn Văn gọi em là Vinh Nhung là được rồi.."
Tôn Văn cầm tách trà, dùng đầu ngón tay xoa xoa mép tách.
Chà, trông ngon quá!
Vinh Tranh nhàm chán như vậy, cô chưa bao giờ tưởng tượng được em trai anh lại xinh đẹp đáng yêu thế này.
Tôn Văn tao nhã chuyển sang tư thế ngồi quyến rũ hơn, ánh mắt nhìn Vinh Nhung càng mãnh liệt hơn, nụ cười trên môi cũng trở nên tươi sáng quyến rũ hơn: "Em trông rất dễ thương, tên cũng rất dễ thương."
Vinh Tranh cau mày.
Có lẽ không người anh nào lại muốn em mình bị chị gái bạn mình nhìn chằm chằm với ánh mắt của một con thú hung dữ đang nhìn chằm chằm con mồi, như chờ cơ hội để bất cứ lúc nào chộp lấy mình xuống hố.
Chưa nói đến Vinh Tranh, ánh mắt của chị cũng khiến Tôn Khỉ hoảng sợ.
Gần đây chị của gã đã nhàn rỗi quá lâu phải không?
Đôi mắt của chị trông như muốn ăn sống nhóc Tiểu Nhung kia.
"Chị ơi, chị có thể nói chuyện bình thường hơn được không? Cứ kiểu cách như vậy không thấy mệt à? Trước chưa nói đến bạn nhỏ này năm nay còn chưa qua sinh nhật 19 tuổi, chênh lệch tuổi tác quá lớn thì giới tính cũng không thích hợp. Nhóc con này thích nam, không có hứng thú với nữ, hiểu?"
Rất sợ sẽ thật sự có anh rể mới 19 tuổi, gã phải mau chóng dập tắt ý tưởng nguy hiểm này của chị gã mới được.
Tôn Văn liếc gã một cái, nói: "Tuổi có vấn đề gì? Một lão già bảy mươi bảy không biết xấu hổ có thể tìm một cô gái mười bảy, mười tám tuổi để kết hôn và sinh ra một nhóc béo. Chị ở độ tuổi đẹp nhất và trưởng thành nhất, cùng với nhóc vừa đẹp vừa có chí tiến thủ yêu đương thì có vấn đề gì? Làm sao? Chỉ cho phép đàn ông các người mãi mãi nhìn chằm chằm cô bé mười bảy mười tám tuổi, phụ nữ bọn chị lại không thể có hứng thú với bạn trai nhỏ mười bảy mười tám tuổi à? Huống chi Nhung Nhung của chúng ta qua sinh nhật năm nay liền mười chín có phải không?"
Bây giờ đã trưởng thành rồi, có một mối quan hệ người lớn chẳng phải là tốt sao?
Đúng vậy.
Nếu một người đàn ông bảy mươi bảy tuổi có thể cưới một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, một tên mập, tại sao một phụ nữ trưởng thành xinh đẹp độc thân lại không thể tìm được một chàng trai mười bảy, mười tám tuổi để yêu?
Chị đại thật là phong cách.
Vinh Nhung rất thích vị tiểu thư nhà họ Tôn này, anh ta cười nói: "Vâng. Qua sinh nhật là mười chín."
Tôn Văn lười biếng tựa người vào ghế sofa, "Mười chín à, thật là một độ tuổi đẹp đẽ, đúng không?"
Thông thường, khi mọi người ở độ tuổi mười tám mười chín, rất khó để nhận thức được đây là một giai đoạn đẹp đẽ như thế nào.
Lúc đó, cảm thấy có quá nhiều điều phiền muộn.
Không biết làm sao để dỗ dành bạn trai thẳng của mình (ngôn ngữ mạng, ý chỉ mấy ông EQ thấp thiếu tinh tế nói 1 thì hiểu đúng 1 không hiểu được ẩn ý sâu xa í), học đến hói đầu vẫn không qua được kỳ thi cuối kỳ, mụn bất ngờ nổi trên trán, ngay cả sau giờ học không biết nên ăn gì ở căng tin cũng có thể phiền muộn một lúc.
Kiếp trước ở độ tuổi mười chín, Vinh Nhung cũng không cảm thấy mười chín tuổi có gì đẹp đẽ.
Ở độ tuổi chưa biết trân trọng, chỉ cảm thấy sự trưởng thành quá dài, và mình sống quá cô đơn.
Bây giờ khác rồi, mỗi ngày kể từ khi tái sinh đều là một món quà, chỉ mong có thể mãi mãi sống cùng bố mẹ và anh trai.
Vinh Nhung mỉm cười nhạt, gật đầu nói: "Vâng."
Tôn Văn hơi ngạc nhiên nhìn Vinh Nhung một cái.
Thông thường, khi cô hỏi như vậy, những chàng trai của cô hoặc là không để tâm, không cảm thấy độ tuổi này có gì đẹp đẽ, hoặc là trả lời qua loa.
Cô có thể cảm nhận được, cậu bé trước mặt này thực sự cho rằng mười chín tuổi là một độ tuổi rất đẹp.
Một chàng trai có vẻ ngoài đẹp và tính cách khôn khéo, ai mà không thích?
Ánh mắt Tôn Văn nhìn Vinh Nhung thêm phần thưởng thức.
Cô nhiệt tình mời Vinh Nhung: "Trưa nay ở lại đây ăn cơm nhé?"
Vinh Nhung vốn đã đồng ý với đề nghị của Tôn Khỉ là ở lại nhà họ Tôn ăn cơm, chiều cùng đi thăm quan vườn, cậu lịch sự cười nói: "Vậy thì làm phiền chị ạ."
Tôn Văn cười quyến rũ: "Không có gì."
Chỉnh lại mái tóc dài gợn sóng nhẹ, Tôn Văn tao nhã đứng lên, "Tôi sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị, hai vị, xin lỗi trước vì không thể tiếp chuyện."
Một màu sắc tươi sáng dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của Vinh Nhung.
Vì đang ở trong nhà, nốt hương cuối của nước hoa Tôn Văn dùng càng rõ ràng hơn.
Ngoài hương cam bergamot, cam quýt hơi chua ngọt kèm với sự mát lạnh của bạc hà mà cậu đã ngửi thấy trước đó, Vinh Nhung còn cảm nhận được hương của hoa mạn đà la giống như sự kết hợp giữa hoa hồng và hương thảo. Sự tươi mát của bạc hà hòa quyện với sự đậm đà của hoa mạn đà la, giống như sự va chạm hoàn hảo giữa băng và lửa, chỉ còn lại hương cỏ vừa đủ, khiến người ta mê mẩn.
Hương này có thể nói là rất phù hợp với khí chất của Tôn Văn, quyến rũ vừa đủ.
Vinh Nhung chỉ mải mê phân biệt các thành phần hương nước hoa trong không khí, hoàn toàn không biết rằng việc cậu chăm chú nhìn theo bóng lưng của Tôn Văn như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm thế nào.
Vinh Tranh không vui hỏi: "Rất đẹp à?"
Vinh Nhung quay đầu lại: "Anh không thấy chị Tôn Văn thực sự rất quyến rũ sao?"
"Em bị làm sao thế? Sao cứ nhìn theo hướng chị của anh đi? Em... em là gay, không phải thực sự bị biến thẳng rồi đấy chứ?"
Ban đầu trà sữa hơi nóng, Vinh Nhung không uống.
Bây giờ nhiệt độ vừa đủ.
Vinh Nhung nâng cốc trà sữa lên, uống một ngụm, bình tĩnh giải thích cho Tôn Khỉ: "Nếu thực sự là gay, chắc chắn không thể biến thẳng. Nếu vốn dĩ thích con trai, sau đó thích con gái, hoặc là người đó là lưỡng tính, hoặc là trai thẳng lừa tình, tệ nhất là giả thẳng lừa kết hôn."
Tôn Khỉ nhìn cậu cảnh giác, "Vậy em thuộc loại nào?"
Vinh Nhung nhẹ đặt cốc trà sữa xuống bàn, mỉm cười: "Loại khá thích chị Văn."
"Anh thấy cậu muốn chết rồi!"
...
Nhà họ Tôn rất lớn, không rõ là do nhân khẩu không thịnh vượng hay vì những người khác trong nhà họ Tôn không sống trong trang viên này.
Lúc ăn cơm, Vinh Nhung cũng chỉ gặp hai chị em Tôn Văn và Tôn Khỉ.
Bàn ăn dài ba mét, cộng thêm hai anh em Vinh Nhung và Vinh Tranh, cũng chỉ ngồi có bốn người, khó tránh khỏi cảm giác trống trải.
Vinh Nhung để ý thấy trên tường phòng ăn treo một bức tranh sơn dầu khổng lồ, vẽ cảnh cả gia đình.
Tôn Khỉ trông vẫn còn nhỏ, được bế trong tay một người phụ nữ xinh đẹp, có lẽ là phu nhân Tôn.
Ngoài Tôn Khỉ được bế trong lòng, phía trước ông Tôn có đứng hai bé gái tuổi chừng năm sáu và mười hai mười ba.
Tôn Văn thì đứng cạnh phu nhân Tôn, trong tranh Tôn Văn trông rất trẻ, chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, mặc một chiếc váy liền thân hoa văn, nụ cười trong sáng động lòng người, như bông thủy tiên trắng muốt nở rộ, hoàn toàn khác với vẻ quyến rũ bây giờ.
Tuy vậy, vẫn đẹp đến mức khiến người ta phải chú ý.
Trước mặt Tôn Văn cũng có đứng một bé gái chừng sáu bảy tuổi.
Xem ra, nhà họ Tôn cũng khá đông người.
Trước đó, Tôn Khỉ có nói Tôn Văn sắp bốn mươi tuổi rồi, bé gái trong tranh có lẽ cũng đã kết hôn và dọn ra ngoài sống.
Người hầu lần lượt mang đồ ăn lên, chú ý thấy ánh mắt của Vinh Nhung, cô chắp mười ngón tay lại, mỉm cười giới thiệu: "Mặc váy công chúa Mickey đứng trước tôi là em ba Tôn Kiêu, đứng trước ba tôi lần lượt là em út Tôn Lạc và chị hai Tôn Hoa. Họ có phải đều rất đẹp không?"
Tôn Khỉ muốn trợn trắng mắt.
Chị cả của gã chỉ tỏ ra dịu dàng như nước khi đứng trước mặt người ngoài.
Đối với gã, chị hai, chị ba và chị tư, cô không phải là quá tàn nhẫn hay sao?
Tôn Văn và Tôn Khỉ trông rất giống phu nhân Tôn, thừa hưởng nhan sắc từ bà. So với họ, nhị tiểu thư và tam tiểu thư giống ông Tôn hơn, nhan sắc thực ra không nổi bật lắm, chỉ có tiểu thư nhỏ nhất mới miễn cưỡng được gọi là dễ thương.
Tuy nhiên, vẻ đẹp của con gái không chỉ nằm ở nhan sắc. Nói một cách công bằng, mấy chị em nhà họ Tôn đều có khí chất rất tốt, là kiểu khí chất khiến người ta dễ dàng yêu thích.
Vinh Nhung nhìn bốn cô gái trong bức tranh sơn dầu, gật đầu, "Ừ."
Là sự đồng tình từ tận đáy lòng hay chỉ là sự xã giao, Tôn Văn có thể nhìn ra ngay lập tức.
Cô nâng ly rượu vang trước mặt, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, ánh mắt mê hoặc, "Trời ơi, cưng ơi, chị không chỉ một chút động lòng với em đâu, thế nào? Muốn thử với chị không?"
Mặt Vinh Tranh trầm xuống.
Tôn Khỉ tức giận: "Chị cả!"
Làm người đi chứ!
Nhóc con chưa đầy mười chín tuổi, còn quá nhỏ!
Thật đấy!
Vinh Nhung cười.
Đôi mắt cong cong, lộ ra hai chiếc răng nanh.
Tim Tôn Văn đập thình thịch.
A.
Cậu em của Vinh Tranh, thật sự quá hợp gu cô rồi!
. . .
Sau bữa ăn, Vinh Nhung chủ động tìm Tôn Văn và nói cho cô ấy biết cậu là gay.
Mặc dù trước đó ở phòng khách, Tôn Khỉ đã thay cậu nói ra, nhưng chuyện này vẫn nên để cậu tự nói rõ với Tôn Văn thì tốt hơn.
Dù đối phương có nghiêm túc hay không, ít nhất cũng cần phản hồi trực tiếp.
Tôn Văn từ nhỏ đã gánh vác cơ nghiệp của Tôn gia, lâu năm giao tiếp với đủ loại người, sớm đã rèn luyện được đôi mắt tinh tường.
Vinh Nhung có hứng thú với phụ nữ hay không, cô làm sao không nhận ra?
Vậy mà anh còn đặc biệt tìm cô để nói ra chuyện này.
Là sợ cô sẽ hiểu lầm, sau này bị tổn thương?
Thật là một cậu bé hiểu lòng người!
Tôn Văn cúi người, nhéo má Vinh Nhung, "Thật đáng tiếc. Một cậu bé đáng yêu như em lại không thích con gái. Thật là lãng phí."
Vinh Nhung nhìn cô ấy, bất lực nói, "Chị Tôn Văn."
Có thể đừng nhéo má cậu nữa được không?
Tôn Văn cười khúc khích.
"Đúng rồi, chị Tôn Văn, em có thể mạo muội hỏi chị hôm nay dùng loại nước hoa nào không?"
Đối mặt với ánh mắt hơi ngạc nhiên của Tôn Văn, Vinh Nhung mỉm cười giải thích: "Đừng hiểu lầm, em chỉ thấy loại nước hoa chị dùng hôm nay rất đặc biệt. Em ngửi thấy có hương cam bergamot, hoa cam, nhưng không ngọt ngào và tươi tắn như hương cam quýt. Nước hoa còn có hương hương thảo, hoa mandala lớn và hoa hồng, nhưng không hoàn toàn như nước hoa hương hoa đậm đà. Điều đặc biệt nhất là, trong nước hoa có thêm hương bạc hà xanh. Hương bạc hà xanh rất khó điều chế, với bất kỳ nhà pha chế nào cũng là một thử thách lớn, nếu tỷ lệ không đúng, rất dễ làm hỏng một loại nước hoa, khiến nó trở nên tầm thường. Nhưng loại nước hoa chị dùng hôm nay rất thành công trong việc hòa quyện sự tươi mát của bạc hà, làm nó hoàn toàn hòa hợp với hương hoa. Rất phù hợp với mùa hè, cũng rất phù hợp với chị, vừa mạnh mẽ, vừa quyến rũ."
Sự ngạc nhiên trong mắt Tôn Văn chuyển thành niềm vui.
Tôn Văn đam mê nước hoa và thích thử nhiều phong cách khác nhau.
Đối với cô, nước hoa không phân biệt loại phổ biến hay không, chỉ có phù hợp hay không.
Đáng tiếc là, trong số những bạn trai cô từng hẹn hò, phần lớn không chú ý đến nồng độ nước hoa cô dùng chứ đừng nói đến việc phát hiện ra những bí mật nhỏ và sự tinh tế cô đặt vào đó.
"Cậu bé đáng yêu, làm sao đây? Chị thật sự rất thích em! Em có muốn thử với chị không? Biết đâu em sẽ phát hiện ra việc hẹn hò với con gái cũng không tệ?"
Vinh Nhung: "Chị Tôn Văn xứng đáng có người tốt hơn."
Đó là một cách từ chối khéo léo.
Tôn Văn cũng không bận tâm, cô vén mái tóc dài ra sau vai, để lộ làn da trắng mịn như nhung, vẻ mặt tự tin, "Ừ, về điều này, chị chưa bao giờ nghi ngờ."
Tôn Văn chủ động nói với Vinh Nhung, "Loại nước hoa này là quà sinh nhật năm nay em gái thứ hai tặng chị, là loại em ấy đặc biệt điều chế cho chị. Có lẽ không hợp với một cậu bé như em. Nhưng nếu em thích, chị sẽ tặng em một lọ mang về?"
Gì cơ?
Nhị tiểu thư nhà họ Tôn cũng là một nhà pha chế nước hoa sao?
Mắt Vinh Nhung sáng lên, "Cảm ơn chị Tôn Văn!"
Tôn Văn đến gần Vinh Nhung, thổi nhẹ vào tai cậu, hơi thở thơm mát, "Không cần cảm ơn. Vì không thể khiến em thấm đẫm hơi thở của chị trên giường, nên để nước hoa của chị bao bọc lấy em cũng được."
Vinh Nhung: "..."
Một phụ nữ trưởng thành như Tôn Văn nói đua xe là đua. (Ẩn ý chuyện 18+ =)))))
May mà cậu là gay, nếu không chắc chắn không thể chịu nổi.
. . .
Vinh Nhung và Tôn Văn đứng nói chuyện ở hành lang, còn Tôn Khỉ ngồi trên ghế sô pha cứ thỉnh thoảng nhìn về phía họ.
Thật tiếc, vì hai người đứng ở góc khuất nên gã không nhìn thấy gì cả.
Nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Tôn Văn, Tôn Khỉ lo lắng, "Em của cậu thật sự bị chị cả của tôi mê hoặc, đồng ý hẹn hò với chị ấy rồi sao?"
Tại sao chị cả của gã lại cười vui vẻ như vậy?
Còn nữa, tại sao họ vẫn còn nói chuyện?
Chênh lệch hai mươi tư tuổi, có nhiều chuyện để nói vậy sao?
Vinh Tranh: "Không thể nào."
Với tính cách của Vinh Nhung, nếu cậu thật sự quan tâm đến Tôn Văn đã phản hồi trực tiếp trên bàn ăn rồi.
Cậu không phải người do dự và yếu đuối trong tình cảm.
Tôn Khỉ đột nhiên quay lại, không hài lòng nhìn bạn mình: "Cậu nói không thể nghĩa là sao? Nghĩa là cậu cho rằng chị cả của tôi không có sức hút? Đến mức không thể thu hút nổi một nhóc con như Vinh Nhung?"
Đúng lúc đó, Vinh Tranh nghe thấy Vinh Nhung nói câu đầy phấn khích, "Cảm ơn chị Tôn Văn."
Dù không thấy người, chỉ nghe tiếng cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ đó.
Vinh Tranh lập tức cảm thấy bồn chồn. (xin lỗi mn nhưng đcm =))))))))))))))))) coi anh tôi hoảng hốt nè)
Nghe thấy lời thách thức của Tôn Khởi, ánh mắt Vinh Tranh trầm xuống, "Tôn Khỉ, cậu muốn đánh nhau?"
Tôn Khỉ lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, "Được thôi! Tới đây! Ai sợ ai chứ!"
...
Mỗi ngày vào buổi chiều, Tôn Văn đều có thói quen ngủ trưa.
Vinh Nhung một mình trở lại phòng khách.
Không thấy anh trai và Tôn Khỉ đâu.
Quản gia của Tôn gia tiến lên, "Nhị thiếu gia, Vinh tổng có để lại lời nhắn, nói rằng nếu cậu nói chuyện xong với đại tiểu thư, thì hãy để tôi dẫn cậu đến phòng đấu kiếm tìm ngài ấy."
Vinh Nhung cảm ơn quản gia, "Cảm ơn ông."
Phòng đấu kiếm.
Quản gia chưa kịp mở cửa phòng đấu kiếm, Vinh Nhung đã nghe thấy tiếng đấu kiếm va chạm nhau trên hành lang.
"Cộc cộc cộc."
Quản gia gõ cửa, "Thiếu gia, là tôi."
Tôn Khỉ đối đầu với một cú chém của Vinh Tranh, "Vào đi!"
Quản gia đẩy cửa, dẫn Vinh Nhung vào.
Tôn Khỉ và Vinh Tranh đang trong tình thế căng thẳng nhất, cả hai không ai nhường ai.
Vinh Tranh đã bắt đầu học đấu kiếm từ tiểu học và một trong những việc Vinh Nhung thích nhất khi còn nhỏ là ngồi trong phòng đấu kiếm của nhà xem anh trai luyện tập.
Sau đó, lý do cậu quấn lấy ba mẹ muốn học đấu kiếm cũng là vì anh trai.
Chỉ có điều khi cậu đăng ký học đấu kiếm, anh trai lại bận rộn với việc học.
Cứ tưởng rằng khi lên đại học, anh trai sẽ có thời gian để cùng cậu luyện tập, kết quả, anh trai lại càng bận hơn.
Nói thật, cậu chưa bao giờ có cơ hội đấu kiếm với anh trai mình.
Vinh Nhung ngồi ở bên cạnh xem một lúc, cảm thấy hơi ngứa tay.
Vừa hay, ba hiệp đấu kết thúc.
Thanh kiếm của Vinh Tranh chạm vào ngực của Tôn Khỉ, người đang mặc trang phục đấu kiếm.
Vinh Tranh: "Cậu thua rồi."
Tôn Khỉ tháo mặt nạ xuống, đặt nó xuống đất, thở nhẹ và đi sang một bên uống nước nghỉ ngơi.
Gã ngồi xuống đất, uống nước liên tục, "Cậu thật không biết mệt à?"
Vinh Tranh cầm kiếm, "Cậu đã lùi bước nhiều."
"Vớ vẩn! Cậu nghĩ ai cũng như cậu, tốt nghiệp đại học xong đến giờ vẫn tập đấu kiếm định kỳ à? Tôi bận rộn công việc lắm, lấy đâu ra thời gian luyện cái này?"
Vinh Tranh không thương tiếc nói thẳng: "Đều là cớ."
Thời gian đều do bản thân sắp xếp hợp lý mà thôi.
Vinh Nhung đứng dậy, "Anh hai, chúng ta đấu riêng một trận được không?"
Dưới mặt nạ, Vinh Tranh ngạc nhiên.
Hai anh em đã rất lâu rồi không cùng chơi môn đấu kiếm này.
Vinh Tranh gật đầu, chấp nhận đề nghị của Vinh Nhung.
Tôn Khỉ có rất nhiều trang phục đấu kiếm, đủ để Vinh Nhung mượn một bộ.
Vinh Nhung đi vào phòng thay đồ bên cạnh, mặc trang phục đấu kiếm, "Anh vừa đấu với anh Khỉ xong, để công bằng, nghỉ ngơi mười lăm phút rồi đấu tiếp?"
"Không cần."
"Vậy em sẽ bắt đầu luôn nhé?"
"Được."
Vinh Nhung đeo mặt nạ, nhặt kiếm lên, "Anh không được nhường em đâu."
"Sẽ không."
Tôn Khỉ hăng hái nói: "Để tôi làm trọng tài!"
Vinh Nhung đã lâu không đụng đến kiếm, cậu thực sự không chắc chắn lắm.
May thay, cậu vẫn còn trí nhớ cơ bắp.
Cũng đấu với anh trai được vài hiệp.
Kể từ khi sống lại, Vinh Nhung đã rất lâu rồi chưa ra mồ hôi nhiều như vậy.
Cuối cùng, vì một pha đánh sai lầm cuối, Vinh Nhung mất đi lợi thế.
Vinh Tranh giành chiến thắng.
Tôn Khỉ bên cạnh không phục: "Vinh Tranh, cậu nhường mà, đến mức có thể làm ngập cả một ngọn Himalaya đấy!"
Nếu là gã đấu với Vinh Tranh, với lỗi nặng như vậy, Vinh Tranh chắc chắn sẽ tấn công tiếp và kết thúc trận đấu, chứ không cho nhiều cơ hội như vậy.
Thân thể của Vinh Nhung quá yếu, chỉ đấu vài hiệp đã không chịu nổi.
Cậu cũng tháo mặt nạ, ngồi xếp bằng trên đất, ngẩng đầu lên và giơ ngón cái lên với anh trai.
Ánh mắt sáng rực rỡ.
Vinh Tranh đi đến, xoa đầu cậu, "Biểu hiện không tệ."
Sự đối xử này!
Tôn Khỉ nhìn Vinh Tranh, "Phì, cậu không thấy lương tâm đau đớn khi nói vậy sao?"
Nói về trình độ, gã sao có thể thua kém Vinh Nhung được!
Theo kế hoạch ban đầu của Tôn Khỉ, họ sẽ dành buổi chiều chơi bi-a, đánh bài.
Nhưng kết quả, họ đã dành phần lớn thời gian trong phòng đấu kiếm.
...
Tôn Văn giữ lời hứa.
Khi Vinh Tranh và Vinh Nhung ra về, cô thực sự đưa chai nước hoa mà cô dùng hôm nay cho Vinh Nhung và tiễn cậu ra tận tiền sảnh.
Trời ạ!
Đây chẳng phải là tặng vật đính ước sao?
Tôn Khỉ giục chị gái vào trong, Tôn Văn chỉ coi đó như tiếng muỗi kêu bên tai.
Đôi mắt đẹp của cô nhìn Vinh Nhung đầy quyến rũ, "Cưng à, khi nào Phù Thành không còn nóng nữa, chị sẽ đến đó chơi với em nhé."
Vinh Nhung gật đầu, cười nhẹ, "Vâng."
A!
Thật dễ thương!
Một cậu bé dễ thương như vậy, không thử một lần thì sao có thể yên lòng chứ?
Nhân lúc Vinh Nhung không để ý, cô hôn nhẹ lên má cậu.
Trên má Vinh Nhung ngay lập tức xuất hiện một dấu son đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip