Chương 19: Quách Duẫn Minh.
Ngày hôm đó bởi vì đã bắt đầu khai chiến, nên Dịch Liên Khải cũng không thấy xuất hiện như trước nữa. Vũ Đình mấy ngày liền đều chờ đợi trong lo lắng, vừa mệt lại vừa rầu rĩ, nằm phục ở trên giường liền ngủ thật say. Đến lúc giật mình tỉnh dậy thấy Vú Chu đang quỳ trước cửa sổ, dáng vẻ có vẻ tiều tụy.
"Thiếu phu nhân."
Do quỳ lâu nên đứng dậy có hơi bất tiện, Vũ Đình giúp cô một tay dìu đứng dậy, Vú Chu khuôn mặt u sầu nói:
"Hôm qua tôi thấy Phan tiên sinh về nhà xong chưa kịp hỏi chuyện đã đi ngay, tôi nghe mấy binh lính nói trận này gây tổn hại lớn lắm. Tôi chỉ đành biết cầu cho liên quân gì kia mau lui binh đi, chiến tranh cũng không phải chuyện tốt gì..."
Lại hỏi Vũ Đình:
"Cô nghĩ cuộc chiến này... thiếu gia có thắng được không?"
Vũ Đình khẽ thở dài, không hoàn toàn để tâm đến câu hỏi của Vú Chu mà nghĩ sang hướng khác. May là không nói cho Đặng Dục Lâm biết chuyện này có liên quan đến nhà Quách Duẫn Minh. Nếu như để cô ấy biết, thể nào cũng ầm ĩ hết lên, thế thì có gì hay chứ. Đặng Dục Lâm luôn nằm giữa danh giới được yêu thương và được nuông chiều, điều này đồng nghĩa với việc tình cảm giữa hai người họ sẽ xuất hiện vết nứt.
Trời ngả hẳn sang màu đen đêm khuya thanh vắng, Vũ Đình nghĩ tới, rốt cuộc trận này, mình mong là ai thắng đây?
Nếu như Quách Duẫn Minh thắng, có thể cả đời này mình cũng không thể gặp lại Dịch Liên Khải được nữa. Bởi vì cô biết lão cáo già đang giữ thương hội như một quân cờ trong tay, một ngày nếu mất đi giá trị lợi dụng, kết cục rất khó có thế nói được. Vậy chẳng phải muôn dân Nghĩa Châu sẽ điêu đứng sao? Vậy còn cha mẹ mình ở nhà có an toàn không, có sống tốt không?
Còn nếu như Dịch Liên Khải thắng thì sao? Có phải mình sẽ quay lại cuộc sống như trước chăng? Cuộc sống ngày trước Vũ Đình kỳ thực không hề muốn nhớ tới. Trong nháy mắt Vũ Đình lại nhớ đến Hàn, nhưng Hàn mà cô biết đã chết rồi, ở trong lòng Vũ Đình từ khi anh ta đã nói ra những lời đó, Hàn đã chết thật rồi, kẻ còn sống chỉ là Phan Tiễn Trì mà thôi, đối với Vũ Đình cũng chỉ là người lạ.
Vũ Đình nghĩ lúc này đang có chiến tranh, nhưng cũng chẳng khác ngày thường là mấy, cũng đều bị nhốt ở trong phòng, chỉ nghe bên ngoài thi thoảng có tiếng pháo, từng đợt súng vang lên rồi lại dừng, dừng rồi lại vang. Ngoại trừ Vú Chu không đi qua đi lại trong biệt phủ thì cũng như một ngôi nhà lớn mà hoang vi, những thứ khác tất cả đều không có gì thay đổi.
Một ngày dài như sông mùa hạ, trên mặt sông êm đềm, trôi đi trong nắng vàng, gió ấm và sương giăng mỏng như tấm voan dịu dàng. Nắng vừa đủ mềm, đủ sáng khiến mặt sông như tấm gương soi. Trời đủ xanh và mây cũng đủ êm để phản chiếu xuống lòng sông một khoảng không gian đủ cho lòng người xao động. Mà tương lai như thế nào, đâu có ai biết được.
Duy chỉ có một việc, Vũ Đình cuối cùng vẫn không thể hiểu do đâu mà bọn họ lại từ chỗ quen biết mà quay sang đấu đá lẫn nhau. Mà từ khi xảy ra xích mích đến nay, Hoàng Mân Huyễn vẫn chưa từng xuất hiện.
Liên quân vẫn chưa diệt trừ được, đánh hơn nửa tháng. Căn bản cả hai bên đều ở thế giằng co trên dưới, chẳng ngờ lúc này liên quân lại có viện trợ từ nước ngoài. Không biết Dịch Liên Khải bên ngoài vận động quân viện thế nào, lại khiến cho Nghĩa Châu Nhật Bản đồng minh dứt khoát dừng mọi hoạt động hòa giải.
Còn nói về việc dừng mọi hoạt động hòa giải thì chính là đem Nghĩa Châu hạm đội chuyển đến xác nhập vào Tể Hậu, dọc theo đường sông Tây tiến, phá vỡ hoàn toàn kho lương thức Kỷ An trọng yếu của Mạo Phù, bị cắt đứt mấy nguồn thủy sản lương thực trọng yếu.
Rốt cuộc Kido Manzo chỉ cố thủ thành được hơn một tháng, đành trong ngoài cùng nhau đàm phán với nhau. Điều kiện để hòa đàm cực kì hà khắc, Vũ Đình lén lút nghe máy phát thanh nói toàn tiếng Anh, liên quân đưa ra hơn mười điều kiện đàm phán, nghe xong liền biết Dịch Liên Khải sẽ không chấp thuận.
Quách Duẫn Minh đã không thể kháng cự thêm được nữa, lần này chiến tranh kết thúc rất nhanh, thương pháo vang lên nửa ngày mới dừng, bỗng nhiên cho người đi mời Vũ Đình tới biệt phủ ở phía Nam.
Vũ Đình cũng không biết rốt cuộc tình hình ngoài thành như thế nào, vì mỗi ngày tuy đều có tiếng pháo nổ đùng đùng, nhưng trong phủ lại yên lặng như tờ.
Không biết anh ta có dụng ý gì, nhưng cũng không thể không đi được. Vũ Đình hơn nửa tháng nay đều không gặp được Dịch Liên Khải, vì hắn chắc cũng phải bận rộn việc quân vụ nhiều, đoán hắn ta cũng chả có tâm trạng tâm sự với mình.
Hiện tại Quách Duẫn Minh lại sai người đến mời cô tới, còn không biết là lành dữ ra sao, nhắm mắt cũng dễ dàng nhìn ra được. Tình hình chiến đấu bây giờ đã quy về một dạng, thế nhưng Vũ Đình không biết rằng liên quân đã thắng.
Quách Duẫn Minh không mặc quân trang, chỉ mặc một bộ trường bào đứng ở trên bậc thang toà phủ, mặt mày đã gầy đi, nhìn thế nào cũng thấy vài phần dáng điệu của thư sinh nho nhã. Lần này tuy vẫn thiết yến ở trong nhà thủy tạ, nhưng hoa quế đã tàn, cỏ mần trầu đã khô vàng cả lại, sắc trời đang dần tối lại, đám mây xám dần buông xuống, trong đình viên càng ảm đạm đi vài phần.
Vì trời nóng nên khung cửa đều mở rộng, dưới mặt kính lá sen tươi ngát xanh um. Nhớ ngày trước Vũ Đình đã từng cùng Dịch Liên Khải đến đây dự tiệc, do lần đó đi vào lúc xế chiều lại còn đang là cuối đông. Bây giờ đã sang hè, quay lại đúng thật là biệt phủ còn cảm thấy nguy nga, đẹp đẽ hơn gấp bội. Vũ Đình thấy trên bàn có bày trà hoa và bánh qui, không khí như ngưng đọng bởi căn bản Vũ Đình cũng chẳng biết nên nói gì. Không khỏi chần chừ do dự, Quách Duẫn Minh nói:
"Lần này mời cô tới đây tôi là muốn nói."
Anh ta khẩu khí thập phần ung dung tiếp tục câu chuyện:
"Còn có vị huynh đệ họ Dịch kia của chúng ta thật thú vị, lúc hòa đàm hắn muốn ta giải binh xuất ra ngoài thành. Nhưng không có một câu nào nhắc đến cô, không một lời nào lo lắng cho an nguy của cô. Nhìn hắn khó xử như vậy, tôi thay hắn cũng sốt ruột dùm, không biết khi nào hắn mới nói đến nội dung chính đây."
Vũ Đình quen biết Quách Duẫn Minh chính là thời điểm anh ta ra sức tán tỉnh yêu thương Sa Hạ. Trong mắt Vũ Đình, con người anh ta luôn hoà nhã lịch thiệp, cho dù có tức giận đến đâu cũng biết không biểu lộ ra ngoài. Vũ Đình tiếp lời:
"Quách thiếu gia quá lời rồi, đại trượng phu sao lại có thể để ý chuyện thường tình được, ở trước việc đại sự một thê tử có đáng gì đâu."
Quách Duẫn Minh cười ha hả:
"Dịch đệ vốn là một người đàn ông làm nên đại sự , đúng vậy cô nói rất đúng." Anh ta vẫn như cũ tự mình cầm bình trà, rót cho Vũ Đình một chén, nói: "Lần trước lễ cưới của hai người tôi đã không mời được ly rượu, nhân đây có chén trà thay lời chúc phúc."
Vũ Đình nhận chén trà còn toả hơi sương đưa lên ngửi, mùi hương thanh mát của lá Tiểu Long Châu phả vào cánh mũi xong Vũ Đình vẫn đặt chén xuống bàn:
"Thiếu gia không biết Vũ Đình từ lâu đã không còn uống được trà lá nữa rồi."
Quách Duẫn Minh không ra vẻ gì nói:
"Trà này cô không muốn uống cũng phải uống."
Thanh âm của anh ta tùy hứng, phảng phất có chút hời hợt:
"Bởi vì trong chén trà có độc xyanua là loại độc mà đặc vụ Anh Quốc thích sử dụng nhất, có thế khiến cho vừa uống vào trong miệng đã chết ngay tức khắc, không phải chịu thêm bất cứ đau đớn gì."
Vũ Đình không hề nghĩ ngợi, cầm chén lên uống một hơi hết sạch, khiến Quách Duẫn Minh hơi bất ngờ. Cô trước giờ chỉ thích trà hoa còn trà lá đắng chát thật không hợp khẩu vị, uống nhanh quá suýt nữa thì bị sặc, lấy hơi mãi mới nói:
"Chả có mùi vị gì cả, không biết khi nào mới chết ngay được đây."
Quách Duẫn Minh vỗ tay liên tục nói:
"Vũ Đình! Cô quả đúng là một diệu nhân, tại sao lại chịu gả cho một tên như Dịch Liên Khải vậy? Dịch đệ chỉ biết tối ngày chơi bời thanh sắc, có tài cán gì mà có được thê tử như cô đây?"
Vũ Đình nhàn nhạt nói:
"Độc dược cũng uống rồi, tất cả đều làm theo ý anh ...còn chuyện nhà chúng tôi, không phiền anh bận tâm. Anh cùng Tiểu Dung làm một đôi cầm sắt mới hợp nhau, chỉ mong sau này anh đừng khi dễ cô ấy."
Ý thực lấy thiên hạ phiền toái này để làm gì? Bên ngoài trời hạ mát mẻ, bất quá chỉ là một giấc mộng dài mà thôi.
"Vũ Đình, tôi có chuyện muốn nhờ cô, cô nhất định phải đáp ứng."
Vũ Đình nói:
"Có chuyện gì thì anh cứ nói đi."
"Việc tôi đang làm Dục Lâm không hề biết gì hết, cô ấy kì thực là một người rất đáng thương. Trên lưng tôi bây giờ mang danh bất nhân bất nghĩa bất lương, không thể để cô ấy bị tôi làm liên lụy tới được, hi vọng ngày sau có chuyện gì, cô có thể chăm sóc tốt cho cô ấy."
Vũ Đình thất kinh, lúc đầu chỉ đoán là tình hình chiến đấu không được ổn cho lắm, nhưng nghe Quách Duẫn Minh nói ra những lời này, mới biết có lẽ không chỉ là không ổn, mà còn đã đại bại luôn rồi.
"Anh đừng lo, tôi sẽ nghe lời anh."
Đêm hôm đó, tiếng pháo còn chưa dứt, chiến đấu kịch liệt một đêm. Vú Chu sợ đến ngủ không được thắc mắc tại sao tiếng súng vẫn còn vang lên ở ngoài phủ? Bọn họ còn định đánh đến bao giờ? Dịch Liên Khải nếu thua thì phải làm sao bây giờ? Như thế nào mới ổn đây? Vũ Đình vẫn cố trấn an bản thân, tỉnh giấc đợi đến khi hừng đông lên, trời mới vừa tờ mờ sáng, tiếng súng cũng ngừng hẳn.
Tiếng pháo đã dừng từ lâu, khắp nơi đều yên tĩnh đến đáng sợ. Vú Chu cứ quỳ ở trước cửa sổ đọc kinh, lúc này Vũ Đình để kệ cô như vậy, các dây thần kinh của con người khi bị co thắt đến cực điểm có chút tín ngưỡng, có lẽ trong lòng sẽ cảm thấy tốt hơn.
Cửa phòng mở ra có người đi vào, Phan Tiễn Trì đang mặc quân trang, khiến cho Vũ Đình không kịp nhận ra anh ấy. Ánh mặt trời từ phía sau chiếu vào người anh, khiến cho cả người anh đều mờ mờ ảo ảo, Vũ Đình liền nhớ tới rất nhiều năm về trước lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, khi đó ánh mặt trời cũng vàng rực trong veo như vậy, anh quay đầu lại nhìn về phía Vũ Đình cười, dưới đuôi lông mày đều tràn đầy ánh dương ấm áp.
Vũ Đình thiếu chút nữa là đã kêu lên một tiếng "Hàn" giống như rất nhiều năm về trước vậy, tuy nhiên tất cả từ lâu đã cảnh còn mà người đã mất rồi. Số phận cũng thật tức cười, lại còn tàn nhẫn với cô vậy. Phan Tiễn Trì khom mình hành lễ, nói:
"Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo tôi đến đón người."
Dịch Liên Khải không hề trở về phủ ở Nghĩa Châu, cũng bởi vì ở đây liên quân cùng quân đội của Quách Duẫn Minh đã chiến đấu vô cùng ác liệt, trên tường, trên cửa chính, trên bậc thang bằng đá, khắp nơi đều là vệt máu. Trên đất thi thể nằm chất la liệt, có người chết cứng ngắc lại, có người còn chết không kịp nhắm mắt, có người tứ chi còn không đầy đủ, rất có thể đã bị pháo bắn trúng, chết vô cùng thê thảm.
Vũ Đình được Phan Tiễn Trì dìu đi qua đống ngổn ngang đó, cô chỉ cảm từng đợt chóng mặt mà thôi, vì có quá nhiều người chết đến như vậy. Ô tô đưa Vũ Đình đến trụ sở bộ tư lệnh của thành phố, sau đó đưa vào nghỉ ngơi ở trong một gian phòng, không lâu sau một nữ hầu đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip