« Chương 17 »

Bởi vì khay rớt xuống đất nên phát ra âm thanh khá lớn, thu hút mọi người xung quanh. Phong Vũ và Mặc Kỳ đang tán gẫu với nhau cũng bị tiếng động đó làm giật mình, cả hai cùng xoay qua thì thấy Sở An đang khụy xuống nền đất, bàn tay trái do va chạm với canh nóng mà đỏ một mảng. Cả hai nhanh chân chạy lại giúp cậu đứng lên. Còn mọi người xung quanh đều chỉ trỏ nói Cẩn Thiên có mắt không nhìn, đụng trúng tiểu thiên sứ của bọn họ nên mới khiến cậu bị như vậy.

Tiếng xầm xì ngày một lớn, Phong Vũ đỡ Sở An đứng dậy xong, cậu không nhanh không chậm đảo mắt quanh đám đông một lượt, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ. Đôi mắt lộ ra tà khí, dù ở sau lớp kính nhưng vẫn có lực sát thương khá lớn, đủ để mọi người xung quanh kinh hãi.

"Sao? Thấy người ta gặp chuyện khoái lắm đúng không? Một bên thấy Sở An bị canh nóng văng vào tay thì không ai chạy lại giúp, còn vị Cẩn Thiên này thì bị các người chỉ trỏ. Trong khi không phải Cẩn Thiên làm. Đôi mắt nào của các người thấy anh ấy làm đổ canh lên tay Sở An? Hửm? Nếu không ai thấy thì các người có tư cách gì chỉ trích người của tôi?"

Mọi người câm nín nhìn Phong Vũ phát hỏa, có vẻ như bị cậu vạch trần nên mặt ai cũng tái đi, không còn vẻ vui thích khi thấy người gặp họa. Mặc Kỳ đứng một bên nghe Phong Vũ dằn mặt bọn họ. Trong lòng cũng khoái chí nhưng lại không biểu hiện ra. Ở cái xã hội này mọi người đều thích giẫm đạp lên nhau, thấy chuyện bất bình thì có mấy ai lên tiếng? Đa số đều cười vào mặt người bị nạn.

Mặc Kỳ đợi Phong Vũ nói xong liền đứng ra giải vây, kêu mọi người việc ai nấy làm. Thấy đám đông ngày càng tan rã, cậu mới xoay qua nhìn Phong Vũ. Mặc Kỳ từng thấy Phong Vũ tức giận, nhưng lúc ấy Phong Vũ không đến mức tức giận như thế, cũng không lộ ra vẻ sát khí như muốn ăn người khác. Đây cũng là lần đầu Mặc Kỳ thấy Phong Vũ hơi mất kiểm soát.

"Cậu đưa Sở An về nhà dùm mình đi. Cảm ơn cậu."

Sở An đang lộ vẻ đáng thương, sau khi nghe Phong Vũ nói xong thì mày nhíu chặt. Lúc trước Phong Vũ luôn xem Sở An như em trai mà đối đãi, hết mực cưng chiều. Sao hôm nay lại lộ vẻ lạnh lùng như thế? Chẳng lẽ cậu không còn quan trọng nữa sao?

Mặc Kỳ nghe nói thế cũng gật đầu, vỗ vai Phong Vũ một cái rồi đưa Sở An đi. Lúc đi ngang qua Cẩn Thiên, Sở An liếc mắt tỏ vẻ tức giận và cảnh cáo. Cẩn Thiên cảm thấy hôm nay mình đắc tội nhiều người nên tâm trạng u buồn, anh không giỏi điều chế cảm xúc nên lộ hết ở trên mặt. Phong Vũ lạnh lùng nắm tay Cẩn Thiên đi ra ngoài.

Phong Vũ dẫn Cẩn Thiên ra chỗ vắng vẻ, cậu phiền não nhìn anh một cái, không còn cái bộ dạng uy nghiêm lúc nãy. Cậu cầm tay của anh đặt ở trái tim mình mà nói:

"Cẩn Thiên, tôi tin anh, vạn lần tin anh. Bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa tôi đều tin anh. Tôi biết anh là người như thế nào, sẽ không làm ra mấy chuyện đáng xấu hổ đó. Dù cho cả thế giới bỏ mặc anh, chỉ cần anh nhìn về phía sau là có tôi đây rồi!"

Cẩn Thiên nghe cậu nói mà mặt mũi tái mét, trong tình huống đó đáng lẽ ai cũng sẽ phải đỏ mặt. Bởi vì được soái ca tỏ tình thì ai mà không xuyến xao. Duy chỉ có Cẩn Thiên là hơi khác người một chút.

"Cậu… Cậu…"

Bây giờ Cẩn Thiên cảm thấy vô cùng hoảng loạn, cái này có phải tiến triển quá nhanh không? Không lâu trước đó anh cùng Phong Minh làm tình, giờ thì được Phong Vũ thổ lộ. Anh không biết phải đối mặt với cảm giác của mình như thế nào. Anh cảm thấy cảm tình của mình đối với hai anh em họ Trịnh này ngang bằng nhau, không hơn không kém.

Nghe được lời thổ lộ đó của Phong Vũ, Cẩn Thiên trầm ngâm một hồi, lạnh lùng cự tuyệt.

"Phong Vũ, tôi chỉ mới chia tay bạn trai được vài tháng. Hiện tại tôi không muốn yêu ai cả, xin cậu hiểu dùm tôi."

Khi nói xong những lời đó, trong tim anh như hụt hẫng đi một nhịp. Cảm giác đau lòng này là sao chứ?

Phong Vũ nghe xong cũng trầm ngâm một hồi, rồi cất giọng nói:

"Cẩn Thiên, tôi hiểu cảm giác của anh lúc này. Khi chia tay xong ai cũng sẽ đau lòng cả, bản thân tôi cũng chưa từng tỏ tình với ai. Tôi không biết anh có động lòng chút nào không, nhưng tôi sẽ cho anh thời gian. Bất cứ khi nào anh muốn, hãy quay lại tìm tôi."

Phong Vũ nói xong cười nhẹ một cái, rồi rời đi trước. Khi nhìn bóng lưng của Phong Vũ dần khuất xa, trong lòng Cẩn Thiên nhói từng cơn.

⚣♡⚣

Sau chuyện đó cũng đã trải qua một tuần, anh vẫn sinh hoạt bình thường như mọi ngày. Những chuyện xảy ra lúc trước tựa như một giấc mộng, tỉnh dậy rồi nó sẽ tiêu tan. Trong khoảng thời gian ấy anh cũng không gặp lại mấy người đó, Cẩn Thiên anh xem như tình cờ gặp mặt vậy. Có lẽ bọn họ còn trẻ, nhìn anh có vẻ dễ ức hiếp nên trêu đùa tí thôi, giống như trẻ con nhìn thấy kẹo ngọt ấy thì muốn ăn cho bằng được, sau khi nếp được mùi vị rồi thì không còn hứng thú.

Khi trời sập tối cũng là lúc màn đêm buông xuống, thành phố nhộn nhịp bắt đầu lên đèn, khiến cho người ta có cảm giác muốn khuấy động và thức tỉnh một phần con người còn lại của mình. Nhưng ở đâu đó, vẫn còn một số người không ngừng nghỉ làm việc.

Các nhân viên trong công sở đã sớm tan làm, duy chỉ có Cẩn Thiên là vẫn còn ở lại, anh là một tên cuồng công việc, mọi người ở công ty đều biết. Ai cũng thay nhau lo lắng cho anh, nhìn giám đốc Cẩn hao tổn sức lực như vậy ai ai cũng thay anh đau lòng, bọn họ không ngừng mua quà để tặng cho anh. Nhưng anh là loại người luôn luôn ngại, sợ người khác nói anh phiền nên không dám nhận của ai. Bởi vậy cũng đắc tội không ít người, lúc đầu đám nhân viên ai cũng đều nghĩ Cẩn Thiên chê quà của họ rẻ tiền nên không nhận. Nhưng sau khi làm việc chung một thời gian, bọn họ mới biết anh là loại người vô cùng tốt. Bây giờ cứ mỗi lần ai tặng thì đều kèm một câu: "Anh không nhận thì tình cảm của chúng ta cắt đứt". Vì thế anh không cam lòng nhận lấy món quà ấy.

Nhìn kim đồng hồ không ngừng quay tròn, chẳng lâu sau điểm đúng 6 giờ tối. Cẩn Thiên mới vươn vai một cái, đứng trên tầng 20 bao quát hết toàn cảnh, nhìn thành phố nhộn nhịp ấy mà mỉm cười, nhưng nụ cười trông thật cô đơn và lạnh lẽo.

Cẩn Thiên vừa đi xuống bãi xe, bỗng nhiên có một nhóm người không biết từ đâu tới chộp lấy anh, lấy khăn bịt mũi che anh lại. Không lâu sau anh ngã quỵ xuống, bọn mặc đồ đen nhanh tay muốn kéo anh vào xe. Nhưng chưa đạt được mục đích đã bị ai đó đánh thật mạnh vào mặt, nhóm bốn người bị đánh ngã, mặt mũi ai nấy đều bầm dập.

Chàng trai đó mặt mũi tức giận trông như con hổ đang gầm rừ cảnh cáo vì bị cướp đi cái gì đó quý giá của mình, khiến ai nấy đều sợ hãi. Từng cú nện giáng xuống mặt của bốn tên kia, không ai bò dậy nổi. Có vẻ như thuốc đã ngấm nên Cẩn Thiên đã bất tỉnh, không biết chuyện gì xảy ra.

"Tao hỏi bọn mày, ai kêu bọn mày bắt cóc anh ta?" - Lăng Dương tức giận đạp xuống bụng của tên kia, tay thì dùng sức nắm tóc hắn ta.

"Tôi... Tôi... Tôi không biết..." - Tên bị nắm tóc chịu đau đớn mà ngước mắt xin tha.

"Không biết? Tao hỏi mày lần nữa, có - nói - hay -  không?" - Lăng Dương tức giận nghiến răng nói từng chữ.

"Thiếu... Thiếu gia Vũ Dật sai tôi bắt anh ta... Tôi không biết gì hết, tôi không biết gì hết... Làm ơn tha cho tôi..."

Nghe tên kia lắp bắp nói xong, Lăng Dương đạp mạnh thêm một cái vào bụng hắn, khiến hắn ta phụt ra một ngụm máu. Ba tên còn lại thấy vậy không ngừng dập đầu đối với chàng trai hung tợn ấy, nhưng dù tức giận cũng không khiến cậu ta mất đi vẻ đẹp vốn có. Mà nó càng tô vẻ cho sự hoang dã, dũng mãnh của cậu.

"Về nói với thiếu gia bọn mày, thù này tao nhớ kỹ, lần sau kêu hắn nhớ cẩn thận một chút." - Lăng Dương dùng đôi mắt hổ phách nhìn bọn kia, khiến ai nấy đều rét lạnh, đôi mắt ấy có lực sát thương rất lớn, chỉ cần bị nhìn vài phút là chân đã muốn nhũng.

Lăng Dương nhanh chân đi về phía Cẩn Thiên, chậm rãi ẵm anh lên, hành động ấy vô cùng cẩn thận, như sợ thứ đang nằm trong tay sẽ biến mất lúc nào không hay. Lăng Dương phiền não nhìn anh một hồi, rồi hướng thẳng đến xe thể thao màu vàng đồng Pagani của mình.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip