Chương 10: Về nước
Ý tứ của mẹ mình, Vu Tần Lãng ít nhiều có thể đoán được một chút, mặc dù cậu cảm thấy không cần thiết nhưng cũng không muốn cãi lại mong muốn của mẹ.
Nghe Khương Ngôn Lan nói, Vu Tần Lãng chỉ là nhàn nhạt liếc hắn một cái, không đáp lại.
Khương Ngôn Lan yên lặng đứng một hồi ở cửa ra vào, đột nhiên nhanh chân đi đến trước mặt cậu. Vu Tần Lãng vốn cho là hắn đã rời đi, lúc này nghe được tiếng bước chân thì kinh ngạc quay đầu lại.
Vừa quay đầu, lập tức bị hắn ôm vào lòng.
Khương Ngôn Lan đem đầu cậu đẩy vào trong ngực mình, khàn khàn nói: "Tần Lãng, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra...Tôi không có cách nào trách Giản Khải, tôi biết tin tức là do y thả ra nhưng tôi vậy mà không cảm thấy tức giận..."
Vu Tần Lãng nghe vậy, lộ ra biểu cảm cười khổ.
Trong lòng Khương Ngôn Lan, quả nhiên Giản Khải đặc biệt.
Cậu trầm mặc, nhưng bởi vì bị hắn đè lại nên vẻ mặt đều bị che đi.
Khương Ngôn Lan biết cậu đang nghe, khẽ cắn môi, tiếp tục nói: "Ngay cả chính tôi cũng không rõ vì sao lại đối với y mềm lòng...Tôi rất bối rối, dù tôi rõ ràng chỉ thích em nhưng tôi lại vẫn khoan nhượng cách làm của Giản Khải"
Bên trong thanh âm của hắn lộ ra sự ảo não, cho tới bây giờ, hắn cũng không thể rõ ràng nội tâm của chính mình.
Vu Tần Lãng an tĩnh một lát, thấp giọng nói: "Em đã hiểu"
Ước chừng Khương Ngôn Lan muốn làm rõ ràng cảm giác đối với Giản Khải, hoặc là hắn ở giữa Giản Khải và Tần Lãng bồi hồi do dự, nên mới bỏ mặc lời đồn đại, cuối cùng còn đáp ứng ly hôn.
Mà sau khi ly hôn, khả năng là hắn hối hận, nên mới đuổi theo Tần Lãng đến phim trường, đến Zürich Thụy Sĩ.
Vu Tần Lãng cũng không thể nói lên là ý tưởng gì, cậu không có cách nào tả rõ được lòng của Khương Ngôn Lan, mặc dù cậu từng hết lòng mong đợi hắn, nhưng đến lúc nghe hắn phân tích lại không cảm thấy quá ngạc nhiên
Cậu nghĩ, xem ra ly hôn là đúng...
Vu Tần Lãng từ dưới im lặng cười, từ trong ngực Khương Ngôn Lan lùi ra, chậm rãi nói: "Những lời này của anh em đều hiểu. Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai em cho người đặt vé máy bay giúp anh"
Người đàn ông này từ trước đến nay tùy hứng, nhưng Vu Tần Lãng không muốn lại dung túng cho hắn, dù cậu yêu tha thiết người này.
Thấy Vu Tần Lãng mở miệng đuổi hắn, Khương Ngôn Lan lập tức luống cuống.
Tính tình Vu Tần Lãng mặc dù lạnh nhạt nhưng cậu cũng chưa hề làm trái, vẫn luôn thuận theo ý của hắn.
Khương Ngôn Lan cảm thấy bối rối, ôm cậu: "Tần Lãng, em lại cho tôi một chút thời gian, để tôi nghĩ rõ ràng..."
"Không cần." Vu Tần Lãng cười cười cắt ngang lời hắn "Về nước đi thôi, sắp hết năm, anh hẳn là phải phụng bồi lão gia tử cùng mẹ"
Ngữ khí của cậu bình thản, nhưng lại nghe ra được ý vị cự tuyệt trong lời nói.
Bộ dáng kiên quyết này, Khương Ngôn Lan chỉ gặp qua một lần.
Lúc trước Vu Tần Lãng đưa ra đề nghị ly hôn, hắn không đồng ý, Vu Tần Lãng liền thuyết phục lão gia tử, để lão gia tử đến ép hắn ký tên.
Hắn chứng kiến được quyết tâm của Vu Tần Lãng, nên không còn dám nhiều lời.
Nghĩ tới đây, đôi mắt của Khương Ngôn Lan không khỏi u ám đi.
Trong lòng hắn mơ hồ biết, nếu như Vu Tần Lãng chủ kiến quyết định, hắn không có cách nào đưa ra kháng nghị.
Mặc dù trong lòng cũng không tình nguyện về nước, nhưng hắn cũng không dám quá mức bướng bỉnh, sợ trêu đến Tần Lãng tức giận.
"Tần Lãng..." Khương Ngôn Lan đáng thương nhìn qua Tần Lãng, hi vọng cậu có thể thay đổi chủ ý.
Vu Tần Lãng chỉ lắc đầu, đưa hắn ra khỏi phòng.
Hôm sau Vu Tần Lãng quả thật cho mua vé máy bay cho hắn. Khương Ngôn Lan biết sự tình đã không có cách nào xoay chuyển, chỉ có thể bất đắc dĩ thu dọn đồ đạc
Tần Lãng không đưa hắn ra sân bay, chỉ là ở cửa chính cùng hắn tạm biệt.
Khương Ngôn Lan lại không chịu lên xe, níu lại tay của cậu không thả, ấm ức nhìn cậu.
Vu Tần Lãng cười rút tay ra: "Đi thôi."
Xe từ từ lái ra khỏi sân
Khương Ngôn Lan cuối cùng nói khẽ với cậu: "Tôi chờ em trở lại."
Mùa đông ở Zürich Thụy Sĩ tuyết trắng mênh mang, bên đường tuyết đọng thật dày một tầng, bánh xe ép qua, lưu lại vết tích hỗn loạn.
Mẹ Vu ở sau lưng thấy Tần Lãng nhìn đến xuất thần, lo lắng vỗ bả vai cậu: "Tần Lãng?"
"Mẹ, con không sao" Vu Tần Lãng mỉm cười trấn an ba, cùng bà đồng thời quay người trở về phòng.
Rất nhanh liền đến năm mới, ngày đó mẹ Vu mời những người Hoa ở lân cận đến nhà liên hoan.
Vu Tần Lãng không thể đi ra ngoài, luôn luôn vùi ở trong phòng xem kịch bản.
Sau khi Khương Ngôn Lan rời đi, mẹ Vu cũng không ép cậu đi ra mắt, cậu mỗi ngày sinh hoạt coi như thanh nhàn.
Ngày ấy năm mới, trong nhà như trước kia liền náo nhiệt lên, Vu Tần Lãng theo thường lệ trốn ở trong thư phòng.
Buổi trưa, cậu nhận điện thoại của Phương Mạt.
Trong khoảng thời gian này ngoại trừ ngày đó sau khi về nước báo bình an cho cậu, Khương Ngôn Lan rốt cuộc không có liên lạc qua. Ngược lại là Phương Mạt cơ hồ mỗi ngày đều báo cáo hành tung của Khương Ngôn Lan cho cậu.
Vu Tần Lãng cảm thấy buồn cười, nhưng lại chưa ngăn cản. Trong lòng của cậu chỉ có một Khương Ngôn Lan, cho dù khó chịu, cho dù hạ quyết tâm, cậu như cũ vẫn không cách nào buông xuống hắn.
Chỉ cần tin tức liên quan đến người này, cậu đều nguyện ý nghe.
Phương Mạt ở đầu bên kia điện thoại lại hướng cậu oán trách: "Anh Tần Lãng, nhị thiếu gia cùng Tần tiên sinh bị anh Ngôn Lan chạy tới Vancouver phá đám, anh Ngôn Lan còn không hài lòng, hiện tại lại đem mũi dùi hướng đến tam thiếu gia"
Vu Tần Lãng nghe vậy vuốt vuốt mi tâm, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Trước đó Phương Mạt nói với cậu, Khương nhị và người yêu của hắn Tần Mậu tình thâm tâm nguyện một lòng, Khương Ngôn Lan nhìn không nổi cặp vợ chồng ngọt ngào nên cố ý châm ngòi quan hệ của hai người, Khương nhị thiếu cùng Tần Mậu không thể không né tránh liền bay đi Vancouver đón năm mới.
Hiện tại Khương Ngôn Lan lại đi gây Khương tam thiếu, tam thiếu ngược lại sẽ không làm gì hắn, dù sao cũng là anh trưởng, nhưng vị kia nhà Khương tam thiếu lại là nhân vật lợi hại, Khương Ngôn Lan khẳng định không chiếm được lợi.
Nghĩ đến Khương Ngôn Lan khả năng vấp phải trắc trở, Vu Tần Lãng không khỏi khẽ cười.
Thật sự là tính khí trẻ con.
Phương Mạt nhiều lần nói ám chỉ Khương Ngôn Lan là dục cầu bất mãn, chỉ cần Vu Tần Lãng về nước, tình huống liền sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Vu Tần Lãng mỗi lần đều giả bộ như không hiểu.
Cậu còn không nghĩ nhanh như thế trở về đối mặt với hắn, đi ứng đối những sự tình kia. Nhưng cậu cũng không nghĩ tới, vừa mới qua hết năm liền không thể không trước thời gian kế hoạch mà trở về nước.
Khương nhị thiếu cùng Tần Mậu từ Vancouver về Giang thị dự định đính hôn, mời cậu tham gia.
Vừa vặn phim của Phùng đạo cũng hơ khô thẻ tre xong, kế hoạch ở tết xuân chiếu, Vu Tần Lãng vừa vặn có thể gặp phải tuyên truyền.
Vu Tần Lãng lặng lẽ đi đến Khương gia.
Mặc dù chuyện ly hôn của bọn họ đã qua hơn ba tháng, nhưng cậu dù sao cũng là nhân vật của công chúng khó tránh khỏi bị đề cập đến và chú ý.
Cho nên ngày ấy Tần Lãng cũng không có lộ diện, một mực cùng mẹ Khương ở sảnh nói chuyện phiếm.
Phương Mạt chạy tới nói Khương Ngôn Lan ở phòng nghỉ lầu hai, lại bị nhị thiếu gia kích thích.
Vu Tần Lãng khẽ rũ mắt xuống, chỉ coi không nghe thấy.
Mẹ Khương cười nhìn Phương Mạt một chút, nói: "Cậu đi gọi đại thiếu gia đến đây, nói là ta phân phó."
Phương Mạt có chút do dự nhìn Tần Lãng.
Vu Tại Tần Lãng biểu hiện trên mặt vẫn như cũ nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình gì.
Mẹ Khương cười đối Phương Mạt nói: "Đi đi."
Chờ Phương Mạt rời đi, bà chuyển hướng đến Tần Lãng, dịu dàng nói: "Tần Lãng, ta mới vừa cùng con nói nhiều như vậy, chỉ là hi vọng con hiểu rõ, mặc kệ giữa con và nó biến thành bộ dáng gì, ta đều vĩnh viễn đem con xem là con của mình."
Vu Tần Lãng cảm thấy tự nhiên cảm động, nói: "Cảm ơn mẹ."
Thế nhưng là, nhắc đến Khương Ngôn Lan, cậu luôn có chút khó chịu.
Cậu không quá muốn gặp hắn, nhưng ngại mặt mũi của mẹ Khương, cậu chỉ có thể ngồi ở đó chờ Khương Ngôn Lan xuống lầu.
Mẹ Khương đột nhiên nắm chặt tay của cậu, nói khẽ: "Đứa nhỏ, ấm ức cho con"
Vu Tần Lãng sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.
Kỳ thật cậu hiểu hành động của bà, gọi Khương Ngôn Lan xuống đơn giản là hi vọng bọn họ có thể cố gắng nói chuyện.
Mà bà cũng biết, Vu Tần Lãng hiện tại khẳng định không nguyện ý cùng Khương Ngôn Lan gặp mặt.
Sự tình hắn đi Zürich Thụy Sĩ, mẹ Khương không thể nào không rõ ràng.
Chỉ là làm mẹ, kiểu gì cũng sẽ thiên vị con trai của mình.
Cho nên bà chỉ có thể ấm ức Vu Tần Lãng.
Vu Tần Lãng lại cũng không trách bà.
Tựa như mẹ Vu, người dịu dàng như vậy cũng sẽ bởi vì Khương Ngôn Lan bắt nạt con trai mình mà nhịn không được đáp lễ hắn.
Khương Ngôn Lan đi vào sảnh nhìn thấy Vu Tần Lãng, trong mắt hắn như có gì đó chợt lóe lên, chỉ là rất nhanh khôi phục, sau đó như không có chuyện gì đi đến bên người mẹ Khương, gọi "mẹ"
"Nghe nói con lại đi tìm Ngôn Mặc gây sự." Mẹ Khương nhìn hắn một chút.
Khương Ngôn Lan bĩu môi, đi đến ngồi xuống một bên: "Không, đùa bọn hắn một chút."
Ngữ khí của mẹ Khương hơi nặng: "Ngôn Mặc cùng Tần Mậu thật vất vả tiến đến với nhau, con đừng có lại loạn thêm."
"Biết." Hắn thờ ơ đáp ứng.
Mẹ Khương thở dài không nhìn hắn nữa, chuyển hướng đến Vu Tần Lãng, nói: "Có một số người vĩnh viễn chưa trưởng thành, sẽ chỉ làm người bên cạnh bị liên lụy."
Vu Tần Lãng cười cười không nói.
Khương Ngôn Lan ở một bên hô: "Mẹ..."
Hắn đương nhiên biết mẹ là nói hắn.
Nhưng đây là trước mặt Vu Tần Lãng, hắn không khỏi bối rối nhìn Tần Lãng.
Vu Tần Lãng sắc mặt bình thản, đứng lên, đối mẹ Khương nói: "Mẹ, con ban đêm vẫn còn có hoạt động tuyên truyền, phải trở về chuẩn bị một chút."
Mẹ Khương đã ám chỉ rất nhiều, không tiện lại giữ cậu, liền cười gật đầu: "Ta gọi lái xe đưa con đi."
Vu Tần Lãng nói cảm ơn, chậm rãi đi ra ngoài, lúc đi qua Khương Ngôn Lan cậu ngay cả mắt cũng đều không nháy một chút.
Cậu xưa nay sẽ không có chuyện không để ý tới hắn, xem ra lần này là thật sự tức giận.
Khương Ngôn Lan một mực nhìn thân ảnh của cậu, thẳng đến khi cậu biến mất ở ngoài cửa, mới uể oải quay đầu trở lại.
"Tần Lãng tính tình rất tốt, ta và cha con đều rất thích nó. Con làm sao chọc thằng bé tức giận liền dỗ nó trở về như thế." Thanh âm của mẹ Khương vào lúc này vang lên, lạnh giọng cảnh cáo hắn, "Dù sao ta và cha con chỉ nhận một mình nó làm con dâu, về phần những cái oanh oanh yến yến1 khác, con sớm giải quyết đi, chớ chọc cha con tức giận."
Khương Ngôn Lan ừ một tiếng, có chút không quan tâm.
Hắn biết Vu Tần Lãng đang tức giận, thế nhưng hắn không biết phải làm thế nào mới có thể dỗ tâm cậu quay về.
Giản Khải ầm ĩ làm ra những sự tình kia, trong lòng hắn căn bản không phải sự kiện gì lớn.
Thế nhưng hắn không ngờ được Vu Tần Lãng sẽ như thế để ý, cuối cùng còn ly hôn.
Người người đều nói Vu Tần Lãng tốt, đều nói hắn phụ Tần Lãng, nhưng bọn họ cũng không biết, trong lòng Tần Lãng có lẽ cũng không có hắn.
Khương Ngôn Lan rũ mắt, hai tay bất tri bất giác nắm thành quyền.
------------
(1) Oanh Oanh Yến Yến (莺莺燕燕): Chim oanh và chim yến, hai loài chim nhỏ, đẹp, hót hay. Chỉ cảnh vui tươi của mùa xuân. Cũng chỉ người kĩ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip