Chương 8: Ra mắt

Cha mẹ Vu biết là Khương Ngôn Lan tới, vậy mà để hắn ở lại.

Khương Ngôn Lan đắc ý hướng Vu Tần Lãng nhướng mày.

Vu Tần Lãng trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, liếc hắn một cái rồi xoay người đi vào phòng bếp: "Không phải anh đói bụng sao?"

Cha mẹ của cậu dù sao cũng đã mở miệng, cậu cũng không cần thiết nói gì thêm.

Khương Ngôn Lan hứng thú bừng bừng đuổi theo: "Tần Lãng, em nấu cho tôi?"

Vu Tần Lãng quay đầu nhìn hắn một lát, rũ mắt xuống: "Ừm... Muốn ăn cái gì?"

Khương Ngôn Lan đang muốn nói ra một đống tên món ăn, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của Vu Tần Lãng, hắn sửa lại miệng: "Tùy tiện." Lại cười hì hì bổ sung, "Chỉ cần là em làm, tôi đều ăn."

Vu Tần Lãng không để ý đến hắn nữa, từ trong tủ lạnh lấy thực phẩm ra rửa sạch.

Khương Ngôn Lan ở lúc Tần Lãng quay đầu sớm thu lại ý cười.

Thần sắc hắn trở nên ảm đạm không rõ, yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của Vu Tần Lãng, thật lâu đều không nhúc nhích.

Vu Tần Lãng đơn giản làm hai món, quay đầu gọi Khương Ngôn Lan ăn cơm.

Khương Ngôn Lan lại khôi phục bộ dáng cười đùa cợt nhả, đến gần khẽ ngửi món ăn: "Thơm"

Vu Tần Lãng lấy bát đũa, ra hiệu hắn ngồi xuống: "Anh ăn đi, ăn xong gọi em."

Nói xong quay người hướng bên ngoài phòng ăn rời đi.

Khương Ngôn Lan gọi cậu lại: "Em đi đâu?"

Vu Tần Lãng nói: "Dọn phòng cho anh."

Khương Ngôn Lan giữ chặt tay của cậu: "Chuyện đó không vội, trước cùng anh ăn cơm."

Vu Tần Lãng cúi đầu nhìn qua bị bàn tay bị hắn nắm lấy của mình sau đó chậm rãi rút ra: "... Ừ."

Kỳ thật trong nhà có người hầu nhưng Vu Tần Lãng không có gọi đầu bếp nữ mà là tự tay nấu cho Khương Ngôn Lan.

Khương Ngôn Lan trong lòng rõ ràng, trên mặt đắc ý càng sâu, cũng càng được một tấc lại muốn tiến một thước, nhất định phải Vu Tần Lãng cùng hắn ăn xong mới cho cậu rời đi.

Vu Tần Lãng lẳng lặng mà ngồi ở một bên, không nhìn hắn, cũng không cùng hắn nói chuyện.

Khương Ngôn Lan lúc này mới cảm giác được một chút thất bại, lầm bầm: "Tần Lãng, em nói chuyện với tôi một chút đi"

Vu Tần Lãng tựa như không nghe thấy, xem như hắn nói một mình.

Kỳ thật Vu Tần Lãng đang nghĩ, ở trước mặt mình, người đàn ông này chung quy như một đứa bé con.

Chỉ không biết trước mặt người tình cũ của hắn là cái dạng gì?

Cũng ngây thơ như vậy, cây ngay không sợ chết đứng mà ban tặng tổn thương?

Có lẽ Khương Ngôn Lan không nỡ đối xử như vậy với tình nhân cũ của hắn.

Vu Tần Lãng lắc đầu không cho mình tiếp tục nghĩ những thứ này, cậu đứng lên, nói: "Anh từ từ ăn."

Rồi cũng không đợi Khương Ngôn Lan trả lời đã ra khỏi phòng ăn.

Khương Ngôn Lan nhìn theo bóng lưng của cậu, ánh mắt ngầm tối đi.

Chờ hắn ăn xong lập tức có người hầu tiến đến thu dọn.

Khương Ngôn Lan thở dài, hỏi: "Thiếu gia nhà các người đang ở đâu?"

Người hầu lắc đầu biểu thị không biết.

Khương Ngôn Lan nói tiếng cảm ơn, hắn đi vào đại sảnh liền nhìn thấy mẹ Vu đang ngồi ở trên ghế salon uống trà.

Hắn do dự một chút, đi qua.

Mẹ Vu coi như hòa khí, cười hỏi hắn: "Đến uống một chén trà?"

Khương Ngôn Lan không dám ngồi, đứng ở một bên, nói: "Cảm ơn mẹ"

Mẹ Vu cười mà như không phải cười nhìn hắn một chút: "Cậu vẫn nên đổi xưng hô gọi ta là dì đi."

Biểu tình trên mặt Khương Ngôn biến đổi, nhưng hắn rất nhanh cười nói: "Bất kể như thế nào người vẫn là người mẹ con kính trọng nhất"

Mẹ Vu nghe vậy cười cười, chỉ chỉ ghế sô pha đối diện: "Ngồi."

Khương Ngôn Lan theo lời ngồi xuống, tiếp nhận chén trà bà đưa tới.

Mẹ Vu hỏi: "Cậu từ Giang thị tới?"

Khương Ngôn Lan gật đầu.

Mẹ Vu cười nói: "Vậy khẳng định đi đường rất mệt mỏi, uống xong chén trà liền đi nghỉ ngơi đi."

Khương Ngôn Lan nhìn vào trong chén một chút, thấy một tầng lá trà thật dày, nước trà đậm đến mức có lẽ chỉ chốc lát không thể nào tan ra.

Hắn mười phần bình thản nói: "Được."

Nói rồi uống một hớp.

Dù cho trà đậm dễ khiến cho người ta mất ngủ, hắn cũng không có lựa chọn khác, không bằng vui vẻ một chút.

Mẹ Vu nhìn hắn để ly xuống, cười nói: "Ngày mai ta mời vài người bạn đến nhà làm khách nên có lẽ sẽ rất náo nhiệt, cậu nhanh đi dưỡng tốt tinh thần, mai chỉ sợ cũng không được thanh tĩnh như thế này."

Khương Ngôn Lan đáp ứng, sợ mẹ Vu lại nghĩ ra biện pháp gì chỉnh hắn, tranh thủ thời gian đứng dậy, nói: "Vậy con lên lầu trước, tối nay lại bồi người cùng cha nói chuyện."

Mẹ Vu nhìn hắn, ánh mắt mười phần yêu thương: "Đi đi"

Mắt thấy Khương Ngôn Lan cũng không quay đầu lại mà đi lên lầu, bà lúc này mới lắc đầu cười lên.

Khương Ngôn Lan nghe thấy tiếng cười của mẹ Vu, không khỏi tăng tốc bước chân, thẳng đến khi chạy lên lầu hai, hắn mới nhẹ nhàng thở phào một cái.

Hắn quen cửa quen nẻo chạy tới một đầu hành lang, dừng ở trước cửa phòng ngủ Vu Tần Lãng gõ cửa.

Nửa ngày đều không có trả lời, hắn đành phải quay người, hướng một đầu khác phòng dành cho khách đi đến.

Vu Tần Lãng quả nhiên ở nơi đó.

Người hầu trải chăn mền, Vu Tần Lãng thì đứng ở bên cửa sổ xuất thần nhìn ra tuyết trắng xóa ở ngoài.

Khương Ngôn Lan dựa vào khung cửa, lẳng lặng thân ảnh của cậu chăm chú, ánh mắt u ám, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Người hầu thu dọn xong gian phòng quay người lại liền nhìn thấy Khương Ngôn Lan đứng ở cửa, cô giật nảy mình, vừa muốn lên tiếng lại bị Khương Ngôn Lan ngăn lại.

Khương Ngôn Lan hướng cô làm thủ thế, muốn cô đi ra ngoài trước.

Người hầu cung kính rời khỏi gian phòng.

Khương Ngôn Lan chậm rãi đi qua, từ phía sau ôm lấy Vu Tần Lãng, thấp giọng gọi cậu: "Tần Lãng."

Vu Tần Lãng hơi kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần thì từ trong ngực hắn lui lại, nhẹ nhàng thở dài: "Tại sao anh đến đây?"

Khương Ngôn Lan không đáp, cánh tay của hắn còn nhấc giữa không trung, khăng khăng muốn kéo Vu Tần Lãng vào trong ngực.

Vu Tần Lãng rũ mắt, nói khẽ: "Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, chính miệng anh đáp ứng như thế, giờ anh lại đến đây, với em mà nói đây là một loại quấy rầy, anh có biết hay không?"

Khương Ngôn Lan một lần nữa ôm lấy cậu: "Anh không biết."

Đầu hắn vùi vào cổ Vu Tần Lãng, ôm chặt đối phương, tựa như sợ hãi đối phương đột nhiên chạy mất.

Vu Tần Lãng lần này không có lại giãy dụa, thế nhưng cậu cũng không nói thêm gì nữa, càng không trả lời hắn.

Khương Ngôn Lan cũng đã rất thỏa mãn, cọ xát cổ của cậu, nói: "Tần Lãng, có người nói với tôi, nếu như muốn gặp một người liền đi gặp, không cần phải để ý đến nhiều thứ như vậy. Tôi muốn gặp em cho nên mới tới... Tôi biết như thế này sẽ làm phiền em, nhưng tôi không có cách nào..."

Ngữ khí của hắn kỳ thật rất dịu dàng, thế nhưng hắn cho tới bây giờ đều là bốc đồng làm những việc này, trước đến nay vốn không ai có thể ngăn cản hắn.

Thật giống như đứa bé con, làm chuyện gì cũng đều không quan tâm, không cân nhắc hậu quả, cũng không thèm cân nhắc cảm thụ của người khác.

Nhưng một Khương Ngôn Lan như thế này vừa vặn là Vu Tần Lãng thích.

Vu Tần Lãng nửa ngày mới yên lặng thở dài, đẩy hắn ra, nói sang chuyện khác: "Sắp hết năm, lão gia cho phép anh ra?"

Khương Ngôn Lan bất mãn việc đối phương rời khỏi cái ôm của mình, nhưng Vu Tần Lãng thần sắc lãnh đạm, hắn cũng không dám lại động tay động chân.

Cuối cùng hắn cau mũi một cái, nói: "Đến gần cuối năm cha xã giao nhiều, không rảnh quản tôi"

Vu Tần Lãng ít nhiều cũng đoán được một chút, gật đầu nói: "Vừa nãy em gọi điện cho mẹ, nói anh đã bình an đến rồi"

Khương Ngôn Lan khoa trương gọi: "Tần Lãng, em thật hiền lành."

Vu Tần Lãng nhìn hắn một chút.

Khương Ngôn Lan tranh thủ thời gian tiến tới, lấy lòng nói: "Tần Lãng, tôi buồn ngủ."

Vu Tần Lãng thở dài: "Vậy đi ngủ đi."

Khương Ngôn Lan kéo cánh tay cậu: "Theo giúp tôi"

Vu Tần Lãng nói: "Anh tự mình ngủ đi"

Khương Ngôn Lan không vui vẻ, lẩm bẩm nói: "Em không ở đó tôi ngủ không được, vừa mới nãy mẹ pha cho tôi một chén trà đậm, tôi uống một hơi."

Hắn giơ cằm, rất có điểm ý tứ tranh công.

Vu Tần Lãng vừa bực mình vừa buồn cười: "Nếu không thì chờ anh ngủ em lại đi."

Khương Ngôn Lan càng không cao hứng: "Coi tôi là đứa con nít?"

Vu Tần Lãng đập bả vai hắn để hắn tỉnh táo lại: "Em không có ý tứ này, đi ngủ đi."

Khương Ngôn Lan giữ chặt cậu không cho cậu đi.

Vu Tần Lãng nói: "Đến bữa tối em gọi anh"

Khương Ngôn Lan ủy ủy khuất khuất nhìn cậu.

Vu Tần Lãng đôi mắt buông xuống, không biết nghĩ tới điều gì, thanh âm cậu dịu dàng một chút: "Em còn có chút việc phải đi xử lý."

Khương Ngôn Lan biết tính tình cậu, đành phải thỏa hiệp nói: "Kia em đợi tôi ngủ lại đi."

Vu Tần Lãng cười cười: "Được."

Kết quả Khương Ngôn Lan ngủ đến mịt mù, thiếu chút bỏ qua bữa tối.

Bất quá theo lễ phép, hắn đại thiếu gia vẫn là bò lên, đi theo sau lưng Tần Lãng xuống lầu.

Vu Tần Lãng kỳ thật cũng không hiểu vì sao mẹ cậu lại muốn lưu Khương Ngôn Lan trong nhà, nếu như xuất phát từ phép lịch sự, đại khái có thể cho an bài khách sạn cho hắn.

Nhưng cậu cũng không có đến hỏi nguyên nhân cụ thể, bởi vì đây cũng không phải là chuyện lớn gì.

Chí ít Khương Ngôn Lan ở trước mặt cha mẹ cậu, coi như kính trọng đúng mức.

Trong quá trình ăn cơm, bốn người ngồi cùng một chỗ rất ít nói chuyện.

Thẳng đến lúc Tần Lãng dẫn Khương Ngôn Lan lên lầu, mẹ Vu mới gọi bọn họ lại nói: "Ngày mai các con không có sao chứ? Nếu như không có chuyện gì liền để ở nhà, sáng sớm có khách đến."

Mẹ Vu đã dặn dò không chỉ một lần, bà rất ít trịnh trọng như vậy.

Hai người đều đáp ứng.

Vu Tần Lãng thu lại ánh mắt kinh ngạc, đưa Khương Ngôn Lan lên lầu.

Thẳng đến ngày thứ hai nhìn thấy những vị khách kia, Vu Tần Lãng mới tính là hiểu được ý tứ của mẹ cậu.

Khương Ngôn Lan ở chỗ bên cạnh Tần Lãng ngồi xuống, sắc mặt âm trầm, nói: "Tần Lãng, em không được đi đại sảnh."

Vu Tần Lãng ngay tại thư phòng xem kịch bản, là Phùng đạo gửi tới, ông hi vọng cậu có thể nhận lấy vai diễn này, sau lễ xuân về nước khai mạc.

Thấy Khương Ngôn Lan nghiến răng nghiến lợi, cậu chỉ làm như không nghe thấy, tiếp tục nghiên cứu kịch bản.

Khương Ngôn Lan kéo ống tay áo cậu: "Mẹ cố ý."

Vu Tần Lãng bị hắn nhiễu đến không thể đọc kịch bản, lúc này mới buông xuống kịch bản, nói: "Em không đi, anh yên tĩnh một chút"

Khương Ngôn Lan sờ mũi một cái, nhưng cuối cùng mặt mày hớn hở.

Vu Tần Lãng không để ý đến hắn nữa.

Nhưng cũng không lâu lắm, cửa thư phòng bị gõ vang, mẹ Vu thò đầu vào, nói: "Tẫn Lãng, Ngôn Lan, ra gặp khách."

Khương Ngôn Lan theo bản năng giữ tay Tần Lãng.

Vu Tần Lãng bất động thanh sắc tránh đi, ngẩng đầu đối với mẹ mình nói: "Vâng, con đến ngay."

Mẹ Vu đứng tại cạnh cửa không đi.

Xem ra bà đã đoán được bản tính của hai người.

Vu Tần Lãng thở dài, đứng lên.

Khương Ngôn Lan biết không có biện pháp, không cam lòng cùng theo sau.

Vừa mới tiến đại sảnh, liền có người tới cùng Vu Tần Lãng nói chuyện.

Vu Tần Lãng cười nói: "Ngôn Ngôn."

Ninh Ngôn Ngôn là con gái của một người bạn tốt của cha mẹ Vu, cô cùng Vu Tần Lãng cũng coi như thanh mai trúc mã lớn lên.

"Em tới mới biết được, đây là tiệc ra mắt." Ninh Ngôn Ngôn tuổi so ra nhỏ hơn Tần Lãng, bộ dáng hồn nhiên đáng yêu, nũng nịu tựa như ôm lấy cánh tay Vu Tần Lãng.

Khương Ngôn Lan ở một bên nhanh chóng trừng lửa đến.

Vu Tần Lãng cười xoa xoa đầu Ninh Ngôn Ngôn: "Anh cũng không nghĩ tới."

Ninh Ngôn Ngôn cong mắt: "Anh Tần Lãng, theo nghịch tuyết với em đi"

Thân thể cô không tốt lắm, mùa đông vừa đến trong nhà liền không cho phép cô đi ra ngoài, đều sắp nhịn gần chết.

Vu Tần Lãng ôn hòa gật đầu: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip