Tâm nhãn - PN1+2 (Toàn văn hoàn)

Phiên ngoại 1: Mỹ mãn

Một ca phẫu thuật cấy ghép tim kéo dài làm ca tiếp theo Lương Thừa mổ chính phải bắt đầu muộn hơn, thời gian kết thúc cũng muộn hơn dự tính bốn mươi phút.

Anh tắm xong để trần thân trên rồi vào phòng thay đồ mở tủ lấy điện thoại ra xem có cuộc gọi nhỡ nào không.

Từ khi có xe mô tô thì Lương Thừa hầu như chẳng còn cơ hội đón Kiều Uyển Lâm tan tầm nữa. Sáng nay đã hẹn đưa mô tô đi bảo dưỡng, gặp nhau ở trung tâm bảo hành sau đó anh lái xe chở cậu cùng nhau đi xem phim rồi mới về nhà.

Vừa bấm số nhanh, Lương Thừa tròng áo sơ mi, cài khuy, cài tới nút thứ ba từ trên xuống, điện thoại đã vang lên bảy tám tiếng mà Kiều Uyển Lâm vẫn chưa bắt máy.

Vì đặc thù công việc của họ nên xác suất không bắt điện thoại vượt quá năm mươi phần trăm, Lương Thừa cúp máy, mặc quần áo xong định tan làm luôn.

Anh đi ra từ khu phẫu thuật, phía trước có những tiếng bước chân lộn xộn, một chiếc băng ca được đẩy đi như bay, mấy y tá xung quanh hình như là đồng nghiệp bên khoa cấp cứu. Phòng phẫu thuật vừa mới được rảnh rỗi thì đã phải chuẩn bị ngay, xem ra tình hình bệnh nhân không được khả quan cho lắm.

Lương Thừa dừng lại đứng sang một bên, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, khi băng ca lướt qua anh thoáng thấy một mảng máu đỏ thẫm, chắc hẳn bệnh nhân bị thương rất nghiêm trọng.

Trong phòng điều dưỡng phía trước mọi người đều đã đi gần hết, không kịp giao ca, ai cũng lo xử lý bệnh nhân này.

Những tình huống như thế này chẳng lạ gì ở bệnh viện, Lương Thừa hỏi: "Có tai nạn à?"

Một bác sĩ khoa Ngoại tổng quát vừa chạy đến nói: "Trên đường Thanh Yến có kẻ cầm dao đâm người, đã có hai người được đưa tới rồi, ai cũng bị thương nặng, còn một người vẫn đang ở trên đường."

Khu chờ đợi chật kín người, có người suýt bất tỉnh nhân sự, có người kêu trời khóc đất, còn có một số người qua đường có lòng tới giúp đỡ. Mấy người đó trông có vẻ không nóng lòng lắm, họ đứng ở một vị trí xa xa bàn luận về hiện trường tai nạn.

Có người nói: "Xúi quẩy dễ sợ, cũng may không phải ở khu sầm uất..."

"Phải đó, chắc lên cả chương trình thời sự tối nay luôn, lúc xảy ra chuyện thì đài truyền hình đang phỏng vấn ở gần đó mà."

"Hình như người báo cảnh sát cũng là mấy phóng viên đó thì phải?"

Lương Thừa liếc sang, cố gắng xác nhận lại người đang nói câu này, sau đó anh nghe thấy ——

"Mà cậu ta cũng to gan thật, cảnh sát chưa tới đã xông vào rồi, lúc đó tôi đang lái xe ở bên kia đường nè, nhìn mà thót cả tim."

Lương Thừa bổ nhào tới trước mặt người đó, đột ngột hỏi: "Xin lỗi cho hỏi, hiện trường vụ án có phóng viên truyền hình sao? Có người còn đối kháng với tên du côn đó nữa ư?"

Người kia giật cả mình, thấy anh là bác sĩ nên trả lời rất thật: "Ừ, bọn họ đang quay phim trên đường nên là những người phát hiện sớm nhất. Vừa báo cảnh sát xong, cảnh sát chưa tới thì một phóng viên trong đó đã xông vào rồi."

Lương Thừa nói: "Có bị thương không?"

"Không chắc nữa... Khi đó tên côn đồ định đâm một học sinh đeo cặp sách, tôi không dám nhìn..."

Lương Thừa nuốt một hơi khàn đặc: "Phóng viên đó... trông ra sao?"

Người kia nhớ lại: "Là một cậu thanh niên trắng trẻo, rất nổi bật giữa đám đông, à phải rồi, cậu ta có lái một chiếc mô tô màu đen..."

Chưa đợi người kia nói xong thì Lương Thừa đã phóng đi ngay, đồng thời gọi cuộc thứ hai cho Kiều Uyển Lâm. Vẫn không ai bắt máy, anh gọi lại lần nữa, gọi liên tục cho đến bãi giữ xe.

Chiếc việt dã gầm những tiếng cuồng dại xông ra khỏi bệnh viện Nhược Đàm, Lương Thừa đeo tai nghe, trên đường vẫn liên tục gọi điện, miệng lẩm nhẩm: "Nghe điện thoại đi, Kiều Uyển Lâm, nghe điện thoại của anh đi."

Anh vuốt mặt một cái, không biết mồ hôi từ trán hay từ bàn tay mà mặt ướt đẫm.

Mười lăm phút sau phi tới đường Thanh Yến, giữa đường đông người tụ tập, đèn xe cảnh sát đang chớp nháy, rất nhiều người đi đường vây xem làm cả phố kẹt cứng.

Lương Thừa vứt bừa xe sang một bên, xuống xe xông vào đám đông, anh chẳng màng đến việc có lịch sự hay không, chỉ chăm chăm đẩy từng lớp "chướng ngại vật" chen lên hàng đầu.

Hiện trường vụ án phơi bày trước mắt, mặt đường nhựa lênh láng máu tanh lòm. Trong một vũng máu là chiếc mô tô đổ nghiêng anh tặng cho Kiều Uyển Lâm, mũ bảo hiểm rơi lăn lóc một bên.

Lương Thừa ngừng thở, tiến lên phía trước nữa thì bị cảnh sát chặn lại, hai tay anh cứ run cầm cập, giọng nói cũng run theo: "Tôi tìm người, phóng viên kia đâu rồi?"

Cảnh sát hỏi: "Anh tìm phóng viên nào?"

"Họ Kiều, em ấy tên Kiều Uyển Lâm." Lương Thừa lặp lại trong cấp thiết, "Kiều Uyển Lâm... Kiều Uyển Lâm đang ở đâu?!"

Ở một góc phía ngoài đám đông, xe cảnh sát bị chặn phía sau, cửa xe cũng khó mà mở ra.

Dường như nghe thấy có người đang gọi tên mình, Kiều Uyển Lâm chầm chậm thòi một chân ra, xuống khỏi xe, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng như sắp ngã quỵ của Lương Thừa giữa những đầu người nhấp nhô.

Cậu la hoảng lên: "Anh ơi, anh ơi!"

Hai con ngươi Lương Thừa hơi bần thần, ánh mắt tìm tòi xung quanh rồi đưa về phía Kiều Uyển Lâm, anh dừng mắt thật lâu sau đó nhắm mắt lại, khi mở ra đã lọc được tất cả những cảm xúc.

Màn trời đêm cuối cùng cũng buông xuống, mọi người dần dần giải tán, các nhân chứng phải theo cảnh sát về đồn lấy lời khai.

Gần mười năm qua đi, Kiều Uyển Lâm lại lần nữa ngồi trên xe cảnh sát, được hai viên cảnh sát kẹp ở giữa một cách long trọng. Cậu cứ quay đầu lại suốt, cách tấm kính nhìn vọng về phía chiếc Mercedes đi sau đuôi.

Chú cảnh sát ngồi bên cạnh hỏi: "Đó là bạn cháu à, thân thiết quá nhỉ, tưởng cháu gặp chuyện nên trông sốt ruột thế kia."

Kiều Uyển Lâm nói: "Là người nhà của cháu."

"Thảo nào." Chú cảnh sát an ủi, "Tuy hành hiệp trượng nghĩa là tốt nhưng mà nguy hiểm quá, sau này phải cân nhắc thật kĩ mới được hành động đấy nhé."

Kiều Uyển Lâm gật gù, còn nhớ những thứ học được từ ba chàng kiếm khách giang hồ kia, cậu bèn nói: "Nể mặt sự hợp tác giữa cảnh sát và nhân dân chúng ta, việc đưa tin về sau có thể giao cho cháu làm được không ạ?"

Chú cảnh sát cười nói: "Yêu nghề thế, chuyện này chú không quyết được, về đồn xin chỉ thị cấp trên rồi tính sau."

Đến sở cảnh sát thành phố, Kiều Uyển Lâm cố gắng xuống xe với tác phong bình thường, cúi đầu "shh" một tiếng, khi ngẩng đầu lên đã toét miệng cười nho nhã.

Lương Thừa đỗ xe xong đi tới, nét mặt lạnh giá như đáy biển của anh có thể khiến người ta run như cầy sấy.

Kiều Uyển Lâm kéo cánh tay anh, nói: "Anh sợ lắm phải không?"

Giọng điệu Lương Thừa y như năm xưa, chỉ nói: "Vào đi."

"Em xin lỗi đã làm anh lo lắng." Miệng thì nhận sai nhưng tay thì bấu rất mạnh, bản thân tự đau trước mới chịu buông, hóa ra trên mu bàn tay đã trầy xát.

Trên xe có hộp sơ cứu, Lương Thừa lấy băng gạc ra băng bó sơ vết thương cho cậu.

Kiều Uyển Lâm nói: "Đau quá."

Lương Thừa nói: "Tự làm tự chịu."

Kiều Uyển Lâm nói tiếp: "Đau thiệt mà."

Lương Thừa nói: "Trách ai được."

Kiều Uyển Lâm lải nhải: "Đau lắm á!"

Cuối cùng Lương Thừa cũng bại trận, bàn tay ấm nóng đè trên băng gạc, dẫn Kiều Uyển Lâm đi về phía cổng lớn đồn cảnh sát, nói: "Anh ở ngoài đợi."

Lấy lời khai xong thì cũng đã chín giờ hơn, Kiều Uyển Lâm vịn tường đi ra, vừa mệt vừa đói, lúc lên xe nhíu chặt hàng lông mày, yếu ớt trói mình dưới dây an toàn.

Mặt cậu lem luốc nhơ bẩn, khum hai chân lại ngồi rất nghiêm chỉnh, khép sát cánh tay sợ làm bẩn lớp da thật bọc trong khoang xe.

Lương Thừa vừa đau lòng vừa buồn cười, từ khi chữa khỏi bệnh tim đến nay, ngài phóng viên Kiều ngày nào cũng hùng hổ đi làm, phấn chấn về nhà, eo không đau, chân không mỏi, thiếu điều lái mô tô băng đèo vượt biển luôn.

Tăng ca bình thường thì thôi không nói tới, tin tức có chia "đẳng cấp", một là tin bình thường, hai là tin trọng đại, Kiều Uyển Lâm chỉ đăm đăm chọn vào tin nào khó nhằn nhất mà làm. Khoảng thời gian trước suýt nữa là đi nằm vùng hai năm ở một doanh nghiệp tư nhân có chống lưng thâm hậu, làm Kiều Văn Uyên với Hạ Tiệp sợ hết hồn, Vương Nhuế Chi còn định đi thắp hương cho người bạn già quá cố, xin ông báo mộng khuyên nhủ cháu ngoại.

Lương Thừa thân là một người yêu nghề, anh hiểu rõ Kiều Uyển Lâm cũng như mình cho nên không chủ động can thiệp. Nhưng nếu như ảnh hưởng tới an toàn mạng sống thì anh tuyệt đối không dung túng cho ông trời con này đâu.

Anh liếc mắt về phía ghế phụ lái, nói: "Đến cả chuyện bất chấp tính mạng còn dám làm, bây giờ giả bộ ngoan hiền làm gì."

Kiều Uyển Lâm biết mình chắc chắn không trốn được nên chỉ nhỏ giọng giải thích: "Khi đó tình hình nguy cấp quá, em không kịp cân nhắc nhiều hơn."

"Đương nhiên là em không cân nhắc rồi, em làm như thế mà nghĩ mình còn có não à?" Giọng điệu Lương Thừa rất hờ hững, nhưng sự sỉ nhục còn tăng lên gấp bội, "Người bị đâm được đưa đến bệnh viện, băng ca đẩy ngang trước mắt anh. Nếu như em xảy ra chuyện, có phải anh lại cứu em trên bàn mổ lần nữa đúng không? Em nghĩ anh là người gan lì lắm hả?"

Kiều Uyển Lâm phủ nhận: "Không phải, không phải mà... Tụi em cũng định đợi cảnh sát tới, nhưng tên du côn đó xông về phía một đứa trẻ, em không thể cứ trơ mắt đứng nhìn được."

Dưới tình huống đó, Lương Thừa cũng sẽ không khoanh tay bàng quan, nhưng đổi lại là Kiều Uyển Lâm thì anh chỉ thấy tê tê da đầu.

Thấy anh không chất vấn nữa, Kiều Uyển Lâm nói: "Hồi xưa em ngất xỉu trên đường, anh chạy tới cứu em, hôm nay nếu em không hành động như vậy thì chứng tỏ là em không xứng với anh rồi."

Lương Thừa chịu thua miệng lưỡi của ngài phóng viên đại tài này: "Lại giở trò lấy lui làm tiến rồi đấy."

"Hí hí." Kiều Uyển Lâm nhẹ nhàng nói, "Em không có ngu đâu nha, nào dám vật lộn tay không với gã, em chạy mô tô tông vào người gã, gã nằm quay đơ luôn."

Lương Thừa nhớ tới hiện trường vụ án, huyệt thái dương nổi cộm lên: "Lại còn đắc ý, xe thì ngã sõng soài trong vũng máu, mũ bảo hiểm cũng lăn lông lốc, em tông người ta hay là đang diễn 'Fast and Furious' hả?"

Kiều Uyển Lâm hơi xấu hổ: "Em lái nhanh quá, tông xong phanh gấp, em cũng ngã theo luôn."

Lương Thừa: "..."

Về đến chung cư, chiếc việt dã đậu vào bãi xe, Kiều Uyển Lâm cởi dây an toàn ra rồi nhưng vẫn không nhúc nhích gì. Cậu nhịn suốt từ lúc ở đường Thanh Yến tới giờ, vừa về đến nhà đã chịu không nổi nữa.

Lương Thừa mở đèn xem chân Kiều Uyển Lâm, quần jean đen dính đầy bụi bẩn, lớp vải trên đầu gối ánh lên màu sắc lạ thường, không nhìn rõ thì rất khó phát hiện ra.

Anh đưa tay ra sờ thử, vệt máu khô queo, anh hỏi: "Sao không nói sớm?"

Kiều Uyển Lâm giả ngơ: "Em tưởng không nặng lắm."

Lương Thừa trừng cậu bằng ánh mắt bất đắc dĩ, xuống xe vòng sang bên ghế phụ lái, kéo cửa xe rồi quay người ngồi xổm xuống, nói: "Nghịch em mạnh có xíu em đã la bài hải, lần này nhịn giỏi quá nhỉ."

Kiều Uyển Lâm trèo lên lưng anh, ngại ngùng nói: "Em chịu không nổi mới la chứ bộ."

Lương Thừa cõng cậu lên lưng, đến lầu năm mươi hai, vừa vào cửa là George đã phi từ trong ổ của mình tới, đuôi ngúng nguẩy sắp rớt ra tới nơi.

Vào phòng tắm, thói quen hồi còn nằm viện vẫn không thay đổi, trong phòng tắm Kiều Uyển Lâm vẫn để một cái ghế đẩu. Cậu cởi quần áo bẩn ra, ngồi xuống, vết thương bị trầy ở đầu gối vẫn đang rướm máu.

Vì chẳng có bao nhiêu thịt nên cậu đau lắm, Lương Thừa vừa sát trùng băng bó vừa nghe Kiều Uyển Lâm rên rỉ, làm anh hơi hoài nghi về trình độ chuyên nghiệp của mình.

George ló đầu vào qua khe cửa, cuối tuần trước vừa cho đi spa, cục bông tròn tròn ngồi xổm trên sàn gạch, nghiêng đầu dòm bọn họ chằm chằm.

Bụng Kiều Uyển Lâm kêu réo ầm ĩ, cậu lấy điện thoại Lương Thừa ra đặt đồ ăn, tiện thể bận tâm: "Xe có hư nặng lắm không, phải sửa mất mấy ngày hở anh?"

"Không nặng lắm." Lương Thừa hỏi ngược lại, "Còn em nghỉ mấy ngày?"

Kiều Uyển Lâm trả lời với ý chí kiên cường: "Không được, phụ huynh đứa nhỏ kia định tặng em cờ thi đua, ngày mai em phải lên đài truyền hình đợi cơ."

Lương Thừa cười hừ, trong tủ phòng làm việc của anh có đặt một chồng cờ thi đua, gì mà "Bàn tay kỳ diệu", rồi còn "Hành y giúp đời", sau khi Kiều Uyển Lâm phát hiện ra thì đố kị suốt, chắc lần này được thỏa mãn rồi.

Xử lý vết thương xong, Lương Thừa vắt khăn ướt lau rửa cho Kiều Uyển Lâm, rồi gội đầu trong bồn cho cậu, tắm rửa sạch sẽ xong xuôi thấy mặc quần ngủ không thoải mái nên anh choàng khăn tắm cho cậu sau đó bế ra sô pha ngoài phòng khách.

Đúng lúc đồ ăn được đưa tới, bao bì đóng gói là độc quyền của nhà hàng hải sản, trên hóa đơn ghi hai món ăn hai phần cơm nhưng trong bọc còn tặng thêm một phần món signature tuần này, có cả canh gà và sữa đậu nành nhuận phổi.

Hàng chữ ghi chú người nhận hàng cực lớn: Lương Thừa và chồng của anh ấy.

Lương Thừa xé hóa đơn, lật ra sau thấy nét bút ngoáy của Ứng Tiểu Quỳnh: Anh đọc địa chỉ là biết rồi, không cần chú thích rõ thế làm gì, anh thẹn thay chúng mày luôn đấy.

Ăn cơm xong, Lương Thừa xuống lầu dắt chó đi dạo. Kiều Uyển Lâm về phòng nằm, mân mê chiếc điện thoại bị hỏng vì ngã, cuối cùng không thể cứu chữa được nữa, cũng may cậu có thói quen lưu trữ tài liệu dự phòng bất cứ lúc nào.

Cậu không cần phải nằm thẳng đơ như xác chết nữa, cậu thích nằm nghiêng, mùa thu đông thì chui vào lòng Lương Thừa sưởi ấm, mùa xuân hạ cũng chẳng sợ nóng, tha hồ mà đá chăn.

Có lúc đè tay Lương Thừa tê quá nên bị đẩy ra, cậu lăn sang một bên lặng lẽ tính nhẩm, hai ba phút sau lại lăn trở về.

Lương Thừa thường xem vết sẹo trên ngực cậu, vuốt ve lúc nhẹ lúc mạnh, thích làm cậu ngứa ngáy, nhưng nói hoa mỹ là bác sĩ tái khám. Cậu lăn lộn xin tha nhưng phần lớn đều là nhận được một trận bắt nạt hung dữ hơn.

Kiều Uyển Lâm thả lỏng toàn thân nằm trên gối, mí mắt trùng xuống, cơn mỏi mệt quấn khắp người cậu.

Cậu vào giấc ngủ, mơ một cơn mơ, thấy trời trong xanh, ở phía đằng xa có tiếng vỗ cánh hoảng sợ của đàn hải âu.

Cậu đang ở trên đảo Lĩnh Hải, ngoài kho hàng cũ có một chiếc xe van Kim Bôi, tiếng đánh lộn bằng tay không truyền tới, cậu vòng ra ngoài cửa sổ nhìn lén, thấy một gã đểu cầm con dao gọt trái cây chĩa về phía Lương Thừa.

"Dừng lại!"

Kiều Uyển Lâm nhảy phóc qua cửa sổ, phi tới vứt cặp xuống, giáng một cú thật hiểm ác sau gáy gã đểu đó. Cậu sờ dưới sườn Lương Thừa, may quá không có vết thương chảy máu.

Cậu đã cứu mạng Lương Thừa, trên tàu đi về, Lương Thừa mua cho cậu một gói cá khô vị truyền thống.

Kiều Uyển Lâm chẳng để chuyện này trong lòng, chập tối thứ Hai cậu tan học, vì lề mề quá nên trong trường chẳng còn bao nhiêu người. Ngoài phòng bảo vệ ở cổng trường, Lương Thừa đang đứng đút tay vào túi.

Ngó trái ngó phải chỉ có mình mình, Kiều Uyển Lâm hỏi: "Anh đang đợi em đó hả?"

Lương Thừa nói: "Em đã cứu anh nên anh muốn báo đáp em."

Cà vạt đồng phục của Kiều Uyển Lâm quấn ở cổ tay đung đưa theo gió, cậu cười đểu rồi đáp: "Không cần đâu, em cứu anh không phải vì muốn được báo đáp."

"Nhưng em là ân nhân cứu mạng của anh." Lương Thừa rất cố chấp, "Sau này anh sẽ đối xử tốt với em."

Kiều Uyển Lâm không đoán được sẽ "tốt" thế nào, bèn hỏi: "Vậy anh định báo đáp em ra sao?"

Lương Thừa móc điện thoại ra, trên màn hình hiển thị một mã QR, nói: "Thêm số của anh, nếu em có bất kỳ yêu cầu gì thì tìm anh lúc nào cũng được."

Kiều Uyển Lâm nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn thêm WeChat của Lương Thừa, tối về nhà làm bài tập, nghe livestream, mãi cho đến khi đi ngủ lướt điện thoại nhìn thấy ảnh đại diện Siêu Nhân cậu vẫn hơi mông lung.

Anh ta không gạt mình đấy chứ, đừng nói mấy ngày nữa tìm mình mượn tiền đó nha?

Bất kỳ yêu cầu gì cũng được... thật ư?

Kiều Uyển Lâm gạ hỏi, gõ một câu dò độ nông sâu: Mỗi nửa đêm chúc em ngủ ngon, có được không?

Đồng hồ báo giờ, Lương Thừa trả lời: Kiều Uyển Lâm, ngủ ngon.

Rồi cứ mỗi đêm sau đó, Kiều Uyển Lâm đều nhận được câu "Ngủ ngon" của Lương Thừa, khi ba mẹ bận rộn làm việc cậu ở một mình cũng không thấy cô đơn nữa.

Con người luôn có tính tham lam, cậu bắt đầu đề ra yêu cầu thứ hai với Lương Thừa, đó là theo cậu tham gia hoạt động xã hội vào cuối tháng.

Đến cuối tuần, cậu lái mô tô chở Lương Thừa, đến nhà trẻ nội trú đã liên hệ trước. Cậu đánh đàn còn Lương Thừa thì hát, là bài "Hồng trần cuồn cuộn", bọn nhỏ chẳng thèm nghe.

Yêu cầu của cậu ngày càng nhiều, nào là cùng nhau chơi bóng rổ, cùng nhau đón sinh nhật, dạy cậu môn Sinh học, cấp tốc đưa thẻ dự thi. Lương Thừa làm y theo, nhưng thỉnh thoảng cũng trêu đùa cậu, cậu cần tiramisu kết quả anh lại đưa bánh thịt bò nướng.

Nhưng mà cũng ngon, cậu dễ thỏa mãn lắm.

Ngày nào Kiều Uyển Lâm cũng bấm vào ảnh đại diện của Siêu Nhân, thậm chí chưa đến nửa đêm đã sốt ruột gửi trước một câu "Anh mau chúc đi, em đang đợi nè".

Một ngày kia, Lương Thừa phải rời khỏi Bình Hải để lên Bắc Kinh đi học.

Kiều Uyển Lâm lĩnh hội được cảm giác "sấm sét giữa trời quang" là thế nào, cậu bực bội, lo lắng, hoang mang, từ giai đoạn dậy thì vèo một cái đến kỳ mãn kinh, buồn bã gần chết luôn.

Cậu giận dỗi: "Tốt nghiệp xong em sẽ đi du học ở Anh, xa hơn anh nhiều."

Lương Thừa ngẫm nghĩ: "Tuy chênh lệch múi giờ nhưng anh vẫn có thể ngủ muộn hơn một chút."

Kiều Uyển Lâm nhụt chí ngay: "Thời thế quốc tế thay đổi nhanh chóng, thật ra cũng chưa chắc em sẽ đi Anh đâu."

"Ừm." Lương Thừa muốn cười lắm nhưng vẫn cố nhịn, "Em vẫn là đứa nhóc vắt mũi chưa sạch, ra nước ngoài dễ bị ăn hiếp lắm."

Kiều Uyển Lâm lẩm bẩm: "Gì mà vắt mũi chưa sạch, vô duyên quá đi."

Ngày chia xa, Kiều Uyển Lâm tiễn Lương Thừa tới bục đợi tàu, trong tay siết chặt nút kết bình an màu xanh nhạt, đây là do cậu thắt, những sợi tua rua tung bay như nỗi lòng phức tạp của cậu.

Cậu tặng cho Lương Thừa, nói: "Anh đi mạnh giỏi nhé, giờ anh mà có gặp nguy hiểm thì em cũng không cứu được nữa đâu."

Lương Thừa trân trọng nhận lấy: "Tới Bắc Kinh anh sẽ gửi đặc sản về cho em."

Kiều Uyển Lâm ám chỉ: "Người ta nói vịt quay Bắc Kinh phải ăn nóng mới ngon."

"Vậy thì em tới tìm anh nhé." Lương Thừa nhìn cậu, "Anh đợi em."

"Anh còn chưa đi nữa mà." Kiều Uyển Lâm bị những hành khách tới lui sượt qua vai, cậu lùi lại một bước, "Lên tàu đi kẻo trễ."

Lương Thừa túm cậu lại, ôm chặt lấy cậu, người anh hơi cứng, nhưng hơn cả là nỗi lưu luyến không thể không thừa nhận.

Kiều Uyển Lâm hỏi: "Siêu Nhân ơi, chúng ta còn gặp lại nhau chứ?"

Lương Thừa đổi sang một từ bùi tai hơn, hứa hẹn với cậu: "Khi gặp lại, hãy làm người bạn nhỏ của một mình anh thôi nhé."

Tàu réo còi khởi động, băng qua ánh nắng chói chang phía chân trời, Kiều Uyển Lâm chạy theo cửa sổ tàu, đợi đến khi Lương Thừa biến mất cậu mới thở hổn hển dừng lại, hai tay buông rũ rượi.

Ngón tay cọ vào túi quần, hình như có một vật gì đó ở trong.

Cậu đút tay vào, móc ra một tờ giấy mà Lương Thừa nhét vào lúc nãy ôm cậu.

Tiếng khóa cửa phòng khách chuyển động, Lương Thừa dắt chó quay về, khi thay giày anh khom eo xuống gõ vào đầu George, nói: "Lề mề y như anh mày."

Bỗng nhiên, trong phòng ngủ phát ra tiếng rên rỉ, như đang gặp ác mộng vậy.

Lương Thừa đi vào, đèn tường còn sáng, Kiều Uyển Lâm đang chau mày dưới ánh đèn ấm áp, ấm ức như thể sắp khóc, không biết đã mơ thấy cái gì.

Anh vén chăn ra, sờ lên bắp chân Kiều Uyển Lâm, lo cậu tê chân, vuốt ve một mạch đến sống lưng, xoa lưng cho cậu một lúc để cậu bình tĩnh lại.

Kiều Uyển Lâm mấp máy mũi ngửi khẽ, mơ màng mở mắt ra.

Lương Thừa thấp giọng hỏi: "Sao thế?"

Linh hồn Kiều Uyển Lâm còn đang chìm trong mộng, cậu nỉ non: "Anh không còn là con người nữa."

Lương Thừa bật cười: "Anh chọc gì em?"

Kiều Uyển Lâm hít ngược một hơi, uổng công cậu chạy theo tàu, đến hết đường tờ giấy kia rơi xuống đường ray, bên trong là nét bút thẳng thớm của Lương Thừa ——

Kiều Uyển Lâm, phải học tốt môn Sinh đấy nhé.

... Học cái con khỉ!

Sợ chạm vào vết thương trên đầu gối nên Lương Thừa nằm xuống ôm Kiều Uyển Lâm từ sau lưng, hồi sau, thấy khóe mắt cậu hơi hé ra, anh nói: "Ngủ đi."

Kiều Uyển Lâm cố gắng bạnh mí mắt, đồng hồ báo đến nửa đêm rồi, cậu mơ màng ra yêu cầu: "Đêm nay anh vẫn chưa nói..."

Nói gì cơ, Lương Thừa đắn đo suy nghĩ một hồi rồi cúi đầu hôn lên cái gáy trơn láng của cậu, vừa dỗ ngọt vừa nói bừa.

"Kiều Uyển Lâm, ngủ ngon."

Phiên ngoại 2: Chơm chơm

01

Nghe nói cuộc sống hạnh phúc sẽ khiến người ta trở nên lười biếng, Kiều Uyển Lâm đã dần có dấu hiệu lười rồi.

Chẳng biết từ lúc nào mà chuông báo thức đã không còn thể đánh thức cậu được nữa, mỗi buổi sáng chuông reo lên, George luôn là đứa dậy trước, nó chui ra khỏi ổ chạy tới bên giường, giơ hai chân trước lên "gâu gâu" mấy tiếng với Lương Thừa.

Lương Thừa thức dậy thì lôi Kiều Uyển Lâm từ trong chăn ra rồi cùng nhau vào phòng tắm rửa ráy.

Hai người cùng nhau đánh răng rửa mặt, vừa soi gương vừa suy nghĩ những công việc quan trọng trong hôm nay, ai bận rộn hơn thì hoàn hồn chậm hơn, người còn lại đã gấp khăn mặt xong trước rồi.

Kiều Uyển Lâm rất thích cạo râu cho Lương Thừa, bôi bọt xà phòng lên, ấn người ta ngồi lên mặt bàn đá, lưỡi dao lướt ngược hướng râu mọc, không phát hiện Lương Thừa đang lặng lẽ rút ra một tờ khăn giấy.

Có lẽ vì cảm giác vượt trội của bác sĩ khoa Ngoại nên Lương Thừa không tin tưởng lắm với bàn tay cầm dao của những người khác, đặc biệt là thể loại đến cả táo cũng không biết gọt như Kiều Uyển Lâm đây.

Nhưng Kiều Uyển Lâm tự cảm thấy mình làm rất giỏi: "Em đã nói rồi, em sẽ không làm anh bị thương đâu mà."

Lương Thừa: "Ừm."

Bỗng nhiên thấy đau nhói, một giọt máu ứa ra, Kiều Uyển Lâm trượt tay không biết làm sao, bèn nói: "Tại anh nuốt nước bọt một cái, nên..."

Lương Thừa lấy khăn giấy lau sạch, mang cái mặt thương tích đến bệnh viện, bị mọi người ở khoa Ngoại tim mạch cười nhạo một trận ra trò, dù sao thì bình thường cầm dao mổ cho bệnh nhân chẳng có bất trắc gì, thế mà lại chịu thua bởi đám râu.

Từ đó Kiều Uyển Lâm "dừng tay", chuyển sang cún con, ngày nào cũng tạo kiểu tóc cho George, kẹp nơ nhiều hơn cả con gái nhà hàng xóm.

Bình Hải hay có mưa, thường là mưa nhỏ lất phất nên không cần che ô, Kiều Uyển Lâm chỉ choàng đại một cái áo khoác thôi, có hôm đi vội quá, đến đài truyền hình mới phát hiện là mặc nhầm.

Áo khoác của Lương Thừa vừa rộng vừa dài, đủ trùm cả người cậu, cổ áo còn có mùi thơm của bồ kết.

Cậu thấy nhầm cũng mặc kệ, áo thun, áo len, sơ mi, cứ mặc lên người là đi thôi. Ban đầu Lương Thừa còn nhắc nhở cậu chứ dần dần cũng mặc kệ luôn.

Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, Lương Thừa thường tùy ý cậu.

Phần lớn thời gian bọn họ đều ở chung cư, ai tan làm sớm thì người đó nấu cơm, nếu cùng nhau về nhà thì cùng nhau nấu. Đáng tiếc tài nấu nướng chẳng ra làm sao, Lương Thừa chỉ biết làm vài ba món quen thuộc, còn mì Kiều Uyển Lâm nấu thì lúc nào cũng nát bấy.

Bọn họ thuộc nằm lòng số điện thoại đặt hàng của nhà hàng hải sản, không cần phải ghi chú gì nữa, kết quả ông chủ Ứng lại ghi lời nhắn trên hóa đơn: Bớt ăn đồ ăn ngoài đi, anh chả thiếu mấy đồng cắc của bọn mày đâu.

Cuối tuần, Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm cùng về nhà, hoặc là hoa viên Minh Hồ hoặc là ngõ Vãn Bình.

Còn chưa hết, đến dịp Quốc khánh, Kiều Uyển Lâm còn dẫn Lương Thừa về nhà cô của mình. Diêu Phất giở lại nợ cũ, đã hứa khi nào come out cô sẽ giúp nói đỡ với phụ huynh, thế mà tại sao lại không nói với cô.

Cái bản mặt như bỏ lỡ tám trăm vạn kia, chắc chắn là muốn hóng hớt đây mà.

Cuối cùng Kiều Uyển Lâm cũng hoàn thành giấc mộng lái xe việt dã, mặc dù đó là xe của Lương Thừa.

Cậu lái xe đến đài truyền hình, vào bãi xe tìm vị trí, mở chế độ đỗ xe tự động, hai tay rảnh rang hạ cửa kính xuống chào hỏi với xe bên cạnh.

Tôn Trác xuống xe: "Đổi xe rồi à?"

Kiều Uyển Lâm nói: "Là của anh cháu."

Tôn Trác nói: "Vậy anh cậu không cần lái xe à?"

Tiếng gầm rú từ cuối phố truyền tới, Lương Thừa lái mô tô chạy vào cổng lớn Nhược Đàm, jacket đen phẳng phiu rất tương phản với phong cách blouse trắng.

Anh đến sớm hơn bình thường mười phút, nhớ ra hôm nay có chuyện gì đó nhưng nghĩ mãi không ra là chuyện gì.

Trước khu khám bệnh được quét dọn sạch sẽ, hai bên hông bày những giỏ hoa, chiếc mô tô ngoắc đuôi dừng lại, Lương Thừa chống chân dài xuống đất, dừng vững rồi thì nhấc kính mũ bảo hiểm lên.

Trên bậc thềm ở trước sảnh, một nhóm lãnh đạo đi thị sát vừa mới tới nơi, đang định chụp ảnh thì bị gió của chiếc mô tô quét vào mặt.

Tóc của viện trưởng Tần Lễ Tiên lại bạc đi một ít rồi, ông ép lại tóc mai, ngoài khen trong chê: "Bác sĩ Lương của chúng ta càng ngày càng ngầu, ngầu đến mức không nói nên lời."

Ngược lại Lương Thừa rất lễ phép: "Cháu cám ơn."

Nói xong kéo kính mũ xuống, lại là một cơn cuồng phong ầm ầm.

02

Trong bệnh viện có một nhóm điều dưỡng thực tập mới tới, tràn trề sức sống, hơn nữa miệng mồm còn ngọt xớt.

Theo quá trình thông thường thì đầu tiên họ sẽ bị ngoại hình của bác sĩ Lương thu hút, ngày nào cũng xum xoe nịnh bợ, sau khi bị "lên lớp" cho mấy lần thì sợ đến nỗi hoài nghi cuộc đời, không còn dám lại gần anh nữa.

Chuyện đau lòng nhất là bác sĩ Lương "đã kết hôn", đập tan trái tim ái mộ của các thiếu nữ.

Thật ra tính cách của Lương Thừa là không nhiều chuyện không tám nhảm, càng không bàn luận đến chuyện riêng tư cá nhân. Nhưng mà chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh lấp lánh quá, ai mà không nhìn thấy thì có thể được đưa thẳng vào khoa Mắt ở lầu ba.

Mới đầu các đồng nghiệp trong văn phòng còn thích đùa giỡn nhưng sau lần Kiều Uyển Lâm nhập viện phẫu thuật, đến bây giờ cậu thỉnh thoảng mang bánh kem và trà sữa tới đón anh tan tầm thì mọi người cũng ngầm hiểu rồi.

Bác sĩ Tiểu Hồ nghe ngóng về người "chị dâu" kia bao nhiêu lần, sau khi biết được chuyện này thì mỗi khi gặp lại Kiều Uyển Lâm cậu ta đều lúng túng.

Về phần nhẫn cưới, Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm từng sinh ly, suýt nữa còn tử biệt, nên hoàn toàn không cần những thứ tượng trưng cho tình yêu để bày tỏ lòng mình làm gì.

Nhưng sau tết, Kiều Uyển Lâm được thăng chức, nở mày nở mặt ở trung tâm tin tức.

Không chỉ có ngoại hình nổi bật mà khả năng làm việc cũng được công nhận, thêm cả điều kiện tốt nghiệp trường danh giá, gia cảnh ưu tú, vấn đề sức khỏe cũng đã được giải quyết. Nên mấy đồng nghiệp dù thân hay sơ đều tới nghe ngóng, định giới thiệu người yêu cho cậu.

Kiều Uyển Lâm dễ đắc ý lắm, về nhà bèn nói với Lương Thừa, muốn thấy Lương Thừa ghen, anh sẽ càng nâng niu cái "bánh kem" thơm ngon này hơn.

Nhưng mà Lương Thừa chẳng nói chẳng rằng, túm lấy tay cậu đâm kim đo đường huyết, chỉ số khá cao, cảnh cáo cậu bớt ăn những món đường bột.

Đương nhiên là cậu dỗi rồi, quay phắt lại ăn ngay một cái bánh cuốn hoa.

Ngày xuân ấm áp chưa trải qua được bao lâu, bọn họ dẫn George đến bãi cỏ công viên tìm bạn tình, Lương Thừa vứt ra một cành cây y như biến phép thuật, George phi tới ngoạm lấy nó.

Lương Thừa nói: "Đưa đến chỗ anh mày đi."

George quay đầu lại chạy về phía Kiều Uyển Lâm, trên cành cây cột một chiếc nhẫn, vừa lúc lắc vừa lấp lánh.

Kiều Uyển Lâm sững sờ tháo xuống, đeo lên ngón tay, hơi rộng một chút nhưng không tuột được.

Lương Thừa thường hay lấy máu ở ngón áp út của cậu cho nên anh hiểu rõ kích cỡ hơn ai hết, còn biết cậu phải gõ bản thảo, viết chữ, cứ tới chiều là ngón tay sẽ sưng.

Ánh mắt dán chặt lên chiếc nhẫn, giọng của Kiều Uyển Lâm cũng nhão nhoẹt: "Đồng nghiệp em sẽ kinh ngạc lắm đây."

Lương Thừa nói: "Chắc sẽ không còn ai giới thiệu người yêu cho em nữa đâu."

Kiều Uyển Lâm nói: "Vậy lỡ người ta hỏi về nửa kia của em thì em phải nói thế nào."

Lương Thừa trả lời: "Tùy em."

Thứ Hai họp buổi sáng, Kiều Uyển Lâm phục vụ chu đáo cho mọi người trong phòng họp, nào là phát tài liệu, bưng cà phê, cứ sợ người ta không thấy viên kim cương sáng chói lóa của mình.

Mọi người khen nhẫn của cậu sáng ghê, cậu chỉ nói: "Dù sao cũng đeo ở ngón áp út mà."

Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng thì cậu lại nói tiếp: "Người đó cũng đẹp trai lắm á."

Mọi người lĩnh ngộ được "thâm ý" của cậu, lần lượt há hốc mồm. Cậu khoe khoang xong lại ngại ngùng, y như hồi mười mấy tuổi đầu, nói: "Sau này tới Nhược Đàm khám, em sẽ lấy số của chuyên gia cho mọi người."

Tôn Trác lững thững đi tới, nhớ lại khoảng thời gian cha mình nằm viện chịu đựng sự khó ở của Lương Thừa, ông tức anh ách: "Có cần tôi mở chuyên đề cho cậu đưa tin luôn không?"

03

Sắc xuân dần tràn ngập trong không gian, hoa trong công viên Cát Tường nở hết cả rồi, việc làm ăn của quán nhậu cũng theo đà thịnh vượng, ngày Năm tháng Tám, họ chừa ra một bàn để tổ chức sinh nhật cho Kiều Uyển Lâm.

Vẫn là những người cũ thôi, bánh kem là Lương Thừa đặt, vị socola, nến là loại bình thường, thời đại này chẳng ai dùng loại nến nở hoa nữa.

Bánh kem đặt ở chính giữa, Lương Thừa cắm ngọn nến đầu tiên, Ứng Tiểu Quỳnh cắm cây thứ hai, sau đó là Trịnh Yến Đông và cuối cùng là lão Tứ. Mấy tên đàn ông đứng xung quanh bàn, vừa cắm nến vừa đếm rất nghiêm túc.

Kiều Uyển Lâm lấy một hộp khăn giấy tới nói: "Mấy anh tổ chức sinh nhật cho em hay là cắm nến bái đường vậy?"

Ứng Tiểu Quỳnh thầm nhủ, lễ bái đường phải dùng heo quay nữa cơ: "Âu cũng là sinh nhật giả."

"Lần đầu tiên anh thấy có người sinh nhật thật không tổ chức lại đi tổ chức sinh nhật giả đấy." Lão Tứ nói, "Mới tí tuổi đầu đã biết lừa gạt người ta."

Kiều Uyển Lâm phản bác: "Cũng là lừa Lương Thừa mà, có phải lừa anh đâu mà anh lo."

"Thôi cho xin." Trịnh Yến Đông nói, "Chúc mừng em nhờ lừa gạt mà hốt được Lương Thừa."

Không chú ý một chút thôi mà bánh kem đã cắm chi chít hai mươi sáu cây nến rồi, thổi hết đống này chắc cái bánh chẳng khác gì than tổ ong.

Đốt nến xong, Kiều Uyển Lâm chặp hai tay lại ước, lời ước nguyện năm xưa đã thành hiện thực rồi, cậu đặt mục tiêu mới: "Hy vọng Lương Thừa lên làm viện trưởng Nhược Đàm, mình sẽ lên làm giám đốc đài truyền hình."

Ứng Tiểu Quỳnh kẹp "răng rắc" một cái càng cua: "Anh phát hiện người càng có văn hóa thì lại càng dung tục."

Kiều Uyển Lâm ấp úng: "Vậy thì... khỏe mạnh an khang."

"Nhóc còn chưa đủ khỏe hay sao?" Trịnh Yến Đông soi mói, "Nghe nói hai người đi công viên giải trí ở Lĩnh Hải, nhóc chơi con lắc xoay tận hai lượt, nhịp tim của Lương Thừa còn loạn cả lên luôn mà."

Lương Thừa chứng thực: "Tao có mang theo thuốc trợ tim hiệu quả nhanh rồi."

Kiều Uyển Lâm bật cười: "Thế rốt cuộc em phải ước gì đây?!"

Lão Tứ im lìm nãy giờ bỗng nhiên ngẩng đầu, nụ cười hàm súc, thậm chí còn hơi nhăn nhó: "Hay là nhóc ước cho anh đi, chúc anh với bạn gái mau chóng kết hôn."

Mọi người đồng loạt nhìn sang, Ứng Tiểu Quỳnh sặc nước bọt, bụm mặt ho sù sụ, Trịnh Yến Đông vỗ lưng cho anh, tận dụng cơ hội: "Anh ngưỡng mộ đến thế cơ à?"

"Ngưỡng mộ cái con khỉ!" Ứng Tiểu Quỳnh nói, "Mày có bạn gái hồi nào vậy? Chúng ta đã hứa với nhau là sẽ làm giàu, không quan tâm đến những chuyện khác cơ mà!"

Lão Tứ gãi đầu: "Chuyện khác ý là cặp bồ á hả? Em tưởng anh bảo em bớt livestream lại chứ!"

Nhân lúc bầu không khí lộn xộn, Kiều Uyển Lâm lén uống nửa ly bia. Cậu khỏe mạnh rồi nên thỉnh thoảng nhấp môi tí cồn cũng không sao, nhưng khả năng uống vẫn tệ lắm, mấy phút sau là đã thấy hoa mắt rồi.

Lương Thừa liếc thấy từ đời nào rồi, cậu chạm ly bia anh không nói gì, cậu uống rồi anh vẫn không nói gì, bây giờ cậu ngà ngà say cười ngu ngơ, anh khẽ nghiêng người giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Kiều Uyển Lâm ngả vào người anh, nghe lão Tứ dùng những câu chữ hết sức tầm thường để miêu tả chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhác thấy Trịnh Yến Đông tay kẹp điếu thuốc, lén nhìn gương mặt của Ứng Tiểu Quỳnh qua làn khói.

Sau đó không còn chú ý tới gì nữa.

Chỉ nhớ Lương Thừa cúi đầu xuống, chúc cậu "Sinh nhật vui vẻ".

04

Trên đường về nhà hình như bọn họ có hứa hẹn vài chuyện gì đó, khi lão Tứ kết hôn sẽ làm phù rể, tuy là chuyện này vẫn chưa tính bát tự.

Hai tháng sau Đức Tâm tổ chức kỉ niệm bảy mươi năm thành lập trường, Kiều Uyển Lâm định đặt may một bộ âu phục, Lương Thừa nói tám mươi phần trăm sẽ bị cảm nắng.

Cuối năm bệnh viện Nhược Đàm có một chương trình giao lưu nghiên cứu ở nước ngoài, Lương Thừa phải đi công tác một tháng, Kiều Uyển Lâm rơi vào nỗi âu lo chia ly trước cả George.

Nút kết bình an cũ quá rồi, tua rua xoắn bện vào nhau, nhưng bác sĩ Lương gọn gàng ngăn nắp kia lại chẳng chịu đổi cái mới.

Mỗi khi có tai nạn xảy ra, Kiều Uyển Lâm lo phỏng vấn xong thì ngồi xổm trên vệ đường hoặc là đứng ở quầy tạp hóa nhỏ ven đường, hoặc dựa vào một cây cột điện nào đó nhắn tin cho Lương Thừa: Em không bị thương gì hết, anh hai chơm chơm em đi.

Bình thường Lương Thừa không trả lời, nhưng đợi đến khi gặp mặt thì trăm phần trăm đều sẽ hôn cậu.

05

Nhành dương liễu rủ ven hồ, trăng đêm soi bóng cả trời đầy sao.

Hai người cùng sống bên nhau, yên vui thắm đượm vị ngọt tình thương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dammy