Hoàn
Tui là một quả dưa hấu thành tinh, là Dưa Hấu tinh duy nhất trên đời. Muốn thành yêu tinh thì ít ra cũng tốn mấy trăm năm, nhưng mà tuổi thọ của dưa hấu - tính từ hạt dưa cho đến khi thành dưa hấu lớn - chỉ có mấy tháng. Cơ mà số tui tốt, gặp trúng một tên Thần Tiên nhàm chán.
Đêm ấy, tui nằm ngửa nhìn bầu trời, tha hồ tưởng tượng về tương lai, đột nhiên trên trời xuất hiện một luồng sáng trắng, chớp mắt có một bóng người hạ xuống. Người nọ được một vòng sáng ấm áp bao bọc, khi hắn đến gần, tui nhìn một cái, chỉ biết nói là hắn trông đẹp mắt quá chừng, ngũ quan rõ ràng, góc cạnh, mái tóc dài được cột lại, bộ đồ trắng tung bay, bên hông hắn ta có treo một cây kiếm đen, xét những trang bị này ----- chắc chắn không phải người bình thường.
Ngó bộ tới trộm dưa rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tui đã trưởng thành được 13 tiếng rồi, bác nông dân đi tới đi lui, đón hết những đứa bạn của tui đi, mà chẳng ai để ý tới tui hết. Chẳng lẽ trông dáng người tui... không phải là một quả dưa đẹp ư? Tại sao những bác nông dân kia cứ nhìn tui bằng vẻ mặt chê bai, cứ nhìn qua nhìn lại cái mặt của tui rồi lắc đầu, còn than thở nữa?
Tên trộm kia tìm kiếm một hồi mới chắc chắn trong thửa ruộng này chỉ còn mình tui, nên hắn bất đắc dĩ lại ngồi cạnh tui.
Dáng tui như vầy ăn không ngon à?
"Quá xấu".
Đang nói tui hả?
"Tuy là dưa hấu không tròn trịa, nhưng ta chưa bao giờ thấy quả dưa nào lớn lên như... mặt lừa vầy." (dài như mặt lừa)
.... Tui... So với nhóm bạn thì tui... dài hơn một xíu... đầu dẹp một xíu thôi...
Ban đầu người nọ còn hơi dè dặt, hắn chỉ trợn mắt dòm tui, cái mắt ti hí trợn to một lát rồi bắt đầu lầm bầm lầu bầu, hắn ta càng nói càng hăng, giọng càng lúc càng thảm thương, về sau nữa thì khóc lên luôn.
Sao số ta thảm vậy chứ, ta xuống hạ giới đổi tâm tình xíu hu hu thấy đất trồng dưa tưởng là được ăn dưa hu hu ai ngờ gặp cái quả dưa xấu đến vầy hu hu ta đúng là số khổ mà...
Tui...
Rõ ràng số tui mới bi thảm mà, không ngờ làm dưa hấu cũng phải có nhan sắc, ngó thấy tui đã chín rồi, nếu không ai chịu ăn thì tui sẽ bị vi sinh vật phân hủy để bồi bổ đất đai mất!
Người nọ ngồi trước mặt Dưa Hấu, dưới ánh trăng, trăng sáng vừa vừa, không biết hắn móc từ đâu ra một bầu rượu, sau đó cụng một cái với Dưa Hấu ở bên cạnh... rồi "hực" - cố sức uống rượu.
Hắn vừa nói, vừa uống, vừa lau nước mắt.
Khi tui mở mắt đã thấy không có ai bên cạnh, đột nhiên tui thấy phong cảnh trước mắt... khác khác kiểu gì, hình như cao hơn chút, tui thấy nhiều thứ hơn xíu, mà hình như... hình như tui còn động đậy được...
Đêm qua, người nọ khóc bù lu bù loa, nói đến đoạn tình cảm sâu nặng còn ôm tui vào lòng, hắn đấm ngực dậm chân, à không, đấm dưa dậm chân, nước mắt chảy xuống đều rơi tí tách lên người tui. Đột nhiên tui cảm thấy cơ thể mình sinh ra một luồng khí ấm áp, ban đầu chỉ có chút xíu, rồi mỗi lúc một nóng hơn, lòng dưa tui (cái chỗ ăn ngọt nhất ấy) dường như sắp bị thiêu cháy, chuyện sau đó nữa thì tui hết nhớ.
Có lẽ tui được nước mắt của Thần Tiên... nuôi dưỡng... thành tinh...
Tui sờ mái đầu dưa của mình, rồi mông dưa, chân dưa, ừm, đúng là hình người rồi... còn có... chim dưa.
Dưa hấu không hạt thành tinh ----- thành công trở thành Dưa Hấu tinh rồi.
Khi tui tỉnh lại đã mặc một bộ trường sam (áo dài nam TQ) màu xanh lá nhạt, mái tóc đen nhánh dài đến lòng bàn chân ---- hên là không phải đồ đen tóc xanh.
Nhưng mà... Đây không phải thế kỷ XXI à.
Xem ra tui phải vô thành phố lớn hớt tóc cái đã.
Mà tui không có biết đi bộ, hay là bò?
Tuy tui mới hóa hình người đã là một người đàn ông trưởng thành, nhưng mà trước nay tui có đi đường bao giờ đâu, đó giờ toàn làm một quả dưa tĩnh lặng nằm im một chỗ.
Nếu như bò đi hớt tóc thì... Cảnh đó hơi bị hài, hay là học đi bộ trước vậy...
Tui thử bắt chước con người thay phiên chống chân trái chân phải xuống đất, tay thì nắm giàn nho bên cạnh ruộng dưa, nhưng mà chân trái mới đứng vững, chân phải lại không nghe lời mà lệch qua một bên. Tui đi tới đi lui cả ngày, tới nỗi nho trên giàn sắp bị tui ngắt trụi luôn, tui mới có thể buông hai tay mà đứng vững.
Tui cứ tưởng biển sâu cá nhảy, trời rộng chim bay (*), làm yêu tinh là sẽ được nhanh chân bay nhảy, có thể nhìn thế giới bên ngoài ruộng dưa, ai ngờ... Một ngày trôi qua, tui vẫn chưa ra khỏi ruộng trái cây này.
(*) ẩn dụ: thế giới rộng lớn nơi mọi người tự do thể hiện tài năng
Hà, tui mệt quá, hay là về lại ruộng dưa nằm xíu đi.
Ở Tiên giới.
Thần Tiên lại bị ăn hiếp, hắn giận dữ bất bình, không ai kể khổ, đột nhiên hắn nhớ tới quả dưa hấu tri kỉ dưới trần gian, thế là hắn xách một bầu rượu, phất hai tay áo thoắt cái xuống tới ruộng dưa.
Hắn tìm một vòng, ruộng dưa trống trơn chỉ toàn thân cây dưa hấu.
"Cái quả dưa mặt lừa đâu mất rồi?"
Thần Tiên không tin nổi mà lẩm bẩm.
Hắn tìm mấy vòng cũng không thấy, bèn bắt đầu đào hố, tỏ vẻ quyết tâm có đào sâu 3 thước(*) cũng phải tìm ra tui.
(*) 1 thước= 1/3 mét
Tui đang ngủ khò khò...
Khả năng đào hố của Thần Tiên mạnh mẽ hơn người thường, chốc lát đã đào tới lớp nước rồi.
"Chẳng lẽ bị hái mất rồi? Xấu như vậy ai mà muốn chứ."
Mở rộng diện tích đào hố.
Tui vẫn đang ngủ khò khò...
Hắn tiếp tục đào, giếng nước đã chuyển thành cái ao.
Toàn bộ ruộng dưa đã bị hắn biến thành cái ao rồi, Thần Tiên không có chỗ đặt chân nên phải bay trên không, hắn quét mấy vòng vẫn không thấy Dưa Hấu đâu. Hắn thoáng liếc qua thấy bên cạnh có một giàn nho, hắn nghĩ, tìm nho tri kỉ kể khổ cũng được lắm.
Thần Tiên tiện tay hái một quả nho ném vào miệng, chẳng biết vấp cái gì dưới chân làm hắn xém té thành chó ăn shit.
"Í Dưa Hấu, hóa ra ngươi ở đây" - Thần Tiên thấy Dưa Hấu thì vui quá chừng, cứ đâm đâm chọt chọt liên tục.
Hắn chọt làm tui ngứa cả người bèn trở mình.
Dù Thần Tiên bản lĩnh cao cường, đã đi qua năm hồ bốn biển (khắp TQ), trên trời dưới đất, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một quả dưa hấu trở mình. Nhưng năng lực tiếp nhận của Thần Tiên cao hơn người thường nhiều lắm, hắn nhanh chóng tiếp nhận chuyện tui biết trở mình.
Hắn mở bầu rượu, đi thẳng vào vấn đề chính.
Trong lúc mơ màng, tui cảm thấy mình bị đá một cái, bên cạnh còn có người đang nói chuyện, chắc là mấy bác nông dân tới làm ruộng. Mơ màng một hồi nữa, đầu óc tui hơi tỉnh táo lại rồi, nhưng mà sao có tiếng khóc vậy ta, chắc là tui không có xấu tới độ làm bác nông dân bật khóc đâu ha.
Đột nhiên trời đất tối tăm, tui bị người ta xốc lên, đầu hướng xuống đất, choáng quá đi mất, làm đến nước này thì trừ tên Thần Tiên kia còn ai vô nữa. Hồi xưa tui là quả dưa hấu, không đầu không đuôi, bây giờ tui đã thành Dưa Hấu tinh rồi, anh trai à, anh ôm tui cũng phải biết đầu nào trên đầu nào dưới chứ!
Thần Tiên vẫn đang luôn mồm lải nhải, lòng tui treo ngang, hừm... tui không có nghe lén, hắn nói chứ có phải tui nói đâu.
Tui nghe một hồi, cái tên Thần Tiên này trời sinh đã ăn nói vụng về, phối hợp chủ vị tân ngữ chả ra sao, mỗi một chuyện phải đảo qua đảo lại chủ - vị mấy lần mới xuôi văn được. Hắn nói một đống thứ dài dòng, cơ mà chuyện mấu chốt là ----- hắn là đoạn tụ (gay), mấy vị thần tiên khác trên trời cười nhạo hắn, hắn không cãi lại người ta nổi.
Thần Tiên nói chuyện chả có nhịp điệu, không thấy trọng điểm đâu, chỉ biết biểu đạt tình cảm bằng ngôn ngữ cơ thể, hớp rượu có hơi to... vỗ tui hơi bị mạnh.
Cũng may hôm qua tui còn là một quả dưa hấu nên không thấy đau, nếu không, có lẽ tui đã không chịu được cái lực này cho tới sáng nay để thành tinh.
Bụp, tui biến về hình người.
"Á" - Tất nhiên Thần Tiên sợ hết hồn, chả biết dưa hấu trong ngực biến thành thứ đồ chơi gì, đen ơi là đen, thế là hắn đạp một đạp.
Tui té lộn nhào, cái vật đen trong lòng Thần Tiên đó là ---- đầu của tui.
... Nếu anh không phải người giúp tui thành tinh, được tính là người có ơn, thì tui sẽ khiến anh không thấy tối nay trăng sáng...
Tui bị Thần Tiên đá ra xa chừng một thước, một hồi sau, tui hạ cái chân đang ở trên không xuống, đỡ giàn nho miễn cưỡng đứng vững.
"Tui là quả dưa hấu mà anh ôm lấy khóc lóc ngày hôm qua, vì nước mắt của anh giúp tui thành tinh, là ân nhân của tui, sau này anh có yêu cầu gì tui cũng đồng ý, gắng hết sức giúp đỡ anh."
Thần Tiên sửng sốt.
Người trước mặt hắn có mái tóc dài phấp phơi, không cột lại mà để rơi đầy đất, đôi mắt hạnh đang mỉm cười nhìn hắn, cánh mũi □□ (?), khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, trường sam màu xanh nhạt vừa người làm nổi bật đường cong cơ thể, áo lót để lộ phần xương quai xanh tinh tế làm người ta không kiềm được ---- nghĩ bậy bạ.
Thần Tiên giương mắt, hít sâu một hơi, chả biết nghĩ gì mà tai hắn nóng lên, rực đỏ như lửa.
"Cái gì cũng đồng ý ư?"
"Ừ"
"Vậy... làm vợ ta đi."
Ý hắn là muốn tui lấy thân báo đáp á, nhưng mà hắn là ân nhân của tui, đương nhiên muốn gì cũng được.
Tui đáp "Được".
Thần Tiên dẫn tui về trời, trước khi đi tui bảo hắn lấp cái ao lại.
Tui nhàm chán ở trên trời hết một tháng mới biết, hóa ra Thần Tiên khóc không phải vì người ta chê hắn đoạn tụ.
Một khoảng thời gian trước, Ngọc Đế mở tiệc rượu mời các đại thần mang người thân tới dùng cơm, khi Thần Tiên đến, những người anh em bè bạn ôm lấy chồng/vợ của mình, họ không nói gì nhiều, nhưng mà ánh mắt đều mang ý ---- sao ngươi còn chưa có đối tượng.
Lúc này Thần Tiên mới muốn khóc.
Mà thân phận của Thần Tiên --- hóa ra là một Võ thần. (phụ trách đánh trận)
Võ thần thích khóc.
Không ---- từ khi về trời thì người khóc không còn là Thần Tiên, mà là Dưa Hấu tinh.
Người trên trời bàn tán, dưới trần gian có một Dưa Hấu tinh, trước giờ chưa từng có, có thể so với gấu trúc ở nhân gian, hắn ta có pháp lực vô biên, không phải dạng hiền lành gì cho cam. Thần Võ mang Dưa Hấu tinh về nuôi nhốt riêng biệt, không cho ai chạm vào, hàng đêm hắn hành hạ Dưa hấu tinh, đêm đêm từ điện của Võ thần vọng ra tiếng Dưa Hấu tinh xin tha.
...
"A... Nhẹ chút.. Nhẹ chút đi!... Anh đi ra ngoài!... Ô"
Võ thần cúi đầu kéo người bên dưới vào lòng, hôn một cái lên trán cậu.
Sau này không còn ai dám cười hắn không có nàng dâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip