Chương 26

Edit: SKZ.Felix

Chương 26

Tề Vân thân thể cứng đờ. "Tần ca, anh đừng đùa em như vậy."

Tần Hoài lặng lẽ đặt đũa xuống: "Tôi không cùng cô nói giỡn. Hôm nay liền dọn dẹp đi." Diệp San đã nhiều lần nói với hắn rằng hãy để Tề Vân và con trai cô ta rời đi. Chính mình vì Diệp San xuống nước nhiều như vậy mà cô ấy vẫn không muốn trở lại, e rằng nguồn gốc cơn tức giận của Diệp San nằm ở Tề Vân cùng Tần Thụy. Nếu muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của hắn với Diệp San, hắn chỉ có thể để họ rời đi.

Tề Vân nắm chặt tay đến nỗi móng tay cắm vào da thịt, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, "Thụy Nhi, chú Tần của con và mẹ có chuyện muốn nói, con về phòng trước đi."

Tần Thụy nhìn Tề Vân, lại nhìn Tần Hoài. Nó bị bầu không khí trên bàn ăn làm cho sợ hãi, ngoan ngoãn đi lên lầu. Khi đến cửa, nó có chút không cam lòng, ghé vào muốn nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ. Nó đã quen sống ở đây rồi, tại sao chú Tần lại đột nhiên yêu cầu bọn họ chuyển đi? Gia đình bọn họ sống với nhau không phải đang rất tốt sao?

"Sao phải đưa Thụy Nhi về phòng trước? Dù thế nào đi nữa, hai người cũng phải rời đi." Tần Hoài cau mày. "Lát nữa tôi sẽ cho cô địa chỉ và chìa khóa. Cô đi thu dọn đồ đạc trước đi. Tôi sẽ cử người đưa các người đến đó trong hai giờ nữa."

Trong mắt Tề Vân tất cả đều là nước mắt, nghe được lời nói của Tần Hoài rốt cuộc nhịn không được nữa, nước mắt rơi xuống trên gò má, nức nở nói: "Anh Tần, vì cái gì anh lại muốn đưa Thụy Nhi đi? Chẳng lẽ anh không muốn để thằng bé biết căn bản anh không phải là chú Tần của thằng bé mà là cha ruột của thằng bé sao?"

Tần Hoài dừng một chút, nói: "Chuyện này cô đừng nói nữa. Chuyện trước đó là tôi có lỗi với cô, sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm sinh hoạt phí của hai người. Cô cùng Tần Thụy dọn đi đi. Tôi sẽ phái người chăm sóc tốt cho các người."

Tề Vân nước mắt không ngừng rơi. Thân hình gầy gò tựa như tùy thời có thể ngã xuống. "Tần ca, anh một câu xin lỗi là có thể đem hai mẹ con em phủi sạch quan hệ sao... Tần Tử Tấn là con trai của anh, nhưng Thụy Nhi cũng vậy. Anh vì cái gì không thể nhìn kỹ thằng bé? Em đã giữ bí mật với anh nhiều năm như vậy vì em không muốn làm anh khó xử. Nếu không phải thực sự không cồn lựa chọn nào khác, em cũng sẽ không biết xấu hổ mà mang Tần Thụy tới đây nhận cha. Năm đó phát sinh sự tình em cũng không có trách anh, người em luôn cảm thấy có lỗi là Tần Liên. Dù em có chết cũng không dám đối mặt với anh ấy. Thế nhưng Thụy Nhi là vô tội. Tần ca, anh liền nhẫn tâm xem thằng bé là một đứa trẻ không có cha sao?"

Nghe được tên của Tần Liên, Tần Hoài sắc mặt hơi biến, tràn đầy đau khổ cùng hổ thẹn.

"Thụy Nhi từ nhỏ sống ở biên giới, chưa từng nhìn thấy thành phố lớn trông như thế nào. Khi thằng bé hỏi em trí não là gì, trong lòng em chua chát. Em có lỗi với thằng bé. Làm mẹ như em lại không có năng lực để thằng bé sống một cuộc sống tốt hơn." Tề Vân hai mắt đẫm lệ nhìn Tần Hoài, trong mắt tràn đầy thống khổ. "Em là một nữ nhân không có kiến thức, Tần Thụy ở cùng với em nhất định sẽ không có tương lai. Em xin anh, được không? Hãy để Thụy Nhi ở lại với anh. Em có thể hầu hạ vợ chồng anh với một tư cách một người hầu."

Nghe xong những lời cuối cùng, Tần Hoài cảm thấy có chút hụt hẫng. Bản thân hắn cũng cảm thấy rất có lỗi với vợ chồng Tề Vân. Giờ đây Tề Vân cầu xin hắn, đem chính mình hạ thấp thân phận cầu xin như vậy khiến Tần Hoài cảm thấy khó chịu cực kỳ. Hắn nhắm mắt lại, đứng dậy và rời khỏi bàn.

"Tần ca!" Tề Vân đau đớn kêu lên.

"Quên đi, cô muốn sống ở đây cũng được." Tần Hoài không quay đầu lại nói.

Tề Vân vẫn đứng ở nơi đó, dùng tay lau đi nước mắt trên gò má, yên tĩnh đến mức dường như cái người vừa nãy khóc đến tê tâm phế liệt không phải là mình.

Tần Thụy nghe xong toàn bộ câu chuyện cả người đều choáng váng. Vậy nguyên lai chú Tần là cha ruột của nó đúng không? Sau khi sửng sốt một lúc, Tần Thụy cảm thấy vui mừng khôn xiết. Cuộc sống của nó ở Tần gia hoàn toàn khác với cuộc sống trước kia. Nó rất thích mọi thứ ở đây. Nó ghen tị với Tần Tử Tấn, một kẻ ngốc có thể sống tốt hơn mình gấp ngàn lần chỉ nhờ vào chú Tần. Nó đã vô số lần tưởng tượng rằng nếu chú Tần là bố của nó thì thật tuyệt. Bây giờ...giấc mơ của nó đã thành hiện thực sao?

___

Đã trôi qua một tuần ở học viện Thanh Mông, Diệp Tử Tấn đã tham gia lớp học cơ bản tại đây. Vì năm nhất không phân biệt tách lớp của chiến sĩ thần lực với nông sư nên cậu đã học được rất nhiều kiến ​​thức cơ bản về những điều này. Lời của giáo sư nói rằng là các lý thuyết cơ bản của nông sư và chiến binh thần lực đều thuộc cùng một phạm trù. Mặc kệ năng lực là gì, đều yêu cầu hiểu biết lẫn nhau, sau này có thể gia tăng phối hợp ăn ý.

Trong một tuần này, ngoài kiến ​​thức cơ bản về thần lực và không gian. Giáo viên còn nói về nguồn gốc của Thành phố Tinh Vân và sự nghiệp của nhiều vĩ nhân. Còn lại là các khóa học toàn diện: Ngữ Văn, Toán, trí tuệ nhân tạo và các lớp hoạt động khác.

Lớp học hoạt động là khóa học yêu thích của tất cả tụi nhỏ. Học viện Thanh Mông đã xây dựng một sân chơi khổng lồ. Nói rằng đó là một sân chơi, nhưng quả thực nó rất thú vị. Đồng thời, mục đích rèn luyện thể chất cũng có thể thực hiện tại nơi này. Những gì Diệp Tử Tấn và những bạn nhỏ khác thực hành hôm nay là một trò chơi pháo đài giải cứu.

Một trong những học sinh sẽ vào tầng cao nhất của pháo đài với tư cách là con tin. Những học sinh khác thực hiện các hoạt động tiếp sức ở mỗi tầng của pháo đài. Mỗi tầng đều sẽ có những hoạt động khác nhau hoặc nhảy lò cò bằng một chân, hoặc bò về phía trước, v.v. Nếu không đạt yêu cầu, học sinh sẽ được đưa về chỗ cũ bắt đầu lại từ đầu.

Nhiệm vụ mà Diệp Tử Tấn nhận được là vượt qua dòng tia laser đang chuyển động. Cậu phải nhảy, leo lên và ngả người ra sau nhiều lần. Khi thành công tiến vào cầu thang ở tầng tiếp theo, cả người cậu đã ướt đẫm mồ hôi.

"Cậu thế nhưng vượt qua mà không phạm sai lầm một lần nào!" Vương Lãng kinh ngạc, bội phục không thôi.

Diệp Tử Tấn lau mồ hôi, đưa chìa khóa cho bạn: "Thời gian không còn nhiều, cậu nhanh chóng bắt đầu đi."

Vương Lãng cầm lấy chìa khóa, không nói hai lời liền lao ra ngoài.

Sau buổi học, tất cả học sinh trong lớp đều đổ mồ hôi đầm đìa nhưng ai cũng nở nụ cười vui vẻ.

"Các em có mệt không?" Thầy giáo lớn giong hỏi.

"Con không mệt——!" Các học sinh đồng thanh trả lời, âm cuối kéo đến thật dài.

"Rất tốt, vậy tiếp theo các học sinh của học viện Nguyên Không sẽ tới học tiết tiếp theo cùng chúng ta. Các em nghỉ ngơi một lát nhé, lát nữa thi đấu giao hữu, thế nào?"

Các học sinh khe khẽ nói nhỏ, bọn họ đã nghe cô giáo nói rằng Nguyên Không và Thanh Mông thường có một số hoạt động trao đổi, nhưng trước nay chưa thấy qua. Hiện tại nghe được bọn họ sẽ đến, không khỏi hưng phấn trả lời: "Dạ!"

Sau khi nghỉ ngơi gần mười phút, hơn hai mươi em học sinh mặc đồng phục của học viện Nguyên Không đã đến địa điểm hoạt động dưới sự hướng dẫn của giáo viên hai bên. Học sinh hai bên giới thiệu và chào lẫn hỏi nhau.

"Xin chào mọi người, tôi tên Tần Thụy, chiến sĩ thần lực cấp C." Tần Thụy nói xong, ánh mắt khiêu khích rơi vào Diệp Tử Tấn.

Diệp Tử Tấn phớt lờ tên kia, bình tĩnh giới thiệu bản thân với mọi người: "Tớ là Diệp Tử Tấn, một nông sư cấp F."

Đội ngũ của học viện Nguyên Không một mảnh ồ, lên trong đội một trận náo động. Các học sinh thì thầm với nhau: "Thì ra đây chính là tên phế vật nổi tiếng đó..."

"Đã nhiều năm không có tư chất cấp F, lần này cuối cùng cũng gặp được người thật. Chúng ta thi đấu với bên họ không phải là đi ức hiếp người khác sao?"

"Cho dù chúng ta không phải hạng nhất ở Nguyên Không nhưng chúng ta vẫn ở mức trung đi. Tại sao lại bị yêu cầu đấu giao hữu với rác rưởi hạng F vậy, này là và coi thường chúng ta sao?"

Hai đội đứng rất gần nha. Mặc dù học sinh của Nguyên Không không có nói to nhưng các học sinh lớp 7 đã nghe rõ và tức giận ngay lập tức.

Yến Yên xắn tay áo lao ra ngoài, một phen túm lấy cổ áo học sinh kia, hất nhẹ mái tóc đuôi ngựa của cô bé, tràn đầy sát khí nói: "Cậu gọi ai là phế vật?! Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa?!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip