Chương 101: Sóng ngầm giao tranh (gộp chương lớn)

Chương 101: Sóng ngầm giao tranh (gộp chương lớn)

Dù việc Kiến Văn Đế đã băng hà là thật hay giả, Hoàng cung vẫn cần một chủ nhân mới. Nước không thể một ngày không có vua, thiên hạ không thể một ngày không chủ.

Ngày Bính Dần, tháng sáu năm Kiến Văn thứ tư, quần thần dâng tấu chương, khẩn cầu Yên Vương vào điện Phụng Thiên, tế bái Thái Miếu, kế thừa ngôi vị Hoàng Đế.

"Vì thương sinh xã tắc, sinh linh trăm họ, thiên hạ sao có thể một ngày không có vua được? Điện hạ đã tuân theo di huấn của Thái Tổ Cao Hoàng Đế, dẹp yên gian thần, công lao vang danh muôn thuở, xứng đáng kế thừa ngai vàng, kề thừa vạn năm giang sơn mà Thái Tổ đã vất vả gầy dựng!"

Ngọn cờ "Tĩnh Nan, Thanh Quân Trắc" đã được Chu Đệ giương cao từ bao giờ, khẩu hiệu "Chu Công phò tá" đã sớm bị quẳng sang một bên. Trong danh sách những người thuộc hàng chính thống kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, quần thần đều đồng lòng ngó lơ thân nhi tử của Kiến Văn Đế.

Đại Minh cần một Quân chủ đủ trưởng thành, đủ hiểu chuyện, đủ sát phạt, đủ bản lĩnh, nhi tử của Kiến Văn Đế mới được bao nhiêu tuổi cơ chứ? Lông tơ còn chưa mọc đủ, lấy gì mà cai trị đất nước, nói chi đâu xa, Kiến Văn Đế vừa được đồn đoán đã băng hà chính là tấm gương sáng nhất đấy thôi! Yên Vương Điện hạ là thân nhi tử của Thái Tổ Cao Hoàng Đế, văn thao võ lược, sinh ra đã là bậc thánh nhân, tuyệt đối là người kế thừa ngôi báu xứng đáng nhất.

Miệng lưỡi nho sinh, ngòi bút văn thần, khi mắng người thì chẳng khác nào lưỡi đao sắc bén, nhưng nếu để tâng bốc ai đó, chắc chắn sẽ khiến đối phương mát lòng mát dạ, sướng rơn cả người. Đám Giải Tấn, Hồ Tĩnh,... ngòi bút như sinh hoa, các bài văn ca ngợi, khuyên Yên Vương kế vị viết hết bài này đến bài khác. Không chỉ trình lên trước mặt Yên Vương mà còn thông qua đủ mọi con đường, truyền bá rộng rãi trong dân gian, tạo nên một làn sóng dư luận mạnh mẽ, chứng minh, chỉ có để Yên Vương kế vị mới là thuận theo lòng dân, là chuyện ván đã đóng thuyền, là điều mà Đại Minh cần nhất lúc này.

Dư luận đã tạo thành, nhóm văn thần lại dâng tấu chương hỏi ý, Yên Vương vẫn không đáp ứng, còn hùng hồn nói: "Cô vì quốc gia xã tắc mới khởi binh Tĩnh Nan, Thanh Quân Trắc, nào ngờ Bệ hạ không hiểu thấu lòng Cô, tự tuyệt đường sống. Cô rất hổ thẹn, cũng rất đau xót. Vị trí Thiên Tử vốn phải chọn người tài đức vẹn toàn. Cô tài hèn sức mọn, sao dám gánh vác đây?"

Tóm lại, hắn khởi binh tạo phản là vì tốt cho Hoàng Đế, kết quả Hoàng Đế không hiểu lòng tốt của hắn, một mồi lửa thiêu sống chính mình. Chuyện thành ra như vậy, hắn rất hổ thẹn, vô cùng đau lòng. Không có tâm trạng làm Hoàng Đế!!

Hoàng Đế ai làm thì làm, bọn họ chọn người khác đi.

Lời nói thì hay ho, thái độ cũng rất thành khẩn, nhưng có thể tin được sao?

Bọn họ bị lừa đá mới tin!!

Nhóm văn thần kiên nhẫn khuyên nhủ: "Điện hạ, ngài chính là người tài đức vẹn toàn, thiên hạ còn ai tài giỏi hơn ngài nữa đây?"

Yên Vương xua tay: "Cô tài hèn sức mọn, chỉ là tài hèn sức mọn."

Nhóm văn thần lại khuyên: "Điện hạ, ngài là đích tử của Cao Hoàng Đế, ngài không gánh vác thì ai gánh vác?"

Yên Vương vẫn xua tay, ai gánh vác mà chả được, hắn không quan tâm, tóm lại, hắn không gánh!

Nhóm văn thần sốt ruột, Điện hạ, khiêm tốn hai lần cho có lệ cũng đủ rồi mà? Mau chóng kế vị đi, chúng thần còn trăm công nghìn việc phải lo, phải khôi phục sản xuất, chỉnh đốn lại bộ máy, xây dựng quốc gia nữa chứ?

Yên Vương vẫn quyết tâm ngậm chặt miệng, kiên trì ngoan cố không thay đổi.

Nhóm văn thần thực sự bó tay rồi.

Cả thiên hạ đều biết Yên Vương khởi binh là nhắm vào ngôi báu, giờ Kiến Văn Đế đã băng hà, con đường dẫn thẳng lên ngai vàng đã được dọn sạch, hắn lại đột nhiên dở dở ương ương thế này, trái ngọt đã dâng đến tận tay, hắn cứ thế muốn ném ra ngoài, thật sự có thể ư?

Đương nhiên là không thể!

Chu Đệ muốn làm Hoàng Đế, trước đó muốn, bây giờ muốn, vẫn luôn muốn.

Sau khi Chu Tiêu qua đời, Hồng Vũ Đế chọn tôn tử làm người kế thừa chính thống, Chu Đệ vẫn luôn rất bất mãn.

Tại sao ư?

Xét về tài năng, tư lịch, xét về công lao với đất nước, Chu Doãn Văn có điểm nào hơn được hắn? Thậm chí, so với các huynh đệ của hắn, Chu Doãn Văn còn chả bằng!

Một tiểu tử miệng còn hôi sữa, suốt ngày chỉ biết giao du với đám nho sinh, mở miệng là chi hồ giả dã, có thể xử lý tốt việc nước sao?

Lửa giận trong lòng Chu Đệ vẫn luôn âm ỉ cháy, lại thêm Đạo Diễn ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, Kiến Văn Đế còn không ngừng tiếp thêm củi, kết quả, ngọn lửa vốn chỉ âm ỉ như đốm tro tàn đã bùng lên dữ dội, càng cháy càng mạnh, thiêu đốt từ Hà Bắc đến Giang Tô, thiêu vào tận Nam Kinh, tất cả những gì cản trở Chu Đệ đều bị thiêu thành tro bụi.

Cuối cùng, sự nghiệp chấp chính của Kiến Văn Đế cũng kết thúc trong biển lửa.

Chu Đệ cần mẫn, chăm chỉ tạo phản bốn năm trời, chính là vì ngai vàng trong điện Phụng Thiên, giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ cần nhấc chân ngồi lên là vạn sự đại cát, hắn còn do dự gì nữa đây?

Lúc nào cũng có thể kế vị, đổi niên hiệu, tuyên bố từ hôm nay trở đi ông đây mới là Hoàng Đế, thiên hạ đều là của ông đây. Kẻ nào đã cùng ông đây Tĩnh Nan thì trọng thưởng, kẻ nào chống đối, một đao chém chết, Hoàng Đế mới, luật lệ mới, không chịu cũng phải chịu, đó chính là phong cách của ông đây!

Nếu thật sự làm như vậy, hắn đã không phải là Chu Đệ, cũng sẽ không trở thành Vĩnh Lạc Đại Đế, người đã đưa quốc thế Đại Minh lên đỉnh cao, chu du khắp vùng hải ngoại.

Ai cũng biết Chu Đệ đang làm giá, chẳng qua bọn họ vẫn chưa dò đúng sóng, chưa biết cách làm sao để dựng được chiếc thang khiến hắn vừa ý.

Nhóm văn thần ba lần dâng tấu sớ, Chu Đệ đều không đáp ứng, cuối cùng, đến mặt mũi cũng không thèm gặp.

Đứng trước doanh trại của Chu Đệ, nhóm văn thần thật sự muốn khóc lóc một phen. Bọn họ hết cách rồi, cũng không thể bảo bọn họ bắt trói Chu Đệ, ép hắn nhận ngôi Hoàng Đế chứ?

Hơn nữa, bọn họ lấy đâu ra lá gan để làm chuyện tày trời đó? Ngại sống lâu quá hay sao?

Nhóm văn thần cứ nháo nhào như rang lạc, ruột gan lộn tùng phèo mấy bận, võ tướng bên kia thì cứ ngồi im thin thít, mặt lạnh như tiền, ung dung xem kịch hay.

Mấy lão văn thần cứ lải nhải hết lượt này đến lượt khác, nào khuyên can, nào dâng sớ, mà Yên Vương vẫn cứ tỉnh bơ như không. Đến lúc này, các võ tướng mới cười khẩy, phối hợp với đám Công Hầu, đồng loạt dâng sớ khuyên Yên Vương lên ngôi. Nội dung tấu sớ đi thẳng vô vấn đề, thực tế miễn bàn, ý chính chỉ có một: Điện hạ là người thừa kế chính thống của ngai vàng, ngoài Điện hạ ra, chẳng ai có tư cách ngồi lên cái ghế ấy cả. Chúng thần đều là kẻ mãng phu thô tục, nói chuyện bằng nắm đấm, thương lượng trên chiến trường, chỉ nhận một Hoàng Đế là ngài! Ngay cả khi Kiến Văn Đế đội mồ sống lại cũng chỉ có nước xách dép mà đi cho khuất mắt!

Câu cuối cùng mới là then chốt, gãi đúng chỗ ngứa của Chu Đệ.

Đương nhiên, trên tấu sớ sẽ không viết trắng trợn như vậy, nhưng ý tứ bộc lộ ra giữa những dòng chữ phóng khoáng kia, Chu Đệ hiểu rõ mười mươi.

Tình nghĩa nhóm của võ tướng và Công Hầu chúng thần dành cho Yên Vương Điện hạ, so với vàng đá còn kiên cố hơn, so với biển cả còn sâu thẳm hơn.

Điện hạ, xin hãy thuận theo lòng dân, lên ngôi Hoàng Đế đi thôi!

Sau đám võ tướng, đến lượt các phiên Vương cũng dâng tấu sớ, Ninh Vương và Tấn Vương đã kết minh với Chu Đệ là những người có lời lẽ tha thiết nhất.

Yên Vương giả vờ từ chối không được nữa, nghiêm mặt nói: "Các vị mà còn thúc ép như vậy, Cô sẽ trở về Bắc Bình ngay!"

Cả đám người ngơ ngác nhìn nhau, làm đến mức này vẫn chưa được nữa sao?

Rốt cuộc cái thang của bọn họ phải bắc cao đến đâu thì Yên Vương Điện hạ mới chịu xuống đây?

Có thể nhả cho chút gợi ý được không?

Trong khi văn võ bá quan ở Kinh Thành đang nhốn nháo ầm ĩ, thì các phiên Vương cũng chẳng chịu ngồi yên. Người tinh ý ắt sẽ nhận ra, dù bên ngoài ồn ào đến đâu, cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Tuyên và Chu Năng.

Trong Yên quân, chỉ có vài gương mặt như Phòng Khoan, Khâu Phúc, Hà Thọ tham gia dâng tấu sớ khuyên nhủ, còn những tướng lĩnh thực sự được Chu Đệ coi là tâm phúc, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ im lặng.

Chu Năng được lệnh giám sát việc xây dựng lăng tẩm, Thẩm Tuyên được lệnh đi bắt gian thần bỏ trốn, Từ Trung phụ trách an ninh Kinh Thành, Ngô Kiệt thì trúng tên trong trận đánh ở Nam Kinh, đang nằm liệt giường dưỡng thương, ngay cả binh quyền cũng giao cho hai phó tướng, nhìn kiểu gì cũng thấy đang như đang muốn "giấu mình chờ thời".

Yên Vương sớm muộn gì cũng lên ngôi, cái thang mà nhóm triều thần bắc cũng không phải là chưa đủ cao, sở dĩ hắn vẫn chưa gật đầu, là vì thời cơ chưa chín muồi mà thôi.

Dục tốc bất đạt, Tĩnh Nan những bốn năm, bọn họ còn kiên nhẫn được, cần gì phải nóng vội trong chốc lát?

Trước hết, phải an táng chu toàn cho Kiến Văn Đế

Tiếp đó, phải nhanh chóng bắt giữ những kẻ có tên trong danh sách gian thần, dù chúng có trốn khỏi Kinh Thành cũng không thể buông tha, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Sau nữa, phái người đến Bắc Bình đón Yên Vương phi và Thế tử vào kinh, tiện thể rước luôn cả đại hòa thượng Đạo Diễn, Chu Đệ vẫn còn nhiều việc cần bàn bạc với ông ấy.

Ngồi trong lều lớn, vẻ mặt Chu Đệ rất bình tĩnh, thong thả ban bố từng mệnh lệnh.

Giờ phút này, hắn đang tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Ước nguyện bao năm sắp thành hiện thực, ngai vàng đã ở ngay trước mắt, chỉ còn thiếu bước cuối cùng, mọi việc đều phải làm cho thật hoàn hảo, tỷ như lăng mộ của Chu Doãn Văn, bề ngoài phải thật hoành tráng, phải để thiên hạ thấy, người làm thúc thúc là hắn không hề có ý chèn ép chất nhi.

Công trình lớn, nhiệm vụ nặng nề, nhưng sao có thể làm khó được Chu Năng.

Nhanh trí mượn Mạnh Thanh Hoà từ tay Thẩm Tuyên, tiện thể xin luôn cả đám thợ thủ công chuyên dụng của Hậu vệ Yên Sơn, rồi dựa theo bản vẽ thiết kế, nhanh chóng khởi công.

Nếu xét theo tiêu chuẩn xây dựng nghiêm ngặt, thì thứ mà Chu Năng đang làm sẽ bị hậu thế trắng trợn chê bai, nói nó chẳng khác nào đậu hũ, chỉ được cái mã ngoài.

Nhưng xét đến việc người nằm bên trong chưa chắc đã là Chu Doãn Văn, thì việc rút ngắn thời gian thi công, giảm bớt chất lượng, cũng có thể biện minh được phần nào.

Hơn nữa, an táng chu toàn cho Chu Doãn Văn cũng chỉ để bịt miệng thiên hạ. Người chôn sâu dưới ba tấc đất, lăng mộ đóng kín mít, ai mà biết bên trong là tường gạch thô hay cung điện lầu son, trang hoàng lộng lẫy chứ?

Ngày Nhâm Tuất, tháng sáu, năm Kiến Văn thứ tư, lăng tẩm hoàn thành.

Ngay hôm sau, thi thể bị thiêu cháy đến mức không thể nhận diện của Kiến Văn Đế được khiêng ra, an táng trong lăng tẩm hoàng gia, cùng với Hoàng Hậu và Thái tử.

Theo cánh cửa nặng trịch của lăng mộ đóng kín, triều đại Kiến Văn cũng tuyên cáo kết thúc.

Tháng bảy, tiết trời oi bức, Yên Vương phi và Thế tử Chu Cao Sí đến Kinh Thành, Yên Vương đích thân ra tận nơi đón.

Ba ngày sau, văn võ bá quan cùng các vị phiên Vương lại dâng tấu sớ, khuyên Yên Vương lên ngôi.

Có văn thần nhớ đến đống công văn cần xử lý gấp mà mãi Hoàng cung vẫn chưa mở cổng lớn, đau đớn quỳ rạp xuống đất, khóc lớn: "Điện hạ, nếu ngài không lên ngôi, thần sẽ không đứng dậy!"

Một vị võ tướng rút đao, kề vào cổ, lớn tiếng hô: "Điện hạ, nếu ngài không lên ngôi, thần sẽ máu chảy đầu rơi ngay tại đây!"

Có hai người này đi đầu, các văn thần theo sau đồng loạt khóc lóc thảm thiết, các võ tướng thi nhau rút binh đao, thể hiện quyết tâm. Vì sự hòa thuận của triều đình, vì một xã hội tươi đẹp, nếu Yên Vương không đồng ý lên ngôi, bọn họ quyết không bỏ cuộc.

Lần này, Yên Vương không từ chối nữa. Hắn ngước nhìn trời xanh, thở dài một tiếng. Vì Đại Minh, vì lê dân bách tính, hắn chỉ có thể gánh vác trọng trách dang dở, hoàn thành đại nghiệp.

Mọi người đang khóc lóc thảm thiết, bất ngờ thấy Yên Vương gật đầu, nhất thời không kịp phản ứng.

Đây là... đồng ý rồi hả?

Những lời khuyên can đã chuẩn bị trước đó đều trở nên vô dụng ư?

Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác, Mạnh Thanh Hòa nhanh chóng kéo tay áo Thẩm Tuyên, nháy mắt lia lịa: "Chỉ Huy, mau bái kiến Bệ hạ!"

Thẩm Tuyên hiểu ý, bất ngờ tung một cước vào khoeo chân Chu Năng. "Bịch" một tiếng, Chu tướng quân lập tức quỳ một gối xuống đất.

Lại thêm một cước sút vào eo Trương Phụ. Trương Phụ không có võ công cao cường như Chu Năng, chụp ếch ngay tại chỗ.

Hoàn thành công tác chuẩn bị, Thẩm Tuyên mới thong thả kéo Mạnh Thanh Hòa cùng quỳ xuống, dập đầu, hô to: "Bệ hạ vạn tuế!"

Chu Năng và Trương Phụ suýt thì gãy cả răng cửa còn đang trừng mắt nhìn Thẩm Tuyên, nghe thấy câu này, giật nảy mình, vội vàng dập đầu theo: "Bệ hạ vạn tuế!"

Thấy Thẩm Tuyên, Chu Năng đã nhanh chân giành lấy cơ hội ghi công, những người còn lại lúc này mới bừng tỉnh, tiếc nuối, cơ hội tốt như vậy, lại để hai tên võ phu đó giành mất!

Chu Đệ đích thân đỡ Chu Năng dậy, sau đó là Thẩm Tuyên. Vỗ vai hai người, gọi hai tiếng ái khanh.

Hành động này ngay lập tức củng cố địa vị của cả hai trong hàng ngũ võ tướng.

Sau Trương Ngọc đã khuất, Chu Năng là người xứng đáng với vị trí đại tướng đứng đầu, Thẩm Tuyên theo sau Chu Năng, ngay cả Từ Trung, Ngô Kiệt cũng phải lùi sang một bên.

Mạnh Thanh Hòa cứ nghĩ Chu Đệ sẽ không chú ý đến mình, nào ngờ sau khi đỡ Thẩm Tuyên dậy, một đôi giày thêu kim long lại dừng ngay trước mặt hắn.

Vô số ánh mắt ghen tị đổ dồn về phía hắn, Mạnh Thập Nhị Lang lập tức cảm thấy áp lực nặng nề.

Rất nhiều người đang nghĩ, thiếu niên trẻ tuổi xa lạ đó rốt cuộc là ai? Được Yên Vương coi trọng như vậy, chắc chắn có điểm phi phàm.

Trước khi nhóm Thẩm Tuyên dập đầu bái kiến Chu Đệ, dường như đã nói chuyện với người này? Ánh mắt nhìn Mạnh Thanh Hòa lập tức trở nên đầy ẩn ý.

Trên người Mạnh Thanh Hòa, rất nhiều văn thần ngửi thấy được mùi vị của đồng loại. Trong đầu lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, đây là một đối thủ đáng gờm, phải hết sức lưu ý!

Trong đại doanh Yên quân, mọi người nhanh chóng hô vang vạn tuế.

Chẳng mấy chốc, Chu Đệ được mọi người vây quanh, lên xe ngựa, tiến vào Hoàng cung.

Để đề phòng biến cố có thể xảy ra, Yên quân đã đi trước một bước, xếp hàng dài hai bên đường hộ vệ.

Những tráng sĩ phương Bắc oai phong lẫm liệt, tay đặt trên chuôi đao, hai chân đứng thẳng tắp, mắt ưng sáng như đuốc, cả người toát ra vẻ uy nghiêm.

Lại nói về nha sai Ứng Thiên Phủ và Binh Mã Ty của Ngũ Thành, vốn cùng chịu trách nhiệm giữ gìn trị an, giờ đây bị cướp mất công việc, cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, lặng lẽ nhường bước. Muốn tranh cơ hội thể hiện trước mặt tân Hoàng, bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Dọc đường Yên Vương đi qua, bách tích đồng loạt quỳ lạy.

Xe ngựa đi đến Phụng Thiên Môn, Mạnh Thanh Hòa đi bên cạnh Thẩm Tuyên, bỗng cảm thấy như hắn đã bỏ sót điều gì đó.

Mạnh Thập Nhị Lang cau mày suy nghĩ, rốt cuộc là gì đây?

Đột nhiên, đoàn người dừng bước.

Một quan văn mặc quan phục xanh lá chạy ào ra, chắn ngang trước kiệu của Yên Vương. Nhìn vào hình chim trĩ trắng thêu trên áo vạt áo, có thể đoán là quan Ngũ Phẩm.

Nhóm Yên quân bảo vệ xe ngựa lập tức rút đao, các tướng lĩnh như Thẩm Tuyên, Chu Năng cũng thúc ngựa tiến lên, nhìn chằm chằm vào tên quan văn kia với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Nếu không phải thấy người này tay không tấc sắt, e rằng đã bị bọn họ chém làm đôi.

Tự dưng nhảy ra, muốn làm gì đây?

Quan văn nọ không hề tỏ ra sợ hãi, cung kính hành đại lễ, thưa: "Bệ hạ, ngài đã tế bái Hiếu lăng chưa?"

(Hiếu lăng: tức là lăng tẩm thể hiện hiếu đạo, ở đây, Hiếu Lăng để tỏ rõ hiếu đạo cho Chu Đệ chính là lăng tẩm của Chu Nguyên Chương.)

Mạnh Thanh Hòa vỗ trán, cuối cùng cũng nhớ ra đã bỏ sót điều gì.

Sắc mặt Yên Vương cũng biến đổi, vội vàng xuống xe, đỡ quan văn đang quỳ dưới đất dậy, áy náy nói: "May nhờ tiên sinh nhắc nhở!"

Mượn danh nghĩa phụ Vương để khởi binh Tĩnh Nan, trước khi lên ngôi mà không đến trước linh vị của Chu Nguyên Chương làm một bài kiểm điểm tư tưởng thì coi sao được?

Nếu chuyện hắn sơ suất truyền ra ngoài, thiên hạ sẽ bàn tán thế nào? Sẽ nói hắn dám "qua cầu rút ván" với chính phụ Vương, hắn còn giữ được danh tiếng chắc?

Vì vậy, đoàn xe đổi hướng, trước tiên đến phải đi Hiếu lăng, cho Chu Đệ dập đầu trước bài vị Chu Nguyên Chương, khóc lóc một hồi đã rồi tính.

Trên đường đi, Mạnh Thanh Hòa không ngừng quan sát quan văn đã chặn đầu xe Yên Vương.

Người này tuổi ngoài ba mươi, dung mạo không tính là anh tuấn, nhưng lại rất đoan chính, ôn hòa, đúng hình mẫu của một bậc chính nhân quân tử.

Âm thầm ghi nhớ dung mạo của người này, về sau, nhất định phải dò la kỹ gốc gác.

Sau khi tế bái Hiếu lăng xong, Chu Đệ mới vào Hoàng thành.

Lần này, hắn không còn là khách, mà đã trở thành chủ nhân của nơi đây.

Hoàng cung đã có chủ mới, các quan viên Lục Bộ như bánh răng được tra dầu trơn tru, bộ máy cũng bắt đầu vận hành trở lại.

Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt, quan viên Lễ Bộ, Thái Thường Tự, Quang Lộc Tự bận rộn sắp xếp các công việc liên quan đến lễ đăng cơ của tân Hoàng. Trong cung, quản đốc của Thượng Y Cục cũng đốc thúc việc may mũ miện cho Hoàng Đế, cùng với mũ miện cho Hoàng Hậu, triều bào của các vị Thân Vương cũng cần được may gấp, nhất thời ai nấy đều bận đến mức đầu tắt mặt tối, chân không chạm đất.

Yên Vương có ba nhi tử, đều là hài tử của chính thê. Ngoài Thế tử, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại đều nên được phong Vương, cứ theo quy định của Hồng Vũ Đế mà làm là được. Đến lượt mũ miện của Thế tử, các hoạn quan và cung nữ lại gặp khó khăn.

Theo lý mà nói, Chu Cao Sí là Thế tử của Yên Vương, sau khi Yên Vương đăng cơ thì nên được phong làm Thái tử.

Ngặt nỗi, Yên Vương dường như không có ý định lập Thái tử. Sau khi Chu Cao Sí đến Nam Kinh, hắn chỉ triệu kiến Chu Cao Sí đúng hai lần theo quy củ, thái độ hết sức lạnh nhạt. Trái lại, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại thường xuyên được Chu Đệ dẫn theo bên mình, tình phụ tử hết sức thắm hiết.

Yên Vương phi đã khuyên can hai lần, Chu Đệ ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng hành động lại không thay đổi, vẫn tiếp tục "chiến tranh lạnh" với Chu Cao Sí, như đang cố ý thể hiện thái độ với triều thần rằng, hắn không hài lòng với trưởng tử.

Địa vị của Chu Cao Sí càng thêm khó xử, nhưng hắn ta không thể than thở, càng không thể phản kháng, bởi vì người gây ra tất cả những điều này chính là phụ thân của hắn ta.

Yên Vương phi nhận thấy tình hình không ổn, ở Bắc Bình, thái độ của Chu Đệ đối với Chu Cao Sí đã tốt hơn rồi cơ mà, sao đột nhiên lại lạnh nhạt như vậy?

Sau vài lần dò hỏi, Yên Vương cuối cùng cũng nói rõ nguyên do.

"Cao Sí gan lớn, tay vươn hơi dài."

Khi nói câu này, nét mặt Chu Đệ lộ rõ vẻ mỉa mai.

"Là nhi tử của trẫm, còn dám cài người bên cạnh trẫm, nó nghĩ trẫm sẽ không nhận ra ư?! Ai cho nó cái gan đó?" Yên Vương tức giận nói: "Bản thân trẫm ngày trước kết giao với quan lại trong cung, tặng quà cáp, cũng chỉ để dò la tin tức của chất nhi ngoan kia, chứ nào dám nghĩ đến việc sẽ vươn tay đến chỗ Hồng Vũ Đế. Chu Cao Sí thì hay lắm, dò la tin tức của huynh đệ chưa đủ, lại còn dám cài tai mắt bên cạnh trẫm, thật sự tưởng trẫm không dạy dỗ được nó hay sao?"

Yên Vương phi tái mặt, nàng đã sớm dặn dò trưởng tử không được giở trò trước mặt phụ Vương, vậy mà Chu Cao Sí lại không nghe lời!

"Bệ hạ, liệu có phải hiểu lầm gì không?"

"Hiểu lầm?" Chu Đệ lắc đầu: "Ban đầu trẫm cũng không muốn tin, nhưng chứng cứ rành rành ra đó, trẫm không thể không tin. Trịnh Hòa!"

"Có nô tài."

"Gọi Dương Đạc và cả Kỷ Cương đến đây."

"Vâng."

Yên Vương phi biết Chu Đệ làm vậy là để nàng hiểu, Chu Cao Sí đã chạm đến ngưỡng giới hạn của hắn. Sở dĩ, hắn chưa ra tay với Chu Cao Sí, cũng chỉ vì Chu Cao Sí là trưởng tử, là đích trưởng tử của Chu Đệ hắn!

"Bệ hạ, Thế tử nhất thời hồ đồ, là thiếp dạy dỗ không nghiêm, thiếp xin chịu tội."

"Nàng nào có tội tình gì." Yên Vương lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kẻ có tội, là trẫm đây mới đúng!"

"Bệ hạ?"

"Theo trẫm thấy, roi vọt vẫn chưa đủ nhiều, mới khiến tên tiểu tử đó láo xược như vậy! Đợi trẫm rảnh tay, sẽ cho nó vài trận đòn nhừ tử, xem nó còn dám không ngoan ngoãn nữa không."

Yên Vương phi: "..."

Vẫn còn muốn đánh, muốn dạy dỗ, chứng tỏ chưa hoàn toàn thất vọng.

Tuy nhiên, trận đòn đó, liệu có chịu đựng nổi hay không, còn phải xem bản lĩnh của Thế tử ra sao.

Yên Vương phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng suy tính, có nên chuẩn bị thêm thuốc trị thương không? Hay là nên báo trước cho nhi tử một tiếng, nói ngày nào đó phụ Vương nổi giận vung roi, thì ngàn vạn lần đừng né tránh?

Nghe tin Yên Vương triệu kiến, Dương Đạc không dám chậm trễ, lập tức lên đường.

Gặp Kỷ Cương trước cổng cung, trong lòng Dương Đạc chợt lóe lên một suy nghĩ, đoán được lý do Chu Đệ triệu kiến lần này.

Thế tử cài người bên cạnh Yên Vương, chuyện này có nhiều cách nói, nói lớn thì cũng tính là lớn, bảo nhỏ thì cũng xem là nhỏ, tất cả đều phụ thuộc vào cách Chu Đệ xử lý.

Người là do Kỷ Cương phát hiện, cũng là Kỷ Cương mang người đến trước mặt Dương Đạc. Có ai giúp đỡ hay không, Dương Đạc không rõ. Nhưng việc Kỷ Cương công khai dâng công lao cho y, thực chất lại đang ngấm ngầm có ý đổ lửa giận của Thế tử lên đầu y.

Hiện nay tình hình thiên hạ chưa ổn định, vẫn còn tàn dư của Kiến Văn Đế lẩn trốn bên ngoài.

Một ngày chưa ngồi vững trên ngai vàng, Yên Vương chắc chắn sẽ không phế truất Chu Cao Sí, nhiều nhất chỉ là răn đe, cảnh cáo mà thôi.

Kỷ Cương nghĩ được điều này, Dương Đạc đương nhiên cũng nghĩ đến.

Ha! Muốn đạp lên y để thăng quan tiến chức sao?

Dương Đạc cười lạnh, ánh mắt sắc như dao găm nhìn Kỷ Cương, e là tên đó còn chưa biết, nếu Dương Đạc là kẻ dễ bị đùa bỡn trong tay như vậy, y sao có thể đi được đến ngày hôm nay.

Hơn nữa, đùa với hổ dữ, sẽ sớm có ngày tan xương nát thịt.

Chuyện của phụ tử Chu Đệ không phải ai cũng có thể nhúng tay vào, ngay cả Yên Vương phi cũng không được.

Chu Cao Hú và Chu Cao Toại thấy phụ Vương lạnh nhạt với Thế tử, lại bất ngờ không nhân cơ hội "giẫm thêm một đạp", ngược lại còn nói tốt về Thế tử trước mặt Chu Đệ, khiến hắn càng thêm yêu quý hai nhi tử, còn Chu Cao Sí thì càng ngày càng bị hắn ghẻ lạnh.

Tin tức truyền ra ngoài, các văn võ bá quan lại có thêm nhận thức mới về ba huynh đệ Chu Cao Sí. Tuy nhiên, Chu Đệ còn chưa cử hành đại điển đăng cơ, hiện tại cũng chưa phải lúc chọn phe phái, cuộc tranh giành của ba huynh đệ Chu Cao Sí phải một thời gian nữa mới chính thức bùng nổ.

Cảnh huynh đệ hòa thuận, phụ tử tình thâm, vẫn còn có thể duy trì thêm một thời gian ngắn.

So với sóng ngầm trong hoàng cung, sau khi đến Nam Kinh, Đạo Diễn lại chọn ẩn cư nơi cửa Phật, tìm kiếm sự thanh tịnh.

Mục tiêu tạo phản đã đạt được, Yên Vương lên ngôi Hoàng Đế, vị đại hòa thượng này bỗng nhiên trở nên đạm bạc, không màng danh lợi. Trừ khi được Chu Đệ triệu kiến, phần lớn thời gian ông đều ở trong chùa tụng kinh niệm Phật, thú vui duy nhất là cùng Mạnh Thập Nhị Lang đàm đạo Phật pháp.

Mặc dù Mạnh Thanh Hòa rất muốn thoát khỏi con ong mật cỡ bự hay vo ve bên tai là Đạo Diễn, nhưng bất lực thay, từ trên xuống dưới Yên quân đều cho rằng hắn đã sớm là đồ nhi ngoan của Đạo Diễn, ngay cả các quan trong triều cũng nghe đồn, trên trán Mạnh Thanh Hòa đã bị Đạo Diễn đóng dấu đỏ chót, muốn xóa cũng không kịp nữa rồi.

Ngồi trước mặt đại hòa thượng, Mạnh Thập Nhị Lang vô cùng buồn bực.

Xem ra, hắn thật sự không thể gỡ bỏ được cục kẹo mạch nha dai dẳng này.

Không được thì thôi vậy, đợi Trịnh Hòa đi Tây Dương, hắn cũng sẽ đi theo!

Tốt nhất là kéo cả Thẩm Tuyên đi cùng.

Du lịch dạo chơi, tiện thể kiếm thêm chút của cải, lại được hưởng tuần trăng mật...

Càng nghĩ càng thấy chủ ý này khả thi.

Nhưng mà, phải đợi đến năm Vĩnh Lạc thứ ba, Trịnh Hoà mới khởi hành, trước đó, hắn vẫn phải tiếp tục chịu đựng tiếng vo ve của Đạo Diễn.

Hay là, xin được điều đi trấn thủ biên cương?

Khả năng đại hòa thượng đi theo rất thấp, có điều, khả năng Thẩm Tuyên được đi theo lại càng thấp hơn....

Mạnh Thanh Hòa ôm đầu, ngày tháng sau này biết sống sao đây!

"Đồ nhi ngoan, có phiền não gì? Có thể nói cho vi sư nghe."

Mạnh Thanh Hòa ngửa mặt nhìn trời, phiền não lớn nhất chính là người đang ngồi trước mặt hắn đây này, hay đại hòa thượng tự giải quyết mình luôn đi?

Đạo Diễn mỉm cười, đẩy chén trà về phía Mạnh Thanh Hòa: "Mọi chuyện trên đời đều có nguyên nhân, mà có nhân ắt có quả. Đồ nhi là người khoáng đạt, vi sư xem người chưa bao giờ sai."

Mạnh Thanh Hòa nâng chén trà, nhìn nước trà xanh biếc trong chén, đại hòa thượng đang mỉa mai hắn đấy à? Thật sự không phải đâu đúng chứ?

"Đại sư quá khen, Mạnh mỗ không dám nhận."

"Đồ nhi làm người vừa khoáng đạt, vừa khiêm tốn, phẩm hạnh tốt đẹp, bần tăng quả nhiên rất biết cách thu nhận đồ đệ."

Mạnh Thanh Hòa: "..." Biết vậy hắn đã sống chết không mở miệng.

"Tuy nhiên, đồ nhi làm việc lại có chút lỗ mãng." Đạo Diễn đột nhiên đổi giọng: "Có vài việc không nên nhúng tay vào, đồ nhi có hiểu không?"

"Mạnh mỗ hiểu." Mạnh Thanh Hòa đáp: "Người không phạm ta, ta không phạm người, đạo lý làm việc gì cũng nên thận trọng, ta hiểu rõ. Nhưng khi việc đến, bị người ta ức hiếp đến tận cửa, dù mục tiêu của không phải là ta, chỉ xui xẻo bị liên lụy, thì ta cũng không thể nhịn được cơn tức này."

Việc lan truyền tin đồn trong quân doanh, nỗ lực khiến Yên Vương nghi ngờ Thẩm Tuyên và hắn hai lòng, có phải là ý của Thế tử hay không, hắn không dám chắc, nhưng kẻ làm ra mấy chuyện đó, chắc chắn là người của Thế tử.

Cũng nên cảm ơn trí nhớ tốt của hắn, chỉ gặp một lần bên cạnh Thế tử, hắn đã nhớ kỹ khuôn mặt của tên Thiên Hộ kia.

Là người, ai cũng sẽ có giới hạn chịu đựng của mình.

Mạnh Thanh Hòa không muốn gây chuyện, nhưng không có nghĩa là hắn nhút nhát sợ phiền phức.

Bị người ta ức hiếp đến tận cửa mà vẫn có thể nhịn, thì sao có mặt mũi vỗ ngực nói mình là nam nhi đại trượng phu chứ!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip