Chương 113-3: Ra Oai Phủ Đầu
Mạnh Thanh Hòa chỉ cười gật đầu, không hề tỏ ra khó chịu hay tính toán gì với hành động có vẻ vô lễ của Trương Quý.
Thấy vậy, Trương Quý nhoẻn miệng cười, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia khinh miệt.
Bá tước Nhất đẳng thì đã sao? Đô Đốc Thiêm Sự Nhị Phẩm thì thế nào? Không có gia tộc hùng mạnh chống lưng, cũng chẳng có thân bằng ngoại thích nào có thể trợ giúp, rời xa Kinh Thành, đến nơi mà Hoàng Đế không nhìn thấy được, thì cũng chẳng thể ra oai được với ai.
Cũng không thể trách Trương Quý có thái độ như vậy được.
Nếu không có Mạnh Thanh Hòa, vị trí trấn thủ Đại Ninh này rất có thể đã thuộc về gã.
Đừng thấy gã hiện tại chỉ là Đô Chỉ Huy Thiêm Sự, nhưng nhờ có quan hệ trong cung, cộng thêm công lao bảo vệ Đại Ninh, việc thăng lên Đô Chỉ Huy Sứ không thành vấn đề, phong tước cũng nằm trong tầm tay.
Nói trắng ra, Ninh Vương không thể về đất phong, kẻ sẽ trấn thủ Đại Ninh chẳng khác nào thổ Hoàng Đế.
Thiên tử muốn dời đô, ít nhất phải dẹp yên tiếng nói phản đối trong triều, còn phải xây dựng cung điện, tái thiết lập mọi thứ, phải mất ít nhất vài năm mới xong xuôi được.
Trương Quý một lòng muốn trở thành trấn thủ Đại Ninh, không ngờ lại bị Mạnh Thanh Hòa "cướp" mất, gã có thể cho Mạnh Thanh Hòa sắc mặt tốt mới là lạ.
Mạnh Thanh Hòa không quan tâm thái độ của Trương Quý, cũng không có nghĩa là Trương Thiêm Sự có thể dễ dàng qua ải.
Chưa đợi Trương Quý mở miệng lần nữa, roi của Chu Cao Toại đột nhiên không báo trước mà quất về phía gã.
Chắc là bị phụ thân đánh nhiều nên quen, ngoại trừ Chu Cao Sí không thích động tay động chân, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại đều gần như không rời roi, điều này cũng trở thành cái cớ để triều thần công kích hai huynh đệ, càng làm nổi bật sự nhân hậu của Thế tử.
Ngày nào cũng kè kè roi bên mình, dù không động thủ thì cũng ảnh hưởng mỹ quan đô thị, quả thực là hình ảnh của một bạo quân tương lai!
Chu Đệ rất không vui, đây là đang mượn nhi tử mắng phụ thân? Hay muốn mượn tôn tử để mắng tổ phụ đây?
Phải biết rằng, Hồng Vũ Đế còn đích thân dùng roi đánh chết người đấy!
Cầm roi trong tay là bạo quân tương lai?
Các ngươi nói rõ xem, rốt cuộc là có ý gì? Không nói rõ, tống thẳng vào ngục uống trà đàm đạo, tiện thể bàn về nhân sinh lý tưởng và triết học làm quan.
Vài lần như vậy, không ai dám lấy roi trong tay Chu Cao Hú và Chu Cao Toại ra kiếm chuyện nữa, hai huynh đệ dứt khoát ỷ thế làm loạn. Ở Nam Kinh, cả hai còn biết chừng mực, không ai động đến mình thì sẽ không tùy tiện gây sự. Ra khỏi Kinh Thành thì không còn dễ nói chuyện như vậy nữa.
Hưng Ninh Bá có giao tình với Chu Cao Toại, đã được xếp vào hàng "huynh đệ". Trương Quý là cái thá gì, dám nghênh mặt với huynh đệ của hắn chứ?
Chu Cao Toại mặt mày âm trầm, roi quất thẳng tới.
Mọc ra một đôi mắt trắng dã, không dùng để nhìn thì dùng để thở hay gì? Thà đừng mọc còn hơn!
Không biết cúi đầu, chỉ biết ngửa mặt lên trời, đúng là chọc cho người khác phải đánh đây mà!
"Chát!"
Tiếng roi vang lên, trên mặt Trương Quý lập tức xuất hiện một vết máu.
Mọi người ngạc nhiên, không ai ngờ Chu Cao Toại lại đột nhiên động thủ như vậy.
Lời đồn ở Nam Kinh, nói Thế tử nhân hậu, Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử bạo ngược ngang tàng, xem ra không sai.
Biểu cảm của mọi người lọt vào mắt, Chu Cao Toại cười lạnh một tiếng, phụ Hoàng sở dĩ phái hắn và Hưng Ninh Bá cùng đến Đại Ninh, là để răn đe Đóa Nhan Tam Vệ. Không ngờ đám người Mông Cổ kia còn chưa làm gì, đám người này đã nháo nhào lên rồi. Nếu không cho bọn chúng một bài học, sợ là sẽ không biết đâu là đông tây nam bắc nữa!
Chu Cao Toại cưỡi ngựa, roi quất liên tiếp, không hề có ý dừng lại.
Trương Quý muốn tránh, những xung quanh lại toàn là hộ vệ của Hoàng tử, không dễ gì động đậy.
Dám phản kháng? Chém chết gã tại chỗ cũng không ai dám thay gã kêu oan.
Tiếng roi xé tan gió lạnh phương bắc, từng tiếng từng tiếng rơi trên người Trương Quý, nhưng lại càng giống như đánh vào lòng mọi người.
Tam Hoàng tử rõ ràng là đang ra mặt cho Hưng Ninh Bá.
Có người khá thân thiết với Trương Quý, chắp tay tạ lỗi với Mạnh Thanh Hòa, hy vọng Mạnh Thanh Hòa có thể giúp nói giúp vài câu. Trương Quý dù sao cũng là Đô Chỉ Huy Thiêm Sự của Đại Ninh, là mệnh quan triều đình, bị đối đãi như vậy, thật sự là mất hết cả mặt mũi.
"Vị này, nên xưng hô thế nào?"
"Ty chức là Đô Chỉ Huy Sứ Thiêm Sự, Hứa Thành."
"Hứa Thiêm Sự cứ yên tâm." Mạnh Thanh Hòa cười cười, vô cùng thân thiện, dễ gần: "Tam Hoàng tử chỉ đang nhắc nhở Trương Thiêm Sự thôi. Vả lại, Tam Hoàng tử xưa nay thưởng phạt phân minh, làm việc gì cũng đều có chừng mực, trong quân, trên dưới ai mà chả biết."
Nhắc nhở? Làm việc gì cũng đều có chừng mực?
Đồng tử của Hứa Thành co rút, Hưng Ninh Bá Mạnh Thanh Hòa, Hậu Quân Đô Đốc Thiêm Sự, khó đối phó hơn hắn ta tưởng tượng rất nhiều.
Quay đầu nhìn Trương Quý đã bị hộ vệ của Chu Cao Toại đè lại, Hứa Thành cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Trước đó, hắn ta đã nhắc nhở Trương Quý, nhưng đối phương không nghe. Quá trình thuận buồm xuôi gió lâu dài, khiến Trương Quý gần như quên mất tôn ti trật tự trong quân.
Thêm cả cái gã từ Nam Kinh đến kia... Hứa Thành thầm suy tư, gã kia nói, Hưng Ninh Bá là gian thần, được Thiên tử coi trọng vài phần đã dương dương tự đắc, đắc tội với cả nhóm văn thần trong triều. Lần này đến Đại Ninh, ít nhiều gì cũng là để tránh tai họa. Để Tam Hoàng tử đi cùng, cũng là vì Mạnh Thanh Hoà chỉ giỏi lý thuyết suông, tài năng thực sự lại chẳng được bao nhiêu. Đợi đến khi thương nghị xác lập Hoàng Thái tử xong, ngày lành của hắn cũng chấm dứt.
Gã đó là hảo bằng hữu của Trương Quý, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường đối với Mạnh Thanh Hòa.
Hứa Thành cảm thấy không ổn, khuyên can vài lần, Trương Quý vẫn cố chấp không nghe, cho rằng Mạnh Thanh Hòa đã cướp đi chức vị vốn thuộc về mình, mới diễn ra cảnh tượng ngày hôm nay.
Giờ xem ra, Trương Quý chắc chắn là đã trúng kế của người khác. Ra oai phủ đầu không thành, lại còn đắc tội với Tam Hoàng tử, nói không chừng, đến cả chức quan cũng khó giữ.
Hứa Thành thậm chí còn nghi ngờ, có phải Mạnh Thanh Hòa đã giăng bẫy hay không, nhưng lại nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này.
Nếu thật sự là Mạnh Thanh Hòa, hắn sẽ không bình tĩnh như vậy, ít nhất cũng phải tỏ ra bất mãn hoặc phẫn nộ, mới có thể càng thêm chứng thực tội danh vô lễ với thượng quan của Trương Quý.
Cuối cùng, roi trong tay Chu Cao Toại cũng dừng lại, Trương Quý vẫn quỳ trên mặt đất, rất lâu cũng không đứng dậy được.
"Trận roi này là để nhắc nhở Trương Thiêm Sự, nhớ rõ thân phận của mình, cái gì nên làm cái gì không nên làm, nhất định phải nhớ kỹ." Chu Cao Toại hừ lạnh: "Nếu không, xảy ra chuyện, đừng nói ngươi là thân thích của Thế tử phi, ngay cả Thế tử cũng không bảo vệ được ngươi đâu!"
Sắc mặt Trương Quý trắng bệch, vết roi trên mặt càng thêm đỏ tươi, càng làm cho vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn.
Mạnh Thanh Hòa không có tâm trạng đóng vai người tốt, có đóng cũng vô dụng.
Động tay động chân là Chu Cao Toại, nhưng người bị ghi hận chắc chắn sẽ là Mạnh Thập Nhị Lang.
Nghi hoặc nhìn Chu Cao Toại, chẳng lẽ hắn đã sớm nhận ra điều này, nên mới động thủ không chút áp lực?
Lắc đầu, dù sao Chu Cao Toại cũng đã giúp hắn, đem một thiếu niên thích làm việc tốt nghĩ thành kẻ lòng dạ thâm sâu như vậy, thật sự không nên.
Một màn ra oai phủ đầu, đã đặt nền móng cho việc Mạnh Thanh Hòa đặt chân vào Đại Ninh.
Các quan viên chứng kiến cảnh tượng ngoài thành ngấm ngầm truyền tai nhau, đừng chọc vào Hưng Ninh Bá, cũng đừng ôm bất kỳ ảo tưởng nào. Bản thân Hưng Ninh Bá ra sao tạm thời không bàn đến, nhưng Tam Hoàng tử tuyệt đối là một chủ nhân cứng rắn, thủ đoạn tàn bạo, không dễ chọc.
Sau lưng Tam Hoàng tử còn có Đương kim Thánh thượng.
Trương Quý dù sao cũng là một võ quan Tam Phẩm, Chu Cao Toại nói đánh là đánh, nói quất roi là quất roi, đánh xong quất xong, ngay cả một câu an ủi mang tính tượng trưng cũng không có, quyết ý muốn giẫm Trương Quý xuống bùn đen.
Làm như vậy, nói không có sự cho phép của Thiên tử, ai mà tin chứ?
Nghĩ đến bối cảnh của Trương Quý, rồi lại nghĩ đến việc trước đó, triều thần kiến nghị lập Hoàng Thái tử nhưng lại bị Thiên tử quả quyết gạt phắt đi, trong lòng mọi người đều đánh trống.
Hưng Ninh Bá phải kính trọng, Tam Hoàng tử phải cung phụng.
Còn về Trương Quý, từ giờ trở đi, vẫn nên tránh xa gã một chút thì tốt hơn.
Tin tức ở Đại Ninh truyền về Kinh Thành, Chu Đệ cười lạnh ba tiếng, trước mặt triều thần, lớn tiếng mắng Thế tử tri thức không rộng, đức nghiệp chưa đủ, không am hiểu thực vụ, không có phong thái của Cao Hoàng Đế.
Chu Cao Sí ban đầu mặt đỏ tai hồng, sau đó thì sắc mặt trắng bệch, cố gắng chống đỡ, nhưng cũng đã lung lay sắp đổ.
Từ khi Chu Cao Hú và Chu Cao Toại rời kinh, trong triều lại nổi lên tiếng nói lập Hoàng Thái tử.
Tháng ba, triều thần lại dâng sớ, thỉnh lập Hoàng Thái tử, nhưng lại bị Vĩnh Lạc Đế cưỡng ép đè xuống.
Sau đó, ánh mắt Chu Đệ nhìn Chu Cao Sí dần dần thay đổi, luôn xen lẫn một tia lạnh lẽo, nhưng đã không còn dùng roi đánh hắn ta nữa.
Các quan không hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó, ca ngợi Hoàng Đế trở nên nhân hậu, càng thêm ra sức muốn đẩy Chu Cao Sí lên ngôi.
"Hoàng Thái tử lập, thì quốc nghiệp mới vững chắc, cũng xem như là lo xa cho tương lai của xã tắc, xin Bệ hạ lấy chế độ đích trưởng tử, lập Hoàng Thái tử."
Những lời như vậy càng nhiều, ánh mắt Chu Đệ lại càng thêm lạnh lẽo, lời lẽ phủ quyết càng thêm nghiêm khắc.
Cuối cùng, ngay cả Từ Hoàng Hậu cũng gọi Thế tử đến, không hề nghiêm khắc như mọi khi, nhưng trong lời nói lại mang theo ý bất mãn.
Từ Hoàng Hậu nói rất rõ ràng, phụ thân con là Hoàng Đế, ngài ấy nói con tốt thì con tốt. Nói con không tốt, người khác khen đến nở hoa cũng vô dụng. Triều thần thật lòng yêu mến mới nâng con lên? Tự mình có đầu thì hãy suy nghĩ cho kỹ, nên phân biệt được đâu mới là thân sơ, xa gần!
"Người ta thường nói, đạo hiếu còn lớn hơn cả trời. Năm xưa con vào kinh, viết bản tấu chương kia, phụ Hoàng con đều biết cả." Từ Hoàng hậu nhìn trưởng tử đang đứng trước mặt, ân cần dặn dò: "Thế tử, có những đạo lý, bổn cung không nói thì con cũng nên hiểu. Đừng để những cuốn sách con đã đọc đều trở nên uổng phí."
"Nhi thần tuân theo lời dạy của mẫu Hậu."
Chu Cao Sí mặt đầy xấu hổ, Từ Hoàng hậu cũng không nói thêm gì nữa.
Cung nhân dâng thuốc đến, Chu Cao Sí đích thân bưng lên, đưa đến trước mặt Từ Hoàng Hậu.
"Xin mẫu Hậu dùng thuốc."
Từ Hoàng hậu thở dài một tiếng, rồi cũng mềm lòng: "Cao Sí, con là đích trưởng tử của Bệ hạ, làm việc phải biết chừng mực, con hiểu không?"
"Vâng, con hiểu ạ."
Chu Cao Sí nghiêm túc gật đầu, có vẻ như thật sự đã tiếp thu lời dạy đỗ.
Nếu được thì mọi người Follow Face nhé, tại trên đó đỡ lag hơn nên mình cập nhật nhanh hơn trên Watt á, Watt nhiều hôm load mãi khum vô được TvT
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip