Chương 12

Một lúc sau, hai người gặp nhau trước cửa lớn Đường phủ.

Đường Tiêu Dao không cần tùy tùng, chỉ mang theo một người đánh xe ngựa.

Người này tên là Tề Phi, tuổi tác không nhỏ. Ông ta làm nghề đánh xe cho Đường thị đã lâu, người trong phủ thường gọi ông là Tề thúc.

Tề thúc rất am hiểu kinh thành. Dù sao mỗi ngày đều đi qua đi lại không dưới ba lần, mỗi một phố xá, xa lộ hay cửa hàng, ông đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Vậy nên Đường Tiêu Dao quyết định nhờ Tề thúc dẫn đường hôm nay.

Trùng hợp lúc này Đường Dữ cũng vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy bọn họ, y mỉm cười tiến đến: "Chào buổi sáng A Dao, Trọng Ly. Các đệ chuẩn bị ra ngoài đi dạo sao?"

Đường Tiêu Dao cười đáp: "Chào buổi sáng đại ca."

Trác Trọng Ly gật đầu chào hỏi: "Đại ca."

Đường Tiêu Dao đem tay nải đưa cho Tề thúc, nói: "Cũng không hẳn, hôm trước huynh đưa cho đệ mấy cái địa điểm thích hợp để mở quán cơm, cho nên hôm nay đệ muốn ra ngoài khảo sát. Sẵn tiện đưa Trọng Ly về thăm nhà một chuyến."

Đường Dữ sớm biết đệ đệ của mình có ý định lập nghiệp, càng không ngờ hắn lại bắt đầu chuẩn bị nhanh như vậy.

Y nhìn Đường Tiêu Dao, nhận ra ánh mắt tràn đầy quyết tâm của hắn, Đường Dữ bỗng nhìn thấy bóng dáng của mình mười lăm năm về trước trên người thiếu niên này.

Y hỏi: "Nghĩ kỹ rồi? Đường thị chúng ta còn có vài căn lầu trống không tồi ở kinh thành, phong thủy tốt, người tập trung đông đúc. Nếu đệ muốn, ta lập tức đưa đệ đi xem, thật sự không cân nhắc lại sao?"

Đường Tiêu Dao chẳng cần suy nghĩ, đáp: "Vâng, đệ đã quyết rồi. Đa tạ ý tốt của đại ca."

Tuy gia sản của Đường thị nhiều khỏi phải bàn, nhưng chung quy khi mở cửa hàng đều sẽ lấy tên của Đường thị. Nói rõ hơn là trở thành một cửa hàng dưới trướng Đường lão gia tử, mọi cách thức làm ăn, tiền vốn và lợi nhuận đều cần phải thông qua phụ thân hắn. Đường Tiêu Dao không thích phiền phức như vậy, chi bằng dùng bản lĩnh của chính mình thử sức một lần đi.

Đường Dữ thở dài, cũng không miễn cưỡng hắn. Dẫu sao thì nếu không may đệ đệ của y có làm ăn thua lỗ, thì y vẫn sẽ là người đầu tiên đưa tay ra giúp đỡ hắn. Cho đến khi hắn đứng vững trên thương trường khắc nghiệt này, y sẽ không để hắn chịu thiệt dù chỉ một chút.

"Được rồi, đại ca chỉ là lo đệ chịu khổ. Chuyện làm ăn luôn phải xem ý trời, thiên thời địa lợi nhân hòa, cái nào cũng không thể thiếu." Y vỗ nhẹ vai Đường Tiêu Dao, lại quay sang Trác Trọng Ly, cười nói: "Phải rồi, đợi ta một chút."

Đường Dữ nhỏ giọng nói với hạ nhân bên cạnh vài câu, ngay sau đó người nọ cúi đầu đi vào bên trong.

Không để bọn họ đợi lâu, gã rất nhanh liền xách ra hai cái hộp gấm bằng gỗ thật to, bên trên còn có một hộp điểm tâm tinh xảo

"Đây là chút tâm ý nhỏ của Đường thị, hi vọng nhị vị thông gia có thể nhận lấy." Y nói với Trác Trọng Ly, sau đó ra hiệu cho hạ nhân mang hai hộp gấm lên xe ngựa, còn điểm tâm thì đưa cho Đường Tiêu Dao.

Trác Trọng Ly không từ chối, khách khí nói cảm tạ.

Đường Tiêu Dao cảm thấy trọng lượng của hộp điểm tâm có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không tiện mở ra xem.

Sau khi căn dặn thêm vài câu, Đường Dữ để bọn họ lên đường.

Bánh xe ngựa chậm rãi lăn, y chắp tay sau lưng nhìn theo bóng chiếc xe dần xa. Trong lòng dâng lên nỗi cảm xúc khó tả.

A Dao của y, đang dần trưởng thành.

Kinh thành Đại Diên vào ban ngày vô cùng đông đúc, khắp nơi người và xe ngựa qua lại tấp nập. Người qua đường xôn xao cười nói, tiếng rao hàng và tiếng chân ngựa trộn lẫn vào nhau.

Tuy không kinh diễm như lúc Đường Tiêu Dao đi rước dâu mấy hôm trước, nhưng đối với ngày thường thì cũng đủ náo nhiệt.

Bên trong xe ngựa, Đường Tiêu Dao vén màn che lên, hắn định híp mắt hưởng thụ làn gió đông mát lành. Nào ngờ vừa vén màn, cả người đều lạnh đến nổi da gà. Đường Tiêu Dao cảm khái sức chịu đựng kém của cơ thể này, nuối tiếc buông rèm xuống.

"Ngươi muốn mở quán cơm?" Lúc này, giọng của Trác Trọng Ly phá tan bầu không khí yên tĩnh trong xe.

"Phải, mấy hôm nay ta bận quá nên chưa có dịp nói với ngươi."

"Tại sao?" Trác Trọng Ly vẫn kiệm lời như thường ngày.

Nhưng Đường Tiêu Dao hiểu y đang hỏi tại sao lại mở quán cơm, cười đáp: "Không muốn làm người rảnh rỗi, cũng không muốn bị kẻ khác chê cười." Hắn dựa vào thùng xe, nghiêng đầu nhìn đối phương, ý vị thâm trường nói: "Hơn hết, ta cần tiền."

Ta cần tiền, cần địa vị.

Đủ để người khác không xem thường chúng ta nữa.

Trác Trọng Ly nửa tin nửa ngờ, cũng không hỏi thêm.

Đường Tiêu Dao chẳng đợi y hỏi, hắn thành thành thật thật thuật lại ý tưởng của mình với y: "Kỳ thực cũng không đơn giản chỉ là một quán cơm bình thường. Cái ta muốn chính là mang thật nhiều hương vị mới lạ đến cho người ở đây thưởng thức. Không phân biệt địa vị cao thấp, giàu nghèo, già hay trẻ đều có thể thử.

Đó sẽ là quán cơm do chính Đường Tiêu Dao mở và quản lý, chứ không phải là danh nghĩa Đường thị hay Đường nhị thiếu gia."

Đường Tiêu Dao chống cằm nhìn người bên cạnh, nghiêm túc hỏi: "Trọng Ly, còn ngươi thì sao? Sau này ngươi muốn làm gì? Theo ta cùng kinh doanh quán cơm, hay là... tiếp tục làm đại hiệp hành tẩu giang hồ của ngươi?"

Thần sắc Trác Trọng Ly thoáng ngưng đọng.

Tiểu tử này vậy mà nhìn ra y là người của giang hồ.

Chuyện này ngoại trừ y và phu thê Trác thị, cùng một vị bằng hữu trên giang hồ của y biết, thì không có người thứ tư.

Ngày đó Trác phu nhân nhặt y về từ cõi chết, sau đó nhận làm nghĩa tử. Trác lão gia cho y một cái thân phận giả, ông bịa rằng Trác Trọng Ly là con trai của một vị huynh đệ họ hàng xa của ông.

Lời kịch là như thế này: Người đó là một phú thương nhỏ ít có tiếng tăm ở U Châu. Vợ mất, hắn mang theo nhi tử là Trác Trọng Ly phiêu bạt giang hồ để làm ăn. Không may mới nửa đường đã phải bỏ mạng dưới đao của sơn tặc, Trác Trọng Ly may mắn thoát chết, được Trác phu nhân tình cờ gặp được cứu về.

Sở dĩ cần làm như thế, một là để bảo vệ thân phận thật của y dưới tai mắt của phe phái giang hồ, hai là tránh người đời dị nghị.

Nhưng Đường Tiêu Dao làm sao biết được sự thật? Y không nói, Trác lão gia và Trác phu nhân cũng không. Mà vị bằng hữu chẳng biết sống kia chết ra sao kia càng không thể.

Đường Tiêu Dao tinh ý nhìn ra một chút căng thẳng trên khuôn mặt lạnh như băng đó, hắn cuốn quýt xua tay: "Ngươi đừng lo, ta chưa nói cho ai hết. Và cũng sẽ không nói cho ai." Hắn sợ y giết người diệt khẩu, bèn giải thích: "Ta là tự mình đoán được. Tối hôm qua khi ngươi nói về "Dưỡng Thần thư", ta liền có suy đoán."

Người bình thường sẽ không có hứng thú với loại sách khó tiếp thu này, nguyên nhân là vì nếu họ không có thiên phú tập võ, một khi ngoan cố học theo sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, phá hỏng thần trí, nặng hơn nữa là bị phản phệ mà chết.

Nhớ lại nhất cử nhất động của Trác Trọng Ly kể từ khi lần đầu gặp, Đường Tiêu Dao liền tin chắc hơn bảy phần.

Người thường có thể dùng một chân giẫm nát mái ngói sao?

Có thể dùng hạt hồ đào bắn qua bắn lại như ám khí sao?

Nếu Trác công tử là người của giang hồ, mấy câu hỏi này liền có câu trả lời.

Đối với loại sách chỉ dành cho người luyện võ này, chỉ có thể lưu thông trên thị trường chợ đen hoặc đâu đó bên ngoài giang hồ, cũng chẳng dễ tìm thấy. Nào biết Đường lão gia vớ bậy vớ bạ đem về một quyển đâu?

Trác Trọng Ly minh bạch Đường Tiêu Dao sẽ không bán đứng y và Trác thị, cùng lắm thì cho hắn nắm một cái điểm yếu của mình trong tay.

Giờ khắc này y đã không thể xem đối phương là một kẻ khờ khạo, dễ lừa nữa.

Trác Trọng Ly thầm nhủ, càng không thể cho hắn biết nhiều hơn một bước.

"Ngươi cũng biết kết cục của việc bán đứng ta là như thế nào, liệu sự mà làm." Trác Trọng Ly khoanh tay, nói với vẻ mặt tỉnh bơ.

Đường Tiêu Dao cảm nhận được uy áp trong lời nói của y, hắn ngoan ngoãn ngồi ở một bên, cười gượng: "Ta đã biết, đại hiệp bớt giận nha."

Nghe đồn người trong giang hồ đa số đều xem mạng người như cỏ rác. Bọn họ võ công thâm hậu, lực lượng đông đảo, còn không ít kẻ lập thành bang phái, giương cung bạt kiếm khắp nơi.

Quân triều đình xem người giang hồ là cái đinh trong mắt, nhưng lại không thể nhổ ra. Bởi vì nếu thật sự có chiến tranh, ngoại tộc xâm nhập, với lực lượng mỏng manh của triều đình sợ là không thể làm được trò trống gì, chỉ có thể mượn sức của giang hồ.

Tại sao lực lượng giang hồ lại lấn át binh sĩ Đại Diên như vậy?

Đơn giản, bởi vì những người có thể ngộ được võ đạo, phần lớn sẽ đầu quân vào giang hồ.

Binh sĩ thì có gì hay? Chẳng qua chỉ là một đám quân cờ lót đường dưới trướng thiên tử, bổng lộc bèo bọt không đủ ăn. Còn không bằng bọn hắn ban ngày bôn ba đó đây tìm của ngon vật lạ, ban đêm nhận nhiệm vụ bí mật gì đó của bọn nhà giàu để kiếm bộn tiền.

"Ngươi đói chưa? Ăn chút điểm tâm nhé." Đường Tiêu Dao nói.

Kỳ thực hắn định ghé hàng quán nào đó ven đường dùng bữa, nhưng nhớ lại trước khi đi, Đường Dữ có đưa cho hắn một hộp điểm tâm.

Đường Tiêu Dao cảm thấy vị đại ca này vô cùng tâm lí, liền đem hộp qua đặt trên đùi, cẩn thận mở ra, vẻ mặt chờ mong.

Cạch.

Khoảnh khắc bọn hắn nhìn vào bên trong một cái, đôi mắt liền bị lóe mù.

Trong chiếc hộp làm gì có món điểm tâm nào?

Cái ánh vàng lộng lẫy chói mắt này, cái trọng lượng nặng trĩu này...

Mẹ nó tất cả đều là vàng!

À không, bên trong còn có mấy thỏi lấp lánh ánh bạc, tựa hồ như là...

Bạch kim?!

Trác Trọng Ly còn cảm thấy choáng váng.

Đường Dữ vậy mà cho bọn họ một cái hộp đầy áp bạch kim và vàng làm lộ phí. Không, phải nói là cho Đường Tiêu Dao đi mua nhà!

Này cũng... quá khoa trương đi.

(*Chú thích: tiền tệ được sử dụng trong truyện phân làm bốn tầng.

Đồng < Bạc < Vàng < Bạch Kim

100 đồng xu = 1 thỏi bạc, 100 thỏi bạc = 1  thỏi vàng, 10 thỏi vàng = 1 thỏi bạch kim )




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #codai#dammy