Chương 14
Đường Tiêu Dao dụi dụi mắt, rút ra một tờ giấy nhỏ đặt ở bên trong, rồi run rẩy đóng nắp hộp lại.
Bên trên giấy là nét chữ ngay hàng thẳng lối của Đường Dữ, y viết không quá nhiều nhưng nội dung đủ để làm hắn chấn kinh.
"A Dao, đừng vội muốn trả về, trước tiên hãy đọc xong lời nhắn này đã.
Số tiền này không phải đại ca đột ngột đưa cho đệ, mà đều là quà sinh nhật ta chuẩn bị từ mấy năm trước nhưng chưa có dịp tặng cho A Dao. Chúng ta đã xa cách hơn mười năm, mỗi năm ta đều để dành cho đệ hai mươi thỏi vàng và hai thỏi bạch kim làm quà sinh nhật. Rốt cuộc đã qua ngần ấy năm, số tiền này bây giờ mới có thể giao đến trong tay đệ.
Bất quá chiếc hộp nhỏ này chỉ để che mắt, không thể đựng hết bấy nhiêu đó tiền vàng. Đợi A Dao trở lại ta liền đem hết số còn lại đến cho đệ cầm chơi.
Đệ cứ yên tâm mà nhận lấy, này đó đều là chút tâm ý của đại ca. Đáng lý lúc truớc ta định dành ra một phần để tìm người chữa bệnh cho đệ. Nhưng A Dao bây giờ đã khỏi bệnh, vậy thì dùng nó để kinh doanh đi, không đủ đại ca có thể cho thêm.
Nếu A Dao không dùng hết, có nghĩa là đệ chưa tha thứ cho người đại ca tệ hại này."
Đường Tiêu Dao bỗng nhiên nếm được mùi vị may mắn khi có một đống vàng từ trên trời rơi xuống là như thế nào, hắn không tránh khỏi kinh hỉ.
Đây đều là hồng phúc của nguyên chủ, một người xui xẻo như hắn có thể nhận lấy sao?
Lòng hắn như có một tảng đá đè xuống, chẳng biết nên vui hay buồn.
Đường Tiêu Dao không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực. Đời trước hắn chưa bao giờ được nhận đãi ngộ tốt như vậy, cũng chưa từng nghĩ bản thân có thể nhận thứ đó.
Trác Trọng Ly thấy hắn trầm ngâm một lúc lâu, không nhịn được hỏi: "Sao vậy?"
Đường Tiêu Dao hoàn hồn, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là có chút... không quen."
"Ngươi sẽ nhận sao?" Y hỏi.
"Ta... có lẽ đi." Ngón tay Đường Tiêu Dao vuốt ve tờ giấy, đọc lại dòng chữ cuối cùng.
Nếu hắn hôm nay không nhận, Đường Dữ thật sự sẽ ôm nỗi dây dứt lương tâm đến cuối đời.
Hắn cười cười: "Quả thật là một củ khoai nóng bỏng tay."
Trác Trọng Ly không có ý kiến, chỉ nhàn nhạt nói: "Đại ca ngươi giấu quỹ đen cũng thật nhiều."
Đường Tiêu Dao cảm thấy chột dạ hộ Đường Dữ.
Nếu tẩu tẩu biết, nàng sẽ không thật sự đánh chết vị tướng công nhà mình đâu nhỉ?
Lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại. Giọng Tề thúc từ phía trước truyền đến: "Nhị thiếu gia, cô gia. Chúng ta đến nơi rồi."
"Được, phiền Tề thúc ở đây đợi bọn ta."
"Vâng, thiếu gia."
Đường Tiêu Dao nhìn hộp vàng nặng trĩu trong lòng mình, quyết định đặt nó vào ngăn bí mật trong thùng xe, cẩn thận khóa lại.
Hai người đồng loạt đi xuống, trước mặt họ là một tòa tửu lâu chật ních người, trên bảng hiệu đề ba chữ "Ngư Tịch Các".
Đường Tiêu Dao chắp tay sau lưng, thong dong đi vào bên trong.
Tiểu nhị đang bận rộn khắp nơi bỗng thấy hai vị khách nhân bộ dáng bất phàm bước vào, liền biết là khách quý. Gã nhanh chân chạy đến, nhiệt tình chào hỏi: "Nhị vị khách quan hôm nay đến dùng bữa, hay là ở trọ ạ?"
Đường Tiêu Dao hơi mỉm cười: "Dùng bữa, cho chúng ta một bàn hai người."
Tiểu nhị cơ hồ bị nụ cười đẹp như trích tiên của Đường nhị thiếu gia làm cho chấn kinh. Gã không chớp mắt, lắp ba lắp bắp nói: "Vẫn, vẫn là muốn phòng kín. Hay, hay là..."
"Bàn bình thường là được." Đường Tiêu Dao thầm nghĩ tố chất của gã tiểu nhị này cũng thật yếu.
"Vâng, vâng. Mời hai vị khách quan qua bên này ngồi."
Tiểu nhị nhận ra bản thân vô ý thất thố, càng không dám ngước mắt nhìn Trác Trọng Ly đi bên cạnh. Bởi vì gã bỗng nhiên có linh cảm nếu nhìn y, gã thật sự sẽ bị câu hồn phách đi luôn!
Hai người vừa mới ngồi xuống, một ấm trà nóng đã được tiểu nhị đặt lên bàn. Gã khách khí hỏi: "Hai ngài muốn dùng gì ạ?"
Đường Tiêu Dao liếc mắt quan sát một lượt cách bố trí trong tửu lâu, nhẹ giọng nói: "Nghe nói Ngư Tịch Các nổi tiếng với các món hải sản và Hồng Lộ tửu, chúng ta cũng muốn thử một lần. Tiểu huynh đệ giúp ta chọn vài món ngon nhất mang lên đi. À, thêm một bình Hồng Lộ tửu nữa."
Tiểu nhị gật đầu như giã tỏi: "Vâng vâng, có ngay có ngay."
"Ngươi ăn được đồ cay chứ?" Đường Tiêu Dao hỏi người ngồi đối diện.
Thấy y gật đầu, hắn híp mắt cười: "Lát nữa không cần ăn quá nhiều, chúng ta còn phải đi nếm thử thức ăn ở mấy chỗ khác nữa."
Trác Trọng Ly nhướng mày, khoanh tay hỏi: "Ngươi đây là đang ăn cơm, hay là đi thám thính các đối thủ cạnh tranh trong tương lai?"
Đường Tiêu Dao cười hì hì, đưa tay sờ sờ mũi, nói bằng giọng điệu khách khí: "Cả hai, làm phiền Trác công tử đồng hành với tại hạ một chuyến nha."
Tâm tình Trác Trọng Ly hôm nay thập phần cao hứng, có lẽ bởi vì sắp được trở về thăm nghĩa phụ nghĩa mẫu. Nghĩ thế, y nhìn ai kia cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
"Cũng được. Hôm nay hời cho ngươi rồi, ta là người có khẩu vị tốt." Vẻ mặt Trác Trọng Ly có chút đắc ý.
Đường Tiêu Dao ngạc nhiên trong giây lát, sau đó liền bật cười: "Ha ha, không giấu gì Trác công tử, ta cũng vậy."
Vừa nói xong, tiểu nhị đã lần lượt đem từng món ăn bắt mắt đặt lên bàn, cuối cùng gã mở nắp một bình rượu bằng sứ trắng, hương rượu nồng xộc ra xung quanh.
Tiểu nhị lễ phép nói:" Nhị vị khách quan, đã để hai ngài đợi lâu." Sau đó, gã hướng từng món ăn đầy màu sắc trên bàn giới thiệu sơ lược một lần: "Đây là há cảo nhân tôm, cá sốt ớt cay, gạch cua chưng... Đặc biệt còn có súp bào ngư nấu nấm, là món ăn nổi tiếng nhất của Ngư Tịch Các chúng ta. Nhị vị, mời dùng."
Đường Tiêu Dao tự rót cho mình một ly rượu, gật đầu nói: "Đa tạ."
Đợi tiểu nhị lui xuống, hắn hỏi Trác Trọng Ly: "Ngươi có biết tửu lâu này là do ai mở không?"
"Không biết."
Đường Tiêu Dao cũng rót cho y một ly rượu, nói tiếp: "Là Đặng Hải, một vị quan văn đã về hưu."
Trác Trọng Ly cầm ly rượu lên ngửi một chút, hỏi: "Đặng Hải làm sao?"
Đường Tiêu Dao nhớ lại nội dung của quyển thư tịch mình đọc hôm trước, ổn trọng nói.
"Nghe nói trước khi từ quan, ông ta là một quan ngoại giao. Khi còn trẻ đã đi qua rất nhiều nơi, tỷ như Viên quốc, Tây Lương quốc, Lâm quốc... Hầu hết đều từng có dấu chân của Đặng Hải."
Nói tới đây, hắn gắp một viên há cảo nhân tôm cho Trác Trọng Ly, nói tiếp: "Người này tính tình vốn ham học hỏi, đi đến phương xa, gặp được thứ gì hay, món gì ngon, ông ta đều lén học một chút. Đến lúc từ giã quan trường, liền vận dụng những thứ bản thân đúc kết được đi mở tửu lâu. Còn mời được một vị đầu bếp nổi tiếng ở Lâm quốc trở về làm bếp chính."
Đường Tiêu Dao thấy đối phương đã nếm thử một ngụm rượu, hắn cười hỏi: "Mùi vị thế nào?"
Trác Trọng Ly nhấp môi, không cần suy nghĩ liền trả lời: "Cũng bình thường, không bằng rượu của Trác thị."
Đường Tiêu Dao bật cười.
Không hổ là Trác công tử của Trác thị, nhà bọn họ vốn nổi tiếng với kỹ thuật ủ rượu số một kinh thành mấy năm về trước. Nhưng gần đây triều đình nhận được số lượng rượu cống phẩm và nhập khẩu của các nước láng giềng quá nhiều, người Đại Diên lại thích thú với hương vị mới, cũng dần ít chuộng loại rượu truyền thống của Trác thị.
Thế nên Trác thị mới dần trở nên suy yếu như vậy, đến mức phải dùng liên hôn với Đường thị để cứu vãn.
Đường Tiêu Dao cầm đũa lên gắp một viên há cảo vào miệng nếm thử.
Mùi tôm thơm phức xộc ra trong khoang miệng, vỏ há cảo mềm dẻo, nhân bánh nêm nếm vừa ăn.
Đường Tiêu Dao lại nuốt xuống một ngụm rượu, vị rượu đậm đà làm mới vị giác của hắn.
Này đó đều chưa đến mức khiến người khác thốt lên vì quá ngon. Bất quá so với đồ ăn do nhà bếp của Đường thị nấu thì sự khác biệt rất rõ ràng.
Đường Tiêu Dao liếc mắt nhìn Trác Trọng Ly, thấy y rất nhanh đã thử đến món súp bào ngư.
Đợi y nếm xong, hắn hơi nghiêng đầu hỏi: "Thế nào?"
Trác Trọng Ly mặt không đổi sắc nói: "Món này nấu không tồi. Hương vị không giống món ăn Đại Diên lắm, có lẽ là của Lâm quốc."
Đường Tiêu Dao "Ồ" một tiếng, cũng múc một muỗng thịt bào ngư cùng nước súp, đưa lên miệng ngửi một chút.
Mùi thơm của nấm rất rõ ràng, còn có vị nhàn nhạt của thuốc bắc.
Đường Tiêu Dao cho vào miệng nhai một lúc, liền cảm thấy... lần này toang rồi.
Bào ngư tươi giòn sừn sựt, nước súp ngọt thanh lại thơm mùi rau củ và hoa quế. Sau khi nuốt xuống, trong khoang miệng còn đọng lại hậu vị của nấm hương, làm người lưu luyến muốn ăn tiếp muỗng thứ hai, thứ ba.
Hắn cảm thấy quán cơm tương lai của mình sắp sửa có một đối thủ cạnh tranh đáng gờm.
Quả nhiên là món nổi tiếng nhất, thật sự danh bất hư truyền.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip